Thư của nguyên chủ trong nguyên tác sẽ bị lùi lại cũng là bởi vì điểm ấy.


Nhưng Chúc Hề không phải nguyên chủ.


Cô ngượng ngùng cười với dì Bình, sau đó nói: "dì Bình, cháu còn chưa lãnh lương, làm gì có tiền gửi thư chứ? Đây là phong bì anh trai cháu gửi, còn dán tem nữa, cháu thấy mới mẻ, nhìn thêm vài lần.

"

Tỉnh táo lại, Chúc Hề cô lại là con người năm đó đi khắp phố lớn ngõ nhỏ có thể tán gẫu với tất cả mọi người!

Dì Bình: "Bớt hù dì đi, chỉ vào dì mà không biết bố cháu sẽ cho cháu tiền tiêu vặt đó?"

Điều kiện của nhà họ Chúc tốt, đây chính là điều mọi người đều biết!

Chúc Hề bày ra vẻ mặt "cháu không coi dì là người ngoài", thân mật nói với dì Bình: "Đây không phải là mấy tháng trước cháu đều ở nhà chuẩn bị ôn tập sao, cũng không tiện để người khác biết cháu ăn không uống không của người trong nhà mà còn lấy không tiền của bố cháu, dì Bình, dì đừng nói ra ngoài.

"

Dì Bình nhướng mày, nghe ra trong lời của Chúc Hề có ẩn ý, cô bé "đồ đệ" này thân cận với mình như vậy, dì Bình cũng bằng lòng tiếp nhận, tâm trạng bà rất tốt: "Tiền của bố cháu thì bố cháu làm chủ, còn không tới phiên người khác nói thêm cái gì!"

Chúc Hề mỉm cười: "Bố cháu cũng nói vậy, cho nên các tiền bối có kinh nghiệm đều có chung sở trường, cháu ít kiến thức, còn phải học hỏi nhiều.


"

Cô nàng mà đã muốn dỗ người, vậy thật đúng là một phát trúng đích.


[Rốt cuộc cũng biết vì sao tin tức dân sinh của cậu có thể làm tốt như vậy.

]

Có tài ăn nói này, ngay cả các bà, các cô ngoài chợ cũng có thể khai thác được không ít "tin tức"!

Chúc Hề không khiêm tốn về phương diện này: "Đó là đương nhiên, ở tòa soạn chúng tôi, lượng đọc tin tức do tôi viết cao nhất!"

[Đáng tiếc! ]

Chúc Hề: "Cái gì?"

[Không có gì, cậu phải đi làm rồi.

]

Chúc Hề nghi ngờ: "Cậu đừng hòng lừa gạt tôi, chờ chút nữa tan ca tôi sẽ tính sổ với cậu!"

Lúc này cũng sắp đến giờ tan tầm.


Nhà máy cơ giới là một nhà máy sản xuất lớn trong nước, sản xuất vẫn luôn duy trì, những phong trào bên ngoài cũng rất khó tác động đến nhà máy cơ giới, dù sao cũng phải đảm bảo sản xuất.


Nhà máy lớn như vậy, vẫn luôn không thiếu người làm việc, cho nên công việc ở phân xưởng, từ trước đến nay đều có thể hoàn thành đúng hạn.


Vừa đến giờ tan tầm, mọi người cũng không chậm trễ thời gian ăn cơm, giống như dòng sông, một dòng người chảy về một hướng - nhà ăn!

Dì Bình dẫn Chúc Hề đến nhà ăn, liếc mắt một cái đã thấy chồng mình và Chúc Đại Cường.


Làm chồng và làm bố đều đã chuẩn bị xong cơm rồi.


"Lần này thì hay rồi, không phải xếp hàng nữa!"

Chỗ làm việc của công nhân điện gần căng tin hơn, thời gian bọn họ đi làm cũng linh động hơn, chỉ cần bảo đảm nhà máy dùng điện bình thường là được.



Tuy nói như vậy, nhưng thời đại này khác biệt, tất cả mọi người đều rất chăm chỉ, phần lớn mọi người cũng sẽ không về sớm.


Lúc này Chúc Đại Cường nhớ con gái ngày đầu tiên đi làm nên đã tan ca sớm một chút, loại tình huống này, cũng không có ai nói gì.


"Phòng ăn có phiếu cơm riêng, chờ ăn bữa này xong, bố dẫn con đi hậu cần lĩnh.

"

Đây chính là chỗ tốt khi có người trong nhà làm trong nhà máy, đi làm không cần lo lắng gì cả.


Chúc Hề ngoan ngoãn gật đầu, thói quen cũng không thay đổi được, miệng ngọt ngào: "Cảm ơn bố, bố thật sự là quá cẩn thận, thật không hổ là trụ cột của nhà chúng ta! Những người nhà chúng ta đều không thể rời bỏ bố.

"

Chúc Đại Cường được con gái khen ngợi, không có vẻ gì là không vui: "Bố làm như vậy cũng là vì tốt cho nhà chúng ta, nhanh ăn đi, hôm nay nhà ăn làm thịt kho tàu, không cần phiếu thịt cũng có thể ăn được thịt kho tàu, hiếm lắm đấy.

"

Thời đại này lương thực ở đâu cũng thiếu, cho dù họ ở kinh đô, là thủ đô cũng vẫn thiếu.


Nhất là thịt!

Đây chính là thứ đồ tốt có tiền cũng khó mua!


Chúc Hề nhìn thịt kho tàu trong bát, sờ sờ cái bụng không có chút mỡ thừa nào của nguyên chủ, thập phần hạnh phúc gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng.


Quá tuyệt vời! Không ngờ cô còn có một ngày không phải ăn kiêng!

Cho nên, cho dù mùi vị thịt kho tàu này không bằng Chúc Hề được ăn ở kiếp trước, cô cũng ăn hết sức thỏa mãn.


Đầu bếp của nhà máy cơ giới, vẫn có chút tài năng!

Vừa xuyên không, Chúc Hề làm cái gì cũng cảm thấy mới lạ, mang theo cảm giác mới lạ này, ngày này trôi qua cũng rất nhanh.


Tan tầm, vẫn là bố cô chở về.


Lúc này Chúc Hề đã hết sức quen thuộc với ký ức của nguyên chủ, ngồi ở ghế sau, có bố chắn gió, Chúc Hề liền mở miệng nói: "Bố, nhà mình gần như vậy, xe này cứ để anh cả đi đi?"

Chúc Đại Cường: "Chờ thời tiết tốt bố cho con đi.

"

Chúc Hề nhìn cái xe Thống Nhất, lại nhìn đôi chân ngắn của mình - mặc dù đời này có thể trở thành người miền Bắc chính hiệu hơn nữa còn có hộ khẩu kinh đô, nhưng đáng giận là, chiều cao của cô thế mà không có một chút thay đổi nào!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương