Chúc Hề cảm thấy, chuyện này phải để mẹ cô tự mình ngẫm nghĩ, cho nên cũng không giải thích quá nhiều, chỉ nói: "Khó lắm con mới mua được thịt, tối nay để con xuống bếp nhé!"

Lý Lan Hương không muốn Khương Như động tay vào những việc ở trên bếp, nhưng cũng không ngại để Chúc Hề làm, chỉ nói: "Bảo chị dâu con phụ giúp một tay, đừng có suốt ngày ở nhà chỉ ăn không ngồi rồi.

"

Chúc Hề: "Vậy thì để chị ấy bóc tỏi đi, con không thích mùi tỏi bám vào người.

"

Lý Lan Hương nghe vậy, lập tức gọi vào phòng Chúc Chí Cao: "Khương Như, ra bóc tỏi!"

Rất không khách sáo.


Nhưng ai bảo trước khi kết hôn, Khương Như nhất quyết đòi đi làm chứ? Cô ta vừa đi làm, gả thấp thành gả cao, lại thêm việc sau này Chúc Hề thi đậu vào nhà máy cơ khí, thế là xong, cô ta một mình nổi bật hẳn lên, Lý Lan Hương muốn không chú ý cũng khó.


Nhưng mà, lúc này được gọi ra làm việc, Khương Như không hề tỏ vẻ khó chịu.



Em chồng mua về cả một miếng thịt ba chỉ to như vậy!

Còn để ý gì nữa! Có thịt ăn, làm bao nhiêu việc cũng vui!

Vốn dĩ ở nhà mẹ đẻ, cô ta là người làm việc rất chăm chỉ, đây là do Lý Lan Hương không tin tưởng cô ta, nếu không bữa sáng bữa tối trong nhà cô ta đều có thể lo liệu được, cô ta vẫn là một cô gái rất đảm đang tháo vát.


Lúc này được bóc tỏi, trong lòng Khương Như cũng cảm thấy rất vui vẻ.


Chúc Hề cũng cảm thấy hiếm khi nhìn thấy trên mặt chị dâu cả không còn vẻ u sầu, nụ cười trên môi cũng không giống như trước đây, có vẻ gượng gạo như bị ép cười, nhìn chị ta cô cũng cảm thấy tâm trạng tốt hơn không ít.


Cho nên nói, mua thịt vẫn là đúng đắn!

Thịt ba chỉ mua từ siêu thị trong trung tâm thương mại, vân mỡ đẹp mắt, các lớp mỡ thịt đều nhau, chỉ cần nhìn thịt sống thôi cũng có thể nhận ra nó ngon đến mức nào.


Chờ chảo nóng, Chúc Hề đổ một ít dầu đậu nành, cho thịt ba chỉ vào chảo dầu nóng, đợi đến khi mép thịt hơi cháy cạnh, cho tỏi băm vào, cuối cùng cho ớt xanh vào, sau đó nêm nếm gia vị.


Thời buổi này không có nhiều gia vị, nhưng mà ớt xanh xào thịt, thêm xì dầu với muối là đã đủ ngon rồi.


Dù sao, còn gì ngon hơn thịt chứ?

Đương nhiên là không có rồi.


Cho nên lúc này, khi mà khắp khu tập thể đều thoang thoảng mùi thơm của ớt xào thịt, thì những người hàng xóm láng giềng lại bắt đầu bàn tán về cô con gái bỗng nhiên phất lên của nhà lão Chúc.


Chẳng phải là phất lên rồi sao? Đến thịt cũng được ăn rồi kìa.



Họ đều rất ngưỡng mộ.


Quách Ngọc Linh còn ở nhà lẩm bẩm: "Con bé Hề Hề này bị làm sao vậy? Mua thịt cũng không biết mua thêm một ít cho chúng ta?"

Chu Đại Hải ngửi thấy mùi thơm bá đạo này, cũng rất thèm, nhưng ông ta muốn giữ thể diện, bèn quát lớn: "Con trai ruột của bà còn không biết mua gì cho gia đình, còn trông mong con gái nhà người ta sao?"

Lời nói ra đều là đang nói Chu Cường, người đang ngồi ngay trên bàn cơm.


Chu Cường mặt mày ủ rũ, cũng ý thức được sau khi đi làm, anh ta chưa từng mua gì cho gia đình, xấu hổ cúi gằm mặt: "Là con bất hiếu.

"

Quách Ngọc Linh: "Chúng ta đang nói một chuyện sao! Ý tôi là tôi cảm thấy dường như Hề Hề không còn thân thiết với nhà chúng ta nữa! Tôi đang lo lắng cô con dâu tốt của tôi sẽ bay mất!"

Chu Đại Hải không thích nghe Quách Ngọc Linh nói những lời lẽ bợ đỡ nhà họ Chúc, lúc này sắc mặt càng thêm khó coi: "Được rồi! Chu Khải không có ở nhà, nó muốn thân thiết với ai? Thân thiết với tôi hay thân thiết với thằng con trai cả của bà hả?!"

Lời này nghe thật khó nghe, sắc mặt Quách Ngọc Linh sa sầm lại!

Chu Đại Hải nói xong cũng hối hận, nhưng ông ta là người coi trọng thể diện hơn bất cứ thứ gì, có làm gì cũng không chịu cúi đầu, chỉ biết vùi đầu ăn cơm, ậm ừ nói: "Nhanh ăn cơm đi, ở đó lắm chuyện!"

Đêm nay, người nhà họ Chu nhất định là trằn trọc khó ngủ, dù sao cũng chẳng có ai vui vẻ nổi.



Nhưng mà, chẳng liên quan gì đến nhà họ Chúc.

Cùng là một khu tập thể, đi bộ có hai bước chân, mà nhà bọn họ lại tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.


"Tay nghề của em gái tôi! Không tệ chút nào!"

Chúc Chí Cao gắp đầy một đũa thịt, ăn một miếng, cảm thấy thỏa mãn đến sắp bay lên trời.


Lý Lan Hương liếc xéo anh ta một cái, sau đó tự tay gắp cho Chúc Hề một núi thịt nhỏ, đặt vào bát của Chúc Hề: "Hề Hề, con ăn nhiều một chút, có người làm anh, đến một quả trứng cũng không thấy mua, còn ở đó mà nói thịt ngon, ai mà chẳng biết thịt ngon!"

Chúc Hề khó mà từ chối thịnh tình, thêm nữa đã lâu lắm rồi cô chưa được ăn thịt, bèn "miễn cưỡng" nhận lấy số thịt mẹ cô gắp cho, nhưng mà cái miệng nhỏ này, ngoài ăn ra, thì cũng không quên nói: "Mẹ, bố mẹ ăn nhiều một chút, dạ dày con nhỏ như vậy, mẹ có gắp thêm nữa con cũng chỉ ăn được từng này thôi, bố mẹ đừng tiếc rẻ, đừng có làm lợi cho anh con là được!"

Ngồi đối diện với Chúc Hề, Chúc Chí Cao bày ra vẻ mặt khó tin nhìn cô.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương