Nhưng chạy đôn chạy đáo bên ngoài thì vẫn lạnh cóng.
Chu Khải thấy Triệu Hổ về, vội vàng gọi cậu ta vào nhà.
"Vất vả cho cậu rồi, tôi vừa mới đun nước xong, cậu uống một cốc trà nóng cho ấm người đã.
"
Nói xong, anh đưa cho Triệu Hổ một chiếc cốc tráng men.
Triệu Hổ không khách khí với anh, cầm lấy cốc tu một hơi hết nửa cốc, cả người mới cảm thấy ấm áp hơn.
Bằng không tại sao mọi người đều thích giúp đỡ thầy Chu chứ? Anh ấy là người biết điều mà!
Mọi người đều cảm thấy tiện đường chạy một chuyến cũng không mất bao nhiêu công sức, không cần thiết phải nói đến chuyện báo đáp hay không, nhưng thầy Chu thì không như vậy, anh luôn chân thành cảm ơn những người giúp đỡ mình, lúc này tuy không tiện nói đến chuyện thù lao gì, nhưng mỗi lần cậu ta mang đồ của anh về, thầy Chu đều pha trà nóng, rót nước ấm cho cậu ta, lát nữa chắc chắn còn chia cho cậu ta mấy cái kẹo, mấy miếng bánh quy gì đó.
Đều là đồ quý giá từ thủ đô gửi đến đấy!
Triệu Hổ nhìn Chu Khải, cười nói: "Thầy Chu, người nhà thầy đối xử với thầy tốt thật, ở xa như vậy mà còn gửi nhiều đồ cho thầy thế.
"
Chắc hẳn gia đình cũng rất khá giả.
Chu Khải cười đáp: "Tôi là con út trong nhà, bố mẹ tôi lo tôi ở đây không quen biết ai, nhưng mà tôi đã nói với họ là bây giờ tôi đã được chọn làm giáo viên rồi, chắc là họ sẽ bớt lo lắng.
"
Tuy nói là giáo viên, nhưng giáo viên ở đây cũng không phải là một công việc dễ dàng.
Cả đại đội Bán Sơn chỉ có một trường học, giáo viên trong trường bao gồm cả anh cũng chỉ có ba người, cho nên phân chia lớp học cũng chỉ dựa vào độ tuổi mà chia thành ba lớp, một giáo viên dạy một lớp, có thể nói là xoay như chong chóng, lúc nào cũng trong giờ học.
So với việc xuống ruộng làm việc thì tất nhiên là nhàn hơn, nhưng so với những công việc khác thì cũng chẳng là gì.
Chu Khải thầm nghĩ đến người anh trai đang ở lại thủ đô của mình.
Trong lòng anh vẫn có chút ấm ức - Tại sao mẹ anh có thể nhường công việc của mình cho anh trai, còn anh thì lại không được?
Chính vì sự ấm ức này, cho nên anh đã chủ động liên lạc với ban thanh niên trí thức, xin đến thành phố Nam Vân từ trước năm mới.
Nghe Chu Khải nói, Triệu Hổ cũng nhớ ra thầy Chu năm nay mới có 18 tuổi, còn trẻ hơn cậu ta không ít! Còn trẻ như vậy mà đã hiểu biết nhiều như vậy, học sinh cấp ba ở thành phố lớn quả nhiên khác hẳn!
Triệu Hổ gãi đầu, nói: "Cha mẹ nào mà chẳng thương con, đều lo lắng cho con cái của mình cả.
"
Điều này thì Chu Khải không phủ nhận.
Nếu không thì hiện tại anh cũng không nhận được nhiều đồ đạc như vậy từ nhà gửi đến.
"Tôi chỉ mong mình có thể giúp đỡ bọn trẻ ở đây học được nhiều kiến thức, nhận thức được thế giới rộng lớn hơn, coi như là góp một phần công sức nhỏ bé cho sự nghiệp xây dựng nông thôn, đến lúc đó, bọn họ cũng có thể tự hào về tôi.
"
Triệu Hổ: "Chắc chắn rồi!"
Cậu ta ngồi thêm một lúc nữa thì đứng dậy ra về trước khi đến giờ cơm.
Thời buổi này, cho dù là ở đâu, người có mắt nhìn đều sẽ không ở lì nhà người khác đến tận bữa cơm.
Lúc này mọi người đều ăn không đủ no, sao có thể mặt dày ở lại ăn chực uống bia nhà người khác chứ? Hơn nữa thầy Chu cũng mới đến, đội sản xuất cũng không chia cho anh bao nhiêu lương thực, nếu không phải người nhà chu cấp thêm, thì anh đã phải sống trong cảnh đói khát rồi.
Triệu Hổ sẽ không làm loại chuyện thiếu suy nghĩ như vậy, cậu ta nhận được chút lòng tốt của thầy Chu thế này đã rất thỏa mãn rồi!
Chu Khải đợi Triệu Hổ rời đi mới bắt đầu kiểm tra những món đồ cậu ta mang về.
Trước đây anh sống ở khu thanh niên trí thức, không dám công khai kiểm tra bưu phẩm như vậy, sợ bị người khác dòm ngó, sau khi được chọn làm giáo viên, lợi ích thu được nhiều vô số kể, ví dụ như chỗ ở chẳng hạn, hiện tại anh được chuyển đến ở trong một căn phòng nhỏ ở trường học, tuy chỉ có một mình, nhưng Chu Khải lại cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.
Bưu phẩm gửi từ nhà lúc nào cũng là những thứ đó, nào là thức ăn, quần áo, rồi cả tem phiếu nữa, Chu Khải theo thói quen lấy một bức thư ra.
Nhưng khi cầm bức thư lên, anh bỗng nhiên nhìn thấy một cái tên quen thuộc.
Anh vô thức cầm tờ báo kia lên trước.
《Công nhân trẻ xưởng cơ khí, bản thiết kế mới, công nhân mới》Tác giả: Chúc Hề, nhà máy cơ khí số 1, thủ đô.
Chúc Hề?
Chu Khải đọc lướt qua bài báo, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng.
Sau đó, anh mới mở lá thư do người nhà gửi đến.
Bức thư do mẹ anh viết, trong thư nói Chúc Hề rất quan tâm đến anh, còn cố ý dặn dò bà gửi thêm nhiều đồ cho anh, chắc là cô ấy vẫn còn nhớ đến anh, bảo anh khi nào tìm cơ hội thì nói chuyện kết hôn với Chúc Hề, biết đâu dựa vào đó mà được quay về thành phố.
Lời quan tâm cũng không ít.
Nhưng trong đầu Chu Khải lúc này toàn là bài báo do Chúc Hề viết.
Còn có cả tương lai tươi sáng khiến người ta ngưỡng mộ được viết trong bài báo.
Ban đầu, anh rất hài lòng với việc mình được chọn làm giáo viên của đại đội!
*
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook