Không đến nỗi nào thì đúng là không đến nỗi nào, nhưng cũng không thể ăn mãi được.


Chúc Hề âm thầm quyết tâm! Nhất định phải nhanh chóng mở khóa tư cách viết lách!

Ăn cơm tối xong, Chúc Hề càng thêm tràn đầy nhiệt huyết.


Nhà bọn họ không có thói quen đặt báo, nhưng có radio, mà nội dung phát trên radio lại không liên quan gì đến chuyên ngành của cô, cô nghĩ một lát nữa phải hỏi xem nên đến đâu để đặt báo.


Cho dù không phải để gửi bản thảo, mà chỉ là để nắm bắt tin tức mới nhất, vậy cũng phải có một kênh thông tin nào đó, báo chí chắc chắn là lựa chọn thích hợp nhất.


Chúc Hề đang vạch ra kế hoạch sự nghiệp trong đầu, thì bị mẹ cô bất ngờ gõ cho một cái.


Lý Lan Hương: "Không phải con muốn gửi thư cho Chu Khải sao? Hôm nay cậu ấy gọi điện thoại cho mẹ nó, nói địa chỉ của đội sản xuất cậu ấy xuống nông thôn rồi, con đến chỗ dì Quách hỏi thăm xem.

"


Sét đánh ngang tai!

Sao cô lại quên mất chuyện này chứ!

Diễn xuất có tốt đến đâu, thì lúc này Chúc Hề cũng không tránh khỏi vẻ mặt cứng đờ: "Để sau đi ạ.

"

Lý Lan Hương không cảm thấy có gì không ổn: "Chu Khải là đứa trẻ ngoan, nhưng lần này cậu ấy xuống nông thôn, không biết bao giờ mới có thể quay về thành phố, bây giờ con đã có công việc, nếu như tìm được đối tượng phù hợp, đến lúc đó mẹ sẽ làm người xấu.

"

Dù sao bà cũng cảm thấy con gái mình và Chu Khải sẽ chẳng đi đến đâu.


Nhà nào cũng vậy thôi, thanh niên xuống nông thôn rồi thì coi như hết hy vọng quay về thành phố, cho dù nhà bọn họ là người chủ động đề nghị hủy hôn ước, thì người khác cũng chẳng thể nói gì được - chẳng lẽ còn bắt một cô công nhân tốt, một cô gái như hoa như ngọc nhà bọn họ phải chờ đợi Chu Khải tám năm mười năm sao?

Chúc Hề hiểu ý của Lý Lan Hương, cũng biết rõ nếu ba năm sau Lý Lan Hương biết kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ được khôi phục, thanh niên tri thức có cơ hội trở về thành phố, chắc chắn sẽ không giục cô hủy hôn.


Mẹ của nguyên chủ không phải người xấu, mà chỉ là một người mẹ thương con gái mà thôi.


"Biết đâu Chu Khải ở nông thôn cũng đã có dự định của riêng mình rồi, dù sao bây giờ con cũng còn nhỏ, không vội, chờ xem tình hình bên cậu ấy thế nào đã.

"

Lý Lan Hương cảm thấy con gái ngốc nghếch của mình rốt cuộc cũng thông minh hơn một chút: "Con bé này, đúng là con gái của mẹ, phải thông minh lên một chút, nhà chúng ta có điều kiện tốt, có rất nhiều lựa chọn, Chu Khải không phải là không tốt, mà chỉ là không phù hợp, con cứ níu kéo không buông thì chỉ có thiệt thòi cho bản thân mà thôi.

"

Chúc Hề: Mẹ yên tâm đi, con chắc chắn sẽ không níu kéo đâu.


Gà rán, Coca, bánh mì bơ chẳng lẽ không ngon sao? Điện thoại, máy tính bảng chẳng lẽ không vui sao?


Chờ một lát nữa sẽ xé lá thư "thề non hẹn biển" kia đi!



Tuy rằng nói là đợi thời tiết tốt hơn sẽ đưa xe đạp cho mẹ, nhưng sáng hôm sau, khi đi làm, Chúc Hề đã chủ động nhường xe cho mẹ.


"Mẹ, con đi cùng bố, sẽ không có chuyện gì đâu.

" Chúc Hề không chỉ trấn an Lý Lan Hương, mà còn nịnh nọt: "Nhà chúng ta mẹ là người vất vả nhất, vừa phải đi làm, vừa phải về nhà nấu cơm cho chúng con, xe đạp đương nhiên phải để mẹ dùng mới đúng.

"

Chúc Chí Cao ở bên cạnh nghe thấy vậy, mặt mày đen xì.


Chúc Hề hoàn toàn không thèm để ý.


Trong nguyên tác, người thật lòng yêu thương nguyên chủ chỉ có bố mẹ cô, tuy Chúc Chí Cao là anh trai ruột của nguyên chủ, nhưng trong lòng lại chỉ có Khương Như, không chỉ không bênh vực em gái khi cả nhà họ Chúc đối lập với nam chính, mà còn âm thầm ngáng chân người nhà.


Chúc Hề gần như thể hiện rõ ràng sự chán ghét của mình đối với Chúc Chí Cao.



Chúc Đại Cường và Lý Lan Hương đối xử với Chúc Chí Cao không tệ.

Hai người cho cậu học hết cấp 3, mua xe đạp cho cậu khi cậu đi làm xa nhà, đồng ý chi ra 500 tệ tiền sính lễ cho cậu khi cậu muốn cưới Khương Như, kết quả chỉ vì bố mẹ đối xử công bằng giữa cậu và em gái, mà cậu lại cảm thấy bất công.

Vợ chồng Chúc Đại Cường thật sự không biết phải nói lý với ai!

Thật ra, không thể phủ nhận Khương Như ở bên cạnh xúi giục cũng là một nguyên nhân quan trọng, nhưng dễ dàng bị người khác xúi giục như vậy, cũng chứng tỏ bản thân Chúc Chí Cao là người như thế.


Căn bản không thể nào giải thích được.


Chúc Hề chỉ mong sao anh trai khó chịu, Lý Lan Hương lại không hề cảm thấy con gái đang nói móc con trai, trong lòng chỉ toàn là sự cảm động: "Con gái ngoan của mẹ thật sự là hiểu chuyện, mẹ không nuôi con uổng công.

"

Chúc Hề: "Đó là chuyện nên làm mà, con đi làm cũng gần, lúc nào cũng để bố đưa đi thì kỳ quá! Hơn nữa, con lớn thế này rồi, lúc nào cũng để bố đưa đi đón về, con cũng thấy ngại lắm.

"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương