Năm 1974, tháng mười hai.
Giữa lúc trời đông giá rét, một buổi sáng sớm, từng cái sân lớn trong ngõ nhỏ Ngư Nhi Vĩ liên tục truyền đến tiếng mở cửa, một chút ồn ào le lói, xua tan phần nào cái lạnh giá của buổi sớm.
Người ta dậy sớm là để giành nhà vệ sinh công cộng, nhưng nhà ông Chúc trong khu tập thể này thì khác.
“Cái con bé này, còn ngủ nữa! Dậy mau, hôm nay con đi làm ngày đầu, không được đi trễ!”, Lý Lan Hương dậy, nhìn vào phòng con gái, thấy con gái vẫn còn ngủ, liền vội vàng gọi, “Lát nữa để bố dẫn con đến đó làm quen trước!”.
Nhà họ Chúc hôm nay có chuyện vui, người ta vui thì tinh thần sảng khoái, đến giờ tự nhiên tỉnh giấc.
Chúc Hề mơ màng màng, nhìn cảnh vật trước mắt, cứ ngỡ mình đang nằm mơ.
Cô… không phải đã bị người nhà bệnh nhân đâm chết rồi sao?
Cô chớp chớp mắt, sợ mình nhìn nhầm, lại khiến Lý Lan Hương bực mình: “Còn ngây ra đó làm gì, thay quần áo nhanh lên!”.
Chúc Hề tuy chưa hiểu chuyện gì, nhưng vẫn làm theo lời mẹ.
Thấy con gái đã dậy, Lý Lan Hương không trông chừng nữa, bắt đầu loay hoay với công việc nhà.
Đừng tưởng nhà chỉ có năm người là nhàn nhã, việc không tên cứ gọi là nhiều vô kể.
Lấy bữa sáng làm ví dụ, làm sao để ăn ngon miệng, thời buổi này cũng phải chú ý đủ thứ.
Lương thực thô, lương thực tinh trộn lẫn vào nhau.
Hôm nay là ngày đầu con gái đi làm, phải cho thêm chút bột mì, bánh rán như thế mới thơm!
Sáng sớm chỉ ăn bánh sẽ khô, bà lấy một quả trứng gà, bắc một nồi nước, thêm ít rau cải thái nhỏ, nấu một nồi canh cải trứng.
Thức ăn như vậy, trong khu tập thể này đã là nhất rồi!
Lý Lan Hương nhanh chóng lo liệu bữa sáng, Chúc Hề cũng không dám chậm trễ.
Cô mặc quần áo một cách vụng về, ánh mắt như đang lạc lõng ở đâu đó.
Thực ra, cô đang cố gắng tiêu hóa đoạn ký ức đột ngột xuất hiện trong đầu.
Đây chắc chắn là ký ức của chủ nhân cũ của cơ thể này.
Nguyên chủ cũng tên là Chúc Hề, nhưng chữ “Hề” của nguyên chủ là do nhầm lẫn, chữ “Hề” mà gia đình định đặt là chữ “Hy” của hy vọng.
Cô vừa tốt nghiệp cấp ba mùa hè năm nay, đáng lẽ phải xuống nông thôn, nhưng may mắn thay, tháng cô tốt nghiệp, có tin một số nhà máy lớn ở thủ đô tuyển dụng.
Gia đình nhờ người quen can thiệp, nên việc xuống nông thôn của cô được hoãn lại.
Cô gái nhỏ cũng không phụ lòng mong đợi của gia đình, đã thi đỗ vào xưởng cơ khí, trở thành một công nhân vẻ vang, đương nhiên không cần phải xuống nông thôn nữa.
Sau khi biết được thông tin này, Chúc Hề thở phào nhẹ nhõm.
May quá, may quá! Cô nhìn bức tường xi măng và nền nhà trước mặt, thầm nghĩ: Ngay cả môi trường ở thủ đô, mình còn khó mà chịu đựng nổi, nếu thực sự phải xuống nông thôn, e rằng mình sẽ muốn đâm thử một nhát xem có thể xuyên không đến nơi khác được không.
Nếu không bị người nhà bệnh nhân đang lên cơn điên đâm chết, xuyên đến nơi này, thì Chúc Hề cũng có thể tự hào về sự may mắn của mình.
“Con còn lề nhề trong phòng làm gì vậy? Mau ra ăn cơm!”.
Lý Lan Hương tay chân nhanh nhẹn, làm việc đâu ra đấy, chẳng mấy chốc đã dọn xong bữa sáng.
Thấy Chúc Hề vẫn còn trong phòng, bà liền gọi với vào.
Bị mẹ giục, Chúc Hề vốn vụng về cũng trở nên nhanh nhẹn hẳn, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Vừa ra đến nơi, cô đã nhìn thấy bố mẹ của nguyên chủ, và cả anh trai, chị dâu.
Trong ký ức của cô, những người này không hề xa lạ, nhưng Chúc Hề bây giờ nhìn họ, cũng có thể coi là “người xa lạ quen thuộc nhất”.
Tính cách cô vốn hướng ngoại, cởi mở, khả năng giao tiếp tốt.
Nhưng hoàn cảnh hiện tại khá phức tạp và kỳ lạ, khiến cô cũng có chút lúng túng.
Chúc Hề lúng túng đứng một bên, nhưng những người nhà họ Chúc không để ý đến cô.
Lý Lan Hương thấy con gái ngẩn ngơ, liền nói: “Nhanh đến ăn cơm đi, còn ngây ra đó làm gì? Cả cái xóm Ngư Nhi Vĩ này, chỉ có mình con là ngốc mà thi đỗ được vào xưởng cơ khí, đúng là người ngốc có phúc của người ngốc”.
Nghe vậy, Chúc Đại Cường liền lên tiếng: “Bà nói con gái thế là sao? Tôi thấy Hề Hề rất tốt!”.
Nghĩ đến việc con gái là người duy nhất trong xóm thi đỗ vào xưởng cơ khí, ông nhịn không được tự hào: “Theo tôi thấy, đám trẻ trong xóm này, không ai bằng con bé nhà mình!”.
Lúc trước, chuyện này đáng lẽ phải mở tiệc ăn mừng linh đình.
Bây giờ thì không được nữa rồi.
Haiz.
Nghĩ đến đây, Chúc Đại Cường không khỏi tiếc nuối.
Lý Lan Hương: “Rồi rồi, tôi biết con gái ông giỏi giang lắm, giỏi đến mức cơm cũng không biết tranh mà ăn, chẳng may bị người ta giành mất phần thì sao?”.
Bà vừa dứt lời, mặt Khương Như đang ngồi bên bàn ăn liền tái mét.
Chúc Chí Cao xượng hổ lên tiếng bênh vợ: “Mẹ, Như Như ở nhà cũng giúp đỡ rất nhiều mà”.
Lý Lan Hương không ưa Khương Như, bây giờ nhìn Chúc Chí Cao cũng không vừa mắt: “Trong nhà nó chỉ có mỗi việc ăn thôi, không giúp thì muốn làm tiểu thư tư sản à?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook