Lúc này, tâm tình của Trác Hàn Minh đã không phải là hai chữ 'kinh sợ' có thể diễn tả hết được.

Hắn dùng tay che kín miệng mình, rất nổ lực mới có thể đem tiếng thét thất thanh nuốt ngược trở về trong lòng, nhanh chóng bỏ chạy, không muốn nhìn tiếp chuyện dơ bẩn xảy ra bên trong.

Làm sao có thể? Sao hắn lại trở thành nhi tử của nàng rồi?

Vị quân tử uy nghiêm trong mắt vạn người, chẳng lẽ lại là một tên biến thái?

Trác Hàn Minh thật sự là không tài nào tin tưởng vào những thứ bản thân chính mắt nhìn thấy, chính tai nghe được. Thậm chí, hắn còn không ngừng hoài nghi chính mình có phải là đang mộng du hay không.

Nhưng thực tế cho thấy, hắn đang rất thanh tỉnh. Những chuyện hắn nhìn thấy, tất cả cũng đều là thật.

Trác Hàn Minh cũng không biết chính mình là quay về phòng như thế nào. Nghĩ tới phụ thân cùng tỷ tỷ ở ngay cạnh sương phòng của mình làm ra chuyện loạn luân, hắn liền cảm thấy một trận buồn nôn.

Nhưng so với đó, hắn lại càng ghê tởm chính bản thân mình hơn.

Là nghiệt chủng do bọn họ sinh ra, hắn lấy tư cách gì đến khinh miệt người khác kia chứ?

Dù có cố gắng thế nào, thì vẫn như cũ không thể tẩy sạch được nhơ bẩn của huyết mạch đang chảy trong người hắn.

Tâm lý thơ dại của Trác Hàn Minh nhận phải trùng kích rất lớn. Gần nửa tháng trời, hắn gần như là không tài nào đối mặt với phụ thân cùng tỷ tỷ của mình nữa.

Trong lòng hắn có đối bọn họ thống hận, chán ghét, nhưng càng nhiều hơn thì lại là chết lặng.

Mỗi lần nhìn thấy Dung Mi như không có chuyện gì xảy ra, cười cười nói nói, lạc quan tự tin. Trác Hàn Minh liền rất muốn lớn tiếng chất vấn nàng...

Vì sao ngươi còn có thể cười?

Bị phụ thân của mình khinh nhục, ngươi chẳng lẽ không xấu hổ, không đau khổ hay sao?

Ngươi tại sao lại không tự tử để bảo toàn danh tiết?

Vì sao lại khuất phục? Vì sao còn sinh ra một tạp chủng như ta?!!

Trăm ngàn nghi vấn, vô vàn phẫn hận, nhưng khi đối diện với ánh mắt hắc bạch phân minh của nàng, vĩnh viễn đều không thể thốt ra được.

Ở trước đôi mắt này, hắn tựa như là hoàn toàn trần trụi, tất cả tâm tư đều bị nàng nhìn thấu hết.

Cho đến một ngày, không biết là suy nghĩ chuyện gì, nàng lại đột ngột nói với hắn một câu không đầu không đuôi. Nhưng lại tựa như hào quang xua tan mây mù, khiến vô số năm sau, mỗi khi gặp phải trắc trở, hắn đều sẽ vô cớ nhớ đến.

"Thế gian này chính là như vậy. Nó rất bất công, cũng rất tàn nhẫn. Mỗi khi ngươi cho rằng bản thân sắp có được hạnh phúc. Nó đều sẽ giáng cho ngươi một cái tát, để ngươi triệt để chìm vào trong bóng đêm."

"Nhưng con người, đôi khi cũng là một sinh vật rất kiên cường."

"Thế gian càng muốn ta đau khổ, bất lực. Ta lại càng muốn chống đối, muốn sống thật tốt, muốn mỉm cười, tiếp tục bước về phía trước. Bởi vì sinh mạng vẫn còn, thì một ngày đó, ta vẫn còn sống, còn tiếp tục tranh đấu được."

"Đợi một ngày bị vùi vào đất lạnh, hơi thở đứt đoạn. Lúc đó, ngươi sẽ biết được, còn có thể cảm nhận được độ ấm của mặt trời, còn có thể hít thở. Đó cũng đã là một loại hạnh phúc rồi."

Có lẽ Trác Hàn Minh cũng không ngờ tới được, vì một câu nói này, mà hắn đã kiên trì, cố gắng sống tiếp hơn mấy mươi năm.

Dung Mi to gan lớn mật hơn tưởng tượng của Trác Hàn Minh rất nhiều. Hoặc đổi một loại cách nói, khoảng thời gian qua, nàng chưa bao giờ từ bỏ qua.

Để một kẻ tự đại như Trác Tĩnh buông lỏng cảnh giác, nàng luôn phải ra vẻ khuất nhục, sợ hãi ông ta.

Nàng tự uống vào một loại độc dược. Khiến mỗi một lần giao hợp, liền sẽ khiến hai bên đồng loạt bị tiêu tan linh lực, tu vi suy lùi từng chút một.

Vì để trốn thoát khỏi tay Trác Tĩnh, để ông ta căn cơ lụn bại, nàng cũng không tiếc hi sinh tu vi Kim Đan cùng tiên lộ của mình. Từ nay về sau, vĩnh thế cũng chỉ có thể làm một người bình thường, nếm trải sinh lão bệnh tử.

Ngày mà Trác Tĩnh bế quan trị thương, Dung Mi bỏ trốn cùng một thị vệ tên gọi Trầm Thời. Trác Hàn Minh đã lấy hết can đảm đến hỏi nàng :"Ngươi...thật sự là mẹ của ta sao?"

Trác Hàn Minh cũng không rõ tâm trạng của mình khi hỏi ra câu này là gì. Hắn chỉ biết, hắn đã không khống chế nổi giọng nói đang phát run cùng tình cảm sắp dâng trào của mình.

Từ trong mắt Dung Mi, hắn không nhìn thấy một tia kinh ngạc nào. Tựa hồ đối với chuyện hắn biết được thân thế của mình, nàng cũng không hề ngạc nhiên.

"Trong lòng con...không phải là đã có đáp án rồi sao?" Nữ nhân vuốt tóc mai, đường nét trên mặt đều là vẻ nhu hòa. Mặc dù không trả lời thẳng, nhưng cũng xem như là ngầm cam chịu.

"Thật xin lỗi. Ta không thể tiếp tục cùng con đi nữa rồi. Sau này, nếu có duyên, nhất định sẽ gặp lại."

Dưới chiều tà nhuộm lên vạt áo, bóng lưng quen thuộc của nữ nhân cũng chậm rãi biến mất nơi đáy mắt Trác Tĩnh.

Một lần từ biệt, rốt cuộc, đời này cũng không gặp lại được nữa.

"Mẹ!!!"

Âm thanh non nớt của hài tử vang vọng nơi chân trời. Nhưng lại không bao giờ nhận được hồi âm.

Bởi vì người mà hắn đang gọi, vĩnh viễn cũng không thể nghe thấy được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương