Kim quốc…phủ tể tướng

Bên trong phủ từ trên xuống dưới đều tất bật lên xuống,hạ nhân trong phủ tất cả đều xôn xao trước hai vị khách vừa mới tới.

“Nha nha nha,không nghĩ tới có một đôi nam nữ xuất sắc như vậy a~”

Nha hoàn Giáp ôm mặt cười,quả thực là hai người đó đẹp tới nỗi làm người ta không tự chủ tim đập mặt đỏ.

“Ngu ngốc…ngươi không biết là ai sao?”

Gia đinh Ất tặng cho nha hoàn Giáp một cái nhìn xem thường,giống như mọi sự trên đời hắn đều biết.

” Không phải là khách quý của Lão gia sao?”

Nha hoàn Bính đi ngang xen vào,Lão gia xem ra rất mừng rỡ khi nhìn thấy hai người kia,nhất định là khách quý rồi.

“Sai,ta nói cho các ngươi biết…nữ nhân có mái tóc tím bạc kia chính là tứ tiểu thư của phủ tể tướng-Nam Ngự Yên Yên,còn nam nhân tóc trắng chính là Nhị Vương gia Ngôn quốc”

Gia đinh Ất hùng hồn nói,hắn tận tai nghe được lão gia gọi nàng kia là Yên nhi…ban đầu chỉ mang nghi ngờ,nhưng khi nhị,tam tiểu thư được gọi về cũng kinh ngạc không kém,gọi thẳng tục danh của nàng là Nam Ngự Yên Yên. Mà nàng kia cũng không phủ nhận,chỉ đơn giản là cười lạnh. Hắn mới tin đây là tứ tiểu thư…

“Ách…? Không thể nha,cái kia…ta nhớ tứ tiểu thư nhan sắc kém cỏi,sức khỏe yếu ớt. Hơn nữa,tóc của nàng không phải màu tím bạc”

Nha Hoàn Giáp vừa nói ra liền bị Nha Hoàn Bính che miệng…

“Ngươi không sợ mất đầu sao? Mau im cái miệng…”

Nha hoàn Giáp định giãy dụa…nhưng nhìn tới đám người đang đi tới ở phía xa,nàng ta liền ngoan ngoãn ngậm miệng.

……

“Yên nhi,con ở Ngôn quốc có tốt không?”

Nam Phụng lên tiếng hỏi,tâm tình của hắn vừa vui mừng vừa ái ngại. Đem nữ nhi mình yêu thương nhất gả đi một nơi xa như vậy…hắn quả thực không yên lòng.

“Phụ thân yên tâm,ta sống rất tốt…hơn nữa Vương gia đây đối ta vô cùng chiếu cố”

Ta cười như không hướng Thượng Quan Tán Lý nói,lại nhìn đến hai tỷ tỷ đang trợn mắt nhìn ta ở đằng sau…trong lòng chợt cảm thấy có điểm đáng để chơi đùa.

Thượng Quan Tán Lý nghe nàng nhắc tới mình chỉ biết mở miệng cười yếu ớt. Nàng không phải sống rất tốt…mà là quá tốt đi? Hơn nữa rất rãnh rỗi đi huyên náo khắp nơi,hại hắn phải cất công đi tìm.

“Đã làm phiền vương gia,nữ nhi của ta đều trông cậy vào ngài”

Sai rồi,phải nói Thượng Quan Tán Lý nên trông cây vào nàng mới đúng. Chỉ cần nàng không náo loạn,hắn liền thở phào nhẹ nhõm.

“Phụ thân,không nên khách khí…nàng là phu nhân của ta…đương nhiên ta sẽ hảo hảo chiếu cố”

Bất quá…từ chiếu cố này có thâm ý.

Nam Phụng nghe xong cũng cảm thấy yên tâm phần nào. Nghe Ngự Phong nói nàng rơi xuống núi,gặp được cao nhân chỉ dạy trở thành nữ nhân có võ công cao cường,nhất là mái tóc màu tím bạc kia…nếu hắn không nghe Ngự Phong kể lại…nhất định đã ngạc nhiên tới mức không nói nên lờ. Nhưng dù vậy…bản thân là kẻ làm cha…hắn vẫn cảm thấy lo lắng.

Nhưng hôm nay nhìn thấy nữ nhi hắn yêu thương nhất trở về với dáng vẻ xinh đẹp,tràn đầy sức sống,hơn nữa tâm tư đã bắt đầu thâm sâu khó lường. Hắn cũng yên tâm phần nào. Lại nhìn thấy con rể ánh mắt luôn mang theo sủng nịng cùng yêu thương nhìn nữ nhi của hắn. Tâm tình chợt trở nên sảng khoái,là hắn lo hão rồi.

“Nhị tỷ,Tam tỷ…các ngươi vẫn khỏe chứ?”

Nam Ngự Phiêu Phiêu cùng Nam Ngự Y Y nghe nhắc tới tên mình trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi. Nữ nhân trước mắt càng ngày càng trở nên cường đại,hơn nữa lời nói rất lạnh,mang theo nguy hiểm cùng cao ngạo khó lường. Bất giác mồ hôi lạnh chảy xuống mặt.

“Khỏe”

Nam Ngự Phiêu Phiêu lên tiếng trả lời,cố gắng lấy dáng vẻ tươi cười thân thiên nhất. Bàn tay âm thầm siết chặt. Đụng tới ánh mắt của Thượng Quan Tán Lý…tâm có hơi chấn động,ánh mắt bối rối nhìn sang nới khác. Chuyện lúc trước…hi vọng hắn không nói cho phụ thân biết,quên luôn cũng tốt.

Thượng Quan Tán Lý nhìn thấy cử động nhỏ kia…lơ đãng hiện lên tia lãnh khốc. Tâm tình đối với nữ nhân mang tên Phiêu Phiêu càng trở nên chán ghét. Hạ xuân dược hắn? Hắn nhớ kĩ.

“Nga…ta đây thực muốn cùng các tỷ hàn huyên tâm sự”

Ta xoay người cười quỷ dị với Nam Ngự Phiêu Phiêu cùng Nam Ngự Y Y,ngụ ý nói:đã lâu không cùng các ngươi chơi đùa,hôm nay ta thực muốn ôn lại”

Lời nói ôn nhu vào tai hai người lại cảm thấy lạnh thấu xương …giống như xương cốt đều bị đông cứng. Nữ nhân này nhất định không phải muội muội của các nàng,không phải,nhất là mái tóc tím bạc kia,như thế nào lại chuyển sang màu sắc kì quái như vậy? Võ công cao cường cái gì chứ? Thực đáng chết.

“Yên nhi,phụ thân quên không nói với con…Phiêu nhi cùng Y nhi rốt cuộc cũng đã thành thân nha”

Nam Phụng không nhìn thấy ánh mắt đối địch của ba nữ nhi,vô tư nói lên.

“Nga?…Thành thân với ai?”

Ta tò mò hỏi…các nàng có người dám đem sính lễ tới thành thân sao? Xem ra kẻ đó không bị hư đầu óc cũng chính là cái loại ngốc tử.

“Ta thành thân với Vương gia Chu quốc”

Nam Ngự Phiêu Phiêu rốt cuộc cũng có cái để mà kiêu ngạo,không lấy được Vương gia Ngôn quốc thì chuyển thành Chu quốc vậy. Dù sao nàng cũng làm Vương phi,thân phận cao quý như vậy,không phải nên kiêu ngạo một chút sao?

“Chúc mừng…dù có hơi trễ,vậy còn tam tỷ a?”

“Ta thành thân với đại tướng quân”

Nam Ngự Y Y cẩn thận dò xét. Nữ nhân kia hỏi cũng không có mục đích gì tốt.

Ta nhìn hai vị tỷ tỷ một người kiêu ngạo,một người e dè trong lòng đè nén buồn cười. Nếu như đoán không lầm…thì hai cuộc hôn nhân kia cũng không khác gì của ta,đều là vì chính trị. Nhưng có kẻ cư nhiên còn lấy đó làm hãnh diện. Bất quá…nếu người kia thật sự nảy sinh tình yêu với các nàng thì cũng nên chúc mừng đi a?

“Đều chúc mừng…mong hai người hạnh phúc đến răng long đầu bạc”

“Đa tạ”

“Lão gia,có Vương gia tới…hiện đang chờ ở đại sảnh”

Nam Phụng nghe xong nghi hoặc nhìn sang Nam Ngự Phiêu Phiêu,vì sao hắn đến đây?

“Ngươi nói phu quân của ta?”

Nam Ngự Phiêu Phiêu đồng dạng nghi hoặc hỏi nha hoàn,nam nhân vô tình kia vì sao hôm nay lại có nhã hứng đến đây?

“Dạ”

Nha hoàn lễ phép trả lời,sau đó liền lui ra ngoài.

“Đã như vậy chúng ta tới đó đi,dù sao cũng là tỷ phu của ta,nên chào một cái”

Ta lên tiếng phá vỡ không khí trầm mặc,nhìn cũng đoán ra được Nam Ngự Phiêu Phiêu không được sủng,bất quá chuyện đó cùng ta không quan hệ.

……

Vậy là một đám người kéo nhau đi tới đại sảnh. Nha Linh,’tứ linh’ cùng Huyền Cát thì được an bài nghỉ ngơi ở chỗ khác cho nên số lượng người cũng giảm bớt. Vừa tới nơi,bên trong im lặng bất thường. Nam Phụng cùng Nam Ngự Phiêu Phiêu bước vào trước,cả hai khẽ khom người cúi xuống hành lễ. Dù sao thân phận Vương gia cũng lớn,chỉ đứng sau hoàng thượng…cho nên tất nhiên vẫn nên giữ thái độ cung kính.

Ta cùng Thượng Quan Tán Lý bước vào sau,ánh mắt dời đến ghế chủ thượng…nhìn thấy nam tử một thân huyền y tay chống cằm,bộ dáng lười biếng…ánh mắt vô cảm nhìn Nam Ngự Phiêu Phiêu.

Tới gần hơn nữa liền thấy được nam nhân này có bảy phần giống Quốc Hoa Mộ Lang,mày kiếm thẳng cao,đôi mắt hoa đào tà mị quyến rũ,mi mục cong dày,môi mỏng màu bạc. Bộ dáng tuấn lãng phong tình,nếu nói là yêu nghiệt,cũng không sai biệt mấy. Khí chất của hắn so với Thượng Quan Tán Lý nhìn sơ cũng có thể thấy…cách nhau một trời một vực a~

Quốc Hoa Mộ Dung lười biếng ngồi trên ghế,tới khi nhìn thấy Nam Ngự Phiêu Phiêu cùng Nam Phụng bước vào,tâm tình cũng không tốt hơn là mấy. Vì sao hoàng huynh lại định hôn ước cho hắn với một nữ nhân nhàm chán như vậy? Thực chán ghét.

Đương lúc Quốc Hoa Mộ Dung định mở miệng,một đạo bóng dáng rực rỡ đập vào mắt hắn. Thân ảnh nhỏ tựa như tiên nữ lướt đi,mỗi bước chân của nàng đều mang theo thần sắc ung dung thư thái,giống như xung quanh nàng đều có hoa nở chim hót,mái tóc tím bạc nhẹ tỏa ra kim quang,huyết y lay động lộng vũ phong tao. Khuôn mặt lạnh lẽo nhưng lại làm cho người ta khắc sâu trong tâm trí,mày liễu cong nhẹ,phượng mâu phong tình quyến rũ,thu mâu trong sáng hài hòa,mũi nhỏ đáng yêu,đôi môi mềm nhẹ tựa như cánh hoa đào ẩm ướt,căng mọng đầy sức sống.

Yết hầu của Quốc Hoa Mộ Dung không ngừng chuyển động,hắn chỉ hận không thể đem cánh môi kia mà điên cuồng cắn mút. Nàng thực đẹp,đẹp đến làm cho người ta ngây ngốc,làm cho người ta tôn sùng,làm cho người ta trân quý.

“Vương gia?”

Nam Phụng lên tiếng,Yên nhi vừa bước vào,hắn liền nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống,ánh mắt tràn ngập dục hỏa. Thử hỏi đây là cái loại tình huống gì?

Thượng Quan Tán Lý buồn bực hừ một tiếng,bàn tay đem thiên hạ của hắn dán sát vào lòng. Nam nhân đáng chết,cư nhiên nhìn nữ nhân của hắn bằng ánh mắt dâm loạn như vậy,nếu còn dám nhìn lần nữa,hắn liền đem mắt của nam nhân kia móc ra.



Ta cảm nhận được hành động của Thượng Quan Tán Lý có chút sinh khí,tâm không tự chủ vui vẻ lên,đồng thời xem ánh mắt nóng rực đang nhìn theo ta như không khí. Đến khi dừng cước bộ,ta tươi cười ngẩn đầu,chắp tay ôn nhu nói

“Ra mắt tỷ phu”

Quốc Hoa Mộ Dung vẫn như cũ ngây ngốc

“……”

Oahaha…phải thừa nhận sức quyến rũ quá lớn cũng thực phiền phức a~~~

“Vương gia?”

Nam Ngự Phiêu Phiêu lên tiếng,ánh mắt phẫn nộ nhìn sang ta…

Này…hình như có vấn đề?

“Ân?”

Quốc Hoa Mộ Dung biết mình thất thố,vội vàng thu lại thái độ mê đắm,ho nhẹ một cái.

“Ta là Nam Ngự Yên Yên,ra mắt tỷ phu”

Nghe đến nữ nhân mỹ lệ trước mặt gọi mình bằng tỷ phu,tâm tình của Quốc Hoa Mộ Dung đột ngột rơi xuống đáy vực. Hắn bắt đầu để ý tới nam nhân đứng cạnh nàng,hai mắt không khỏi mở to.

Tóc…tóc trắng? Tiên nhân?

Nếu hắn không lầm,đây chính là Thượng Quan Tán Lý,nhị vương gia Ngôn quốc…cũng chính là người lúc trước sang Chu quốc hỏi cưới ‘Nam Yên công chúa”?

Như vậy mà nói,nàng chính là nữ nhi thứ tư của Nam Phụng? Vương phi Ngôn quốc?

Tâm tình của Quốc Hoa Mộ Dung lần nữa rơi xuống,nàng và nam nhân kia đứng cùng nhau quả thực đẹp không nói nên lời,cũng không biết phải dùng ngôn từ nào để diễn tả.

Tạo sao lúc trước hắn không biết đến nàng? Tại sao không hỏi cưới nàng trước? Tại sao…?

Lão thiên gia thực giỏi trêu đùa,hắn bây giờ lại làm tỷ phu của nàng,còn gì để nuối tiếc đâu?

“Nghe danh Vương phi đã lâu,hai chữ tỷ phu ta thật không dám nhận”

Thượng Quan Tán Lý tỏ ra âm trầm,không dám nhận hai chữ tỷ phu? Vậy hai chữ tướng công hắn dám nhận không?

Ta nghe xong lại cười càng thêm sâu.

Có thâm ý

Nam Phụng im lặng không nói. Nếu đoán không lầm,Quốc Hoa Mộ Dung đã nhìn trúng Yên nhi.

Nam Ngự Phiêu Phiêu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng đều phải dồn nén ở trong lòng. Nam nhân của nàng cư nhiên đối với người khác tỏ thái độ mê đắm,hơn nữa kẻ đó lại chính là ả nữ nhân chết tiệt kia. Hắn lạnh nhạt với nàng,sủng hạnh đám nữ nhân thanh lâu,nàng có thể nhịn. Nhưng bây giờ…người hắn để ý lại là Nam Ngự Yên Yên,nàng có thể nhịn sao?

Nam Ngự Y Y cười nhạt,may mắn nàng không dẫn nam nhân của mình tới đây,nếu không đã phải chịu xấu hổ chung với Nam Ngự Phiêu Phiêu rồi.

“Tỷ phu khách sáo rồi”

Ta lần nữa nhấn mạnh từ tỷ phu,cũng không nhìn qua người kia lần nào nữa. Chán ghét,ta muốn về Ngôn quốc sớm a~,Song Y giờ này chắc chắc đã muốn phát điên rồi. Nghĩ tới Thiên Y,Ma Y,ta thực muốn ngửa mặt lên trời cười to. Nha Linh theo ta đi Kim quốc,mà tú bà của Thiên Ma lâu lại không thể thiếu,hết cách đành phải nhờ tới hai người bọn họ sắm vai nhau thay Nha Linh tới khi trở về. Bây giờ lại sang Chu quốc…e rằng…

“Phụ thân,nghe nói Yên nhi trở về?”

Tiếng bước chân vội vã đi vào,cước bộ tựa hồ lướt đi. Đến khi dừng lại,ta mới nhìn rõ người đó là ai,tâm tình bất giác tốt lên.

“Đại ca”

Nam Ngự Phong kích động,rất muốn tiến lên ôm lấy muội muội,nghĩ tới lễ giáo,hắn lại không dám. Ánh mắt đảo một vòng,nhìn tới Quốc Hoa Mộ Dung cũng có mặt ở đây,khuôn mặt tựa hồ có chút ngạc nhiên.

“Tham kiến Vương gia”

“Đứng lên đi”

Quốc Hoa Mộ Dung phẩy tay,nhưng thái độ lại có chút không vui. Nam Ngự Phong không tỏ thái độ gì,nhưng ai cũng nhìn ra được hai người này chán ghét nhau.

Thượng Quan Tán Lý nhìn thấy Nam Ngự Phong thái độ cũng dịu đi,hai người nhìn nhau gật đầu.

“Đã tề họp đông đủ như vậy,chi bằng chúng ta mở một cái yên tiệc đi?”

Nam Phụng lên tiếng phá vỡ không khí quỷ dị trước mắt. Một bữa cơm? Có đầy đủ mọi người,đã bao lâu người làm cha như hắn mơ ước mà không được?

“Để con sai người tam muội phu,như vậy mới gọi là đủ người a”

Nam Ngự Phong lên tiếng,đại tướng quân Âu Thần là bằng hữu tương thân của hắn,nay lại trở thành muội phu…quả thực là chuyện tốt. Nhưng không ngờ tới Quốc Hoa Mộ Dung cũng thành muội phu,coi như ông trời không cho người ta vui vẻ trọn vẹn đi.

“Này…có lẽ phu quân ta còn đang bận việc triều chính”

Nam Ngự Y Y vội vàng lên tiếng,muốn giết nàng sao? Sai hắn tới đây có khác nào tự làm xấu hổ chính mình. Hắn nhìn thấy Nam Ngự Yên Yên,nhất định sẽ…nhất định…

‘Lúc ta ra khỏi hoàng cung đã nhìn thấy hắn cũng lên đường trở về phủ tướng quân rồi”

Nam Ngự Phong không biết sự lo lắng của Nam Ngự Y Y mà vô tình nói ra.

“Đã như vậy,mau sai người chuẩn bị”

Nam Phụng ra lệnh cho Nha hoàn,sau đó hướng mọi người trong đại sảnh mời sang một phòng khác.

“Mời nhạc phụ”

Thượng Quan Tán Lý nho nhã mời Nam Phụng đi trước.Quốc Hoa Mộ Dung cực kì khó chịu đi ở phía sau. Nam Phụng cùng Nam Ngự Phong cơ hồ rất vừa lòng với Thượng Quan Tán Lý,Nam Ngự Phiêu Phiêu cùng Nam Ngư Y Y rất không cam lòng nhìn tình hình diễn biến trước mắt,tâm tư đồng dạng muốn đem ả nữ nhân hết tiệt là ta ra băm thành trăm mảnh.

Yến tiệc này…có sóng gió.

Rốt cuộc cũng ngồi vào bàn ăn,ta chăm chú nhìn trên bàn bày ra đủ loại mĩ vị thơm ngon động lòng người nước miếng đều muốn chảy ròng ròng.

“Chú ý…!!!”

Thượng Quan Tán Lý là người thường xuyên ‘có diễm phúc’ được nhìn thấy màn ẩm thực kinh dị của nàng,vì vậy…nhìn đến ánh mắt rực sáng cùng với bộ dáng chuẩn bị đem hết đồ ăn trên bàn bỏ vào bụng của nàng,hắn liền không nhịn nổi lên tiếng nhắc nhở ‘nơi đông người không được ăn một cách lang thôn hổ yết’

“……”

Mụ nội nó,đồ ăn là dùng để no bụng,đâu phải để thưởng thức. Ăn uống từ tốn là cái *** chó gì >.

“Nhạc phụ,người nên ăn cái này”

Thượng Quan Tán Lý nho nhã giữ tay áo,ngón tay thon dài dùng đũa gắp một miếng củ sâm cho vào chén của Nam Phụng,sau lại xoay người gắp cho ta vài cọng rau. Mẹ nó,cho ta là trâu bò sao? Ta muốn ăn thịt.

“Nương tử,rau ăn tốt”

Tốt tốt tốt cái đầu ngươi…nhìn hắn cười đến mị hoặc,ta liền biết hắn nhất định là cố ý.

“Nga…tướng công,cái này cũng tốt”

Ta gắp một cây cải xanh,thứ Thượng Quan Tán Lý ghét ăn nhất cho vào chén cơm của hắn,cười đến ôn nhu. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ ta và hắn chính là một cặp vợ chồng mới cưới,nùng tình mật ý. Nhưng thật sự là cả hai đều đang công kích nhau về phương diện…ẩm thực.

Quốc Hoa Mộ Dung nhìn cảnh này đã không vui lại còn cực kì khó chịu. Nam Ngự Phiêu Phiêu gắp thức ăn cho hắn,hắn đều làm lơ.

“Vương gia,thức ăn không ngon sao?”

Nam Phụng lên tiếng hỏi,thái độ ôn hòa. Nhưng tâm thật ra không thích Quốc Hoa Mộ Dung,lại đừng nói tới hoàng huynh của hắn.

“Tâm tình không tốt thức ăn tự nhiên sẽ không ngon”

Ta hướng Quốc Hoa Mộ Dung cười nhẹ,tiện tay gắp cho hắn một cái đùi gà.

“Tỷ phu,ăn cái này nha?”

Thượng Quan Tán Lý nhìn cảnh trước mắt không tự chủ nghiến răng nghiến lợi. Dù biết nàng đang chọc tức hắn,nhưng không lẽ đem đùi gà kia cướp lại?

Quốc Hoa Mộ Dung nhìn thấy nàng đột nhiên quan tâm mình,khuôn mặt liền nhanh chóng giãn ra,tâm tình cũng tốt hơn.



Nam Ngự Phong nhìn thấy Quốc Hoa Mộ Dung như vậy lại càng thêm chán ghét. Cùng là vương gia,Thượng Quan Tán Lý nho nhã lễ độ,phong thái cao ngạo,khí chất vương giả mà không làm mất đi vẻ ôn hòa. Hơn nữa thái độ đối với phụ thân ít nhiều cung kính,không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh. Quốc Hoa Mộ Dung lại khác,mặc dù đã trở thành người trong nhà nhưng bản tính của hắn lại thích được người ta hầu hạ cung kính,tính cách lại khó ưa…

Cả hai người khác nhau một trời một vực,nhìn cũng rõ…Thượng Quan Tán Lý hơn Quốc Hoa Mộ Dung trăm vạn lần về mọi mặt,xem ra Yên nhi có diễm phúc hơn.

Một lúc sau…bên ngoài truyền đến tiếng thông báo,mọi người đều hướng ra cửa chính.

Một nam nhân phong thái uy vũ bước vào,trường bào màu đen phiêu dật…mái tóc dài đen như mực buộc cao đơn giản dùng trâm cài vấn lại. Khuôn mặt cương nghị,ngũ quan tuấn tú,đôi mày kiếm thẳng,mắt xếch uy phong,hàng mi đen nhánh cong cong,ánh mắt sắc bén lạnh lùng như xuyên thấu tâm tư người khác. Bạc thần lạnh lẽo khẽ tạo thành đường cong,thần thái ung dung tự tại,lạnh lùng nhưng mang lại cho người khác cảm giác an toàn khi ở bên cạnh hắn.

Nam nhân này vừa bước vào,ánh mắt linh động quét đến từng người trên bàn ăn,cuối cùng dừng lại ở phía ta,đôi mắt xếch bỗng mở to,bộ dáng không rõ là kinh hỉ hay bất ngờ,bạc thần mở ra.

“Yên nhi,là ngươi sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương