Xuyên Qua Thời Không Hoá Giải Lời Nguyền
-
Chương 10: Tử Quỳnh ra đời (2)
Vừa nói xong Linh Thủy Dược nhắm mắt và không còn hơi thở . Bạch Kì Minh bế con nói :
-"Tên thật đẹp, nàng đúng là thiên tài"
Bạch Kì Minh không nghe thấy nương tử của mình trả lời liền quay lại nhìn thì thấy Linh Thủy Dược đang nhắm mắt . Bạch Kì Minh cảm thấy rất sợ hãi nhưng ông vẫn hy vọng là nương tử của mình đang ngủ . Nhưng Bạch Kì Minh là cao thủ tu luyện nên ông đã không còn cảm nhận được hơi thở của Linh Thủy Dược . Ông đang rất lo lắng nhưng ông vẫn níu kéo một tia hy vọng . Bạch Kì Minh gấp gáp ông quát lên :
-"Người đâu còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau gọi thái y" (chắc các bạn thắc mắc tại sao là thái y mà không phải đại phu . Vì ba của Tử Quỳnh là bạn thân của vua nên được vua ban thưởng thái y trong cung cho ông)
Các nha hoàn vội vàng chạy đi tìm thái y, bỗng hạ thể của Linh Thủy Dược chảy rất nhiều màu nhưng màu này lại còn là màu đen . Bà mụ hốt hoảng chạy đến nhưng không thể cầm máu được . Khi thái y đến Bạch Kì Minh như phát điên chạy đến nắm chặt bả vai của thái y lắc mạnh :
-"Thái y ngươi phải làm mọi cách để cứu được nương tử của ta, nếu không cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi"
Thái y chưa bao giờ thấy thừa tướng như vậy nên liền vội vã đến bắt mạch cho Linh Thủy Dược nhưng rồi thái y thở dài, lắc đầu :
-"Phu nhân đã băng huyết mà chết . Còn phu nhân sở dĩ chảy huyết đen là do trúng độc lâu năm lâu năm mà ra . Lẽ ra phu nhân sẽ không phải vì sinh mà chết nhưng do trúng độc lâu năm mà cơ thể mới không chịu nổi mà băng huyết đến chết"
Vừa nghe thái y nói, Bạch Kì Minh một kích chưởng bay cánh cửa, ông bây giờ thật sự rất tức giận vì có người dám hạ độc nương tử của ông . Bạch Kì Minh hỏi thái y :
-"Ngươi mau nói xem đó là loại độc gì và tại sao những lần người khám cho nương tử ta lại không phát hiện ra"
Thái y sợ hãi không dám mở miệng thì Bạch Kì Minh bỗng hét lên:
-"Nói"
Các nha hoàn, bà mụ và thái y sợ hãi quỳ rạp xuống đất . Thái y lấy tay lau mồ hôi nói :
-"Bẩm thừa tướng đây là một loại độc rất lạ thần chưa nhìn thấy bao giờ . Những lần trước, do người hạ độc dùng liều lượng nhỏ không thể nhận ra nên hạ thần đành thất trách"
Vừa nói thái y vừa run cầm cập không dám ngẩng đầu lên . Bạch Kì Minh tức giận quát :
-"Bất tài, lui ra ngoài hết đi"
Tất cả đều lui ra, trong phòng lúc này chỉ còn lại Bạch Kì Minh, Thượng Quan Mộc Linh và Tử Quỳnh . Bạch Kì Minh ngồi xuống bên mép giường nắm lấy bàn tay đang lạnh dần của Linh Thủy Dược :
-"Dược nhi ta đã không thể bảo vệ được cho nàng , là lỗi của ta . Nàng hãy an nghỉ đi ta sẽ thay nàng yêu thương, chăm sóc và bảo vệ con của chúng ta thật tốt, ta sẽ không để bất cứ ai đụng đến một cọng tóc của Tử Quỳnh, ta hứa . Và ta sẽ tìm ra người đã hạ độc nàng, báo thù cho nàng . Ta sẽ khiến người đó SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT"
-"Tên thật đẹp, nàng đúng là thiên tài"
Bạch Kì Minh không nghe thấy nương tử của mình trả lời liền quay lại nhìn thì thấy Linh Thủy Dược đang nhắm mắt . Bạch Kì Minh cảm thấy rất sợ hãi nhưng ông vẫn hy vọng là nương tử của mình đang ngủ . Nhưng Bạch Kì Minh là cao thủ tu luyện nên ông đã không còn cảm nhận được hơi thở của Linh Thủy Dược . Ông đang rất lo lắng nhưng ông vẫn níu kéo một tia hy vọng . Bạch Kì Minh gấp gáp ông quát lên :
-"Người đâu còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau gọi thái y" (chắc các bạn thắc mắc tại sao là thái y mà không phải đại phu . Vì ba của Tử Quỳnh là bạn thân của vua nên được vua ban thưởng thái y trong cung cho ông)
Các nha hoàn vội vàng chạy đi tìm thái y, bỗng hạ thể của Linh Thủy Dược chảy rất nhiều màu nhưng màu này lại còn là màu đen . Bà mụ hốt hoảng chạy đến nhưng không thể cầm máu được . Khi thái y đến Bạch Kì Minh như phát điên chạy đến nắm chặt bả vai của thái y lắc mạnh :
-"Thái y ngươi phải làm mọi cách để cứu được nương tử của ta, nếu không cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi"
Thái y chưa bao giờ thấy thừa tướng như vậy nên liền vội vã đến bắt mạch cho Linh Thủy Dược nhưng rồi thái y thở dài, lắc đầu :
-"Phu nhân đã băng huyết mà chết . Còn phu nhân sở dĩ chảy huyết đen là do trúng độc lâu năm lâu năm mà ra . Lẽ ra phu nhân sẽ không phải vì sinh mà chết nhưng do trúng độc lâu năm mà cơ thể mới không chịu nổi mà băng huyết đến chết"
Vừa nghe thái y nói, Bạch Kì Minh một kích chưởng bay cánh cửa, ông bây giờ thật sự rất tức giận vì có người dám hạ độc nương tử của ông . Bạch Kì Minh hỏi thái y :
-"Ngươi mau nói xem đó là loại độc gì và tại sao những lần người khám cho nương tử ta lại không phát hiện ra"
Thái y sợ hãi không dám mở miệng thì Bạch Kì Minh bỗng hét lên:
-"Nói"
Các nha hoàn, bà mụ và thái y sợ hãi quỳ rạp xuống đất . Thái y lấy tay lau mồ hôi nói :
-"Bẩm thừa tướng đây là một loại độc rất lạ thần chưa nhìn thấy bao giờ . Những lần trước, do người hạ độc dùng liều lượng nhỏ không thể nhận ra nên hạ thần đành thất trách"
Vừa nói thái y vừa run cầm cập không dám ngẩng đầu lên . Bạch Kì Minh tức giận quát :
-"Bất tài, lui ra ngoài hết đi"
Tất cả đều lui ra, trong phòng lúc này chỉ còn lại Bạch Kì Minh, Thượng Quan Mộc Linh và Tử Quỳnh . Bạch Kì Minh ngồi xuống bên mép giường nắm lấy bàn tay đang lạnh dần của Linh Thủy Dược :
-"Dược nhi ta đã không thể bảo vệ được cho nàng , là lỗi của ta . Nàng hãy an nghỉ đi ta sẽ thay nàng yêu thương, chăm sóc và bảo vệ con của chúng ta thật tốt, ta sẽ không để bất cứ ai đụng đến một cọng tóc của Tử Quỳnh, ta hứa . Và ta sẽ tìm ra người đã hạ độc nàng, báo thù cho nàng . Ta sẽ khiến người đó SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook