Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh
-
127: Ác Mộng
Trong làn khói mờ sương ở không gian vô định, Mộc Tâm đưa tay ra phía trước, lần mò hướng đi, mọi thứ trước mắt chỉ là một màu trắng xóa, chiếc váy trắng trên người cô cứ như hòa làm một với không gian nơi đây, tạo cho cô một cảm giác chật hẹp.
Mộc Tâm vẫn cứ như vậy tiến về phía trước, đến khi bàn tay chạm phải một mặt phẳng, cô đẩy thử, mặt phẳng dần dần bị lệch đi, để lộ phía sau là một khung cảnh xa lạ và một mùi thuốc sát trùng gây mũi.
Giọng nói quen thuộc kéo lấy ánh nhìn của cô, căn phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ chầm chậm bước ra, buồn bã lắc đầu, nói câu xin lỗi.
Người phụ nữ khóc đến sắp ngất đi, người đấy chẳng phải là mẹ cô sao? Còn có cả Kiến Vĩ và ba cô nữa.
Cô chạy lại định hỏi xem có chuyện gì, nhưng chẳng ai nghe cô nói, bàn tay cô đưa ra nhưng chẳng chạm được vào ai.
Cô nhìn vào phòng cấp cứu.
Trên băng ca lạnh lẽo, thi thể một cô gái được kéo vải trắng lên che lại.
Đó...!chẳng phải là cô sao? Hay nói đúng hơn, đó là Mộc Tiểu Tâm.
Sao vậy?
Chuyện gì đã xảy ra?
Lúc cô chẳng hiểu gì, một viên cảnh sát đi lại nói: "Đây là một sự cố, con gái anh chị có ý đồ hành hung anh Quý Tử Khiêm, trong lúc ẩu đả, không may đã bị ngộ sát.
Xin chia buồn với anh chị.", viên cảnh sát đưa cho ba mẹ Mộc một túi đồ: "Đây là đồ cá nhân của cô ấy.
Đã điều tra xong nên chúng tôi xin trả lại ạ!", nói rồi anh ta rời đi để lại mẹ Mộc ôm chiếc túi xách của cô khóc đến tê tâm liệt phế.
Ba Mộc ngồi trên ghế đỡ lấy trán, các nếp nhăn xô lại với nhau kiềm nén nước mắt chảy ra, mái tóc hoa râm trông bạc màu thấy rõ, giống như chẳng mấy chốc ông đã già đi rất nhiều.
Kiến Vĩ thì vội đỡ mẹ Mộc sự bà ngất xĩu.
...
"Xẹc!", hình ảnh trước mắt bỗng bị dịch chuyển, Mộc Tâm thấy mình đang đứng dưới một gốc cây đa trong nghĩa trang.
Cách cô tầm ba mét, Ngọc Điềm đứng trước phần mộ của cô, đặt xuống một bó hoa, cả người cô ấy ánh lên một cảm giác thê lương cùng cực.
Từng hình ảnh chắp vá chạy qua trước mắt Mộc Tâm như một thướt phim thực tế ảo.
Cô thấy Ngọc Điềm vì cái chết của cô mà ray rức mãi trong lòng, cô ấy còn bị hãm hại đến không thể lăn lộn trong ngành luật.
...
Không gian lần nữa thay đổi, cô thấy Lâm Đình Phong chết đi trước mắt cô.
Xe anh bị nổ, đến xác cũng không còn.
Cô muốn chạy về phía anh nhưng hình ảnh lại chuyển đi.
Mẹ con Lâm Đình Kiệt sau khi hại chết anh, đã quang minh chính đại độc chiếm công ty.
Họ còn độc ác tống ba anh vào viện dưỡng lão.
Nhưng do bản tính ăn chơi lại không có năng lực quản lý, chẳng bao lâu...!Lâm thị đã phá sản.
Mộc Tâm trơ mắt nhìn mọi thứ diễn ra, không ai thấy cô, cô cũng không chạm vào được thứ gì.
Tinh thần cô cực kỳ hoảng loạn, từng sợi nơ-ron cứ như được đặt trên con xoay, bị kéo căn đến đau đầu.
Mọi thứ...!diễn ra giống y như trong nguyên tác...!Mình chết...!Đình Phong cũng...
Tại sao lại như vậy? Rõ ràng mọi thứ đã thay đổi rồi mà!
"Rời khỏi đi.
Cô không thuộc về nơi này."
Một giọng nói trầm trầm âm vang trong đầu Mộc Tâm.
Cô đứng dậy, nhìn quanh nhưng chẳng có ai.
Thướt phim trước mắt vẫn cứ tiếp diễn.
Ba Mộc vì không có tiền chữa bệnh mà chết.
Mẹ Mộc và Kiến Vĩ sống những ngày tháng cơ cực đến cuối đời.
Hình ảnh cuối cùng, chính là phần mộ của Đình Phong phủ đầy lá vàng.
...
"KHÔNG!", Mộc Tâm giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng, cả cơ thể cô đau nhứt.
Cô bật người ngồi dậy, tinh thần vẫn chưa kịp ổn định.
Trước mắt cô là căn phòng quen thuộc, chiếc giường quen thuộc, mùi bạc hà thân quen của anh len vào khứu giác khiến nhịp tim cô bình ổn lại.
Lâm Đình Phong lo lắng nhìn cô, đưa tay vuốt lên chiếc lưng mềm mại thấm ướt mồ hôi của cô, quan tâm hỏi: "Sao vậy? Gặp ác mộng à?"
Nhìn thấy anh vẫn khỏe mạnh trước mắt mình, cô thở phào một hơi, vòng tay ôm chặt lấy cơ thể anh, cứ như sợ chớp mắt một cái anh sẽ biến mất vậy.
Bờ môi mọng thỏ thẻ nói: "Em vừa nằm mơ thấy ác mộng.
Đáng sợ lắm!", mùi hương và hơi ấm quen thuộc của anh khiến cô dần dần an tâm.
Anh vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, dịu dàng nói: "Giấc mơ luôn trái ngược với sự thật mà."
"Em cũng mong là vậy."
Mộc Tâm nằm trong lòng anh từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trong lòng cô đã thầm lên kế hoạch.
Dù chỉ là 1% cô cũng phải thay đổi kết cục của quyển tiểu thuyết này.
Dưới ngòi bút xoay quanh nhân vật chính của quyển tiểu thuyết, không chỉ có người trong cuộc chịu ảnh hưởng, các người thân bên cạnh cũng sẽ bị kéo theo logic truyện.
Cô cần phải cẩn trọng hơn mới được, không thể để bất kỳ ai bị tổn thương.
Còn câu nói lúc nảy...!"cô không thuộc về nơi này!"...
Chắc do mình dạo này gặp nhiều chuyện quá nên sinh ra suy nghĩ nhiều, ngoài mình ra sẽ có ai biết mình xuyên không đến đây chứ?
Cơn buồn ngủ kéo đến như thủy triều nhấn chìm lấy ý thức của Mộc Tâm.
Cô lại một lần nữa đi vào giấc ngủ bình yên, không mộng mị gì.
...
Hôm sau là đã qua tiết Thanh Minh, các gia đình đưa nhau đi tảo mộ về.
Đường đi lên núi nơi đất thánh đông nghẹt, dù trời trong gió mát nhưng vẫn khiến người trên xe cảm thấy ngột ngạt
Ba mẹ Mộc muốn đi tảo mộ xong, sẵn tiện đi về thăm quê nên không để Mộc Tâm cùng Kiến Vĩ đi cùng.
...
Do đêm qua cứ gặp ác mộng nên Mộc Tâm cứ lờ đờ cả người, nhưng khi thấy bữa sáng tình yêu của anh yêu nhà mình thì tâm trạng tốt lên hẳn.
Đúng là không có buồn phiền gì mà đồ ăn ngon không thể đánh bay được!
Lúc cô đang gặm bánh bao bí đỏ, thì chuông cửa reo lên, Lâm Đình Phong ra mở cửa.
"Cạch" một tiếng, tay nắm cửa kéo vào.
Ba mẹ Mộc vừa đi du lịch về, ghé qua đưa quà lưu niệm cho con gái.
Nhìn thấy cậu trai trẻ trước mặt khiến hai ông bà ngớ người.
Ba Mộc tưởng mình đi nhầm phòng, cười nói: "À, xin lỗi cậu, bọn tôi đi nhầm phòng."
"Dạ, không có gì ạ.", Lâm Đình Phong lịch sự đáp một câu rồi đóng cửa lại.
Mẹ Mộc nhìn chằm chằm số phòng: "501, đúng rồi mà!", hai ông bà nhìn nhau, ba Mộc nhanh tay ấn chuông lần nữa.
Lâm Đình Phong chưa đi được mấy bước thì chuông cửa lại kêu lên, anh khó hiểu quay lại mở cửa.
Ba người sáu mắt nhìn nhau, mẹ Mộc nghi hoặc nói: "Đây...!đây là phòng của con gái tôi mà! Cậu là ai vậy?"
Anh nhìn bà một chút, chợt ý thức được là ai, gương mặt đơ của anh thoáng chốc hiền hòa như nước mùa thu mà nở nụ cười: "À...!Bác trai bác gái, hai bác đến thăm Mộc Mộc sao? Cô ấy đang ăn sáng đấy, hai bác vào nhà đi ạ."
Ba Mộc hùng hổ đi vào nhà kiếm con gái, cây gậy baton gõ trên nền gạch tạo ra tiếng boong boong, thu hút ánh nhìn của Mộc Tâm.
truyen bjyx
Vừa đưa mắt qua, cô tỉnh hẳn cả ngủ, bịch một cái, chiếc bánh bao rơi vào trong chén.
Cô nuốt nước bọt, đứng bật dậy, chiếc ghế ma sát tạo ra một tiếng kít the thé.
Cô lính quýnh, nói: "Ba! Mẹ! Không phải hai người đi du lịch sao...!sao về sớm thế!", cô chạy lại đỡ mẹ lại ghế, nói lãng sang chuyện khác: "Sao không ở chơi thêm mấy ngày, hiếm lắm mới đi du lịch một lần.", cô đưa mắt ý bảo anh đỡ ba Mộc.
Cần gì cô nhắc, Lâm Đình Phong rất tự nhiên như người một nhà, anh kéo ghế cho mẹ Mộc rồi tới ba Mộc.
...
Trên bàn cơm thơm ngon, bốn người tám mắt nhìn nhau, Mộc Tâm lần đầu gặp phải chuyện như vậy, cô cứ như trẻ con yêu sớm bị ba mẹ bắt tại trận vậy.
Ba Mộc trừng trừng nhìn Lâm Đình Phong, bộ ria mép giựt giựt: "Con gái yêu quý! Không giới thiệu một chút sao?"
Bốn chữ "Con gái yêu quý!" khiến Mộc Tâm lạnh sống lưng, cô cười gượng nói: "Haha, để con giới thiệu, anh ấy...!anh ấy...!anh ấy..."
"Dạ, cháu tên Lâm Đình Phong, là bạn trai của Mộc Mộc ạ.", thấy cô bối rối, anh ở dưới bàn, nắm lấy đôi tay đang xoắn suýt của cô, nghiêm túc nói.
"Ừm hưm!", ba Mộc tằng hắng một tiếng, nhướng mày kiếm: "Buông tay con gái tôi ra, đừng có tưởng dưới mặt bàn là tôi không biết!"
Trái ngược với ông, mẹ Mộc dễ chịu hơn nhiều, thấy con gái cuối cùng cũng vượt qua cuộc hôn nhân đỗ vỡ mà có bạn trai, cậu ta còn đẹp trai như vậy nữa, càng nhìn càng thuận mắt a~
(Rose: Top những cách chinh phục mẹ vợ ngay từ lần đầu gặp mặt.
Top 1: Đẹp trai như anh nhà.)
Bà cười giải vây: "Hai đứa đang ăn sáng à? Chỉ ăn sáng thôi mà nhiều món như vậy sao?"
"Dạ, là Đình Phong nấu đó ạ.
Ba mẹ ăn sáng chưa? Hay là ăn một chút đi.", Mộc Tâm thấy mẹ đưa bậc thang đi xuống thì bước theo bà.
"Để cháu đi lấy chén đũa", Lâm Đình Phong nhanh nhẹn lên tiếng.
"Hừ! Nhìn vậy thôi chứ ăn dễ gì ngon.", ba Mộc hừ lạnh nói.
Mẹ Mộc nhận lấy chén đũa ăn thử một miếng bánh nếp: "Ummm, ngon thật đấy!".
Bà càng nhìn càng thấy thích cậu bạn trai này của con gái, cười vui vẻ: "Chà, hèn gì Mộc Mộc dạo này có da có thịt hơn nhiều rồi, thì ra là có cháu chăm sóc, phiền cháu quá rồi."
"Dạ không phiền ạ! Việc cháu nên làm mà."
"Haha, người trẻ bây giờ ít ai biết nấu ăn lắm, bậnn rộn quá mà! À mà quên hỏi...!cháu làm công việc gì vậy?"
"Dạ, cháu làm cùng công ty với Mộc Mộc ạ."
"Oh! Giỏi thật! Cháu làm ở phòng nào."
"Phòng giám đốc ạ."
"Còn trẻ vậy mà làm giám đốc rồi sao? Cô nhìn cháu thấy quen mắt lắm...!hình như gặp ở đâu rồi thì phải."
"Hừ! Bà không nhìn ra sao? Tin tức đi xem mắt với con gái nhà Liễu gia đó.", ba Mộc khó ở nói.
"Thật ra tin tức đó là hiểu lầm thôi ạ!"
Mẹ Mộc cũng nói giúp: "Báo chí bây giờ ấy mà! Giả giả thật thật! Không biết đâu mà lường."
Cuộc gặp mặt không mấy lâu, khi tiễn ba mẹ Mộc ra cửa, ba Mộc quay lưng lại hỏi: "Hai đứa sống chung à?"
"Dạ không! Anh ấy làm sao ở căn chung cư nhỏ này được, phải không?"
"Ừm! Vậy thì còn được."
"Để hôm khác, cháu hẹn hai bác đi ăn một bữa cơm gặp mặt được không ạ?"
"Được, được.", mẹ Mộc kéo Mộc Tâm lại nói nhỏ: "Lừa ba con thì được chứ đừng hòng lừa mẹ, hai đứa sống chung phải không? Cái con nhỏ này! Sao mà phóng khoáng như đóng phim Hollywood vậy? Nhưng không sao! Sớm có cháu cho mẹ bồng là được rồi! Haha!"
"Mẹ này!", Mộc Tâm bị bà nói đến đỏ mặt, tiễn bà ra cửa.
...
Mẹ Mộc vừa đi vừa khen con rễ tương lai hết lời, còn định về khoe với mấy bà bạn.
Ba Mộc nghe bà nghe cậu ta đẹp trai thì bĩu môi: "Bà chỉ biết nhìn mặt thôi! Khi xưa tôi còn đẹp trai gấp mười lần nó.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook