Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh
110: Thăm Nguyên Cáo 1


Lý Nhã Đình để ý thấy Mộc Tâm vào văn phòng của Lâm Đình Phong đến qua giờ nghỉ trưa vẫn chưa trở ra.

Cô ta mượn cớ có công việc cần thông báo đi lại gõ cửa phòng tổng giám đốc.

Nhưng gõ mãi không thấy ai trả lời, cô ta nóng lòng đẩy cửa đi vào trong.
Trong phòng không có ai, ánh mắt cô ta liền rơi vào cánh cửa căn phòng nghỉ của anh.

Cô ta siết chặt nắm tay đi lại muốn gõ cửa.

Khi bàn tay chỉ còn cách lớp gỗ nâu vài xen-ti-mét, bên trong đột ngột truyền ra tiếng kêu kiều mị của một cô gái.

Máu trong người cô ta như sôi lên, bởi vì không cần nhìn thấy tận mắt thì cô ta cũng đoán được bọn họ đã làm gì bên trong.

Bàn tay cô ta như bị đổ chì mà lơ lững giữa không trung, cô ta cắn chặt răng, cố gắng áp chế cảm xúc muốn tông cửa xông vào lúc này.


Tự nhủ rằng phải thật kiêng nhẫn, nếu đi sai một bước thì có thể cả cái danh em họ như hiện tại cô cũng không thể tiếp tục làm nữa.
[Rose: Chặc chặc, khi không lại chạy đến ăn cẩu lương khoảng cách gần, thật muốn hỏi chị gái có cảm thấy giòn tan không?]
Không biết đã qua bao lâu, cho đến khi cô ta điều tiết được cảm xúc của mình, cô ta gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ hai lần: "Cốc Cốc."
Qua vài phút, "Xoạc!", cửa được mở ra, Lâm Đình Phong vừa mới tắm xong, mái tóc đen nhánh vẫn còn ướt, trên người vẫn còn hơi nước và mùi hương sữa tắm thoang thoảng.

Chiếc áo sơ mi trên người chưa được cài hết cúc áo, làm cho cơ ngực rắn chắc như ẩn như hiện.

Có lẽ vì vừa mới vận động kịch liệt nên khí tức quanh người của anh cũng bất giác hấp dẫn một cách lạ thường.
Ánh mắt anh khác biệt hoàn toàn với khí tức anh tỏa ra, giọng nói lạnh lùng thể hiện sự mất kiên nhẫn của anh: "Có chuyện?"
Lúc này ý thức của Lý Nhã Đình mới được kéo về, cô ta hơi xấu hổ khi bị vẻ đẹp của anh thu hút mà quên luôn chuyện cần nói, giọng cô ta bất giác dịu dàng hơn: "Đình Phong, em chỉ muốn báo với anh là sắp đến giờ họp với phòng tài vụ.", đang báo cáo nhưng ánh mắt cô ta vẫn không nhịn được mà liếc nhìn anh.
"Chỉ có việc này mà cô vào tận phòng nghỉ để báo cáo sao? Cuộc họp đó một trợ lý có thể tự xử lý được.

Cô đi họp rồi báo cáo điểm chính lại cho tôi là được.", không thể trách anh tỏ thái độ được, đáng lẽ anh còn định ở trong phòng tắm trêu chọc tiểu hồ ly một chút, nhưng lại bị cắt ngang, dù có là em họ thì anh cũng không kiên nhẫn nổi quá ba giây.
[Rose: Phiên dịch một chút suy nghĩ của anh nhà, đó là em họ không quan trọng bằng việc "Trêu chọc" bà xã.]
Mộc Tâm chỉnh lý xong thì đi ra cửa, nhìn thấy Lý Nhã Đình đang cúi đầu đứng trước phòng, cô để ý cô ta cứ vài giây lại liếc mắt nhìn Lâm Đình Phong bằng ánh mắt si mê.

Cô không nói lời nào, đi lại kéo cổ áo của anh lên, nhanh chóng cài lại cúc áo đến tận cúc trên cùng.

Trước ánh mắt như mưa bom bão đạn của cô ta, Mộc Tâm lấy chiếc cà vạt thắt lên cho Lâm Đình Phong, như vậy mới thấy an tâm được.
Anh thấy cô cứ như rồng con giấu kho báu, bờ môi cong lên một nụ cười ấm áp, thật muốn kéo cô vào lòng hung hăn cắn một ngụm, nhưng thấy có người ngoài nên anh đành nhịn lại, quay đầu nhìn Lý Nhã Đình, gương mặt thoáng chốc đã trở nên lạnh băng như tuyết mùa đông: "Sao còn chưa đi họp?"
Lý Nhã Đình cố nặn ra phong thái chuyên nghiệp, nói: "Em sẽ đi ngay ạ.", nói rồi cô ta đi ra khỏi phòng.
Người ngoài đi rồi, Lâm Đình Phong liền muốn thực hiện ý định lúc nãy, bàn tay còn chưa chạm đến eo Mộc Tâm thì cô đã đẩy anh ra: "Anh làm việc đi! Em phải về tổng hợp thông tin một chút rồi còn đặt vé máy bay nữa."
Anh không từ bỏ mà ôm cô lần nữa: "Không cần vội."
"Boss đại nhân, anh có thể đừng tỏ ra như nhà vua chưa vội mà thái giám đã vội được không? Thị trường chứng khoán biến động lớn, mỗi phút đều là tiền đấy!"
"Vậy ôm em một phút bao nhiêu tiền? Anh mua 100 năm của em."

"Anh...!haizz", lại nữa, lại nữa rồi! Lại bắt đầu thả thính rồi, có thể cho người ta nghiêm túc nói chuyện chính không vậy?
Trước sự bất lực của cô, Koala họ Lâm đã ôm cô gần nửa tiếng mới không tình nguyện mà thả cô về phòng làm việc.

Vẻ mặt của anh lúc đấy giống như hận không thể làm món trang sức treo trên người cô.
...
Bệnh viện Ánh Dương.
Hà Ngọc Điềm theo thông tin có được từ tay Benter, cô đi đến bệnh viện gặp người đã gửi thư kiện cho tòa án.

Cô nói tên bệnh nhân với y tá tiếp tân, sau khi biết được số phòng của người bệnh, cô liền đi tìm phòng.
Lúc đi qua phòng cấp cứu để đến khoa điều dưỡng, cô thấy Lạc Tư đang làm ảo thuật để dụ đứa bé cho anh xem vết thương trên tay của nó.

Anh lấy một miếng bông gòn nhét vào bàn tay đang nắm lại sau đó rút ra một cây kẹo mút, đứa bé liền sáng bừng cặp mắt, nó nhìn anh cứ như nhìn thần tượng.

Nó nhận lấy cây kẹo mút rồi ngậm trong miệng, đưa tay cho anh băng bó vết bỏng lớn trên tay, chắc là do bỏng nước sôi.
Ngọc Điềm không dừng lại lâu liền đi đến phòng bệnh tìm người.

Lúc đẩy cửa phòng đi vào, cô thấy trong phòng chỉ có một cô y tá đang chỉnh sửa ghi chú dán trên giường bệnh, hai giường bệnh thì trống không.

Cô liền đi lại hỏi người y tá: "Chị y tá, cho tôi hỏi bệnh nhân giường số 10, tên Nhiễm Ni đâu rồi ạ?"

"Em ấy mới vừa ra ngoài đi lấy thuốc rồi.", cô y tá quan sát Ngọc Điềm một chút rồi hỏi, "Cô là người nhà của Nhiễm Ni à? Sau mấy hôm nay không tới chăm sóc em ấy vậy? Để một đứa bé gái vừa mới mười mấy tuổi đang bệnh nặng ở trong bệnh viện một mình, không biết mấy người làm người nhà kiểu gì nữa!"
Ngọc Điềm nói cảm ơn một tiếng rồi đi ra băng ghế ngoài phòng bệnh ngồi đợi.
Từng giây từng phút trôi qua, đã hơn nửa tiếng rồi, mà vẫn chưa thấy Nhiễm Ni trở lại phòng.

Ngọc Điềm hơi khó hiểu, rõ ràng lúc nãy cô thấy quầy thuốc ít người lắm mà, không thể nào lấy thuốc lâu như vậy chứ?
Cô sợ em ấy gặp rắc rối hoặc không có tiền lấy thuốc, cô đi ra quầy thuốc tìm, nhưng quầy thuốc hiện giờ chỉ có hai dì trung niên đang xếp hàng lấy thuốc.

Cô đi lại, giơ ảnh của em ấy lên, hỏi thử: "Dì ơi, vừa rồi dì có thấy cô bé này không ạ?"
Dì ấy nhìn tấm ảnh một chút rồi lắc đầu: "Không thấy, dì xếp hàng hơn nửa tiếng rồi đâu thấy cô bé nào đâu."
"Dạ, cảm ơn dì.", Ngọc Điềm cầm tấm ảnh đi lại bàn lễ tân hỏi thăm về Nhiễm Ni, cô bất chợt cảm thấy bất an: "Cô y tá, cho tôi hỏi, gần đây cô có thấy cô bé trong ảnh không ạ?"
Cô y tá suy nghĩ một chút rồi nói: "Không thấy ạ, bệnh viện đông người quá tôi cũng không để ý."
"Tôi có thấy đấy.", cô y tá bênh cạnh nói, "Tôi thấy em ấy đi vào thang máy, chắc tầm mười phút rồi đó."
Ngọc Điềm nói cảm ơn rồi cũng đi lại thang máy..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương