Xuyên Qua Thay Đổi Nữ Phụ
Chương 5: Một nhiệm vụ làm nàng thương tâm !

*********

Vân Gia Trang là một trong những gia trang có quyền lực trong Thiên Quốc, một trong những gia trang đào tạo ám vệ bảo vệ hoàng cung và những người mang dòng máu hoàng gia. Ngay cả nô tì trong gia trang cũng được huấn luyện để bảo vệ chủ tử. Vân Gia Trang có 4 tiểu thư nhưng duy nhất có một thiếu chủ, được mệnh danh là trích tiên, võ công tinh thâm, xuất chiêu thì vô cùng nhanh và đầy tao nhã, khuôn mặt ôn hòa, toàn thân bạch y, duy nhất có một điều là sớm bị hạ độc, thương thế không rõ, trích tiên từ đó không đi ngao du chỉ ở mỗi Vân Gia Trang và sớm thoái lưu giang hồ.

Nhìn thông tin ít ỏi về Vân Gia Trang, Tần Tố Di có chút nhíu mày, tay khẽ khẽ lướt qua trang giấy, sau khi nàng nhận nhiệm vụ này, nàng đã điều tra và phi thân về phía Bắc của Thiên Quốc, ngồi trong một tửu lâu suy tính, Vân Gia Trang sớm đã đóng đô ở phía này đã lâu, dưới một ngọn núi quanh năm nở hoa như một, cảnh đẹp miễn bàn, mà người dân ở đây cũng được Vân Gia Trang bảo vệ, không một ngoại nhân nào dám tổn thương đến nơi này. Vân Gia Trang được bao bọc trong mấy trận pháp cổ truyền, mấy đợt ám sát trước của mấy môn đồ Ma Giáo sớm đã bị tử trong khi còn chưa vào đến cổng đã vô phương xuống âm phủ, thật là...! Đợt ám sát này không hề dễ dàng, là nhiệm vụ khó rồi.

” Ngươi nghe gì chưa? Vân Gia Trang tuyển nô tì! “ Bên cạnh chỗ nàng ngồi có một đôi nữ tử vừa ngồi xuống, hai tay để rổ rau xuống rồi dùng khăn lau mặt nhưng sắc mặt đầy vẻ hớn hở.

” Thật sao? ngươi có lầm không? Vân Gia Trang 5 năm mới tuyển một lần sao giờ mới 3 năm mà tuyển thêm rồi? “ Nữ phụ tử còn lại vô cùng kinh ngạc thanh âm cũng có chút lớn làm cả tửu lâu bỗng chốc trở nên sôi nổi.

” Thật vậy chăng?.. Mau mau đi thông báo nữ nhi! “ Các phụ tử lần lượt vui vẻ trả tiền cho chủ quán rồi hăng hái chạy đi mặc cho Tần Tố Di đang cười mà miệng cứ giật giật liên hồi, cư nhiên như thế khó vào, chỉ còn cách giả trang nô tì, A Diên mà biết nàng vì ám sát mà hạ thấp thân phận chắc nàng cùng Hoạn Phong song đôi làm loạn mất. Nhưng mà, nàng rất muốn xem trích tiên này như thế nào a...! Tần Tố Di suy nghĩ rồi đặt một tờ ngân phiếu trên bàn nhanh chân khinh công phi đi để lại người chủ còn đang ngơ ngác tay cầm tiền thừa để trả lại nàng.

” Tiếp! người tiếp theo! “ Vừa mới đến trước đường lên Vân Gia Trang, Tần Tố Di sớm đã nghe thấy thanh âm tuyển tì, vẫn thân màu hắc huyết y, vẫn khuôn mặt thật mê hoặc đó, nàng không dịch dung, không đổi y phục, kiều mị mà đi đến làm bao nhiêu gia nhân trong gia trang liếc nhìn mà mặt đỏ tim đập phập phồng. Tần Tố Di nàng không muốn làm xấu đi khuôn mặt để nàng kiêu ngạo này, cũng thập phần ghét giả nam trang, nàng thích là chính mình hơn, không như nữ chính Thanh Vi Du, luôn luôn thích giả nam trang ra ngoài rồi đến lúc lộ thân phận thì làm người khác nhớ nhung và liên tưởng đến. Tần Tố Di nàng thập phần không thích.

” Ngươi muốn đến làm nô tì?” Lúc nàng vừa bước đến là bao nhiêu nữ nhân đã nhừng đường cho nàng đi, nàng không cần phải phí sức để tranh lấn, điều này làm nàng hài lòng vô cùng cũng thoải mái mà trả lời tổng quản gia trang: “ Là! ta thân võ học đầy mình, trên võ lâm ta cũng hơi có danh tiếng, nhưng mà.... ta vốn... rất là có ý với...., nên ta muốn gia nhập Vân Gia Trang!” Tần Tố Di làm mặt thiếu nữ thẹn thùng, cúi thấp đầu, thanh âm ấp úng để mọi người nhận ra ý đồ nàng vào đây để chăm sóc thiếu chủ, thiếu nữ tương tư.

” Hảo cô nương, tốt, ngươi mau vào ghi danh! “ Tổng quản gia trang cười tủm tỉm như biết ý của nàng, cấp nàng một cái lệnh bài bằng gỗ rồi mở cửa cho Tần Tố Di vào. Nàng cười cười, cô nương này không tệ, nhan sắc thì sắc sảo, thanh âm cũng tốt, lại là người thầm tương tư thiếu chủ, chắc chăm sóc sẽ không tệ đi, trước khi thiếu chủ bị bệnh, bao nhiêu nữ nhân muốn tiếp cận, giờ vừa có tin bệnh thiếu chủ có thể lây thì các nàng ta không dám tiến lên ve vãn nữa, nha hoàn cũng nguyện chết muốn thoát li thiếu chủ nên giờ các đại tổng quản như nàng phải tuyển thêm nô tì mà không bảo là nô tì của ai nên mới nhiều người, nếu cô nương kia sớm muốn hầu hạ thiếu chủ thì nên thành toàn nàng.

” Tạ tổng quản a !” Tần Tố Di cầm lệnh bài có khắc thiếu chủ, nàng đã sớm nhận ra nàng được phân công chăm sóc thiếu chủ của Vân Gia Trang, con mồi đến tay, tự nhiên là nàng cười vô cùng tươi mà nụ cười đó của nàng khiến tổng quản lầm tưởng nàng vui vẻ khi được chăm sóc thiếu chủ nên cũng âm thầm mà tăng hảo cảm với nàng.

Sau khi được vào nàng được một nô tài dẫn đi, vượt qua nhiều trận pháp, cuối cùng là giữa một rừng hoa mai trắng, một gian nhà dài được làm bằng những loại gỗ vô cùng quý giá, ngói đỏ tươi một màu, cánh cổng được làm từ sắt ánh kim vô cùng là địa phương hoàn mỹ để trú ẩn, mấy tên môn đồ nào vào đến đây thì chắc cũng sớm bị hao tổn thực lực a! Tần Tố Di ngẩn người suy nghĩ thì bị một thanh âm nhắc nhở:

” Cô nương, người chỉ cần đi về phía Tây gia trang, rẽ phải là đến chỗ của thiếu chủ, ta chỉ có thể đưa người đến đây! “ Tên nô tài dẫn đường cho nàng nhìn nàng với một ánh mắt xót xa là tiễn đưa người, làm nàng rùng mình.

” Tốt a! Ta đã biết, cảm tạ!” Tần Tố Di nhanh chân quay người đi theo hướng tên nô tài chỉ. Vừa đi đến biệt viện, nàng đã thấy một người nam nhân mặc một thân xanh bạch lục, trầm ngâm nhìn hoa mai đang bị gió thổi, từ đằng sau nhìn ra một nam nhân có thân hình rộng, nàng đứng đấy trầm mặc, như nghe được tiếng động hắn quay mặt về, mắt phượng, mũi cao, thẳng, môi hồng nhạt, sắc mặt ôn hòa nhưng hơi xanh tái do bệnh, y phục phiêu giật trước gió, đúng danh trích tiên

” Ngươi hảo?” Thanh âm khàn khàn được nam nhân phát ra làm nàng giật mình tỉnh khỏi mơ mộng, nam nhân này bệnh sắp chết đi? Tần Tố Di nàng đánh giá nam nhân trước mắt suy nghĩ một chút.

”...”

” Ngươi có chuyện? Đi lạc sao? Nam nhân đó thấy nàng không trả lời, ánh mắt có chút lo lắng nhẹ giọng hỏi nhưng không dám tiến lại gần, đăm chiêu nhìn nàng.

” Di..? A, ta từ giờ là a hoàn của thiếu chủ, thật xin lỗi, ta làm thiếu chủ giật mình?” Tần Tố Di nhanh chóng lấy lại thần nhẹ nhàng cúi đầu rồi tiến lại gần nam nhân khiến nam nhân đó vô thức lui lại vài bước, điều này làm nàng nghi hoặc, từ lúc nào khuôn mặt đầy kiều mị của nàng khiến người khác sợ hãi nha?

” Ngươi không sợ ta sao? “ Nam nhân nhíu mày, miệng chậm rãi mở, âm thanh khàn khàn nhưng lại chứa ôn nhu phát ra làm nàng không tự chủ mà có chút cảm giác thương hại.

” Là! Ta không sợ người, thiếu chủ, từ giờ ta sẽ phụ trách sức khỏe cho người, ngoài này gió lớn, thiếu chủ sớm lạnh đi? “ Tần Tố Di nhìn nam nhân bước đi chậm rãi, vẫn có lực nhưng nàng vẫn nhận thấy đôi vai run rẩy, bản thân không ý thức được thì đã tiến đến dìu hắn vào phòng khiến hắn giật mình, tuy không nói gì nhưng nàng biết, khi môi hắn mấp máy là chính xác từ cảm tạ.

Hắn từ lâu đã quen với cô độc, thời thiếu niên ngây dại sớm đã quên, những nữ tử thường vụng trộm nhìn hắn từ xa hiện tưởng như không mà giờ, vừa nãy hắn thấy gì? Một nữ tử hắc huyết y đứng sau lưng nhìn hắn, tóc bay trong gió, ánh mắt lộ ra một chút dịu dàng khi nhìn hắn, môi đỏ mọng cười nhẹ nhàng, không có một chút lo sợ mà tiến lại gần hắn, hắn muốn nói hắn bị bệnh, nên tránh ra xa nhưng có một chút ích kỷ đã ngăn hắn lại, làm hắn không cất thành lời, nàng là nha hoàn của hắn a, hắn muốn được hưởng thụ sự chăm sóc đã lâu mà hắn không được nhận... Nếu ta nói ta bị bệnh có thể truyền nhiễm... Nàng ta có hay không bỏ đi như những người khác? Nghĩ đến đây, hắn khẽ nhếch môi khinh thường chính mình, cư nhiên chỉ vì quá cô đơn mà làm vậy với một tính mạng, hắn thật đáng chết.

Sau khi dìu hắn vào phòng, nàng từ từ đánh giá, phòng rất rộng, giữa phòng có một chiếc bàn hình tròn, được khắc đầy hoa văn tinh xảo duy nhất chỉ có một chiếc ghế.., chắc tại vì nơi này sớm đã ít người đến. Phía góc trong của phòng là một chiếc giường có che rèm màu xanh dương nhạt, đặc biệt, mỗi góc của giường đều có túi nước giữ ấm, trong phòng không một chút đồ gì như bình hoa để trang trí duy nhất một cành hoa mai cắm trước cửa sổ, đơn giản nhưng thoát tục, thanh lệ, rất có mắt thẩm mỹ, Tần Tố Di đánh giá.

” Ngươi tên gì? “ Thanh âm ôn nhu một lần nữa lại vang lên làm nàng quay lại cười xấu hổ, cư nhiên nàng quá là quá phận, chủ tử ở đây mà không chút nào để vào mắt mà đánh giá căn phòng. Thật có lỗi a.

” Người cứ gọi ta là A Di đi! Tần Tố Di quay lại ngượng ngùng mở miệng, thanh âm thanh cao phát ra nhè nhẹ làm tăng độ hảo cảm với người trước mặt

” Tốt, Tiểu Di Di ngươi không cần gọi ta là thiếu chủ gọi ta là Vân Phong đi! “ Vân Phong ngồi trên giường cười rất chi là hoàn mỹ sau đó vội quay người đi ho mạnh làm Tần Tố Di vội vàng chạy đưa khăn tay và vuốt vuốt lưng cho dịu cơn ho mà không chút nào kiêng kị thân phận.

Tiểu Di Di, coi như là dễ nghe đi, nàng từ lúc được Khanh Hãn huấn luyện, nàng đã sớm quên mất đi tình tiết của truyện, Vân Phong cũng là một trong những nam phụ làm nàng đau lòng nhất, hắn ta vì nữ chính bị đe dọa bởi nữ phụ mà không ngần ngại xông ra đỡ ma độc trảo thay cộng thêm bản thân vốn đã bị lao phổi, ở hiện đại thì có thể ngăn chặn một vài thời gian, kéo dài tuổi thọ nhưng đây là cổ đại với hắn cứ liều ra đỡ nên độc tái phát và chết trong lòng nữ chính ngay sau đó, nữ chính cũng tình nghĩa nên muốn ra tay báo thù thay nhưng bị nam chính kéo đi vì ma giáo phái thêm viện binh tới, lí do nam phụ yêu nữ chính là một lần nữ chính thay nam chính đến Vân Gia Trang xin viện trợ, bắt gặp nam phụ Vân Phong lẻ loi một mình nên không ngần ngại thân cận nên mới làm nam phụ này tương tư. Lao phổi cái này nàng không sợ, linh hồn nàng sớm được tiêm phòng, sau khi hợp thành với nguyên chủ, căn bản đã không lây.

” Thiếu... Vân Phong? có hay không khó chịu chỗ nào đi? “ Tần Tố Di khuôn mặt lo lắng, tâm thắt lại, nếu như vậy thì nữ chính sẽ sớm đến đây cầu binh, nàng phải tranh thủ cứu mạng nam nhân này a, ai bảo hắn là nam phụ thứ hai nàng yêu thích, nàng không nỡ giết hắn a.

” Không có việc, khiến ngươi lo lắng! “ Vân Phong khuôn mặt tái nhợt vẫn quay lại nhìn nàng gượng cười nên nhìn có chút khó coi, tim nàng thắt lại, muốn để người khác biết mình ổn thì nên dùng giọng trầm để che dấu nội tâm, ai lại gắng cười để biết mình đang đau? Hắn thật khờ.

Tần Tố Di vỗ lưng đều đều cho Vân Phong dịu ho rồi vội vàng chạy sang phòng bếp ngay bên cạnh đun một chút nước, Vân Phong nhẹ nhàng đi sang theo nàng, nhìn nàng với khuôn mặt kiều diễm, thân y phục lụa tơ tằm lại có thể đun bếp nấu nước, dù không thuần thục nhưng củi vẫn có thể cháy, tuy nhiên y phục nàng sớm đã bị dính nhiều vết than làm hắn không nhịn được nhíu mày kéo nàng dậy, dùng hai tay lau lau mặt nàng sớm đã bị dính than làm Tần Tố Di đỏ mặt bối rối gạt tay Vân Phong rồi mới chú ý đến chính bản thân mình thành cái dạng gì.

Nàng là người yêu sạch sẽ, từ lúc huấn luyện xong là nàng ngày ngày tắm rửa như điên, dù chỉ một vết cũng khiến nàng ngứa ngáy, giờ thì toàn thân đầy than làm sao nàng chịu nổi. Nhưng tiếc là nàng vội tới đây mà quên mang y phục a...!

” Vân... Phong? người có hay không y phục nô tì a? “ Tần Tố Di hai mắt lấp lánh nhìn thẳng vào Vân Phong mong chờ câu trả lời.

Vân Phong ngượng ngùng ho khụ một cái rồi quay vào sảnh chính, sau đó mang cho nàng một thân y phục bạch y, nàng giật giật khóe môi, cư nhiên một ma nữ như nàng cũng có ngày mang bạch y, trở nên bắt chước hình ảnh của nữ chính sao. Nhưng cái này không thể không mặc nàng khó chịu lắm rồi, chỉ một lần duy nhất.

Sau đó Tần Tố Di cầm lấy y phục một cách nhanh nhẹn rồi không chút chần chừ mà đi múc nước đổ vào thùng tẩy thân, rải vài ít cánh hoa mai lên trên mà quên mất Vân Phong đang ở bên cạnh kinh ngạc.

” Ngươi như vậy dễ dãi thực hiện? Nam nhân như ta ở đây mà ngươi không thấy ngượng? “ Vân Phong hít một ngụm khí mặt có chút hồng, thanh âm phát ra rất nhẹ.

”....Vậy thiếu chủ có hay không nên ra ngoài để nô tì tẩy trần? tí nước sôi ta sẽ mang lên cho người! “ Tần Tố Di chớp mắt, nhẹ nhàng phát ra âm thanh không một chút tia xấu hổ. Vân Phong không nói gì mà quay lưng thối lui.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương