Xuyên Qua Thật Đặc Biệt: Sủng Tỳ Đùa Giỡn Vương Gia
-
Chương 4: Hiểu nhầm thôi mà, tôi không phải thích khách
Tô Yên Vận bộ mặt vặn vẹo, nàng tức giận đến toàn thân phát run, trên mặt phấn trang đều bị biến dạng, tiện nữ này không biết ở đâu chui ra cư nhiên đặt mông ngồi lên mặt của nàng.
“Chủ tử!”
“Có thích khách!”
Rốt cục hai nha hoàn kia cũng hoàn hồn trở lại, hét lên một tiếng, mọi người lập tức loạn thành một đoàn, chạy nhanh đến chỗ của Tô Yên Vận.
Chủ tử?
Thích khách đâu?
Mạc Vi Miên giật mình, ách, cô rốt cuộc xuyên đến nơi nào vậy?
Mông còn ngồi vào mặt người ta nữa chứ?!
Hu hu hu, bậy giờ biết làm thế nào đây? Chỉ là hiểu lầm thôi mà, cô đâu phải là thích khách gì chứ!
“Ngươi là ai?” Tùy ý để cho nha hoàn đỡ mình dậy, Tô Yên Vận nhìn nữ nhân ăn mặc kỳ quái trước mặt, tức giận đến sắc mặt đỏ bừng lên.
“Ách, chuyện này, ta là Mạc Vi Miên, đi ngang qua, hắc hắc, quấy rầy đến cô thực ngại quá.” Mạc Vi Miên xấu ngại ngùng cười cười, tay chân khua khoắng lung tung.
“Đi ngang qua? Hừ, nói, là ai phái ngươi tới mật thám vương phủ!” Tô Yên Vận một chút cũng không tin lời của Mạc Vi Miên, trợn mắt nhìn cô mắng.
“Thật sự, tôi chỉ đi ngang qua, không cẩn rơi nhầm xuống đây mà thôi.” Nói thật mà người ta không tin, Mạc Vi Miên đành phải giả vẻ mặt đau khổ giải thích.
Bởi vì cô xuất hiện khiến cho một đám người nhốn nháo, đến ngay cả thị vệ cũng chạy tới, Mạc Vi Miên khóc không ra nước mắt.
Hu hu hu, những người xuyên qua ăn mặc giống như cô thì sẽ bị coi là thích khách sao?
Giây đầu tiên xuyên qua, mông của cô ngồi lên mặt mỹ nhân người ta không nói làm gì, bây giờ còn biến thành thích khách.
Mạc Vi Miên cô không có khả năng ở lại đây ngoan ngoãn để người bắt, bộ não của cô lập tức lóe lên 36 kế, chạy là thượng sách.
“Thích khách trốn qua bên kia rồi.”
“Thích khách ở trong này.”
“A! Mau bắt lấy khách.”
Mạc Vi Miên vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn xem thị vệ đuổi theo không, một đường trốn đông trốn tây, trong lòng một khóc thầm, kính nhờ các ngươi đừng kêu được không, cô thật sự không phải thích khách mà.
Hu, Cô hối hận rồi, tiểu thuyết đều là gạt người, cô không muốn xuyên qua nữa đâu, cô muốn về nhà!
“Chủ tử!”
“Có thích khách!”
Rốt cục hai nha hoàn kia cũng hoàn hồn trở lại, hét lên một tiếng, mọi người lập tức loạn thành một đoàn, chạy nhanh đến chỗ của Tô Yên Vận.
Chủ tử?
Thích khách đâu?
Mạc Vi Miên giật mình, ách, cô rốt cuộc xuyên đến nơi nào vậy?
Mông còn ngồi vào mặt người ta nữa chứ?!
Hu hu hu, bậy giờ biết làm thế nào đây? Chỉ là hiểu lầm thôi mà, cô đâu phải là thích khách gì chứ!
“Ngươi là ai?” Tùy ý để cho nha hoàn đỡ mình dậy, Tô Yên Vận nhìn nữ nhân ăn mặc kỳ quái trước mặt, tức giận đến sắc mặt đỏ bừng lên.
“Ách, chuyện này, ta là Mạc Vi Miên, đi ngang qua, hắc hắc, quấy rầy đến cô thực ngại quá.” Mạc Vi Miên xấu ngại ngùng cười cười, tay chân khua khoắng lung tung.
“Đi ngang qua? Hừ, nói, là ai phái ngươi tới mật thám vương phủ!” Tô Yên Vận một chút cũng không tin lời của Mạc Vi Miên, trợn mắt nhìn cô mắng.
“Thật sự, tôi chỉ đi ngang qua, không cẩn rơi nhầm xuống đây mà thôi.” Nói thật mà người ta không tin, Mạc Vi Miên đành phải giả vẻ mặt đau khổ giải thích.
Bởi vì cô xuất hiện khiến cho một đám người nhốn nháo, đến ngay cả thị vệ cũng chạy tới, Mạc Vi Miên khóc không ra nước mắt.
Hu hu hu, những người xuyên qua ăn mặc giống như cô thì sẽ bị coi là thích khách sao?
Giây đầu tiên xuyên qua, mông của cô ngồi lên mặt mỹ nhân người ta không nói làm gì, bây giờ còn biến thành thích khách.
Mạc Vi Miên cô không có khả năng ở lại đây ngoan ngoãn để người bắt, bộ não của cô lập tức lóe lên 36 kế, chạy là thượng sách.
“Thích khách trốn qua bên kia rồi.”
“Thích khách ở trong này.”
“A! Mau bắt lấy khách.”
Mạc Vi Miên vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn xem thị vệ đuổi theo không, một đường trốn đông trốn tây, trong lòng một khóc thầm, kính nhờ các ngươi đừng kêu được không, cô thật sự không phải thích khách mà.
Hu, Cô hối hận rồi, tiểu thuyết đều là gạt người, cô không muốn xuyên qua nữa đâu, cô muốn về nhà!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook