Ăn xong cơm chiều, người Hạ gia vẫn muốn lưu lại lại nói chuyện trong chốc lát, dù sao Thịnh gia có vài chiếc xe, đến lúc đó Hạ Tuấn lái một chiếc, Thịnh Ngật lái một chiếc, là có thể đưa bọn họ về.


Chỉ là cái đề nghị này mới ra tới, đã bị Thịnh Ngật trực tiếp từ chối.


Tâm địa Hứa thật ra rất mềm, lại không nghĩ để cho người nhà Hạ Noãn khó coi, cũng không lên tiếng.


Khi con trai nói chuyện, bà do dự một chút, thấy Hạ Noãn không chỉ có không có không cao hứng ngược lại còn cười, liền mặc kệ.


Vì thế cơm nước xong, trời còn chưa có hoàn toàn tối, mười mấy người bị mạnh mẽ tiễn khách.


Lúc gần đi, bạn gái Hạ Tuấn, Triệu Đồng, đỏ mặt lại đây muốn chụp ảnh chung, bị Thịnh Ngật cự tuyệt "Tôi đã không phải minh tinh, xin lỗi."


Sắc mặt Triệu đồng chớp mắt liền khó coi, nhưng lại không thể phát tác với Thịnh Ngật , chỉ có thể lén trừng mắt nhìn mắt bạn trai.


Hạ Tuấn cũng là có chút hơi ngán ông em rể này, chủ yếu là người ta quá có tiền, làm hắn trong lòng có chút tự ti. Nhưng khi bị bạn gái trừng mắt, hắn không muốn mất mặt, hơn nữa lúc trước còn hứa hẹn, hắn vẫn căng da đầu nói "Còn không phải chỉ là chụp tấm hình, chúng ta cùng nhau chụp cũng có thể mà, em rể, chụp một tấm đi".


Thịnh Ngật trầm mặt "Không được."


Hạ Tuấn tức giận, muốn gọi Hạ Noãn nói chuyện với Thịnh Ngật, chỉ là vừa quay đầu lại đã thấy không có một bóng người ở phòng khách, Hạ Noãn đã sớm lên lầu lúc bọn họ chuẩn bị phải đi.


Hắn còn muốn kiên nhẫn một chút, chỉ là bị cha hắn lôi kéo, vẫn thành thành thật thật rời đi.


Hứa Tĩnh đang định mặc áo lông vũ ra tiễn người, bị Thịnh Ngật giữ chặt, sau khi bọn họ đi ra ngoài, đem cửa nhà khóa lại xong hắn mới nhìn Hứa Tĩnh có chút bất an nói "Về sau không cần để ý tới loại thân thích này."


Hứa Tĩnh chần chừ "Vậy không tốt lắm đâu."


Thịnh Ngật "Hạ Hạ nói, mẹ không nhìn ra cô ấy không cao hứng sao".


Hứa Tĩnh bừng tỉnh "Đã nhìn ra, nhưng mà mẹ tưởng rằng lúc trước con bé náo loạn mâu thuẫn với cả nhà nên bây giờ khó buông mặt xuống thôi."


Thịnh Ngật cười nhạo, hỏi lại "Mẹ xem lâu như vậy, có khi nào gặp qua Hạ Hạ cùng chúng ta náo loạn mâu thuẫn sao ?"


"."Hứa Tĩnh cứng họng.


Bà vỗ vỗ eo có chút mệt, xua xua tay, nói "Nếu hai vợ chồng thương lượng tốt rồi, mẹ đây liền mặc kệ. Mày cũng sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai 30 Tết rồi, phải dán câu đối, phải làm cơm tất niên."


"Dạ." Thịnh Ngật thần sắc nhàn nhạt gật đầu, chỉ là khóe môi lại khẽ meo meo gợi lên, hai vợ chồng, chờ thêm sang năm, hắn là có thể đem ba chữ hai vợ chồng này, trở nên danh xứng với thực.


Tưởng tượng đến, thật đúng là chờ mong.


"Loảng xoảng" một tiếng vang lớn vọng lên.


Hứa Tĩnh còn chưa đi xa lập tức quay đầu lại nhìn lại, liền thấy con trai đang lên cầu thang, lảo đảo té ngã ở thang lầu.


Bà sắc mặt đại biến, tức khắc cấp ba chân bốn cẳng đi dìu hắn "Ai nha, như thế nào không cẩn thận như vậy ? Con nhìn xem, lần này muốn quăng tới nơi nào nữa."


Thịnh Ngật banh mặt, cố gắng giữ thần sắc bình tĩnh đứng dậy, cự tuyệt mẹ hắn nâng lên "Không có việc gì."


Hứa Tĩnh do dự nhìn hắn.


Nhưng trên mặt hắn nhìn không ra sơ hở, đành nhỏ giọng khuyên "Về sau cẩn thận một chút, đừng vừa đi vừa nghĩ lung tung, chân của mày mới tốt lên thôi"


Mắt phượng của Thịnh Ngật lướt qua một tia xấu hổ, mím môi, không rên một tiếng lên lầu.


Chờ đóng cửa lại, hắn mới nhíu nhíu mặt tìm một chỗ ngồi xuống, kéo ống quần rộng thùng thình lên, liền thấy xương cốt ngay giữa cẳng chân đã hơi hơi sưng đỏ.


Cái chỗ này là do bậc thang phía trên đập vào chứ đâu, thật là đau.


Nếu không phải quá mất mặt, hắn có lẽ rên ra tiếng.


Đều do chính mình, xác thật lơ mơ, suy nghĩ bậy bạ.


Hắn nghĩ đến khi nào có thể danh chính ngôn thuận, sau đó cùng ngủ một phòng


Bên này, đám người Hạ gia người đều một bụng tức trở về.


Ở trên xe, Trương Vân Phương nhịn không được liền kéo chồng mình hỏi "Hồng Kiện, sao em cảm giác Hạ Noãn thay đổi rất nhiều nha."


Cho dù lúc trước có không tình nguyện thì cũng không dám phản kháng, chỉ biết yên lặng thừa nhận. Chính là lúc này, cô tự nhiên thật sự vô lễ như vậy. Ngay dưới mí mắt mẹ chồng tương lại mà chỉ mãi tới lúc ăn cơm mới xuất hiện, ăn xong rồi, lập tức lên lầu, cơm không làm, chén không rửa, cũng không biết tiếp đón một chút.


"Ông không phát hiện sao ?" Trương Vân Phương thấy chồng trầm mặt, không hé răng, vội bổ sung "Ông cũng là đều thấy được chứ, có chỗ nào giống hành động của người bình thường chứ ! Tôi mà làm như vậy đã sớm bị mẹ ông mắng chết, chính là ông xem Hạ Noãn làm kiểu đó, tốt xấu gì chúng ta cũng là cha mẹ nó, vậy mà cư nhiên từ đầu tới đuôi không rên một tiếng"


Hạ Hồng Kiện nhíu mày "Nha đầu này là cánh cứng rồi".


Trương Vân Phương tán đồng gật đầu, oán hận nói "Cũng không thể để nó như vậy, không lớn không nhỏ, Tuấn nhi cũng chưa dám làm vậy."


"Đủ rồi." Hạ Hồng Kiện lại có một ý kiến khác "nghĩ đi, tính luôn lễ hỏi, nó tổng cộng cho một trăm vạn, dám chừng thật sự liền nghĩ như vậy là đủ trả ơn sinh dưỡng rồi."


"Nhưng làm sao đủ được, nó nhưng hiện tại đã là đại minh tinh, tùy tiện tham gia chương trình một cái là kiếm được đống tiền người khác có làm cả đời cung không kiếm được, sao có thể không thèm cho anh mình một chút chứ!"


"Đến lúc đó lại nói, nghe nói minh tinh vừa mới bắt đầu đều không có tiền, hơn nữa cho dù có, phỏng chừng đều đưa cho Thịnh gia đi, bằng không Thịnh gia sao có thể để nó tuỳ tiện như vậy, cũng đâu phải cha mẹ thân sinh gì của nó."


"Cũng đúng, nhưng mà Tuấn nhi cũng lập tức kết hôn, nếu nó đều có tiền, thế nào cũng phải cho Tuấn nhi một cái nhà chứ, không có nhà ở, hiện tại con gái nhà ai muốn gả cho Tuấn nhi a"


"Ừ, nên vậy."


Hạ Tuấn đi đưa Triệu Đồng về, trên xe chỉ có cha mẹ Hạ gia, bọn họ đối với mấy chuyện minh tinh cũng không thành thục, không biết minh tinh là không phải tùy tiện có thể lộ ra.


Cha mẹ Hạ gia nói chuyện, bác tài xế trung niên ngồi ghế điều khiển đều nghe được câu chuyện của hai người, da mặt cứng cứng, hoảng sợ trong đáy mắt lại lần nữa hiện lên.


Mẹ nó, vậy mà lại gặp gỡ người có quan hệ với tiên nữ lần trước !


Hắn cảnh giác đưa hai mắt nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, sắc trời có chút muộn, nhìn không ra cái gì, vì thế, hắn yên lặng mà mở chức năng ghi âm trên điện thoại di động lên.


Tuy rằng hắn đã biết, tiểu tiên nữ không phải thật sự tiểu tiên nữ, chỉ là một minh tinh mới xuất đạo không lâu, nhưng hắn thực cảm kích cô.


Cô ngăn trở đôi tay sắp phạm tội của hắn, tránh cho hắn một hồi lao ngục tai ương. Tuy rằng phương pháp có chút đơn giản thô bạo, thậm chí mỗi khi hắn hồi tưởng lại, đều cả người đổ mồ hôi lạnh. Nhưng cũng chính là do vậy, như một chày gỗ thật mạnh gõ tỉnh hắn, làm hắn không sống đần độn nữa.


Hiện giờ hắn đã ly hôn, giải thoát cho người vợ vẫn luôn ghét bỏ mình, bản thân sống cùng con trai.


Tuy rằng chất lượng sinh hoạt vẫn chưa cải thiện, nhưng hắn lần trước mang theo con trai khi đang làm công việc đi lái xe, để con trai hắn tận mắt nhìn thấy hắn đối với mỗi một hành khách đều cung kính cười, đón đi rước về, buổi sáng làm việc cho đến buổi tối, liên tiếp hai tháng. Hiện giờ con trai hắn cũng hiểu chuyện rất nhiều, lúc trước còn náo loạn muốn quần áo giày dép hàng hiệu quần áo, hiện tại cũng không còn như vậy nữa, về nhà còn có thể nhìn thấy con trai làm đồ ăn.


Lời nói và việc làm đều mẫu mực, thật sự hữu dụng.


Vì muốn cho con trai trải qua một năm tốt đẹp, mua cho con trai cái giày chơi bóng gì đó mà nó luôn mơ ước, hắn trước khi ăn Tết còn muốn tranh thủ làm thêm, trong khoảng thời gian này tài xế cần rất nhiều, hắn cũng kiếm được nhiều hơn so với trước đây.


Hôm nay chạy cuốc này, hắn cho rằng chỉ là một cuốc xe thực bình thường, lại không nghĩ gặp tình huống như vậy.


Hắn lén động tay click mở ghi âm, việc này cũng là vì an toàn của bản thaN tài xế, hắn mỗi lần phát hiện tình huống không thích hợp đều sẽ làm như vậy, lấy làm bằng chứng cho mình khi ngày sau tìm hung thủ.


Chờ đem người chở đến nơi, kia người kia đi xuống rồi, tài xế mắt nhìn di động, đoạn ghi âm này 34 phút, hắn cẩn thận lưu lại. Chuẩn bị nếu hai người này dám dùng ơn sinh dưỡng để uy hiếp tiểu tiên nữ, hắn khẳng định sẽ đem đoạn ghi âm này phát ra, vạch trần bộ mặt thật của bọn họ.


Không phải hắn bất công, mà là vừa nghe mấy lời nói chuyện này liền mức độ trọng năm khinh nữ trong nhà đến cỡ nào, mà Hạ Noãn chính là người bị coi khinh kia.


Rõ ràng là một cô gái thực ưu tú, lại bị coi như cây rụng tiền như ư, cho một trăm vạn còn không thỏa mãn, còn muốn bắt con gái trợ cấp nhà ở cho anh trai. Tưởng tượng đến chuyện này, con trai của hắn thật hạnh phúc, không có cái anh trai gì tới bắt trợ cấp.


Đặc biệt là tiền lễ hỏi tiền đều nuốt trọn, còn muốn càng nhiều, đối đãi khác biệt tới như vậy mà còn mặt mũi nào...


Tài xế ngồi nghe còn muốn ngượng ngùng thay bọn họ, đặc biệt là cô con gái cũng đã gả chồng, ở nhà chồng bên kia chắc là nhiều gian nan lắm.


Minh tinh đều chú trọng thanh danh, tài xế có trực giác là cái ghi âm này của mình, nếu Hạ Noãn thật sự xảy ra chuyện, đối với cô ấy khẳng định rất hữu dụng cho nên nhất định phải lưu giữ tốt.


30 Tết, buổi sáng, bắt đầu chuẩn bị đồ ăn.


Giữa trưa được ăn một bữa cơm không tồi, Thịnh Ngật liền bắt đầu dán câu đối, Hạ Noãn ở cùng Hứa Tĩnh cùng nhau cắt giấy dán cửa sổ.


Trên thực tế, đều là Hạ Noãn một mình cắt, Hứa Tĩnh không quá khéo tay, làm rất nhiều lần đều thất bại, chỉ có thể mỏi mắt trông mong chờ con dâu cắt xong, bà cầm đi dán.


Qua một ngày cố gắng, trong nhà nháy mắt trở nên rực rỡ, cửa treo đèn lồng đỏ thẫm, song cửa sổ trong phòng dán các loại giấy cắt màu đỏ rực rỡ, còn có các loại câu đối ngụ ý tốt đẹp.


Tuy rằng Hứa Tĩnh không thích người bên Thịnh gia, nhưng cũng không gây trở ngại Thịnh Ngật liên hệ bọn họ. Mỗi năm ăn tết, mấy bước tế tổ này nọ bà đều không giảm bớt, chỉ là bản thân Thịnh Ngật không muốn qua, mỗi năm chỉ là gửi sinh hoạt phí là đủ rồi.


Năm nay các bước lễ lộc cũng không khác gì năm ngoái, chỉ là trong phòng màu đỏ nhiều lên không ít, ấm áp cũng nhiều lên không ít.


Trong thành không thể đốt pháo nên sau khi dâng hương liền bắt đầu ăn một bàn cơm tất niên đầy nhóc đồ ăn.


Sau đó liền bắt đầu xem mấy chương trình Tết, đón giao thừa.


Hết thảy hoà thuận vui vẻ.


Qua năm mới, không đến hai ngày, các cửa hàng trên đường đều một lần nữa khai trương.


Hạ Noãn cũng nhận được thông tri của tổ đạo diễn chương trình "cùng các bằng hữu lữ hành" , cô giống như trở thành một hướng dẫn du lịch, nên muốn đi qua trước một bước để nghiên cứu địa hình, nghênh đón nhóm khách quý.


Tin tức này, cũng nháy mắt làm Thịnh gia đang vui vui sướng sướng lâm vào một mảnh mất mát.


Hứa Tĩnh q mặc không lên tiếng, đi giúp Hạ Noãn thu thập hành lý.


Thịnh Ngật ủy khuất nhìn cô, thấy cô bình tĩnh thu hảo đồ đạc, nhịn không được kéo tay nhỏ của cô nhéo nhéo, nhỏ giọng nói "Không phải nói là một tuần sau năm mới mới quay sao !"


Hạ Noãn kiên nhẫn giải thích "Đạo diễn nói hành trình của khách quý có xung đột, cho nên làm trước mấy ngày, dù sao hiện tại cũng qua năm mới xong rồi."


Thịnh Ngật cảm thấy có chút hối hận, hối hận đến tâm can đều nhức mỏi, nhưng vô dụng, hợp đồng đã ký.


Hắn thở dài một tiếng thật mạnh, hỏi "Thành phố quay đầu tiên là nơi nào ? Để tôi tìm hiểu sơ sơ đường đi nước bước cho em. Cũng không biết là nghĩ như thế nào, tự nhiên bắt em làm hướng dẫn du lịch, em cũng chưa đi xa như vậy mà."


Hắn còn nhựa nhựa không cam lòng lẩm bẩm.


Hạ Noãn nghe được chỉ cảm thấy buồn cười, nhìn nam nhân trước mắt gục đầu xuống, nhấp môi nhìn bộ dáng của mình, cô cũng xác thật đang nhếch miệng cười, nhịn không được xoa xoa đầu hắn, nhẹ giọng an ủi "Trạm thứ nhất là thủ đô nước Mỹ, an tâm đi, thực mau sẽ trở về rồi, bây giờ thu sớm về sớm thôi."


Thịnh Ngật trong lòng còn chua chua, chỉ là được bàn tay nhỏ mềm mại này sờ sờ, hắn tức khắc thấy đầu lưỡi ngọt ngọt, vừa mới mất mát hóa thành thỏa mãn, cười cười, lắc lắc tay cô, nói "Để tôi tra qua cho em, đến lúc đó trực tiếp gọi video về cho tôi, nước Mỹ tôi đi rất nhiều lần rồi."


Tổ đạo diễn chỉ cho bản đồ đại khái, đi như thế nào, đến khách sạn gì, mấy cái linh tinh như đang ở nơi nào đi bằng cái tiện nhất, ngắm phong cảnh nào đẹp nhất đều không có, yêu cầu hướng dẫn du lịch xử lý, tiền bạc tiêu xài cứ gom lại để tổ chương trình chi trả.


"Ừ." Hạ Noãn nghiêng đầu cười, mặt mày ngọt thanh tươi đẹp "Cảm ơn."


"Khụ khụ" Thịnh Ngật không được tự nhiên lên lầu đi tra tư liệu.


Ngày hôm sau, Thịnh Ngật lái xe đưa Hạ Noãn rời đi, lúc gần đi đưa cho cô một cuốn sổ, hành trình đi đứng viết ba trang giấy, trong đó còn bao hàm giới thiệu chi tiết cảnh sắc các nơi.


Mặt sau còn có một ít thường thức khi đi du lịch .


Đều là hắn tự viết tay.


Hạ Noãn lật xem, chữ viết trong sổ thật tinh tế, hơn nữa còn rõ ràng, kỹ càng tỉ mỉ tới các mặt, xem xong cô đầy mặt tươi cười.


Đặc biệt là khi cô nhìn sang sườn mặt của người đang ngồi trên ghế lái xe, thấy bên tai đỏ rực, nhìn con đường trước mặt không chớp mắt, lưng dựng đứng thẳng tắp, nhìn nghiêm trang.


Bất quá, một con người nhìn đứng đắn như vậy, ngay sau khi Hạ Noãn xuống xe đáp phi cơ, liền gọi điện thoại cho bạn tốt, đầy mặt buồn bực càm ràm nói "Thư đạo diễn thật vô nhân tính, mới mùng ba Tết mà tự nhiên khiến cho người ta rời nhà, chắc chắn nhất định là cẩu độc thân."


Tô Trạch mắt buồn ngủ mông lung nhìn đồng hồ của mình còn đang chỉ vào rạng sáng hai giờ, huyệt Thái Dương thình thịch, chờ đồ não cá Thịnh Ngật càm ràm chửi rủa xong, môi xốc xốc, châm chọc nói "Làm phiền ông chủ nhớ lại một chút, hồi năm kia ai là người ngay mùng hai đều đùng đùng xách vali đi công tác, nhắn tin gọi điện tao rát cả hai tai. Thư đạo diễn còn tốt hơn mày nhiều, ít nhất cũng đợi được đến mùng ba nha."


Thịnh Ngật ""


Hắn cả giận nói "Tuyệt giao"


Tô Trạch suy nghĩ một chút, Thịnh Ngật đã không phải cẩu độc thân nhỉ, nhàn nhạt nói "Ừ, mày cuối cùng cũng khám phá ra tư thế mới rồi à ? eo còn xài được không mày ?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương