Xuyên Qua Thành Cỏ Dại
-
Chương 6: Trong thành Tề châu gặp kẻ thù
Tô Niệm Niệm cởi quần áo của mình ra, phải hao hết sức lực mới thoa thuốc mỡ kia lên khắp người, đột nhiên nàng hơi nản lòng, NND cả người đều là vết thương, làm sao có thể bôi hết đây! Nàng giận dỗi để thuốc mỡ sang một bên, ôm Tiểu Hoa chuẩn bị đi ngủ.
Ai ngờ,Tiểu Hoa không chịu, từ trong lòng nàng chui ra, ngậm lọ thuốc mỡ đến trước mặt nàng, sau đó dùng móng vuốt nhẹ nhàng chạm vào mông nàng.
“Tiểu Hoa sao mày lại đùa giỡn tao?” Tô Niệm Niệm giận, ôm Tiểu Hoa lên nhẹ nhàng gõ một phát lên đầu nó, coi như là sự trừng phạt nho nhỏ.
Tiểu Hoa không sợ chết, vẫn tiếp tục chạy tới chạm vào mông nàng. Vừa chạm vừa khẽ kêu “ư…ư” , mắt luôn nhìn lọ thuốc mỡ kia.
Mặt Tô Niệm Niệm nghệch ra, nó nó nó, muốn kêu nàng bôi thuốc? Đây là chỉ một con vật có chỉ số thông minh bình thường thôi sao. . . . . . Không phải là hồn người biến thành chứ . . . . . .
Tô Niệm Niệm rùng mình một cái, quay đầu nhìn Tiểu Hoa, càng nhìn nó càng thấy giống người. Vì thế nàng níu chặt cái đuôi nó nghiêm túc nói: “Tiểu Hoa, nói thật đi, mày là người biến thành đúng không? Mày không phải là một con cáo hay một con thỏ, hoặc một động vật gì khác, mày chính là người,đúng không?”
” Ư ư ——” .
“Ừ, là ngầm thừa nhận phải không?” .
” Ư ư ——”
“Nếu tao nói đúng, mày nháy mắt một cái nhé.” ..
” Ư ư ——” .
“Được rồi, không nháy mắt đồng ý nữa, đi, mang cái lọthuốc kia lại đây.” ..
” Ư ư ——”
. . . . . Tô Niệm Niệm nản lòng, hình như ngoại trừ ”Ư ư” thì Tiểu Hoa không biết gì khác, dường như nó muốn” Ư ư “ để bày tỏ tất cả ý nghĩ vậy.
Cuối cùng Tô Niệm Niệm cho ra một kết luận, Tiểu Hoa không phải là hồn mà biến thành, nó là một loài vật trong tự nhiên, thông minh không phải là lỗi của nó.
Vì thế Tô Niệm Niệm yên tâm mà đổ thuốc mỡ vào móng vuốt của Tiểu Hoa, sau đó nhếch mông lên . .
“Tiểu Hoa, mày bôi thuốc chỗ này cho tao với. . . . . . Ai nha, mày đừng cào tao chứ . . . . . Tiểu Hoa, mày lưu manh quá. . . . . .”
. . . . . .
Bôi thuốc mỡ xong, Tô Niệm Niệm nằm dài trong lều, vuốt ve Tiểu Hoa nói:“Xem kia, hai tên mỹ nam BL* kia ngủ cùng nhau trong một cái lều, mày nói xem, bọn họ sẽ làm gì nhỉ?”.
(BL: Boy’s love)
Ở ngọn núi phía trước, bọn họ đã thả tự do cho phu xe rồi, ba người thừa lúc xe ngựa dừng lại trong núi liền hạ trại ngủ. Ba người ngủ hai lều , Tô Niệm Niệm một cái, Phong Tịnh Minh và Trữ Bích Huyền xài chung một cái. Hai mỹ nam ngủ qua đêm với nhau, khiến cho nguời thô tục như Tô Niệm Niệm liên tưởng không thôi. Vì thế Tô Niệm Niệm tận lực mà phát huy trí tưởng tượng của bản thân, tận tình YY, cứ níu chặt nói giỡn với Tiểu Hoa. Mà Tiểu Hoa đại đa số thời gian đều lười biếng liếc nhìn nàng một cái, không muốn để ý tới. Bị Tiểu Hoa khinh bỉ, nhiệt tình của Tô Niệm Niệm vẫn không tắt, thậm chí nàng còn có ý muốn lén lút đi rình coi. Nhưng vừa nghĩ tới hai người kia đều là võ lâm cao thủ, việc rình coi khẳng định không thành công, nàng đành thôi.
Tô Niệm Niệm không biết, hai cái lều kia vốn là Phong Tịnh Minh và Trữ Bích Huyền mỗi người ngủ một cái, sau bởi vì có thêm nàng, nên mới xuất hiện tình huống như thế này. ..
Chạng vạng ngày hôm sau, bọn họ đi tới một nơi gọi là thành Tề châu. Thành này có vẻ rất lớn, Tô Niệm Niệm cẩn thận nhìn ra ngoài xe ngựa, trong lòng âm thầm nhớ kỹ, hi vọng có thể tìm đường chạy trốn, không xúi quẩy như ở trong núi.
Mấy người cùng nhau đi vào một quán rượu. An bài xong tất cả, thì đã đến giờ ăn cơm chiều.
Tô Niệm Niệm đang ra sức cắn cánh gà, thì nghe được tiếng người đang thảo luận ở cách vách. Nàng vểnh tai lắng nghe, hóa ra là hôm nay có phú hào nào đó trong thành này cưới vợ, dự định tối đến sẽ đốt pháo hoa ở bờ sông để chúc mừng. Tô Niệm Niệm ngậm cánh gà, tròng mắt động đậy, nảy ra ý hay. .
Ăn cơm chiều xong, Tô Niệm Niệm cũng không đi ngủ, ôm Tiểu Hoa muốn đi xem pháo hoa, Phong Tịnh Minh và Trữ Bích Huyền hình như cũng có chút hứng thú, liền đi cùng với nàng đến bờ sông.
Bờ sông có rất nhiều đèn lồng sáng ngời, nhưng những thứ này ở trong mắt Tô Niệm Niệm lại rất u ám, dù sao nàng cũng là người đến từ thế giới đèn đuốc sáng trưng mà..
Đám người ở bờ sông vừa đông vừa nhốn nháo, thật sự rất chật chội. Xem ra phú hào Tề châu này rất có sức ảnh hưởng, nhiều người đến xem pháo hoa như vậy mà, Tô Niệm Niệm gật đầu khen ngợi, thầm nghĩ đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa, xem ra hôm nay ông trời muốn giúp mình đây.
Chen chúc trong đám người, sau đó rút lui dần, chạy đến ngõ nhỏ, trốn kỹ, chờ Phong Tịnh Minh và Trữ Bích Huyền tìm không thấy mất kiên nhẫn sẽ về nhà ngủ, sau đó nàng mới len lén đi ra, tìm cách ra khỏi thành. . . . . .đúng là kế hoạch hoàn mỹ! Dù sao ở trong mắt Phong Tịnh Minh nàng cũng chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, không đáng để đuổi bắt nàng đến chân trời góc biển chứ. ..
Nghĩ đến đây, Tô Niệm Niệm cười ngây ngô, Trữ Bích Huyền thấy thế, đưa tay ra trước mặt nàng huơ huơ, hỏi: “Sao mặt cô ngốc ra thế?”
Tô Niệm Niệm ngượng ngùng cười nói: “Không có, ha ha, ha ha ha a. . . . . .”
Trên bầu trời nở rộ từng bông pháo hoa sáng chói, Tô Niệm Niệm không muốn xem chút nào, nàng tìm chỗ nào nhiều người thì lách vào. Ở trong đám người chui tới chui lui một hồi, nàng quay đầu lại đã không còn thấy hai người kia, vì thế yên tâm hơn, nhanh chân chạy đến hướng ngõ nhỏ gần nhất ..
Chạy một hồi, Tô Niệm Niệm dừng lại dựa vào tường thở, vừa há mồm to thở hồng hộc vừa vuốt đầu Tiểu Hoa đắc ý nói: ” Trí thông minh của bổn cô nương cũng không tồi chứ, hắc hắc. . . . . .”
Sau đó, nàng dừng lại, hai chân bất giác bắt đầu đong đưa. ..
Một gã đàn ông dữ tợn đứng ở trước mặt nàng, hai tròng mắt lớn như chuông đồng, mắt to trừng mắt nhỏ, chỉ chăm chú theo dõi nàng không nói lời nào.
Tô Niệm Niệm nghĩ rằng nguy rồi, vị đại ca trước mắt kia không lẽ là kẻ thù của thân thể này? Xem ra hắn rất biết nàng. . . . . . Bà nội nó,ông trời ơi, cho dù ông không muốn tôi chạy cũng không đến mức dùng biện pháp này để chỉnh tôi nha. . . .
Tô Niệm Niệm nhát gan, vừa định mở miệng xin tha, không ngờ vị đại ca trước mắt này đột nhiên”A…” la to lên một tiếng, sau đó xoay người chạy trối chết. Vừa chạy miệng vừa lẩm bẩm nói: “Cô nương, cô đừng tìm tôi, muốn tìm thì tìm chủthượng đi. . . . . .” .
“Tìm huynh? Tôi muốn tìm huynh? Chủ thượng của huynh là ai?” Tô Niệm Niệm tò mò đuổi theo. Nàng chính là loại người địch lùi thì mình tiến, địch tiến thì mình chạy. Hiện tại hình như đối phương rất sợ nàng, vì thế nàng lấy lại tinh thần, chân cũng không run nữa, vừa đuổi theo vừa hỏi.
Vị đại ca kia nhìn thấy Tô Niệm Niệm đuổi theo, chân càng cố gắng chạy nhanh hơn, càng chạy càng giống như bay. Vì vậy Tô Niệm Niệm tin rằng, hắn có võ công, nhưng chắc chắn là không cao, nếu không thì hắn bay mất tiêu rồi.
Vì thế Tô Niệm Niệm chạy nhanh hơn, tiếp tục đuổi theo. Đương nhiên, dựa vào thể lực của nàng chắc chắn là đuổi không kịp. May thay, đại ca kia đúng là xui xẻo, bởi vì hướng mà hắn chạy đi, là một ngõ cụt. .
Phù phù, mệt chết đi được. Tô Niệm Niệm chống eo, nhìn bộ dáng chân tay luống cuống của đại ca trước mắt này, âm trầm nói: “Vị đại hiệp này, chỉ cần thành thật trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ không làm hại huynh.”
“Đại hiệp” bùm một cái hắn quỳ xuống trước mặt nàng, lạy hai lạy nói: “Xin cô nương buông tha cho tôi đi, tôi trên có. . . . . .”
Tô Niệm Niệm cắt ngang lời hắn: “Huynh đài trên có mẹ già tám mươi tuổi dưới có con thơ ba tuổi còn có một đám đệ đệmuội muội chờ ăn, đều này tôi biết hết rồi huynh không cần phải nói. Hiện tại mau thành thật trả lời câu hỏi của tôi, bổn cô nương còn có thể mở một mắt nhắm một mắt tha cho huynh” .
Đại ca kia khóc nức nở nói: “Cô nương muốn hỏi điều gì.” .
Tô Niệm Niệm vừa lòng gật gật đầu: “Vấn đề thứ nhất đơn giản thôi, tôi muốn hỏi, tôi chết như thế nào?”
Tô Niệm Niệm không ngốc lắm, nàng thấy đại hán trước mắt này rất sợ nàng, sợ một thiếu nữ như vậy, khả năng lớn nhất chính là, vị đại ca này hẳn là biết rõ chủ nhân thân thể này chết như thế nào. Hiện tại có lẽ hắn nghĩ nàng là ma quỷ đến đòi mạng đây mà. Vì thế hỏi trước xem thật giả thế nào đã.
Đại ca kia nghe nàng hỏi như thế, trán đã bắt đầu đổ mồ hôi, hắn run rẩy nói: “Cô cô cô nương bị tra tấn. . . . . .” .
Tô Niệm Niệm nổi giận: “Vô nghĩa, tôi đương nhiên biết là tôi bị tra tấn, tôi muốn biết là tên khốn nào tra tấn tôi!”
Đại ca kia vừa nghe nàng nói như thế, sợ tới mức dập đầu bang bang xuống đất, miệng cầu xin: “Cô nương tha mạng, cô nương tha mạng. . . . . .”
Tô Niệm Niệm thấy hắn như thế, trong mắt bốc lửa: “Như vậy, nói như thế, tên khốn kiếp kia là ngươi?”
Người nọ quỳ trên mặt đất, run rẩy nói: “Cô nương tha mạng. . . . . .”.
Như vậy ngươi đã nhận tội? Tô Niệm Niệm nhẹ nhàng đi đến trước mặt hắn, cúi đầu, để mặt sát vào một tý, tận lực sử dụng vẻ dữ tợn khủng bố của mình. Sau đó, nàng âm trầm nói: “Thế ai sai ngươi làm vậy?”
NND, đừng nghĩ bà là đồ ngốc, lá gan của ngươi nhỏ như vậy, không có khả năng không có đồng phạm! .
Sắc mặt người nọ trở nên cực kỳ khó coi, run run nói: “Cô cô nương không, không phải vậy, chỉ chỉ chỉ có một mình tôi. . . . . .”
Để sát mắt vào một chút, nhưng không gần quá, lựa một khoảng cách tốt nhất. Tô Niệm Niệm nhìn chằm chằm ánh mắt đang kích động kia, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, bày ra bộ dáng quỷ hút máu thần bí mà vô cùng khát máu, khẽ mỉm cười, sau đó tiếp tục âm trầm nói: “Nói, hay là không nói?”
“Tôi tôi tôi tôi. . . . . . Không thể nói. . . . . .” .
“Không nói phải không?” Vươn móng vuốt quơ quào trước mặt hắn một chút, sau đó dùng ngón tay khoa tay múa chân ở trên mặt, trên cổ hắn, chú ý không để đụng vào cổ hắn, bằng không sẽ lộ mất, bởi vì nhiệt độ ngón tay người sống rất ấm. Tô Niệm Niệm nhìn cổ hắn liếm liếm môi, sau đó từ từ nói, “Không nói cũng không sao, vừa vặn ta đang đói bụng. . . . . .” ..
Người nọ dùng sức trốn tránh ngón tay của nàng, né qua bên này trốn qua bên kia đều không thoát. Lại nghe được Tô Niệm Niệm nói muốn ăn hắn thì hắn nhắm mắt lại hét lớn: “Cô nương tha mạng, tôi nói ——” .
“Đúng rồi, nghe lời có phải tốt hơn không.” Tô Niệm Niệm đứng lên, “Ngươi có thể đứng lên nói.” .
Tên kia không dám động đậy.
Tô Niệm Niệm giận, chưa gì đã không nghe lời rồi? Xem ra mình đe dọa chưa đủ hiệu quả. Nàng nâng chân lên nhẹ nhàng đá vào bả vai người nọ một chút, muốn bảo hắn đứng lên mà nói, nàng không muốn lại tiếp tục hạ thắt lưng cúi đầu nữa, quá mệt đi.
Ai ngờ, nàng đá hắn một cái, hắn liền lên tiếng la một tiếng rồi ngã xuống đất.
Tô Niệm Niệm kinh sợ, người này không phải là, cắn lưỡi tự vận. . . . . . chứ? .
Nàng lấy hết dũng khí đi tới gần, lại đá hai chân hắn, vẫn không có động tĩnh. Trong lòng hơi sợ hãi, vì thế quay qua nhìn mặt hắn.
“A ——” Tô Niệm Niệm hét lên một tiếng nhảy lên, sợ tới mức hai chân nhũn ra, dựa vào tường không dám động đậy.
Nàng nhắm chặt hai mắt, trong cảm giác bối rối lo sợ dường như thấy có một luồng sát khí ụp về phía nàng. Nàng ôm chặt Tiểu Hoa, run run rẩy rẩy hét lớn: “Đại, Đại hiệp tha mạng, không phải tôi. . . . . .”
Một giọng nói vang lên cách nàng không xa : “Không phải ngươi, vậy thì là ai?”
“Tôi tôi tôi tôi tôi cũng không biết. . . . . .” Tô Niệm Niệm dừng lại, giọng nói này tại sao lại quen tai như vậy? Vì thế nàng mở to mắt, đánh giá chung quanh.
Đứng trước mặt nàng là hai người, tuy hiện tại trời rất tối, nhưng cũng có thể phân biệt ra là trắng hay đen, không cần nhìn Tô Niệm Niệm cũng biết là ai. Trời ạ, lại bị phát hiện nữa rồi! .
Vì thế giọng nói của Tô Niệm Niệm không run rẩy, chân cũng không run nữa, to gan nói: “Cái này. . . . . . người ở bờ sông nhiều lắm, tôi muốn đi tản bộ một mình, vừa vặn gặp hai người cũng muốn đi tản bộ, ha ha ha ha ha. . . . . .”.
Phong Tịnh Minh nghiêm trang nói: “Chúng tôi nghe thấy một tiếng thét chói tai của nữ tử ở bên này, liền chạy lại đây.”
Tô Niệm Niệm vung tay lên, dõng dạc nói: “Không có việc gì, chỉ là một tên cướp vặt, đã bị tôi giải quyết xong .”
Phong Tịnh Minh liếc nhìn thi thể kia, nghi hoặc nói : ” Không phải cô nói, không phải do cô giết sao?”
“Đương nhiên không phải tôi giết, hắn là thấy tôi anh minhthần võ, xấu hổ không chịu đựng nổi mà tự sát.”Mấy lời này cũng không phải hoàn toàn là nói dối, dù sao hắn thật sự rất sợ nàng mà. .
“Thật không?” Trữ Bích Huyền vừa cười vừa nhìn nàng một cái, lập tức đi đến đứng trước thi thể kia, nhìn nhìn, lập tức nói, “Hắn bị người dùng một vật cứng đánh trúng huyệt thái dương, nên mới mất mạng.” .
Ai ngờ,Tiểu Hoa không chịu, từ trong lòng nàng chui ra, ngậm lọ thuốc mỡ đến trước mặt nàng, sau đó dùng móng vuốt nhẹ nhàng chạm vào mông nàng.
“Tiểu Hoa sao mày lại đùa giỡn tao?” Tô Niệm Niệm giận, ôm Tiểu Hoa lên nhẹ nhàng gõ một phát lên đầu nó, coi như là sự trừng phạt nho nhỏ.
Tiểu Hoa không sợ chết, vẫn tiếp tục chạy tới chạm vào mông nàng. Vừa chạm vừa khẽ kêu “ư…ư” , mắt luôn nhìn lọ thuốc mỡ kia.
Mặt Tô Niệm Niệm nghệch ra, nó nó nó, muốn kêu nàng bôi thuốc? Đây là chỉ một con vật có chỉ số thông minh bình thường thôi sao. . . . . . Không phải là hồn người biến thành chứ . . . . . .
Tô Niệm Niệm rùng mình một cái, quay đầu nhìn Tiểu Hoa, càng nhìn nó càng thấy giống người. Vì thế nàng níu chặt cái đuôi nó nghiêm túc nói: “Tiểu Hoa, nói thật đi, mày là người biến thành đúng không? Mày không phải là một con cáo hay một con thỏ, hoặc một động vật gì khác, mày chính là người,đúng không?”
” Ư ư ——” .
“Ừ, là ngầm thừa nhận phải không?” .
” Ư ư ——”
“Nếu tao nói đúng, mày nháy mắt một cái nhé.” ..
” Ư ư ——” .
“Được rồi, không nháy mắt đồng ý nữa, đi, mang cái lọthuốc kia lại đây.” ..
” Ư ư ——”
. . . . . Tô Niệm Niệm nản lòng, hình như ngoại trừ ”Ư ư” thì Tiểu Hoa không biết gì khác, dường như nó muốn” Ư ư “ để bày tỏ tất cả ý nghĩ vậy.
Cuối cùng Tô Niệm Niệm cho ra một kết luận, Tiểu Hoa không phải là hồn mà biến thành, nó là một loài vật trong tự nhiên, thông minh không phải là lỗi của nó.
Vì thế Tô Niệm Niệm yên tâm mà đổ thuốc mỡ vào móng vuốt của Tiểu Hoa, sau đó nhếch mông lên . .
“Tiểu Hoa, mày bôi thuốc chỗ này cho tao với. . . . . . Ai nha, mày đừng cào tao chứ . . . . . Tiểu Hoa, mày lưu manh quá. . . . . .”
. . . . . .
Bôi thuốc mỡ xong, Tô Niệm Niệm nằm dài trong lều, vuốt ve Tiểu Hoa nói:“Xem kia, hai tên mỹ nam BL* kia ngủ cùng nhau trong một cái lều, mày nói xem, bọn họ sẽ làm gì nhỉ?”.
(BL: Boy’s love)
Ở ngọn núi phía trước, bọn họ đã thả tự do cho phu xe rồi, ba người thừa lúc xe ngựa dừng lại trong núi liền hạ trại ngủ. Ba người ngủ hai lều , Tô Niệm Niệm một cái, Phong Tịnh Minh và Trữ Bích Huyền xài chung một cái. Hai mỹ nam ngủ qua đêm với nhau, khiến cho nguời thô tục như Tô Niệm Niệm liên tưởng không thôi. Vì thế Tô Niệm Niệm tận lực mà phát huy trí tưởng tượng của bản thân, tận tình YY, cứ níu chặt nói giỡn với Tiểu Hoa. Mà Tiểu Hoa đại đa số thời gian đều lười biếng liếc nhìn nàng một cái, không muốn để ý tới. Bị Tiểu Hoa khinh bỉ, nhiệt tình của Tô Niệm Niệm vẫn không tắt, thậm chí nàng còn có ý muốn lén lút đi rình coi. Nhưng vừa nghĩ tới hai người kia đều là võ lâm cao thủ, việc rình coi khẳng định không thành công, nàng đành thôi.
Tô Niệm Niệm không biết, hai cái lều kia vốn là Phong Tịnh Minh và Trữ Bích Huyền mỗi người ngủ một cái, sau bởi vì có thêm nàng, nên mới xuất hiện tình huống như thế này. ..
Chạng vạng ngày hôm sau, bọn họ đi tới một nơi gọi là thành Tề châu. Thành này có vẻ rất lớn, Tô Niệm Niệm cẩn thận nhìn ra ngoài xe ngựa, trong lòng âm thầm nhớ kỹ, hi vọng có thể tìm đường chạy trốn, không xúi quẩy như ở trong núi.
Mấy người cùng nhau đi vào một quán rượu. An bài xong tất cả, thì đã đến giờ ăn cơm chiều.
Tô Niệm Niệm đang ra sức cắn cánh gà, thì nghe được tiếng người đang thảo luận ở cách vách. Nàng vểnh tai lắng nghe, hóa ra là hôm nay có phú hào nào đó trong thành này cưới vợ, dự định tối đến sẽ đốt pháo hoa ở bờ sông để chúc mừng. Tô Niệm Niệm ngậm cánh gà, tròng mắt động đậy, nảy ra ý hay. .
Ăn cơm chiều xong, Tô Niệm Niệm cũng không đi ngủ, ôm Tiểu Hoa muốn đi xem pháo hoa, Phong Tịnh Minh và Trữ Bích Huyền hình như cũng có chút hứng thú, liền đi cùng với nàng đến bờ sông.
Bờ sông có rất nhiều đèn lồng sáng ngời, nhưng những thứ này ở trong mắt Tô Niệm Niệm lại rất u ám, dù sao nàng cũng là người đến từ thế giới đèn đuốc sáng trưng mà..
Đám người ở bờ sông vừa đông vừa nhốn nháo, thật sự rất chật chội. Xem ra phú hào Tề châu này rất có sức ảnh hưởng, nhiều người đến xem pháo hoa như vậy mà, Tô Niệm Niệm gật đầu khen ngợi, thầm nghĩ đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa, xem ra hôm nay ông trời muốn giúp mình đây.
Chen chúc trong đám người, sau đó rút lui dần, chạy đến ngõ nhỏ, trốn kỹ, chờ Phong Tịnh Minh và Trữ Bích Huyền tìm không thấy mất kiên nhẫn sẽ về nhà ngủ, sau đó nàng mới len lén đi ra, tìm cách ra khỏi thành. . . . . .đúng là kế hoạch hoàn mỹ! Dù sao ở trong mắt Phong Tịnh Minh nàng cũng chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, không đáng để đuổi bắt nàng đến chân trời góc biển chứ. ..
Nghĩ đến đây, Tô Niệm Niệm cười ngây ngô, Trữ Bích Huyền thấy thế, đưa tay ra trước mặt nàng huơ huơ, hỏi: “Sao mặt cô ngốc ra thế?”
Tô Niệm Niệm ngượng ngùng cười nói: “Không có, ha ha, ha ha ha a. . . . . .”
Trên bầu trời nở rộ từng bông pháo hoa sáng chói, Tô Niệm Niệm không muốn xem chút nào, nàng tìm chỗ nào nhiều người thì lách vào. Ở trong đám người chui tới chui lui một hồi, nàng quay đầu lại đã không còn thấy hai người kia, vì thế yên tâm hơn, nhanh chân chạy đến hướng ngõ nhỏ gần nhất ..
Chạy một hồi, Tô Niệm Niệm dừng lại dựa vào tường thở, vừa há mồm to thở hồng hộc vừa vuốt đầu Tiểu Hoa đắc ý nói: ” Trí thông minh của bổn cô nương cũng không tồi chứ, hắc hắc. . . . . .”
Sau đó, nàng dừng lại, hai chân bất giác bắt đầu đong đưa. ..
Một gã đàn ông dữ tợn đứng ở trước mặt nàng, hai tròng mắt lớn như chuông đồng, mắt to trừng mắt nhỏ, chỉ chăm chú theo dõi nàng không nói lời nào.
Tô Niệm Niệm nghĩ rằng nguy rồi, vị đại ca trước mắt kia không lẽ là kẻ thù của thân thể này? Xem ra hắn rất biết nàng. . . . . . Bà nội nó,ông trời ơi, cho dù ông không muốn tôi chạy cũng không đến mức dùng biện pháp này để chỉnh tôi nha. . . .
Tô Niệm Niệm nhát gan, vừa định mở miệng xin tha, không ngờ vị đại ca trước mắt này đột nhiên”A…” la to lên một tiếng, sau đó xoay người chạy trối chết. Vừa chạy miệng vừa lẩm bẩm nói: “Cô nương, cô đừng tìm tôi, muốn tìm thì tìm chủthượng đi. . . . . .” .
“Tìm huynh? Tôi muốn tìm huynh? Chủ thượng của huynh là ai?” Tô Niệm Niệm tò mò đuổi theo. Nàng chính là loại người địch lùi thì mình tiến, địch tiến thì mình chạy. Hiện tại hình như đối phương rất sợ nàng, vì thế nàng lấy lại tinh thần, chân cũng không run nữa, vừa đuổi theo vừa hỏi.
Vị đại ca kia nhìn thấy Tô Niệm Niệm đuổi theo, chân càng cố gắng chạy nhanh hơn, càng chạy càng giống như bay. Vì vậy Tô Niệm Niệm tin rằng, hắn có võ công, nhưng chắc chắn là không cao, nếu không thì hắn bay mất tiêu rồi.
Vì thế Tô Niệm Niệm chạy nhanh hơn, tiếp tục đuổi theo. Đương nhiên, dựa vào thể lực của nàng chắc chắn là đuổi không kịp. May thay, đại ca kia đúng là xui xẻo, bởi vì hướng mà hắn chạy đi, là một ngõ cụt. .
Phù phù, mệt chết đi được. Tô Niệm Niệm chống eo, nhìn bộ dáng chân tay luống cuống của đại ca trước mắt này, âm trầm nói: “Vị đại hiệp này, chỉ cần thành thật trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ không làm hại huynh.”
“Đại hiệp” bùm một cái hắn quỳ xuống trước mặt nàng, lạy hai lạy nói: “Xin cô nương buông tha cho tôi đi, tôi trên có. . . . . .”
Tô Niệm Niệm cắt ngang lời hắn: “Huynh đài trên có mẹ già tám mươi tuổi dưới có con thơ ba tuổi còn có một đám đệ đệmuội muội chờ ăn, đều này tôi biết hết rồi huynh không cần phải nói. Hiện tại mau thành thật trả lời câu hỏi của tôi, bổn cô nương còn có thể mở một mắt nhắm một mắt tha cho huynh” .
Đại ca kia khóc nức nở nói: “Cô nương muốn hỏi điều gì.” .
Tô Niệm Niệm vừa lòng gật gật đầu: “Vấn đề thứ nhất đơn giản thôi, tôi muốn hỏi, tôi chết như thế nào?”
Tô Niệm Niệm không ngốc lắm, nàng thấy đại hán trước mắt này rất sợ nàng, sợ một thiếu nữ như vậy, khả năng lớn nhất chính là, vị đại ca này hẳn là biết rõ chủ nhân thân thể này chết như thế nào. Hiện tại có lẽ hắn nghĩ nàng là ma quỷ đến đòi mạng đây mà. Vì thế hỏi trước xem thật giả thế nào đã.
Đại ca kia nghe nàng hỏi như thế, trán đã bắt đầu đổ mồ hôi, hắn run rẩy nói: “Cô cô cô nương bị tra tấn. . . . . .” .
Tô Niệm Niệm nổi giận: “Vô nghĩa, tôi đương nhiên biết là tôi bị tra tấn, tôi muốn biết là tên khốn nào tra tấn tôi!”
Đại ca kia vừa nghe nàng nói như thế, sợ tới mức dập đầu bang bang xuống đất, miệng cầu xin: “Cô nương tha mạng, cô nương tha mạng. . . . . .”
Tô Niệm Niệm thấy hắn như thế, trong mắt bốc lửa: “Như vậy, nói như thế, tên khốn kiếp kia là ngươi?”
Người nọ quỳ trên mặt đất, run rẩy nói: “Cô nương tha mạng. . . . . .”.
Như vậy ngươi đã nhận tội? Tô Niệm Niệm nhẹ nhàng đi đến trước mặt hắn, cúi đầu, để mặt sát vào một tý, tận lực sử dụng vẻ dữ tợn khủng bố của mình. Sau đó, nàng âm trầm nói: “Thế ai sai ngươi làm vậy?”
NND, đừng nghĩ bà là đồ ngốc, lá gan của ngươi nhỏ như vậy, không có khả năng không có đồng phạm! .
Sắc mặt người nọ trở nên cực kỳ khó coi, run run nói: “Cô cô nương không, không phải vậy, chỉ chỉ chỉ có một mình tôi. . . . . .”
Để sát mắt vào một chút, nhưng không gần quá, lựa một khoảng cách tốt nhất. Tô Niệm Niệm nhìn chằm chằm ánh mắt đang kích động kia, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, bày ra bộ dáng quỷ hút máu thần bí mà vô cùng khát máu, khẽ mỉm cười, sau đó tiếp tục âm trầm nói: “Nói, hay là không nói?”
“Tôi tôi tôi tôi. . . . . . Không thể nói. . . . . .” .
“Không nói phải không?” Vươn móng vuốt quơ quào trước mặt hắn một chút, sau đó dùng ngón tay khoa tay múa chân ở trên mặt, trên cổ hắn, chú ý không để đụng vào cổ hắn, bằng không sẽ lộ mất, bởi vì nhiệt độ ngón tay người sống rất ấm. Tô Niệm Niệm nhìn cổ hắn liếm liếm môi, sau đó từ từ nói, “Không nói cũng không sao, vừa vặn ta đang đói bụng. . . . . .” ..
Người nọ dùng sức trốn tránh ngón tay của nàng, né qua bên này trốn qua bên kia đều không thoát. Lại nghe được Tô Niệm Niệm nói muốn ăn hắn thì hắn nhắm mắt lại hét lớn: “Cô nương tha mạng, tôi nói ——” .
“Đúng rồi, nghe lời có phải tốt hơn không.” Tô Niệm Niệm đứng lên, “Ngươi có thể đứng lên nói.” .
Tên kia không dám động đậy.
Tô Niệm Niệm giận, chưa gì đã không nghe lời rồi? Xem ra mình đe dọa chưa đủ hiệu quả. Nàng nâng chân lên nhẹ nhàng đá vào bả vai người nọ một chút, muốn bảo hắn đứng lên mà nói, nàng không muốn lại tiếp tục hạ thắt lưng cúi đầu nữa, quá mệt đi.
Ai ngờ, nàng đá hắn một cái, hắn liền lên tiếng la một tiếng rồi ngã xuống đất.
Tô Niệm Niệm kinh sợ, người này không phải là, cắn lưỡi tự vận. . . . . . chứ? .
Nàng lấy hết dũng khí đi tới gần, lại đá hai chân hắn, vẫn không có động tĩnh. Trong lòng hơi sợ hãi, vì thế quay qua nhìn mặt hắn.
“A ——” Tô Niệm Niệm hét lên một tiếng nhảy lên, sợ tới mức hai chân nhũn ra, dựa vào tường không dám động đậy.
Nàng nhắm chặt hai mắt, trong cảm giác bối rối lo sợ dường như thấy có một luồng sát khí ụp về phía nàng. Nàng ôm chặt Tiểu Hoa, run run rẩy rẩy hét lớn: “Đại, Đại hiệp tha mạng, không phải tôi. . . . . .”
Một giọng nói vang lên cách nàng không xa : “Không phải ngươi, vậy thì là ai?”
“Tôi tôi tôi tôi tôi cũng không biết. . . . . .” Tô Niệm Niệm dừng lại, giọng nói này tại sao lại quen tai như vậy? Vì thế nàng mở to mắt, đánh giá chung quanh.
Đứng trước mặt nàng là hai người, tuy hiện tại trời rất tối, nhưng cũng có thể phân biệt ra là trắng hay đen, không cần nhìn Tô Niệm Niệm cũng biết là ai. Trời ạ, lại bị phát hiện nữa rồi! .
Vì thế giọng nói của Tô Niệm Niệm không run rẩy, chân cũng không run nữa, to gan nói: “Cái này. . . . . . người ở bờ sông nhiều lắm, tôi muốn đi tản bộ một mình, vừa vặn gặp hai người cũng muốn đi tản bộ, ha ha ha ha ha. . . . . .”.
Phong Tịnh Minh nghiêm trang nói: “Chúng tôi nghe thấy một tiếng thét chói tai của nữ tử ở bên này, liền chạy lại đây.”
Tô Niệm Niệm vung tay lên, dõng dạc nói: “Không có việc gì, chỉ là một tên cướp vặt, đã bị tôi giải quyết xong .”
Phong Tịnh Minh liếc nhìn thi thể kia, nghi hoặc nói : ” Không phải cô nói, không phải do cô giết sao?”
“Đương nhiên không phải tôi giết, hắn là thấy tôi anh minhthần võ, xấu hổ không chịu đựng nổi mà tự sát.”Mấy lời này cũng không phải hoàn toàn là nói dối, dù sao hắn thật sự rất sợ nàng mà. .
“Thật không?” Trữ Bích Huyền vừa cười vừa nhìn nàng một cái, lập tức đi đến đứng trước thi thể kia, nhìn nhìn, lập tức nói, “Hắn bị người dùng một vật cứng đánh trúng huyệt thái dương, nên mới mất mạng.” .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook