“Tới nhà rồi..” xe ngựa vừa đỗ xuống đại môn Nghiêm Tu đã nhảy phốc xuống đất, miệng nhỏ không ngừng tươi cười.
Vân Cung thấy hành động trẻ con của nó, biểu tình nhu hòa cả lên không nhịn được véo véo cái má nộn thịt của nó mấy cái. Đồ đệ của hắn càng ngày càng thích làm nũng.
Nghiêm Tu thấy nhãn tình vui vẻ của Vân Cung không khỏi đắc ý liếc nhìn Bạch Hàn Sâm. Sư phụ thích nhất là chính là tỏ ra manh hóa, mặc dù đôi lúc nó cảm thấy hành động của mình ngu ngốc muốn chết nhưng vì người… khụ khụ đôi lúc tỏ ra ngu một chút cũng không sao!
Bạch Hàn Sâm nhìn vẻ mặt đắc ý của Nghiêm Tu, không khỏi quay lưng lại âm thầm sờ sờ cơ mặt cứng ngắc của mình, trong lòng không khỏi vô cớ buồn bực. (╥﹏╥)
Để lại hai cái đồ đệ trong biệt viện, Vân Cung sải bước đi vòng quanh hoa viên Nguyệt Minh các. Không gian yên tĩnh, thỉnh thoảng lại có hương hoa đào bay theo gió vương vấn ngay chóp mũi, khiến hắn vô cùng thoải mái, bước chân không nhịn được bước lên phía trước nhanh hơn.
Sau đó, Vân Cung mới chợt nhận ra một sự thật bi thương… Hắn thế nhưng đi lạc rồi! QAQ
Cố gắng nhớ lại địa hình của Nguyệt Minh các, Vân Cung không khỏi thở hắt ra.
….
Được rồi! Kỳ thực bản đồ đường đi của Nguyệt Minh các hắn cũng không nhớ rõ cho lắm.
Đi lòng vòng một hồi rốt cuộc cũng không biết bản thân mình lạc đến địa phương quái quỷ nào. Vân Cung mệt mỏi ngồi xuống tảng đá bên vệ đường, bàn tay không khỏi sờ sờ thắt lưng trống không.
Biết vậy hồi nãy không nên quăng Hấp Huyết kiếm lung tung, nếu không hắn đã có thể bay lên trời tìm đường ra rồi cần gì phải đi bộ cho mỏi chân. Hắn không nhịn được ngửa mặt lên trời than:
Tự tạo nghiệt ắt không thể sống mà! ╮(╯_╰)╭
Bầu trời càng lúc một sẫm tối, mặt trời cũng dần dần khuất bóng. Người ngu hiển nhiên cũng biết là trời sắp tối.
Không lẽ ông trời bắt hắn đêm nay phải hòa hợp với thiên nhiên sao? (Ý ảnh là nằm ngủ giữa rừng)
Vân Cung thoáng đánh một cái rùng mình.
Nếu hắn nhớ không lầm là ban đêm hay có linh thú cấp cao xuất hiện. Lại nhìn bản thân mình tay không tấc sắt, muốn hắn ngủ giữa rừng cơ bản chính là đi tìm chết.
[ Ký chủ, đằng kia có một hang động kìa]- Hệ thống rất tri kỷ, đúng lúc vang lên.
Không hiểu sao, Vân Cung không còn cảm thấy giọng nói của hệ thống nhà hắn quá mức máy móc hay khó nghe như thường ngày nữa.
Ân! Quả thực nghe hay hơn rất nhiều! ▰˘◡˘▰
Mà lúc này, hệ thống đâu có biết suy nghĩ não bổ của ký chủ nhà mình. Nó vô tình cảm ứng được trong hang động đó có khí tức linh khí khác thường, nên muốn ký chủ đi vào thử nghiệm trước.( Tác giả: Tưởng hệ thống tốt lành lắm)
Nhảy chân sáo vào hang động, nhưng càng đi hắn càng cảm thấy có gì đó không đúng. Sờ sờ lớp băng mỏng trên mặt đất, Vân Cung không khỏi nghi hoặc, cái này không khỏi có điểm quen thuộc đi…
Hắn vỗ đầu, cái hang động này chính là địa điểm đầu tiên sau khi hắn xuyên đến đi.
Dựa theo trí nhớ, Vân Cung rốt cuộc cũng tìm thấy cái giường làm bằng bạch ngọc lúc trước. Bạch ngọc vẫn tỏa ra ánh sáng mát lạnh nhè nhẹ như trong trí nhớ của hắn, duy chỉ có điều lần này ở đầu giường lại có thêm một cái chuông lục lạc bằng bạc nho nhỏ.
[ Ký chủ cái chuông này có điểm kỳ quái]- Hệ thống cảm thấy thật kỳ lạ, nó cảm thấy được một tia thần khí nhỏ yếu trong chiếc chuông lục lạc này.
Vân Cung sờ sờ lục lạc nhỏ trên đầu giường, lục lạc nhỏ bị hắn đụng chạm lúc đầu phát ra âm thanh tinh tế nhưng sau đó cho dù Vân Cung chạm vào bao nhiêu lần đi chăng nữa, nó cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào khác.
Vân Cung thoáng đen mặt, làm sao hắn có cảm giác được rằng cái chuông này mỗi lần bị hắn đụng vào lại trở nên run rẩy ấy nhỉ.
Hệ thống đang quan sát Vân Cung đang “chơi” với cái chuông nhỏ, lại nhìn vật nhỏ không ngừng nhích qua nhích lại, trong lòng nó không khỏi cảm thấy quái lạ. Nó không khỏi đánh bạo nói với Vân Cung:
[Hay là ngươi nhỏ một giọt máu lên vật đó thử xem]
Vân Cung làm sao mà không hiểu ý của nó. Trong lòng hắn không ngừng tính toán, nếu chiếc chuông lục lạc này có liên quan đến linh khí thượng cổ thì sau này hắn sẽ không cần phải lo sợ nam chính nữa?
Kỳ thực những điều mà Vân Cung lo sợ đều có cơ sở, nam chính cùng nam phản diện phải nói sau này bàn tay vàng vô số. Nói không chừng mỗi người ai cũng thu thêm được ít nhất hai, ba thần thú thượng cổ làm kỵ thú (thú kéo xe). Thực lực phải nói cường đại vô cùng, hắn không lo vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, sau này nam chính muốn đối đầu với hắn. Vân Cung nhất định chỉ có một con đường duy nhất… tử.
Nhỏ một giọt máu trên đầu ngón tay xuống lục lạc nhỏ, nhưng rốt cuộc lục lạc nhỏ hút xong lại không có phản ứng gì khác. Vân Cung vẫn tiếp tục nhỏ thêm một giọt nữa…. không phản ứng. Một giọt nữa….
Nửa canh giờ sau…
Đê ma ma! Hắn sắp bị hút thành một cái xác khô rồi đó được không, lại nhìn chiếc chuông vẫn nằm im tại chỗ như thuở ban đầu hắn không khỏi muốn lật bàn(╯‵□′)╯︵┴─┴ ヽ
Tại sao cơ chứ…. Tại sao nam chính cho dù đi đại tiện cũng vô tình nhặt được pháp bảo này nọ. Còn đến lượt hắn thì sao chứ!
Ông trời không khỏi quá thiên vị đi… thật là xui xẻo.
Vân Cung rốt cuộc cũng không còn tâm trạng đâu, hắn mang một bụng uất ức rời khỏi hang động. Còn việc có tìm được đường ra hay không thì… để sau hẳng tính ╮(╯_╰)╭
Nhưng điều mà hắn trăm vạn lần cũng không ngờ đến, chính là cái lục lạc nhỏ bất động hồi nãy lại vô thanh vô thức lăn theo phía sau hắn.
Tác giả: Kỳ thực chồng anh cường là do anh tự viết đi *mắt khinh bỉ*
Vân Cung thấy hành động trẻ con của nó, biểu tình nhu hòa cả lên không nhịn được véo véo cái má nộn thịt của nó mấy cái. Đồ đệ của hắn càng ngày càng thích làm nũng.
Nghiêm Tu thấy nhãn tình vui vẻ của Vân Cung không khỏi đắc ý liếc nhìn Bạch Hàn Sâm. Sư phụ thích nhất là chính là tỏ ra manh hóa, mặc dù đôi lúc nó cảm thấy hành động của mình ngu ngốc muốn chết nhưng vì người… khụ khụ đôi lúc tỏ ra ngu một chút cũng không sao!
Bạch Hàn Sâm nhìn vẻ mặt đắc ý của Nghiêm Tu, không khỏi quay lưng lại âm thầm sờ sờ cơ mặt cứng ngắc của mình, trong lòng không khỏi vô cớ buồn bực. (╥﹏╥)
Để lại hai cái đồ đệ trong biệt viện, Vân Cung sải bước đi vòng quanh hoa viên Nguyệt Minh các. Không gian yên tĩnh, thỉnh thoảng lại có hương hoa đào bay theo gió vương vấn ngay chóp mũi, khiến hắn vô cùng thoải mái, bước chân không nhịn được bước lên phía trước nhanh hơn.
Sau đó, Vân Cung mới chợt nhận ra một sự thật bi thương… Hắn thế nhưng đi lạc rồi! QAQ
Cố gắng nhớ lại địa hình của Nguyệt Minh các, Vân Cung không khỏi thở hắt ra.
….
Được rồi! Kỳ thực bản đồ đường đi của Nguyệt Minh các hắn cũng không nhớ rõ cho lắm.
Đi lòng vòng một hồi rốt cuộc cũng không biết bản thân mình lạc đến địa phương quái quỷ nào. Vân Cung mệt mỏi ngồi xuống tảng đá bên vệ đường, bàn tay không khỏi sờ sờ thắt lưng trống không.
Biết vậy hồi nãy không nên quăng Hấp Huyết kiếm lung tung, nếu không hắn đã có thể bay lên trời tìm đường ra rồi cần gì phải đi bộ cho mỏi chân. Hắn không nhịn được ngửa mặt lên trời than:
Tự tạo nghiệt ắt không thể sống mà! ╮(╯_╰)╭
Bầu trời càng lúc một sẫm tối, mặt trời cũng dần dần khuất bóng. Người ngu hiển nhiên cũng biết là trời sắp tối.
Không lẽ ông trời bắt hắn đêm nay phải hòa hợp với thiên nhiên sao? (Ý ảnh là nằm ngủ giữa rừng)
Vân Cung thoáng đánh một cái rùng mình.
Nếu hắn nhớ không lầm là ban đêm hay có linh thú cấp cao xuất hiện. Lại nhìn bản thân mình tay không tấc sắt, muốn hắn ngủ giữa rừng cơ bản chính là đi tìm chết.
[ Ký chủ, đằng kia có một hang động kìa]- Hệ thống rất tri kỷ, đúng lúc vang lên.
Không hiểu sao, Vân Cung không còn cảm thấy giọng nói của hệ thống nhà hắn quá mức máy móc hay khó nghe như thường ngày nữa.
Ân! Quả thực nghe hay hơn rất nhiều! ▰˘◡˘▰
Mà lúc này, hệ thống đâu có biết suy nghĩ não bổ của ký chủ nhà mình. Nó vô tình cảm ứng được trong hang động đó có khí tức linh khí khác thường, nên muốn ký chủ đi vào thử nghiệm trước.( Tác giả: Tưởng hệ thống tốt lành lắm)
Nhảy chân sáo vào hang động, nhưng càng đi hắn càng cảm thấy có gì đó không đúng. Sờ sờ lớp băng mỏng trên mặt đất, Vân Cung không khỏi nghi hoặc, cái này không khỏi có điểm quen thuộc đi…
Hắn vỗ đầu, cái hang động này chính là địa điểm đầu tiên sau khi hắn xuyên đến đi.
Dựa theo trí nhớ, Vân Cung rốt cuộc cũng tìm thấy cái giường làm bằng bạch ngọc lúc trước. Bạch ngọc vẫn tỏa ra ánh sáng mát lạnh nhè nhẹ như trong trí nhớ của hắn, duy chỉ có điều lần này ở đầu giường lại có thêm một cái chuông lục lạc bằng bạc nho nhỏ.
[ Ký chủ cái chuông này có điểm kỳ quái]- Hệ thống cảm thấy thật kỳ lạ, nó cảm thấy được một tia thần khí nhỏ yếu trong chiếc chuông lục lạc này.
Vân Cung sờ sờ lục lạc nhỏ trên đầu giường, lục lạc nhỏ bị hắn đụng chạm lúc đầu phát ra âm thanh tinh tế nhưng sau đó cho dù Vân Cung chạm vào bao nhiêu lần đi chăng nữa, nó cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào khác.
Vân Cung thoáng đen mặt, làm sao hắn có cảm giác được rằng cái chuông này mỗi lần bị hắn đụng vào lại trở nên run rẩy ấy nhỉ.
Hệ thống đang quan sát Vân Cung đang “chơi” với cái chuông nhỏ, lại nhìn vật nhỏ không ngừng nhích qua nhích lại, trong lòng nó không khỏi cảm thấy quái lạ. Nó không khỏi đánh bạo nói với Vân Cung:
[Hay là ngươi nhỏ một giọt máu lên vật đó thử xem]
Vân Cung làm sao mà không hiểu ý của nó. Trong lòng hắn không ngừng tính toán, nếu chiếc chuông lục lạc này có liên quan đến linh khí thượng cổ thì sau này hắn sẽ không cần phải lo sợ nam chính nữa?
Kỳ thực những điều mà Vân Cung lo sợ đều có cơ sở, nam chính cùng nam phản diện phải nói sau này bàn tay vàng vô số. Nói không chừng mỗi người ai cũng thu thêm được ít nhất hai, ba thần thú thượng cổ làm kỵ thú (thú kéo xe). Thực lực phải nói cường đại vô cùng, hắn không lo vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, sau này nam chính muốn đối đầu với hắn. Vân Cung nhất định chỉ có một con đường duy nhất… tử.
Nhỏ một giọt máu trên đầu ngón tay xuống lục lạc nhỏ, nhưng rốt cuộc lục lạc nhỏ hút xong lại không có phản ứng gì khác. Vân Cung vẫn tiếp tục nhỏ thêm một giọt nữa…. không phản ứng. Một giọt nữa….
Nửa canh giờ sau…
Đê ma ma! Hắn sắp bị hút thành một cái xác khô rồi đó được không, lại nhìn chiếc chuông vẫn nằm im tại chỗ như thuở ban đầu hắn không khỏi muốn lật bàn(╯‵□′)╯︵┴─┴ ヽ
Tại sao cơ chứ…. Tại sao nam chính cho dù đi đại tiện cũng vô tình nhặt được pháp bảo này nọ. Còn đến lượt hắn thì sao chứ!
Ông trời không khỏi quá thiên vị đi… thật là xui xẻo.
Vân Cung rốt cuộc cũng không còn tâm trạng đâu, hắn mang một bụng uất ức rời khỏi hang động. Còn việc có tìm được đường ra hay không thì… để sau hẳng tính ╮(╯_╰)╭
Nhưng điều mà hắn trăm vạn lần cũng không ngờ đến, chính là cái lục lạc nhỏ bất động hồi nãy lại vô thanh vô thức lăn theo phía sau hắn.
Tác giả: Kỳ thực chồng anh cường là do anh tự viết đi *mắt khinh bỉ*
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook