Xuyên Qua Quyết Chí Làm Ma Nữ!
-
Chương 47: Xuất phát đến Băng La Đảo (3)
Bởi vì quá rảnh rỗi nên ta đăng chương trước luôn, mà chưa này chưa có cảnh hôn đâu. Vốn lúc đầu dự định chưa này sẽ có, ai ngờ loay hoay một chút hết 2k chữ. Thôi, các nàng chờ chương sau vào đêm Chủ nhật nha~ bây giờ ta thăng đây~
__________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon________
"Qua khu rừng này sẽ tới thành An Nhạc. Tại đó chúng ta sẽ lên thuyền xuôi về hướng nam đi Băng La Đảo."
Lên đường gần nửa tháng, quãng thời gian cực khổ sống trên lưng ngựa sắp kết thúc khiến cho Mặc Ngọc Hân vui mừng sắp khóc. Mỗi ngày đều phải cưỡi ngựa, mông nàng sắp chai không còn cảm giác gì luôn rồi nè.
"Hân Nhi tỷ tỷ, hay tỷ lên ngồi xe cùng đệ a?" Nguyệt Tinh Bảo thò cái đầu nhỏ ra cửa sổ, hai mắt ngây thơ dò hỏi.
Mặc Ngọc Hân xúc động suýt khóc. Làm sao nàng không muốn ngồi xe a, nhưng cái khối băng lạnh ở xạnh sẽ cho nàng ngồi? Đại ca của ta, rốt cuộc là nàng đã nói gì với ca mà ca hành xác ta thế?!! Ba tháng trước, sau khi chia tay ở Nguyệt Phủ, khi trở về tới Ma Cung thì bị vị đại ca thân yêu nào đó tiến hành huấn luyện ma quỷ. Khó khăn lắm mới kéo về cái mạng nhỏ, Mặc Ngọc Hân còn chưa kịp hưởng thụ những ngày bình an thì đã bị Mặc Thần Dực lôi đi tham gia Đại hội Võ lâm. Trong lòng uất ức tích tụ còn chưa kịp phát đã bị đàn áp, cuối cùng ngoan ngoãn theo đại ca lên đường.
"Tiểu Nhật cứ ngồi đi, Hân Nhi tỷ tỷ cưỡi ngựa là được." Mặc Ngọc Hân nói lời này mà trong lòng chảy nước mắt ròng ròng.
"Cứ mặc kệ muội ấy, để muội ấy rèn luyện thêm cũng tốt." Âm thanh đạm bạc vang lên bên tai, Nguyệt Tinh Bảo cắn răng nhìn nam tử hắc bào trước mặt.
Tuấn nhan lạnh lùng cảnh cáo, hắc bào kiêu ngạo ôm lấy thân hình cường tráng, Mặc Thần Dực lạnh nhạt đi qua xen ngựa.
Bởi vì trong đoàn người Nguyệt Phủ có Lệ Phí Nhã và Nguyệt Tinh Bảo đi theo nên một đám nam nhân cường tráng tăng thêm nhiệm vụ hộ tống xe ngựa. Có xe ngựa thì Nguyệt Tương Dao cũng không ngu ngốc gì mà rong ruổi trên lưng ngựa, an nhàn thoải mái trong xe vẫn tốt hơn.
"Ca, tại sao bắt muội rèn luyện mà không cho tên quỷ nhỏ này ra rèn luyện? Hắn cũng là đồ đệ của ca mà!" Mặc Ngọc Hân bất bình phản bác sau đó là rước lấy ánh mắt lên án của Nguyệt Tinh Bảo. Tiểu Nhật thân mến, đừng giận tỷ tỷ a, cái này là bất đắc dĩ, cưỡi ngựa một mình buồn chán lắm! Mặc Ngọc Hân không ngừng tự xá tội trong lòng.
"Ý kiến không tệ. Ra đây!" Mặc Thần Dực ánh mắt chớp lóe, lạnh giọng ra lên cái đầu nhỏ đang muốn chui rúc lẫn trốn của Nguyệt Tinh Bảo.
"Không muốn! Không ra!" Nguyệt Tinh Bảo có chết cũng không chịu ra, nắm lấy tay áo của Nguyệt Tương Dao quyết không buông, hai mắt chớp một cái liền trào nước mắt. "Tỷ, tên nam nhân xấu xa muốn bắt nạt đệ!"
"Ừ. Đệ đi đi." Nguyệt Tương Dao xoa trán buông một câu làm Nguyệt Tinh Bảo méo xệch mặt, ủ rủ chui ra ngoài. Tiểu tử này vào tay Mặc Thần Dực dạy thì khỏi phải nói, nửa tháng này an phận không ít, cũng làm cho Nguyệt Tương Dao an tâm phần nào. Giao đệ đệ cho hắn thì sẽ không cần phải lo lắng, bằng chứng là mấy tên Ảnh vệ do hắn huấn luyện rất vừa ý nàng.
Lúc này một phi tiêu nhắm ngay Nguyệt Tinh Bảo phóng tới với tốc độ nhanh như chớp. Mắt thấy phi tiêu sắp đâm vào trán Nguyệt Tinh Bảo thì mục tiêu biến mất.
Nguyệt Tương Dao ôm Nguyệt Tinh Bảo vào lòng tránh thoát khỏi một lần ám sát. Sắc mặt Nguyệt Tinh Bảo có chút trắng. Nói gì thì nói, hắn vẫn còn là một đứa con nít bảy tuổi, dù được dạy dỗ tốt thế nào cũng khó mà không thay đổi sắc mặt trước nguy hiểm, huống chi Nguyệt Tinh Bảo vốn được bảo vệ không có kẽ hở ngay từ khi còn nhỏ.
Sắc mặt mọi mgười trầm xuống, thông qua hơi thở đang ngày càng đến gần thì biết được số lượng sát thủ đến không nhỏ. Cả đoàn người chỉ có hai mười người đối đầu với hơn trăm sát thủ, lại ở trong một không gian chật hẹp thì khó mà phản công, tuy nhiên một đám người này ai cũng không phải là người bình thường, ai là kẻ chiến thắng sau cùng vẫn chưa biết được.
Lại thấy phi tiêu lúc nãy được bắn từ xa thì dám chắc rằng, nhóm sát thủ lần này có trình độ cao hơn mấy lần trước nhiều.
Một loạt tên lửa bắn xuyên qua rừng cây, mục tiêu chính là chiếc xe ngựa duy nhất trong đoàn người.
Trong xe, Nguyệt Tương Dao sắc mặt trầm xuống, nhàn nhạt ôm Nguyệt Tinh Bảo vào lòng, lòng bàn tay vận nội lực, nháy mắt ra hiệu với Lệ Phí Nhã và Hoa Ân Ân. Ba người gật đầu đồng thời tung ra nội lực phá nát xe ngựa.
Cùng lúc đó tên lửa cũng vừa bay tới bị nội lực bộc phá của ba người cản lại, lộp độp rơi xuống đất. Mà Nguyệt Tương Dao ôm Nguyệt Tinh Bảo cùng hai người còn lại nhẹ nhàng đám xuống mặt đất.
Xoát!
Hơn trăm sát thủ mang mặt nạ quỷ xuất hiện, y phục màu xanh lục lẫn vào tán cây khó mà phát hiện, trên tay một số tên còn cầm cung tên lạnh băng. Đoàn người Nguyệt Tương Dao sắc mặt nghiêm trọng, ai náy đều âm thầm rút vũ khí ra.
Một người trong có vẻ dẫn đầu đám sát thủ bước ra, nháy mắt mùi thuốc súng bùng nổ. "Nguyệt Hồng Thiên, Thiếu chủ Ma Cung, hôm nay là ngày chết của các người!" Âm thanh lạnh băng kiêu ngạo vang lên, tên cầm đầu phát ra sát ý ngập trời.
"Có rắm thì thả không thì cút, đừng có ở đó mà sủa loạn!!!" Hoa Ân Ân bị chọc tức quát ầm lên chọc cho tên dẫn đầu tức giận. Hắn ta vung đao trong tay lên, toàn bộ một trăm sát thủ phía sau tràn lên như thủy triều.
Nhất thời âm thanh kiếm đao va chạm vang lên trong khu rừng. Sát thủ tuy nhiều nhưng không hề gây sức ép lớn cho đoàn người. Những người được chọn làm đại diện tham gia Đại hội Võ lâm sao có thể là võ công mèo cào, ngoại trừ Nguyệt Tinh Bảo không thể chống trả thì ai cũng đều là cao thủ một vùng trời, chém giết với đám người này cũng không quá khó. Huống chi còn có Ảnh vệ của Ma Cung vẫn âm thầm quan sát từ chỗ tối, quen thuộc với ám sát một đao chí mạng.
Nguyệt Tương Dao một tay ôm Nguyệt Tinh Bảo tay còn lại vung kiếm, nháy mắt máu bắn lên tung tóe.
"Tiểu Nhật! Nhắm mắt lại!" Âm thanh đao kiếm va chạm lạnh lẽo vang bên tai, còn có mùi máu tanh xộc vào mũi, Nguyệt Tinh Bảo khí chịu nhíu mày, nghe lời Nguyệt Tương Dao co rút thân người nhắm mắt bịt tai lại.
Thấy Tiểu Nhật ngoan ngoãn không chống cự, mội Nguyệt Tương Dao nhếch lên nụ cười lạnh băng, sát khí từ con ngươi màu nâu tỏa ra, kiếm trong tay vung lên không ngừng, trong nháy mắt đã cướp đi sinh mạng của ba người.
Máu tanh nhiễm lấy y phục trắng ngần, Nguyệt Tương Dao hóa thân thành ma nữ lấy mạng người trong đêm. Mỗi một kiếm vung kên liền cướp đi sinh mạng một người, lãnh khí nồng đậm cùng mùi máu tanh hòa quyện, nhất thời Nguyệt Tương Dao như một cổ máy giết người không cảm tình, trong mắt chủ có sát ý ngút trời.
Mặc Thần Dực nhìn thân ảnh đầy màu của nàng mà đau lòng. Sát ý nồng đậm như vậy không nên có trên một người thiếu nữ mười lăm như nàng. Nàng đã phải trải qua những chuyện như thế nào mà thứ vốn không nên có lại có? Nàng như vậy càng khiến hắn đau lòng, tim nhjói lên từng hồi. Kiếm trên tay cũng chưa một giây ngừng lại, nội lực hùng hậu đánh mạnh vào tim từng kẻ muốn mạng hắn, nụ cười lạnh trên môi không giảm, máu tanh rơi trên mặt hắn làm tăng thêm vẻ đẹp khát máu của kẻ được mệnh danh là Tiếu Diện Diêm Vương.
Hai người hai số mệnh hai nhân cách, vô tình trong giây phút ngắn ngủi lại tựa lưng vào nhau, bình tĩnh giao điểm yếu cho đối phương, lặng lẽ thu hút ánh nhìn của người kia. Hai trái tim lạnh băng dần có độ ấm, tiếu ý trên môi thích thú hoà mình vào chém giết mặc cho số phận đưa đẩy hai người đến bên nhau.
____________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon_________
Nhanh chóng xử lý đám sát thủ, tên cầm đầu bị bắt sống tay chân toàn bộ bị phế, thuốc độc hắn giấu trong răng cũng bị thiêu hủy, một kẻ kiêu ngạo chưa đầy một canh giờ trứpc bây giờ lại nằm phủ phục trên đất.
"Kẻ phía sau màn là ai?" Lành lùng tra hỏi, Nguyệt Hồng Thiên từ trên cao nhìn xuống mặt nạ nam nhận không ngừng quằng qauị trong đau đớn.
"Ha... Ha... Nguyệt Hồng Thiên... Ta sẽ...không nói... Ngươi...mãi...mãi sẽ...không..."
Một nhát kiếm lạnh băng cắt bay đầu tên nam nhân, Nguyệt Tương Dao thu hồi kiếm, ánh mắt lạnh lẽo không tình cảm nhìn cái xác không đầu.
"Hắn ta sẽ không khai. Tra hỏi chỉ thêm thừa thải." Mặc Thần Dực đồng tình với cách làm của Nguyệt Tương Dao nhưng hắn hơi nhíu mày với thái độ của nàng. Sát ý trong mắt nàng quá đậm, sự tàn nhẫn này nói cho hắn biết, trái tim nàng lại lần nữa đóng kín.
Lúc chém giết, một đoạn ký ức mà nàng không muốn nhớ đến trôi về. Đó là khi nàng mới vừa bị sư phụ ném vào tổ chức. Hơn một ngàn đứa trẻ như nàng bị đưa đến một hòn đảo hoang vắng. Trên đảo không có bất cứ thứ gì có thể ăn được, mỗi ngày tổ chức sẽ phát đúng mười chiếc vali, trong đó là thức ăn và nước uống đủ duy trì trong hai ngày. Đối với một ngàn đứa trẻ, mười chiếc vali làm sao mà đủ, chúng phải tranh đoạt, chém giết nhau chỉ vì sự sống còn. Mà nàng, khi ấy chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, dù được sư phụ dạy qua võ công nhưng lại không dám dùng nó để giết người, mặc cho đám trẻ tùy ý chém giết chỉ biết chạy trốn.
Rồi nàng được cứu bởi một cậu bé, cậu bé này còn nhỏ tuổi hơn nàng nhưng lại bảo vệ nàng khắp nơi. Thức ăn hai người cùng chia sẻ nên nhanh hết hơn bất kỳ ai. Qua hơn nửa tháng, số lượng đứa trẻ còn lại chưa đến năm mươi người, mà những đứa trẻ này đều tắm qua máu tanh của đồng bạn. Chỉ duy nhất nàng là kẻ chưa từng dính giọt máu nào trên tay.
Hai người là những kẻ đi chung với nhau, dễ dàng bẫy những kẻ cô độc, đòn kết thúc luôn là đứa nhỏ tuổi hơn nàng. Những đứa trẻ khác bắt đầu biết hợp tác nhắm đến mục tiêu là số vali mà hai người có được. Mà đứa trẻ kia vì bảo vệ nàng mà chết khiến cho nàng lần đầu tiên cầm dao giết người. Lần đầu tiên hưởng qua vị máu, con quái vật điên cuồng trong người nổi dậy, chỉ trong một đêm, hòn đảo chỉ còn lại duy nhất mình nàng. Nàng thật sự rất hận bản thân, luôn nói với cậu bé đó là chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi đây, vậy mà lại bất lực nhìn cậu bé mà nàng xem như đệ đệ dần mất đi hơi thở.
Lần ám sát này của bọn chúng làm nàng nhớ đến đoạn ký ức bị vùi sâu trong tim, khiến cho trái tim thêm phần lạnh giá, con quái vật ngủ say thức tỉnh, mà lần này nàng sẽ không bất lực nhìn đệ đệ của mình ra đi, nàng sẽ bảo vệ đệ đệ này, như là bảo vệ cậu bé năm xưa.
__________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon__________
Ở thành An Nhạc có một cứ điểm của Ma Cung, vì thế đoàn người được chỗ dừng chân, hồi phục lại sức khỏe, trị thương và tắm rửa tẩy sạch mùi máu.
Cốc cốc!
"Tiểu tử, tìm ta có chuyện?" Mặc Thần Dực choàng ào tắm bước ra mở cửa cho Nguyệt Tinh Bảo.
"Ta muốn học võ! Ta muốn bảo vệ tỷ tỷ!" Không do dự, Nguyệt Tinh Bảo quyết tâm nói. Lúc trước hắn muốn học võ với hắn (MTD) là vì đối phó với lão cha hắn. Nhưng hôm nay, trận ám sát này làm hắn có cảm giác mình quá bé nhỏ, bé nhỏ tới mức chỉ cần tỷ buông hắn ra thù hắn sẽ chết. Cảm nhận được sát khí của nàng, thấy được cảnh chém giết không khoan nhượng, Nguyệt Tinh Bảo hắn muốn được trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ tới mức không ai có thể chạm vào nàng.
Nhìn đứa nhỏ hồi lâu, thấy sự kiên trì trong mắt Nguyệt Tinh Bảo, Mặc Thần Dực lạnh nhạt trả lời rồi đi vào trong. "Khi lên thuyền ta sẽ dậy ngươi."
__________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon________
__________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon________
"Qua khu rừng này sẽ tới thành An Nhạc. Tại đó chúng ta sẽ lên thuyền xuôi về hướng nam đi Băng La Đảo."
Lên đường gần nửa tháng, quãng thời gian cực khổ sống trên lưng ngựa sắp kết thúc khiến cho Mặc Ngọc Hân vui mừng sắp khóc. Mỗi ngày đều phải cưỡi ngựa, mông nàng sắp chai không còn cảm giác gì luôn rồi nè.
"Hân Nhi tỷ tỷ, hay tỷ lên ngồi xe cùng đệ a?" Nguyệt Tinh Bảo thò cái đầu nhỏ ra cửa sổ, hai mắt ngây thơ dò hỏi.
Mặc Ngọc Hân xúc động suýt khóc. Làm sao nàng không muốn ngồi xe a, nhưng cái khối băng lạnh ở xạnh sẽ cho nàng ngồi? Đại ca của ta, rốt cuộc là nàng đã nói gì với ca mà ca hành xác ta thế?!! Ba tháng trước, sau khi chia tay ở Nguyệt Phủ, khi trở về tới Ma Cung thì bị vị đại ca thân yêu nào đó tiến hành huấn luyện ma quỷ. Khó khăn lắm mới kéo về cái mạng nhỏ, Mặc Ngọc Hân còn chưa kịp hưởng thụ những ngày bình an thì đã bị Mặc Thần Dực lôi đi tham gia Đại hội Võ lâm. Trong lòng uất ức tích tụ còn chưa kịp phát đã bị đàn áp, cuối cùng ngoan ngoãn theo đại ca lên đường.
"Tiểu Nhật cứ ngồi đi, Hân Nhi tỷ tỷ cưỡi ngựa là được." Mặc Ngọc Hân nói lời này mà trong lòng chảy nước mắt ròng ròng.
"Cứ mặc kệ muội ấy, để muội ấy rèn luyện thêm cũng tốt." Âm thanh đạm bạc vang lên bên tai, Nguyệt Tinh Bảo cắn răng nhìn nam tử hắc bào trước mặt.
Tuấn nhan lạnh lùng cảnh cáo, hắc bào kiêu ngạo ôm lấy thân hình cường tráng, Mặc Thần Dực lạnh nhạt đi qua xen ngựa.
Bởi vì trong đoàn người Nguyệt Phủ có Lệ Phí Nhã và Nguyệt Tinh Bảo đi theo nên một đám nam nhân cường tráng tăng thêm nhiệm vụ hộ tống xe ngựa. Có xe ngựa thì Nguyệt Tương Dao cũng không ngu ngốc gì mà rong ruổi trên lưng ngựa, an nhàn thoải mái trong xe vẫn tốt hơn.
"Ca, tại sao bắt muội rèn luyện mà không cho tên quỷ nhỏ này ra rèn luyện? Hắn cũng là đồ đệ của ca mà!" Mặc Ngọc Hân bất bình phản bác sau đó là rước lấy ánh mắt lên án của Nguyệt Tinh Bảo. Tiểu Nhật thân mến, đừng giận tỷ tỷ a, cái này là bất đắc dĩ, cưỡi ngựa một mình buồn chán lắm! Mặc Ngọc Hân không ngừng tự xá tội trong lòng.
"Ý kiến không tệ. Ra đây!" Mặc Thần Dực ánh mắt chớp lóe, lạnh giọng ra lên cái đầu nhỏ đang muốn chui rúc lẫn trốn của Nguyệt Tinh Bảo.
"Không muốn! Không ra!" Nguyệt Tinh Bảo có chết cũng không chịu ra, nắm lấy tay áo của Nguyệt Tương Dao quyết không buông, hai mắt chớp một cái liền trào nước mắt. "Tỷ, tên nam nhân xấu xa muốn bắt nạt đệ!"
"Ừ. Đệ đi đi." Nguyệt Tương Dao xoa trán buông một câu làm Nguyệt Tinh Bảo méo xệch mặt, ủ rủ chui ra ngoài. Tiểu tử này vào tay Mặc Thần Dực dạy thì khỏi phải nói, nửa tháng này an phận không ít, cũng làm cho Nguyệt Tương Dao an tâm phần nào. Giao đệ đệ cho hắn thì sẽ không cần phải lo lắng, bằng chứng là mấy tên Ảnh vệ do hắn huấn luyện rất vừa ý nàng.
Lúc này một phi tiêu nhắm ngay Nguyệt Tinh Bảo phóng tới với tốc độ nhanh như chớp. Mắt thấy phi tiêu sắp đâm vào trán Nguyệt Tinh Bảo thì mục tiêu biến mất.
Nguyệt Tương Dao ôm Nguyệt Tinh Bảo vào lòng tránh thoát khỏi một lần ám sát. Sắc mặt Nguyệt Tinh Bảo có chút trắng. Nói gì thì nói, hắn vẫn còn là một đứa con nít bảy tuổi, dù được dạy dỗ tốt thế nào cũng khó mà không thay đổi sắc mặt trước nguy hiểm, huống chi Nguyệt Tinh Bảo vốn được bảo vệ không có kẽ hở ngay từ khi còn nhỏ.
Sắc mặt mọi mgười trầm xuống, thông qua hơi thở đang ngày càng đến gần thì biết được số lượng sát thủ đến không nhỏ. Cả đoàn người chỉ có hai mười người đối đầu với hơn trăm sát thủ, lại ở trong một không gian chật hẹp thì khó mà phản công, tuy nhiên một đám người này ai cũng không phải là người bình thường, ai là kẻ chiến thắng sau cùng vẫn chưa biết được.
Lại thấy phi tiêu lúc nãy được bắn từ xa thì dám chắc rằng, nhóm sát thủ lần này có trình độ cao hơn mấy lần trước nhiều.
Một loạt tên lửa bắn xuyên qua rừng cây, mục tiêu chính là chiếc xe ngựa duy nhất trong đoàn người.
Trong xe, Nguyệt Tương Dao sắc mặt trầm xuống, nhàn nhạt ôm Nguyệt Tinh Bảo vào lòng, lòng bàn tay vận nội lực, nháy mắt ra hiệu với Lệ Phí Nhã và Hoa Ân Ân. Ba người gật đầu đồng thời tung ra nội lực phá nát xe ngựa.
Cùng lúc đó tên lửa cũng vừa bay tới bị nội lực bộc phá của ba người cản lại, lộp độp rơi xuống đất. Mà Nguyệt Tương Dao ôm Nguyệt Tinh Bảo cùng hai người còn lại nhẹ nhàng đám xuống mặt đất.
Xoát!
Hơn trăm sát thủ mang mặt nạ quỷ xuất hiện, y phục màu xanh lục lẫn vào tán cây khó mà phát hiện, trên tay một số tên còn cầm cung tên lạnh băng. Đoàn người Nguyệt Tương Dao sắc mặt nghiêm trọng, ai náy đều âm thầm rút vũ khí ra.
Một người trong có vẻ dẫn đầu đám sát thủ bước ra, nháy mắt mùi thuốc súng bùng nổ. "Nguyệt Hồng Thiên, Thiếu chủ Ma Cung, hôm nay là ngày chết của các người!" Âm thanh lạnh băng kiêu ngạo vang lên, tên cầm đầu phát ra sát ý ngập trời.
"Có rắm thì thả không thì cút, đừng có ở đó mà sủa loạn!!!" Hoa Ân Ân bị chọc tức quát ầm lên chọc cho tên dẫn đầu tức giận. Hắn ta vung đao trong tay lên, toàn bộ một trăm sát thủ phía sau tràn lên như thủy triều.
Nhất thời âm thanh kiếm đao va chạm vang lên trong khu rừng. Sát thủ tuy nhiều nhưng không hề gây sức ép lớn cho đoàn người. Những người được chọn làm đại diện tham gia Đại hội Võ lâm sao có thể là võ công mèo cào, ngoại trừ Nguyệt Tinh Bảo không thể chống trả thì ai cũng đều là cao thủ một vùng trời, chém giết với đám người này cũng không quá khó. Huống chi còn có Ảnh vệ của Ma Cung vẫn âm thầm quan sát từ chỗ tối, quen thuộc với ám sát một đao chí mạng.
Nguyệt Tương Dao một tay ôm Nguyệt Tinh Bảo tay còn lại vung kiếm, nháy mắt máu bắn lên tung tóe.
"Tiểu Nhật! Nhắm mắt lại!" Âm thanh đao kiếm va chạm lạnh lẽo vang bên tai, còn có mùi máu tanh xộc vào mũi, Nguyệt Tinh Bảo khí chịu nhíu mày, nghe lời Nguyệt Tương Dao co rút thân người nhắm mắt bịt tai lại.
Thấy Tiểu Nhật ngoan ngoãn không chống cự, mội Nguyệt Tương Dao nhếch lên nụ cười lạnh băng, sát khí từ con ngươi màu nâu tỏa ra, kiếm trong tay vung lên không ngừng, trong nháy mắt đã cướp đi sinh mạng của ba người.
Máu tanh nhiễm lấy y phục trắng ngần, Nguyệt Tương Dao hóa thân thành ma nữ lấy mạng người trong đêm. Mỗi một kiếm vung kên liền cướp đi sinh mạng một người, lãnh khí nồng đậm cùng mùi máu tanh hòa quyện, nhất thời Nguyệt Tương Dao như một cổ máy giết người không cảm tình, trong mắt chủ có sát ý ngút trời.
Mặc Thần Dực nhìn thân ảnh đầy màu của nàng mà đau lòng. Sát ý nồng đậm như vậy không nên có trên một người thiếu nữ mười lăm như nàng. Nàng đã phải trải qua những chuyện như thế nào mà thứ vốn không nên có lại có? Nàng như vậy càng khiến hắn đau lòng, tim nhjói lên từng hồi. Kiếm trên tay cũng chưa một giây ngừng lại, nội lực hùng hậu đánh mạnh vào tim từng kẻ muốn mạng hắn, nụ cười lạnh trên môi không giảm, máu tanh rơi trên mặt hắn làm tăng thêm vẻ đẹp khát máu của kẻ được mệnh danh là Tiếu Diện Diêm Vương.
Hai người hai số mệnh hai nhân cách, vô tình trong giây phút ngắn ngủi lại tựa lưng vào nhau, bình tĩnh giao điểm yếu cho đối phương, lặng lẽ thu hút ánh nhìn của người kia. Hai trái tim lạnh băng dần có độ ấm, tiếu ý trên môi thích thú hoà mình vào chém giết mặc cho số phận đưa đẩy hai người đến bên nhau.
____________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon_________
Nhanh chóng xử lý đám sát thủ, tên cầm đầu bị bắt sống tay chân toàn bộ bị phế, thuốc độc hắn giấu trong răng cũng bị thiêu hủy, một kẻ kiêu ngạo chưa đầy một canh giờ trứpc bây giờ lại nằm phủ phục trên đất.
"Kẻ phía sau màn là ai?" Lành lùng tra hỏi, Nguyệt Hồng Thiên từ trên cao nhìn xuống mặt nạ nam nhận không ngừng quằng qauị trong đau đớn.
"Ha... Ha... Nguyệt Hồng Thiên... Ta sẽ...không nói... Ngươi...mãi...mãi sẽ...không..."
Một nhát kiếm lạnh băng cắt bay đầu tên nam nhân, Nguyệt Tương Dao thu hồi kiếm, ánh mắt lạnh lẽo không tình cảm nhìn cái xác không đầu.
"Hắn ta sẽ không khai. Tra hỏi chỉ thêm thừa thải." Mặc Thần Dực đồng tình với cách làm của Nguyệt Tương Dao nhưng hắn hơi nhíu mày với thái độ của nàng. Sát ý trong mắt nàng quá đậm, sự tàn nhẫn này nói cho hắn biết, trái tim nàng lại lần nữa đóng kín.
Lúc chém giết, một đoạn ký ức mà nàng không muốn nhớ đến trôi về. Đó là khi nàng mới vừa bị sư phụ ném vào tổ chức. Hơn một ngàn đứa trẻ như nàng bị đưa đến một hòn đảo hoang vắng. Trên đảo không có bất cứ thứ gì có thể ăn được, mỗi ngày tổ chức sẽ phát đúng mười chiếc vali, trong đó là thức ăn và nước uống đủ duy trì trong hai ngày. Đối với một ngàn đứa trẻ, mười chiếc vali làm sao mà đủ, chúng phải tranh đoạt, chém giết nhau chỉ vì sự sống còn. Mà nàng, khi ấy chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, dù được sư phụ dạy qua võ công nhưng lại không dám dùng nó để giết người, mặc cho đám trẻ tùy ý chém giết chỉ biết chạy trốn.
Rồi nàng được cứu bởi một cậu bé, cậu bé này còn nhỏ tuổi hơn nàng nhưng lại bảo vệ nàng khắp nơi. Thức ăn hai người cùng chia sẻ nên nhanh hết hơn bất kỳ ai. Qua hơn nửa tháng, số lượng đứa trẻ còn lại chưa đến năm mươi người, mà những đứa trẻ này đều tắm qua máu tanh của đồng bạn. Chỉ duy nhất nàng là kẻ chưa từng dính giọt máu nào trên tay.
Hai người là những kẻ đi chung với nhau, dễ dàng bẫy những kẻ cô độc, đòn kết thúc luôn là đứa nhỏ tuổi hơn nàng. Những đứa trẻ khác bắt đầu biết hợp tác nhắm đến mục tiêu là số vali mà hai người có được. Mà đứa trẻ kia vì bảo vệ nàng mà chết khiến cho nàng lần đầu tiên cầm dao giết người. Lần đầu tiên hưởng qua vị máu, con quái vật điên cuồng trong người nổi dậy, chỉ trong một đêm, hòn đảo chỉ còn lại duy nhất mình nàng. Nàng thật sự rất hận bản thân, luôn nói với cậu bé đó là chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi đây, vậy mà lại bất lực nhìn cậu bé mà nàng xem như đệ đệ dần mất đi hơi thở.
Lần ám sát này của bọn chúng làm nàng nhớ đến đoạn ký ức bị vùi sâu trong tim, khiến cho trái tim thêm phần lạnh giá, con quái vật ngủ say thức tỉnh, mà lần này nàng sẽ không bất lực nhìn đệ đệ của mình ra đi, nàng sẽ bảo vệ đệ đệ này, như là bảo vệ cậu bé năm xưa.
__________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon__________
Ở thành An Nhạc có một cứ điểm của Ma Cung, vì thế đoàn người được chỗ dừng chân, hồi phục lại sức khỏe, trị thương và tắm rửa tẩy sạch mùi máu.
Cốc cốc!
"Tiểu tử, tìm ta có chuyện?" Mặc Thần Dực choàng ào tắm bước ra mở cửa cho Nguyệt Tinh Bảo.
"Ta muốn học võ! Ta muốn bảo vệ tỷ tỷ!" Không do dự, Nguyệt Tinh Bảo quyết tâm nói. Lúc trước hắn muốn học võ với hắn (MTD) là vì đối phó với lão cha hắn. Nhưng hôm nay, trận ám sát này làm hắn có cảm giác mình quá bé nhỏ, bé nhỏ tới mức chỉ cần tỷ buông hắn ra thù hắn sẽ chết. Cảm nhận được sát khí của nàng, thấy được cảnh chém giết không khoan nhượng, Nguyệt Tinh Bảo hắn muốn được trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ tới mức không ai có thể chạm vào nàng.
Nhìn đứa nhỏ hồi lâu, thấy sự kiên trì trong mắt Nguyệt Tinh Bảo, Mặc Thần Dực lạnh nhạt trả lời rồi đi vào trong. "Khi lên thuyền ta sẽ dậy ngươi."
__________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook