Xuyên Qua Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
-
Chương 53: Chuyện đã định
Edit: Trang Nguyễn
Beta: Tiểu Tuyền
Như Ý khóc sướt mướt, để cho ca ca chị dâu làm chủ cho nàng ta, Phương thị vừa ôm Như Ý an ủi, nói nhất định sẽ làm chủ cho nàng ta, sau đó Phương thị xoay mặt nhìn Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa.
“Tứ đệ, Tứ đệ muội, hôm nay các người cũng ở nơi đây, hai người nói một câu xem. Như Ý bị người ta khi dễ, nếu chúng ta không đem cái mặt mũi này đòi về, không nói Như Ý không cách nào sống, Tạ gia chúng ta cũng không còn mặt mũi nào đi ra cửa!”
“Đại tẩu tính làm sao làm chủ cho Như Ý? Là đem Cao Chính Bình kia đánh chết, hay là bẩm báo quan phủ nói Cao Chính Bình khi nhục con gái nhà lành? Hoặc chính là muốn cho Như Ý cứ như vậy đâm lao phải theo lao, làm vợ lẽ cho Cao Chính Bình kia?” Tạ Hữu Thuận nghiêm mặt hỏi: “Đại tẩu há mồm ngậm miệng là không thể làm cho Tạ gia mất mặt, hai loại chuyện này chắc chắn không thể nào làm được. Nếu đem Như Ý đưa cho người kia làm vợ lẽ, lời như thế ta một đại nam nhân sao có thể nói ra miệng.”
Vốn Tạ Hữu Thuận bởi vì chuyện của Tiêu Lê Hoa mà không thích Cao Chính Bình, về sau lại từ Hoa Hằng biết chuyện năm đó của Tiêu Lê Hoa, Cao gia không thoát được quan hệ, cái loại không thích này lại biến thành phẫn hận, hắn thấy Cao Chính Bình đều mơ tưởng muốn đánh cho một đấm, để Như ý làm vợ lẽ cho Cao Chính Bình, còn muốn hắn đi thương lượng, hắn không mở miệng được. Nếu như không phải lo lắng bản thân đánh Cao Chính Bình một trận sẽ khiến Như Ý lâm vào tình huống bị động, hắn đã sớm đánh chết Cao Chính Bình rồi.
Trên thực tế Tạ Hữu Thuận cũng đã đánh Cao Chính Bình vài quả đấm, bây giờ Cao Chính Bình đang ở bên trong một gian phòng khác đau đớn kêu to, mặt mũi đều bị đánh sưng lên.
Phương thị liếc nhìn Tiêu Lê Hoa nói: “Tứ đệ, có phải đệ muốn mặc kệ chuyện này hay không? Lại nói tiếp chuyện này, nguyên nhân tai họa cũng là từ trên người các người mới khiến cho…! Người nào không biết năm đó Tứ đệ muội ngây ngốc ở Cao gia, còn chọc giận Cao gia.”
Mặt Tiêu Lê Hoa trầm xuống nói: “Đại tẩu, đó là Cao gia oan uổng ta, sao có thể tính lên trên đầu của ta. Hơn nữa, năm đó Cao gia để cho ta rời đi, sự kiện kia cũng đã sáng tỏ, không có lý nào bây giờ lại vì chuyện của nhiều năm trước mà gây phiền toái đến Như Ý. Như Ý cũng không phải là quốc sắc thiên hương gì.”
Vốn Như ý đang nức nở mà khóc, nghe lời này của Tiêu Lê Hoa rõ ràng xem thường mình, tức thì tiếng khóc dừng lại, sau đó lại càng khóc dữ dội hơn nữa.
“Tứ ca! Huynh nghe Tứ tẩu nói cái gì vậy chứ, ta bị nàng hại thành như vậy, nàng một chút cũng không đau lòng còn chê cười ta! Tứ ca huynh phải làm chủ cho ta!”
“Ngươi không cần nói!”
Tạ Hữu Thuận cũng không cao hứng nói: “Cho dù người Cao gia có cừu oán cùng chúng ta thì cũng sẽ đến đối phó với chúng ta, nhiều năm như vậy chúng ta không có chuyện gì, hiện tại một mình Như Ý thất lạc rồi xảy ra chuyện, ngược lại còn trách lên đầu vợ ta, cái này gọi là đạo lý gì? Vậy sau này nếu đại ca đại tẩu có đắc tội với người nào, sau đó chúng ta cùng người ta có chút mâu thuẫn, có phải cũng nên tìm đại ca đại tẩu tính sổ hay không?”
Phương thị há miệng, á khẩu không trả lời được, nàng chỉ là thấy hai người Tạ Hữu Thuận, muốn bọn họ cũng giúp đỡ chút sức lực, nếu không giúp được thì để cho bọn họ ra chút ít tiền bạc, nàng biết hai người Tạ Hữu Thuận có bạc, bên thôn Thượng Cầu còn phải trả về ba trăm lượng đây! Lúc trước nàng đã có ý định lấy nó, kết quả lại không thành, nàng còn chưa từ bỏ ý định.
Tiêu Lê Hoa đi lên phía trước hai bước, nhỏ giọng nói: “Như Ý, là ngươi tự khiến bản thân rơi vào bước đường này? Chắc hẳn ngươi đã sớm nghĩ kỹ phải làm như thế nào, vậy chính ngươi hãy tự thu dọn cục diện rối rắm này! Chẳng qua chúng ta chỉ là ca ca và chị dâu của ngươi, cũng không phải là cha mẹ ngươi, chuyện này còn phải để cha mẹ bọn họ làm chủ cho ngươi!”
Nhìn vào ánh mắt Như Ý, Tiêu Lê Hoa xác định mình không đoán sai, chuyện này chính là do Như Ý tạo thành, hơn nữa khiến cho nàng kinh ngạc chính là ánh mắt Phương thị, chẳng lẽ chuyện này Phương thị cũng biết nội tình?
Trong lòng Tiêu Lê Hoa vừa sợ hãi vừa thán phục, nàng đã sớm biết mặc dù ngoài mặt Phương thị luôn ra vẻ trưởng tẩu đoan chính công bằng, nhưng thật ra nàng ta là người không chịu thiệt thòi thích chiếm lợi của người khác, càng không nghĩ đến nàng ta lại có lá gan lớn như vậy, dám giúp đỡ Như Ý làm chuyện hoang đường này.
“Tứ tẩu, tẩu không thể oan uổng ta! Ta cũng không giống như tẩu! Ta trong sạch! Tẩu đi câu dẫn nam nhân, bị người ta đánh, cũng đừng nghĩ rằng người khác đều muốn làm những chuyện bỉ ổi kia!” Mặt Như Ý thoạt đỏ thoạt trắng, hung hăng nhìn chằm chằm Tiêu Lê Hoa, bị Tiêu Lê Hoa xem thấu lần này là nàng ta tự làm tự chịu, nàng ta thẹn quá hóa thành giận.
Phương thị cũng tức giận nói: “Tứ đệ muội, Như Ý đã đủ đáng thương rồi! Ngươi còn đâm vào tim của nàng, lòng của ngươi thật là ác độc! Ngươi hoài nghi Như Ý là tự mình đi câu dẫn người khác, làm sao ngươi không suy nghĩ vì sao Như Ý phải đi tìm Cao Chính Bình kia! Cao Chính Bình kia cùng ngươi có thù oán, trong nhà sớm đã có thê thất, phu nhân Cao Chính Bình kia chính là Tô thị cũng là người từng bị ngươi đắc tội qua, Như Ý vội vàng qua đó để cho nàng ta chà đạp sao? Kẻ ngu mới có thể tìm hắn!”
Như Ý tức thì kêu một tiếng đại tẩu, ánh mắt đều đỏ, bụm mặt khóc lên.
Trong lòng Tiêu Lê Hoa cũng có chút buồn bực, nghĩ đúng vậy a, vài ngày trước Như Ý còn nói coi trọng Triệu Lâm Đình, làm sao mới đảo mắt nàng ta lại cùng Cao Chính Bình có đầu đuôi? Hơn nữa Cao Chính Bình này đã có vợ, Như Ý cũng coi như là người tâm cao khí ngạo, sao nguyện ý đi làm tiểu thiếp cho người ta? Hơn nữa còn có Triệu Lâm Đình làm so sánh.
Triệu Lâm Đình? Triệu Lâm Đình cũng ở trong chùa này a.
Trong đầu Tiêu Lê Hoa linh quang chợt lóe, nghĩ đến một khả năng, chính là hôm nay sẽ không phải Như Ý muốn thiết kế Triệu Lâm Đình, kết quả thần xui quỷ khiến lại gặp phải Cao Chính Bình? Mà Triệu Lâm Đình tránh thoát một kiếp là bởi vì Mai Hoa giúp hắn. Trước đó Triệu Lâm Đình có nói Mai Hoa giúp hắn một đại ân, nhưng lại không chịu nói là chuyện gì, cũng chỉ có loại chuyện mất mặt này hắn mới không nói.
Tiêu Lê Hoa đoán nếu thật là như vậy, Như Ý thật đúng là tự làm tự chịu a, ông trời vẫn mở mắt đấy.
“Cũng đúng, Như Ý chuyện đã phát triển như vậy, cho dù muốn gả cao cũng sẽ không nghĩ làm thiếp cho người khác, dù có muốn cũng nên là người như Triệu công tử vậy.” Tiêu Lê Hoa cố ý nói lời này, nhìn thân thể Như Ý cứng đờ, trong mắt Phương thị hiện lên một tia ảo não, trong lòng nàng nghĩ thật đúng là như vậy, đúng là đáng đời!
Phương thị tức giận nói: “Nếu các ngươi sớm giúp đỡ đem hôn sự nói với Triệu công tử, sao Như Ý lại xảy ra chuyện này chứ? Toàn bộ trách các người, chuyện hôm nay các người phải giúp Như Ý chu toàn!”
Tiêu Lê Hoa nói: “Chúng ta cũng không phải bà mối, hơn nữa hôm nay Như Ý lại không đi cùng chúng ta đến nơi này. Nói thật cũng may chúng ta không có giúp đỡ mối hôn sự kia, chứ nếu không hiện tại chúng ta thật đúng là có lỗi với Triệu công tử.”
Trong lòng Tiêu Lê Hoa cũng bắt đầu tức giận, nghĩ thầm hai nữ nhân này thật không biết xấu hổ, muốn tính toán Triệu Lâm Đình, bây giờ tự làm tự chịu lại còn oán trách nàng, thật là buồn cười, nàng cũng không phải quả hồng mềm. Nàng có thể tưởng tượng nếu hôm nay Như Ý thành công, Triệu Lâm Đình sẽ tức giận nhiều như thế nào, nói không chừng gặp mặt nhau cũng chỉ có thể đối xử lạnh nhạt.
“Nếu hai người các ngươi làm liên lụy đến chúng ta thì đừng trách ta đem chuyện xấu lúc trước các ngươi làm nói ra! Ngay cả Cao Chính Bình cũng đối với các ngươi hận thấu xương, đến lúc đó ngươi muốn làm tiểu thiếp cũng không làm được! Cho dù ta không hướng ra bên ngoài nói chuyện của ngươi, nhưng ta vẫn nói với cha mẹ bọn họ, hai người các ngươi hãy suy nghĩ cho thật kỹ!”
“Ngươi nói tầm bậy! Chúng ta không có làm chuyện xấu!” Mặt Phương thị liền biến sắc.
“Đúng đấy, cho dù tỷ không muốn giúp ta, cũng đừng nghĩ dùng lời lừa gạt nói dối gạt người!” Như Ý cũng bị hù không dám khóc.
“Ta nói cái gì trong lòng các ngươi tự hiểu rõ, muốn cắn chúng ta một ngụm, cũng đừng trách ta vung mạnh cây gậy hầu hạ! Các ngươi suy nghĩ thật kỹ, chuyện rách nát này tự mình giải quyết đi!”
Tiêu Lê Hoa hung hăng uy hiếp xong, sau đó xoay người trở lại bên cạnh Tạ Hữu Thuận, nàng không sợ đắc tội Như Ý, đem chuyện nói ra rõ ràng, sau này ứng phó tốt hơn.
Phương thị và Như Ý đều ỉu xìu rồi, các nàng không ngờ Tiêu Lê Hoa lại biết chuyện các nàng làm, đều cùng nghĩ chẳng lẽ nàng nhìn thấy Triệu Lâm Đình rồi? Triệu Lâm Đình đem chuyện này nói với nàng? Nghĩ đến chuyện xảy ra trước đó, nhất định là như vậy.
Tạ Hữu Thuận nghe Tiêu Lê Hoa nói chuyện này, hắn tức giận hung hăng trừng mắt nhìn Phương thị và Như Ý, nói với Tiêu Lê Hoa chuyện này không đến lượt bọn họ quản, để cho cha mẹ bọn họ làm chủ.
Trong lòng trụ trì Đại Bi tự tức giận, nói lại chỗ này là hậu viện trong chùa, xem như trong đất nhà chùa, cho dù bởi vì… sự kiện ngắm hoa này thúc đẩy không ít các đôi giai ngẫu, nhưng cũng chưa từng có người nào dám ở địa phương này làm chuyện tằng tịu với nhau như vậy. Vì danh tiếng trong chùa, ông nghiêm lệnh cấm người biết chuyện nhắc đến chuyện này ở trong chùa. Đối với Cao gia Tạ gia xử lý chuyện này như thế nào ông cũng rất coi trọng, ông yêu cầu bọn họ cho dù kết quả có thế nào cũng không được nhắc đến Đại Bi tự của bọn họ. Người hai nhà tất nhiên đều đồng ý, cuối cùng Cao Chính Bình còn quyên tặng năm trăm lượng bạc cho Đại Bi tự, coi như là bồi tội.
“Năm trăm lượng a, cho chúng ta thật tốt.”
Lý thị nhỏ giọng nói, biết Như Ý lại cùng Cao Chính Bình xảy ra chuyện thế này, nàng cùng Tạ Hữu Hòa một chút cũng không lo lắng, chẳng qua là vừa mừng vừa sợ, Cao gia chính là người có tiền, nếu Như Ý vào cửa thì sau này nhất định sẽ được ăn ngon uống sướng đeo vàng mang bạc, mà bọn họ đã thành thân gia của Cao gia, làm sao cũng có thể mò được chỗ tốt. Hiện tại Cao Chính Bình thoáng chốc cho Đại Bi tự năm trăm lượng, ánh mắt Lý thị sáng bừng lên, nghĩ nhà kẻ có tiền chính là người nhà có tiền, sau này kẽ tay bọn hắn rò rĩ tí tẹo vàng bạc cũng đủ cho bọn họ chi tiêu cả đời rồi.
Tạ Hữu Hòa cũng nghĩ như vậy, thương lượng cùng đại ca nhất định phải ra mặt thay Như Ý, cửa hôn sự này nhất định phải làm xong.
Chân mày Tạ Hữu Thái và Tử thị đều cau thật chặt, cùng Tạ Hữu Thuận đứng chung một chỗ, trong lòng hai người đều nghĩ nếu biết Như Ý sẽ làm ra chuyện mất mặt như vậy thì nên sớm chuyển ra khỏi nhà cũ.
Uông thị ôm Như Ý khóc lớn, gương mặt già nua của Tạ Sinh Tài tức đến đỏ bừng, muốn đi tìm Cao Chính Bình liều mạng thì bị cản lại.
Hiện tại Như Ý đã cùng Cao Chính Bình có da thịt chi hôn, nàng ta không còn đường quay về rồi, mặc dù bất mãn trong nhà Cao Chính Bình có thê thất, nhưng nàng ta cũng không nguyện ý lùi bước, bởi vì không lấy Cao Chính Bình làm chồng, kết quả của nàng ta chỉ có hai: một chính là xuất gia, hai chính là gả xa cho một nam nhân hết sức kém cỏi. Nàng ta cũng không nguyện ý như vậy, cho nên ý của nàng ta là tiến vào Cao gia.
Vì Cao Chính Bình không muốn đem chuyện náo lớn, cũng đồng ý, mặc dù Tạ Hữu Thuận đánh hắn một trận, mặc dù hắn và Như Ý đần độn u mê lăn lộn cùng một chỗ, có điều bản thân hắn đối với Như Ý cũng xem như thỏa mãn, nghĩ đến Như Ý kia có làn da bóng loáng cùng tiếng kêu êm tai kia, hắn vẫn còn không muốn cứ một lần như vậy rồi ném đi, nghĩ đến cho nàng ta về làm tiểu thiếp cũng không coi là cái gì.
Người hai nhà bước đầu đạt thành hiệp nghị, Cao Chính Bình đem khối ngọc bội mang trên người cho người Tạ gia, mà Như Ý đem hà bao của nàng ta cho Cao Chính Bình, xem như trao đổi tín vật, về phần chuyện sau đó về nhà rồi hãy nói.
Trong lúc này Tiêu Lê Hoa đã gặp Triệu Lâm Đình bọn họ, hướng bọn họ xác nhận suy đoán của nàng, Triệu Lâm Đình thừa nhận, hắn nói nếu không phải Mai Hoa giúp hắn, chính mình thật sự sẽ bị Như Ý tính toán, sau đó hắn nhất thời tức giận quá mức, mới đem Cao Chính Bình ném đến gian phòng kia của Như Ý.
Tiêu Lê Hoa nghĩ Như Ý đến Cao gia, cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh, có điều chuyện đó không liên quan đến nàng, dù sao nàng đã cùng Như Ý vạch mặt, cho dù nàng ta có đến Cao gia, cũng đừng mong nàng sẽ vì nàng ta làm chuyện xấu gì.
Dương Thảo các nàng cũng biết chuyện này rồi, có điều miệng của các nàng rất kín, chẳng qua cùng Tiêu Lê Hoa cảm thán một phen cảnh ngộ của Như Ý, cũng có chút lo lắng thay Tiêu Lê Hoa bởi vì Như Ý vào Cao gia mà mất hứng, lại thấy nàng không có phản ứng gì, các nàng mới yên tâm.
Beta: Tiểu Tuyền
Như Ý khóc sướt mướt, để cho ca ca chị dâu làm chủ cho nàng ta, Phương thị vừa ôm Như Ý an ủi, nói nhất định sẽ làm chủ cho nàng ta, sau đó Phương thị xoay mặt nhìn Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa.
“Tứ đệ, Tứ đệ muội, hôm nay các người cũng ở nơi đây, hai người nói một câu xem. Như Ý bị người ta khi dễ, nếu chúng ta không đem cái mặt mũi này đòi về, không nói Như Ý không cách nào sống, Tạ gia chúng ta cũng không còn mặt mũi nào đi ra cửa!”
“Đại tẩu tính làm sao làm chủ cho Như Ý? Là đem Cao Chính Bình kia đánh chết, hay là bẩm báo quan phủ nói Cao Chính Bình khi nhục con gái nhà lành? Hoặc chính là muốn cho Như Ý cứ như vậy đâm lao phải theo lao, làm vợ lẽ cho Cao Chính Bình kia?” Tạ Hữu Thuận nghiêm mặt hỏi: “Đại tẩu há mồm ngậm miệng là không thể làm cho Tạ gia mất mặt, hai loại chuyện này chắc chắn không thể nào làm được. Nếu đem Như Ý đưa cho người kia làm vợ lẽ, lời như thế ta một đại nam nhân sao có thể nói ra miệng.”
Vốn Tạ Hữu Thuận bởi vì chuyện của Tiêu Lê Hoa mà không thích Cao Chính Bình, về sau lại từ Hoa Hằng biết chuyện năm đó của Tiêu Lê Hoa, Cao gia không thoát được quan hệ, cái loại không thích này lại biến thành phẫn hận, hắn thấy Cao Chính Bình đều mơ tưởng muốn đánh cho một đấm, để Như ý làm vợ lẽ cho Cao Chính Bình, còn muốn hắn đi thương lượng, hắn không mở miệng được. Nếu như không phải lo lắng bản thân đánh Cao Chính Bình một trận sẽ khiến Như Ý lâm vào tình huống bị động, hắn đã sớm đánh chết Cao Chính Bình rồi.
Trên thực tế Tạ Hữu Thuận cũng đã đánh Cao Chính Bình vài quả đấm, bây giờ Cao Chính Bình đang ở bên trong một gian phòng khác đau đớn kêu to, mặt mũi đều bị đánh sưng lên.
Phương thị liếc nhìn Tiêu Lê Hoa nói: “Tứ đệ, có phải đệ muốn mặc kệ chuyện này hay không? Lại nói tiếp chuyện này, nguyên nhân tai họa cũng là từ trên người các người mới khiến cho…! Người nào không biết năm đó Tứ đệ muội ngây ngốc ở Cao gia, còn chọc giận Cao gia.”
Mặt Tiêu Lê Hoa trầm xuống nói: “Đại tẩu, đó là Cao gia oan uổng ta, sao có thể tính lên trên đầu của ta. Hơn nữa, năm đó Cao gia để cho ta rời đi, sự kiện kia cũng đã sáng tỏ, không có lý nào bây giờ lại vì chuyện của nhiều năm trước mà gây phiền toái đến Như Ý. Như Ý cũng không phải là quốc sắc thiên hương gì.”
Vốn Như ý đang nức nở mà khóc, nghe lời này của Tiêu Lê Hoa rõ ràng xem thường mình, tức thì tiếng khóc dừng lại, sau đó lại càng khóc dữ dội hơn nữa.
“Tứ ca! Huynh nghe Tứ tẩu nói cái gì vậy chứ, ta bị nàng hại thành như vậy, nàng một chút cũng không đau lòng còn chê cười ta! Tứ ca huynh phải làm chủ cho ta!”
“Ngươi không cần nói!”
Tạ Hữu Thuận cũng không cao hứng nói: “Cho dù người Cao gia có cừu oán cùng chúng ta thì cũng sẽ đến đối phó với chúng ta, nhiều năm như vậy chúng ta không có chuyện gì, hiện tại một mình Như Ý thất lạc rồi xảy ra chuyện, ngược lại còn trách lên đầu vợ ta, cái này gọi là đạo lý gì? Vậy sau này nếu đại ca đại tẩu có đắc tội với người nào, sau đó chúng ta cùng người ta có chút mâu thuẫn, có phải cũng nên tìm đại ca đại tẩu tính sổ hay không?”
Phương thị há miệng, á khẩu không trả lời được, nàng chỉ là thấy hai người Tạ Hữu Thuận, muốn bọn họ cũng giúp đỡ chút sức lực, nếu không giúp được thì để cho bọn họ ra chút ít tiền bạc, nàng biết hai người Tạ Hữu Thuận có bạc, bên thôn Thượng Cầu còn phải trả về ba trăm lượng đây! Lúc trước nàng đã có ý định lấy nó, kết quả lại không thành, nàng còn chưa từ bỏ ý định.
Tiêu Lê Hoa đi lên phía trước hai bước, nhỏ giọng nói: “Như Ý, là ngươi tự khiến bản thân rơi vào bước đường này? Chắc hẳn ngươi đã sớm nghĩ kỹ phải làm như thế nào, vậy chính ngươi hãy tự thu dọn cục diện rối rắm này! Chẳng qua chúng ta chỉ là ca ca và chị dâu của ngươi, cũng không phải là cha mẹ ngươi, chuyện này còn phải để cha mẹ bọn họ làm chủ cho ngươi!”
Nhìn vào ánh mắt Như Ý, Tiêu Lê Hoa xác định mình không đoán sai, chuyện này chính là do Như Ý tạo thành, hơn nữa khiến cho nàng kinh ngạc chính là ánh mắt Phương thị, chẳng lẽ chuyện này Phương thị cũng biết nội tình?
Trong lòng Tiêu Lê Hoa vừa sợ hãi vừa thán phục, nàng đã sớm biết mặc dù ngoài mặt Phương thị luôn ra vẻ trưởng tẩu đoan chính công bằng, nhưng thật ra nàng ta là người không chịu thiệt thòi thích chiếm lợi của người khác, càng không nghĩ đến nàng ta lại có lá gan lớn như vậy, dám giúp đỡ Như Ý làm chuyện hoang đường này.
“Tứ tẩu, tẩu không thể oan uổng ta! Ta cũng không giống như tẩu! Ta trong sạch! Tẩu đi câu dẫn nam nhân, bị người ta đánh, cũng đừng nghĩ rằng người khác đều muốn làm những chuyện bỉ ổi kia!” Mặt Như Ý thoạt đỏ thoạt trắng, hung hăng nhìn chằm chằm Tiêu Lê Hoa, bị Tiêu Lê Hoa xem thấu lần này là nàng ta tự làm tự chịu, nàng ta thẹn quá hóa thành giận.
Phương thị cũng tức giận nói: “Tứ đệ muội, Như Ý đã đủ đáng thương rồi! Ngươi còn đâm vào tim của nàng, lòng của ngươi thật là ác độc! Ngươi hoài nghi Như Ý là tự mình đi câu dẫn người khác, làm sao ngươi không suy nghĩ vì sao Như Ý phải đi tìm Cao Chính Bình kia! Cao Chính Bình kia cùng ngươi có thù oán, trong nhà sớm đã có thê thất, phu nhân Cao Chính Bình kia chính là Tô thị cũng là người từng bị ngươi đắc tội qua, Như Ý vội vàng qua đó để cho nàng ta chà đạp sao? Kẻ ngu mới có thể tìm hắn!”
Như Ý tức thì kêu một tiếng đại tẩu, ánh mắt đều đỏ, bụm mặt khóc lên.
Trong lòng Tiêu Lê Hoa cũng có chút buồn bực, nghĩ đúng vậy a, vài ngày trước Như Ý còn nói coi trọng Triệu Lâm Đình, làm sao mới đảo mắt nàng ta lại cùng Cao Chính Bình có đầu đuôi? Hơn nữa Cao Chính Bình này đã có vợ, Như Ý cũng coi như là người tâm cao khí ngạo, sao nguyện ý đi làm tiểu thiếp cho người ta? Hơn nữa còn có Triệu Lâm Đình làm so sánh.
Triệu Lâm Đình? Triệu Lâm Đình cũng ở trong chùa này a.
Trong đầu Tiêu Lê Hoa linh quang chợt lóe, nghĩ đến một khả năng, chính là hôm nay sẽ không phải Như Ý muốn thiết kế Triệu Lâm Đình, kết quả thần xui quỷ khiến lại gặp phải Cao Chính Bình? Mà Triệu Lâm Đình tránh thoát một kiếp là bởi vì Mai Hoa giúp hắn. Trước đó Triệu Lâm Đình có nói Mai Hoa giúp hắn một đại ân, nhưng lại không chịu nói là chuyện gì, cũng chỉ có loại chuyện mất mặt này hắn mới không nói.
Tiêu Lê Hoa đoán nếu thật là như vậy, Như Ý thật đúng là tự làm tự chịu a, ông trời vẫn mở mắt đấy.
“Cũng đúng, Như Ý chuyện đã phát triển như vậy, cho dù muốn gả cao cũng sẽ không nghĩ làm thiếp cho người khác, dù có muốn cũng nên là người như Triệu công tử vậy.” Tiêu Lê Hoa cố ý nói lời này, nhìn thân thể Như Ý cứng đờ, trong mắt Phương thị hiện lên một tia ảo não, trong lòng nàng nghĩ thật đúng là như vậy, đúng là đáng đời!
Phương thị tức giận nói: “Nếu các ngươi sớm giúp đỡ đem hôn sự nói với Triệu công tử, sao Như Ý lại xảy ra chuyện này chứ? Toàn bộ trách các người, chuyện hôm nay các người phải giúp Như Ý chu toàn!”
Tiêu Lê Hoa nói: “Chúng ta cũng không phải bà mối, hơn nữa hôm nay Như Ý lại không đi cùng chúng ta đến nơi này. Nói thật cũng may chúng ta không có giúp đỡ mối hôn sự kia, chứ nếu không hiện tại chúng ta thật đúng là có lỗi với Triệu công tử.”
Trong lòng Tiêu Lê Hoa cũng bắt đầu tức giận, nghĩ thầm hai nữ nhân này thật không biết xấu hổ, muốn tính toán Triệu Lâm Đình, bây giờ tự làm tự chịu lại còn oán trách nàng, thật là buồn cười, nàng cũng không phải quả hồng mềm. Nàng có thể tưởng tượng nếu hôm nay Như Ý thành công, Triệu Lâm Đình sẽ tức giận nhiều như thế nào, nói không chừng gặp mặt nhau cũng chỉ có thể đối xử lạnh nhạt.
“Nếu hai người các ngươi làm liên lụy đến chúng ta thì đừng trách ta đem chuyện xấu lúc trước các ngươi làm nói ra! Ngay cả Cao Chính Bình cũng đối với các ngươi hận thấu xương, đến lúc đó ngươi muốn làm tiểu thiếp cũng không làm được! Cho dù ta không hướng ra bên ngoài nói chuyện của ngươi, nhưng ta vẫn nói với cha mẹ bọn họ, hai người các ngươi hãy suy nghĩ cho thật kỹ!”
“Ngươi nói tầm bậy! Chúng ta không có làm chuyện xấu!” Mặt Phương thị liền biến sắc.
“Đúng đấy, cho dù tỷ không muốn giúp ta, cũng đừng nghĩ dùng lời lừa gạt nói dối gạt người!” Như Ý cũng bị hù không dám khóc.
“Ta nói cái gì trong lòng các ngươi tự hiểu rõ, muốn cắn chúng ta một ngụm, cũng đừng trách ta vung mạnh cây gậy hầu hạ! Các ngươi suy nghĩ thật kỹ, chuyện rách nát này tự mình giải quyết đi!”
Tiêu Lê Hoa hung hăng uy hiếp xong, sau đó xoay người trở lại bên cạnh Tạ Hữu Thuận, nàng không sợ đắc tội Như Ý, đem chuyện nói ra rõ ràng, sau này ứng phó tốt hơn.
Phương thị và Như Ý đều ỉu xìu rồi, các nàng không ngờ Tiêu Lê Hoa lại biết chuyện các nàng làm, đều cùng nghĩ chẳng lẽ nàng nhìn thấy Triệu Lâm Đình rồi? Triệu Lâm Đình đem chuyện này nói với nàng? Nghĩ đến chuyện xảy ra trước đó, nhất định là như vậy.
Tạ Hữu Thuận nghe Tiêu Lê Hoa nói chuyện này, hắn tức giận hung hăng trừng mắt nhìn Phương thị và Như Ý, nói với Tiêu Lê Hoa chuyện này không đến lượt bọn họ quản, để cho cha mẹ bọn họ làm chủ.
Trong lòng trụ trì Đại Bi tự tức giận, nói lại chỗ này là hậu viện trong chùa, xem như trong đất nhà chùa, cho dù bởi vì… sự kiện ngắm hoa này thúc đẩy không ít các đôi giai ngẫu, nhưng cũng chưa từng có người nào dám ở địa phương này làm chuyện tằng tịu với nhau như vậy. Vì danh tiếng trong chùa, ông nghiêm lệnh cấm người biết chuyện nhắc đến chuyện này ở trong chùa. Đối với Cao gia Tạ gia xử lý chuyện này như thế nào ông cũng rất coi trọng, ông yêu cầu bọn họ cho dù kết quả có thế nào cũng không được nhắc đến Đại Bi tự của bọn họ. Người hai nhà tất nhiên đều đồng ý, cuối cùng Cao Chính Bình còn quyên tặng năm trăm lượng bạc cho Đại Bi tự, coi như là bồi tội.
“Năm trăm lượng a, cho chúng ta thật tốt.”
Lý thị nhỏ giọng nói, biết Như Ý lại cùng Cao Chính Bình xảy ra chuyện thế này, nàng cùng Tạ Hữu Hòa một chút cũng không lo lắng, chẳng qua là vừa mừng vừa sợ, Cao gia chính là người có tiền, nếu Như Ý vào cửa thì sau này nhất định sẽ được ăn ngon uống sướng đeo vàng mang bạc, mà bọn họ đã thành thân gia của Cao gia, làm sao cũng có thể mò được chỗ tốt. Hiện tại Cao Chính Bình thoáng chốc cho Đại Bi tự năm trăm lượng, ánh mắt Lý thị sáng bừng lên, nghĩ nhà kẻ có tiền chính là người nhà có tiền, sau này kẽ tay bọn hắn rò rĩ tí tẹo vàng bạc cũng đủ cho bọn họ chi tiêu cả đời rồi.
Tạ Hữu Hòa cũng nghĩ như vậy, thương lượng cùng đại ca nhất định phải ra mặt thay Như Ý, cửa hôn sự này nhất định phải làm xong.
Chân mày Tạ Hữu Thái và Tử thị đều cau thật chặt, cùng Tạ Hữu Thuận đứng chung một chỗ, trong lòng hai người đều nghĩ nếu biết Như Ý sẽ làm ra chuyện mất mặt như vậy thì nên sớm chuyển ra khỏi nhà cũ.
Uông thị ôm Như Ý khóc lớn, gương mặt già nua của Tạ Sinh Tài tức đến đỏ bừng, muốn đi tìm Cao Chính Bình liều mạng thì bị cản lại.
Hiện tại Như Ý đã cùng Cao Chính Bình có da thịt chi hôn, nàng ta không còn đường quay về rồi, mặc dù bất mãn trong nhà Cao Chính Bình có thê thất, nhưng nàng ta cũng không nguyện ý lùi bước, bởi vì không lấy Cao Chính Bình làm chồng, kết quả của nàng ta chỉ có hai: một chính là xuất gia, hai chính là gả xa cho một nam nhân hết sức kém cỏi. Nàng ta cũng không nguyện ý như vậy, cho nên ý của nàng ta là tiến vào Cao gia.
Vì Cao Chính Bình không muốn đem chuyện náo lớn, cũng đồng ý, mặc dù Tạ Hữu Thuận đánh hắn một trận, mặc dù hắn và Như Ý đần độn u mê lăn lộn cùng một chỗ, có điều bản thân hắn đối với Như Ý cũng xem như thỏa mãn, nghĩ đến Như Ý kia có làn da bóng loáng cùng tiếng kêu êm tai kia, hắn vẫn còn không muốn cứ một lần như vậy rồi ném đi, nghĩ đến cho nàng ta về làm tiểu thiếp cũng không coi là cái gì.
Người hai nhà bước đầu đạt thành hiệp nghị, Cao Chính Bình đem khối ngọc bội mang trên người cho người Tạ gia, mà Như Ý đem hà bao của nàng ta cho Cao Chính Bình, xem như trao đổi tín vật, về phần chuyện sau đó về nhà rồi hãy nói.
Trong lúc này Tiêu Lê Hoa đã gặp Triệu Lâm Đình bọn họ, hướng bọn họ xác nhận suy đoán của nàng, Triệu Lâm Đình thừa nhận, hắn nói nếu không phải Mai Hoa giúp hắn, chính mình thật sự sẽ bị Như Ý tính toán, sau đó hắn nhất thời tức giận quá mức, mới đem Cao Chính Bình ném đến gian phòng kia của Như Ý.
Tiêu Lê Hoa nghĩ Như Ý đến Cao gia, cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh, có điều chuyện đó không liên quan đến nàng, dù sao nàng đã cùng Như Ý vạch mặt, cho dù nàng ta có đến Cao gia, cũng đừng mong nàng sẽ vì nàng ta làm chuyện xấu gì.
Dương Thảo các nàng cũng biết chuyện này rồi, có điều miệng của các nàng rất kín, chẳng qua cùng Tiêu Lê Hoa cảm thán một phen cảnh ngộ của Như Ý, cũng có chút lo lắng thay Tiêu Lê Hoa bởi vì Như Ý vào Cao gia mà mất hứng, lại thấy nàng không có phản ứng gì, các nàng mới yên tâm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook