Xuyên Qua Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 30: Công tử văn nhã

Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa nghe thấy từ nơi lật xe ngựa có truyền tới tiếng kêu thảm thiết, thầm nghĩ đi qua xem một chút, kết quả phát hiện cái bình bên trong chiếc sọt của Tiêu Lê Hoa lăn ra đụng phải một góc đá nhọn, nhiều cái trứng gà bên trong đã bị hỏng, những cái không hư kia cũng không tốt. Tạ Hữu Thuận nhìn vào trong sọt của mình thấy cái bình bị lăn ra rồi, chẳng qua là không có hỏng mà chỉ đang lệch sang một bên.

Tiêu Lê Hoa khẽ nhăn mặt cau mày, thầm nghĩ xuất sư bất lợi, còn không có đem đồ làm được đưa tới Tiêu gia trang liền bị vỡ mất một chiếc bình, nhưng lúc này cũng không phải là thời điểm đau lòng cái bình cùng trứng gà, cách đó không xa còn có một người đang kêu thảm thiết, cứu người quan trọng hơn.

Hai người dứt khoát đem giỏ ném sang một bên, sau đó bước nhanh đi về phía chiếc xe ngựa kia.

Con ngựa kia ngã trên mặt đất đang nghĩ cách đứng dậy, đem xe ngựa lật ngược lại lay động kéo lên, trong xe ngựa có người, bởi vì có một cái tay đang chộp vào cửa sổ xe, thật giống như đang muốn cố gắng đi ra ngoài, nhưng lại bị xe ngựa lay động dữ dội mà không ra được, sau đó thỉnh thoảng nghe được phía dưới có âm thanh của một người đàn ông oán trách.

“Thật là xui xẻo, làm sao ngựa này lại bị sợ hãi? Sớm biết vậy thì cưỡi ngựa đi ra ngoài sẽ không chật vật như vậy, ai nha, đau chết mất!”

Nói chuyện chính là một người nam nhân trẻ tuổi.

“Ngươi mau đỡ là được, đừng vội đi ra ngoài, cẩn thận ngựa sẽ làm tổn thương ngươi!”

Bên trong không chỉ có một người, còn có một giọng đàn ông lãnh tĩnh vang lên.

Tiêu Lê Hoa nghe thấy âm thanh của hai người nầy rất vang dội, cũng biết bọn họ không có chuyện gì lớn, ánh mắt liền nhìn thấy người phu xe trên mặt đất không xa kia, thoạt nhìn người bị thương nặng nhất chính là người phu xe kia, đang nằm trên mặt đất kêu rất to, bộ dáng giống như bị gãy chân rồi.

Lúc này Tạ Hữu Thuận đem roi xe ngựa kia của phu xe nhặt lên, đến bên con ngựa kia rút roi vung lên, trong miệng thét mấy câu, rất thần kỳ là con ngựa kia không cử động loạn nữa, chỉ đứng một chỗ kêu to, lúc bị đánh trong mũi còn phát ra tiếng phì phì. Tạ Hữu Thuận đi qua vỗ vỗ vào cổ của nó, sau đó hướng về phía người trong xe nói chuyện, bảo bọn họ đi ra ngoài.

Người trong xe ngựa liền lập tức leo ra, là hai người trẻ tuổi, ăn mặc vừa nhìn liền biết là công tử của nhà có tiền, vải vóc bằng lụa vô cùng tốt, trên đầu là trăm vàng ngọc, hơn nữa lớn lên rất anh tuấn. Hai người mặc dù từ trong xe ngựa leo ra lộ vẻ có chút chật vật, nhưng vừa đứng lên lại chính là hai công tử văn nhã.

Tiêu Lê Hoa chỉ nhìn hai người một cái sau đó lại nhìn sang Tạ Hữu Thuận, bây giờ trong mắt nàng Tạ Hữu Thuận mới là nam nhân hấp dẫn ánh mắt nàng nhất, nàng thầm nghĩ hắn chỉ vung mấy roi lại thét mấy tiếng con ngựa kia liền đàng hoàn rồi, thật sự rất lợi hại.

Tạ Hữu Thuận vừa nhìn thấy hai nam nhân từ trong xe ngựa đi liền mất tự chủ mà nhìn về phía vợ mình, không có biện pháp, bản thân mình cũng biết thê tử trước kia một lòng muốn gả cho người giàu, có đôi khi cùng hắn cãi lộn còn nói bằng vào nhan sắc của nàng thì nên gả cho công tử trẻ tuổi anh tuấn có tiền, mà không phải là một thôn phu sống ở nông thôn nghèo như hắn vậy. Hiện tại trước mặt thoáng cái xuất hiện hai nam nhân, trong lòng hắn khó tránh khỏi khẩn trương, hắn phát hiện bản thân hiện tại càng để ý tới thê tử bên cạnh hơn rồi, chỉ sợ dù nàng nói muốn cùng hắn sống thật tốt nhưng cũng vẫn lo lắng.

Chờ phát hiện Tiêu Lê Hoa chỉ liếc nhìn hai nam nhân tuấn tú kia một cái liền liếc nhìn mình với ánh mắt tỏa sáng, tâm tình của hắn tốt khỏi phải nói, thắt lưng giống như cũng thẳng hơn.

“Nương tử, ta không sao, nàng có bị dọa sợ không?” Tạ Hữu Thuận đi tới bên cạnh Tiêu Lê Hoa, thấy ánh mắt của Tiêu Lê Hoa vẫn nhìn vào mình, trên mặt liền lộ ra nụ cười.

Tiêu Lê Hoa lắc đầu, trong lòng nghĩ Tạ Hữu Thuận cười lên thật đúng là đẹp mắt a, trong lòng nàng có chút khinh bỉ bản thân giống như vừa làm ra hành động mắt hoa si, nhưng vừa thầm nghĩ hiện tại người nam nhân này là nam nhân của mình, nàng liền lẽ thẳng khí hùng mà chăm chú nhìn về phía hắn rồi.

“Ta không sao, Hữu Thuận mới vừa rồi chàng thật sự rất lợi hại, chỉ quất hai roi lại thét hai tiếng đã làm cho con ngựa kia đàng hoàng rồi, Chàng làm như thế nào vậy?” Tiêu Lê Hoa khiêm tốn hỏi, còn nghĩ sau này gặp lại tình huống như thế cũng có thể chế phục một con ngựa điên.

Tạ Hữu Thuận cảm thấy lúc này thê tử thật là đáng yêu, từ trước tới giờ Tiêu Lê Hoa đều xem thường hắn, sau đó trở nên tốt hơn thì Tiêu Lê Hoa lại khiến cho hắn cảm thấy nàng rất giỏi, hiện tại Tiêu Lê Hoa liền thỏa mãn tâm tính đại nam nhân trong lòng hắn rồi, hắn cười nói trước kia từng đánh xe ngựa qua, hơn nữa chỉ cần là động vật thì đều rất nghe lời của hắn.

Đôi vợ chồng đứng chung một chỗ vô cùng ấm áp, để cho hai nam nhân hai mặt nhìn nhau, thầm nghĩ hai vợ chồng này tình cảm thật không tệ, chẳng qua bây giờ tình huống như vậy bọn họ phải làm thế nào? Cho nên một người mặc áo choàng nguyệt sắc trong đó đi tới, nhìn người phu xe đang bị thương ở một bên, người mặc áo choàng màu lam liền ho một tiếng, nói lời cảm ơn với Tạ Hữu Thuận cùng với Tiêu Lê Hoa.

“Không cần phải cảm ơn, có điều con ngựa này của các ngươi làm sao lại bị hoảng sợ, cũng may là đang đi trên đường lớn, nếu như ở nơi nhiều người lại bị thế này thì phải làm sao?” Tiêu Lê Hoa nói, nghe thấy âm thanh của người trẻ tuổi trước mặt, liền nói lời oán trách trước, thầm nghĩ hai vợ chồng mình đang đi đường rất tốt lại bị đụng trúng, còn ngã hỏng cả bình trứng gà muối, tâm tình của nàng không quá tốt, nên trên mặt không có nụ cười nào.

“Tại hạ gọi Triệu Lâm Đình, cũng không biết tại sao ngựa này lại hoảng sợ, làm phiền tới vợ chồng huynh đệ giúp đỡ, không biết vừa rồi có thương tổn tới các ngươi hay không?Các ngươi yên tâm, nếu thương tổn tới các ngươi chúng ta nhất định sẽ đền tiền thuốc thang.”

Triệu Lâm Đình thấy trên người hai người đều có không ít bùn đất, thầm nghĩ hình như lúc trước ở cửa sổ xe nhìn thấy xe ngựa đụng bọn họ, bọn họ lại còn có thể tới cứu người, thật đúng là không tệ, nhất là phụ nhân trước mắt này, nàng nhìn thấy hắn ánh mắt còn lãnh đạm như vậy, còn có một chút không vui nhàn nhạt, thật sự là ngoài dự liệu của hắn.

Nữ nhân này, trước kia là nữ nhân muốn trèo lên cành cây cao, cho dù đã gả cho người ta nhưng nếu thấy bọn họ ăn mặc không tệ, cho dù không câu dẫn thì cũng nên mượn cơ hội tới cướp bọn họ một khoản sao?

Người nam nhân này chính là người nhìn thấy Tiêu Lê Hoa đi chợ  và Tiêu Tử Y cùng với Tô Nguyên Xuân cãi vã, là nam nhân mắt dài nhỏ nói chuyện ở trên tửu lâu, mà nam tử áo bào trắng kia chính là người nam nhân còn lại.

Triệu Lâm Đình thầm nghĩ ỡ chỗ này mà có thể gặp được đôi vợ chồng này thật sự là có duyên phận.

Tạ Hữu Thuận nói: “Bản thân ta là không có bị thương, thê tử nàng có sao không? Nơi nào bị thương thì phải nói ra, cần đi khám đại phu một chút, trước đó không lâu nàng đã ngã bị thương ở đầu rồi.”

Tiêu Lê Hoa lắc đầu nói: “Ta không sao, nhưng chiếc bình kia của chúng ta hư rồi, trứng gà bên trong cũng bị hư mấy quả, nếu bọn họ có tiền thì bảo bọn họ bồi thường đi.”

Tiêu Lê Hoa thầm nghĩ trứng gà này là để nàng mang đi bán lấy tiền, còn không đưa tới trong tay Tiêu Tử Y liền vỡ, thật sự không thuận lợi, hơn nữa một chiếc bình kia cũng là tiền, trứng gà cũng là tiền nha, hai nam nhân này vừa nhìn đã biết là người có tiền, không hướng về phía bọn họ đòi một chút tổn phí thì cũng phải bồi thường tiền cái bình cùng với trứng gà.

Tạ Hữu Thuận cười nói: “Một cái bình hai mươi Văn tiền, mấy cái trứng gà đưa mười văn tiền là được, hơn nữa những thứ nước muối kia, còn có cái giỏ kia cũng bị hỏng, liền đưa năm mươi văn tiền là được.”

Tiêu Lê Hoa gật đầu, thấy Tạ Hữu Thuận tính toán khoản sổ sách này cũng xấp xỉ rồi, sau đó đôi mắt liền nhìn về phía Triệu Lâm Đình, ý chính là mau đưa tiền đi.

Triệu Lâm Đình nháy mắt mấy cái, trong lòng nghĩ hai vợ chồng này thật làm cho hắn ngoài ý muốn, hắn cho rằng bọn họ hoặc là sẽ hướng về phía hắn muốn thật nhiều tiền, hoặc là một văn cũng không lấy, kết quả bọn họ muốn hắn đưa năm mươi văn, hắn thoáng cái nở nụ cười, thầm nghĩ thôn phụ này thật sự khác với người mà Hoa Hằng nói, là nha hoàn muốn trèo lên cành cây cao câu dẫn chủ tử. Hắn đưa tay từ trong túi tiền móc ra một thỏi bạc đưa tới, nói đây là bồi thường cho bọn họ, không cần trả lại, để an ủi cho bọn họ bị sợ hãi.

Tạ Hữu Thuận nhận lấy giao cho Tiêu Lê Hoa, Tiêu Lê Hoa cất đi, nếu đối phương nguyện ý cho thì các nàng nhận, thật sự là bị sợ hãi, hơn nữa khối bạc này thoạt nhìn có bốn, năm lượng, lại là một khoản tiền tài ngoài ý muốn, tâm tình của nàng liền rất tốt.

Lúc này nam nhân áo trắng kia cũng đi tới cám ơn bọn họ, còn nói người phu xe kia đã gãy chân.

Tiêu Lê Hoa thầm nghĩ nam nhân gọi là Hoa Hằng này thật đúng là có khí chất, nếu như nói Triệu Lâm Đình giống như một công tử ca thích vui đùa thì hắn chính là loại nam nhân trông coi gia nghiệp, ánh mắt của hắn nhìn người một cái đều tạo cho người ta một loại áp lực, thật giống như muốn đem người nhìn thấu vậy. Chẳng qua Tiêu Lê Hoa không sợ hắn, dù sao nàng cũng là người hiện đại, ở công ty làm cấp trên khí thế so với hắn cũng không kém bao nhiêu, hiện tại nàng không phải là thuộc hạ của hắn, còn giúp đỡ hắn, có cái gì đáng sợ chứ?

Triệu Lâm Đình nói: “Xe ngựa này thoạt nhìn không kéo lên được rồi, cũng không biết con ngựa này có bị thương hay không, tốt nhất đừng nên cưỡi nữa, cũng may Tiêu gia trang cách đây không xa, nhanh chóng đi tới đó là được. Chân ngươi mau thì ngươi đi gọi đi, ta ở chỗ này nhìn.”

Tiêu Lê Hoa vừa nghe bọn họ cũng muốn đến Tiêu gia trang, nhưng cũng không nói cái gì, chờ Hoa Hằng đi nàng liền đi trở về tới chỗ cái bình bị ngã vỡ, đem trứng không bị hư từ trong vò nhặt ra ngoài, ở trong một chiếc giỏ lót không ít cỏ, liền đem trứng gà bỏ vào, lại đem cái bình đặt ở trong giỏ ôm bên người.

Triệu Lâm Đình không biết đi tới đây lúc nào, nhìn thấy nước canh trong vò cùng với trứng gà, hỏi cái này là cái gì, làm sao lại đem trứng gà để ở trong này.

Tạ Hữu Thuận không nói lời nào, Tiêu Lê Hoa liếc hắn một cái nói: “Trứng gà nhà ta là trứng gà đã làm qua rồi, để tạm ở chỗ này, chờ tới lúc ăn lấy ra sẽ sạch sẽ, trực tiếp cho vào trong nồi, chỉ như vậy.” Tạ Hữu Thuận nghe xong cong cong khóe miệng.

Triệu Lâm Đình vừa nghe cũng biết là đang lừa hắn, thật giống như không kiên nhẫn khi hắn hỏi tới cái này, giống như hắn không nên hỏi tới chuyện này vậy. Hắn sờ sờ lỗ mũi, thầm nghĩ thôn phụ này làm sao lập gia đình xong thì không nịnh bợ người có tiền nữa? Hay là bản thân mình mị lực không đủ? Rõ ràng buổi sáng ra mắt những cô nương kia, ánh mắt nhìn hắn còn sáng lên a. Hắn nào biết Tiêu Lê Hoa còn muốn dựa vào trứng gà này để kiếm tiền, không muốn nói cho Triệu Lâm Đình cách phát tài từ quả trứng vàng nhà mình.

Tiêu Lê Hoa thu dọn xong liền kêu Tạ Hữu Thuận đi, để lại Triệu Lâm Đình nhìn bóng lưng của bọn họ.

Chờ cho đám người Tạ Hữu Thuận bọn họ đi được một đoạn, thời điểm sắp tới Tiêu gia trang thì thấy có người vội vàng đem xe ngựa chạy tới, đoán chừng là đi giúp đám người Triệu Lâm Đình. Bọn họ lại tiếp tục đi, đến Tiêu gia trang nói với người giữ cửa là mình muốn gặp Tiêu tiểu thư, chỉ cần nói bọn họ từ thôn Hạ Cầu tới, Tiêu tiểu thư sẽ gặp.

Người giữ cửa cũng đã biết bọn họ, lập tức đi truyền báo một tiếng, sau đó để bọn họ đi vào.

Lần này bọn họ không có bị nha hoàn dẫn tới hậu viện, mà tới một chỗ thật giống như vườn hoa, ở trên đường đi tới hai người nhìn thấy Hoa Hằng, trước mặt hắn còn có một nha hoàn đang đứng, vẻ mặt là bị làm khó, Hoa Hằng thấy đám người Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa cũng sững sờ, thầm nghĩ ở chỗ này sao lại nhìn thấy bọn họ.

“Tiểu thư của các ngươi là muốn gặp bọn họ mới không gặp ta đúng không?”

Hoa Hằng hỏi nha hoàn kia, Tiêu Lê Hoa nghe thấy trong lòng liền nghĩ triều đại này cũng là rất thoải mái, nữ nhân có thể tùy ý ra đường, mà nam nhân lại có thể ở trong vườn hoa của tiểu thư.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương