Editor: Vịt

Beta: Tiểu Tuyền

Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa thấy mọi chuyện cũng đã định ra, cũng không tiếp tục ở lại nữa, liền mang theo Thạch Đầu cùng với Mộc Đầu rời đi, lúc ra khỏi cửa bị ánh mắt của không ít người tới xem náo nhiệt quét tới quét lui một lần, muốn từ trên mặt bọn họ nhìn ra được thứ gì, còn có người da mặt dày dán tới hỏi rốt cục có chuyện gì xảy ra, kết quả như thế nào, khiến bọn họ phải hàm hồ trả lời cho qua.

Tới nhà Vương Đại Sơn đúng lúc nhìn thấy Trương Liên Hương, liền đứng chung một chỗ nói chuyện, Trương Liên Hương cũng hỏi, bọn họ không dối gạt nàng, liền đem chuyện vừa trải qua ra nói, Trương Liên Hương lắc đầu liên tục, nói thẳng Cát Tường quả thật tạo nghiệt, vừa hại nhà chồng lại liên lụy tới nhà mẹ đẻ.

“Cũng may lần này cuối cùng không liên lụy tới ngươi, như vậy xem ra các ngươi sớm chút chuyển ra cũng là một chuyện tốt. Mẹ chồng kia của các ngươi thật ra thì cũng không đồng ý muốn ở riêng, hiện tại dùng bạc này của các con trai, tiền xây nhà khẳng định là không đủ rồi, không chừng bà ta còn muốn dùng lý do này để kéo dài không cho ở riêng.”

Trương Liên Hương rất hiểu rõ Uông thị, một phát liền đoán đúng.

Tiêu Lê Hoa cười nói: “Có Tam tẩu kia của ta ở đây, nhà này nhất định phải phân ra, chẳng qua không có tiền xây nhà thì sẽ còn ở lại nhà cũ, chỉ là mẹ chồng không thể đem bạc nhập vào quỹ chung được nữa, tới lúc đó chỉ có thể nhìn nhưng không thể lấy vào trong tay, nhất định sẽ khó chịu. Đại ca Đại tẩu đoán chừng cũng sẽ không nguyện ý.”

“Ngươi nói phải” Trương Liên Hương cũng cười, nghĩ thầm Tiêu Lê Hoa hiện tại còn nghĩ thông thấu hơn nàng nhiều, bản thân thấy mình với nàng thật sự có thể hàn huyên với nhau.

Cùng Trương Liên Hương tách ra, đợi Tiêu Lê Hoa trở lại nhà bắt đầu nấu cơm, lúc này cơm trưa bọn họ vẫn không có ăn, hiện tại thật sự rất đói bụng. Ăn cơm xong, người một nhà ngồi trong sân hóng mát, lúc này là thời điểm mặt trời xuống núi, cái không khí nóng ban ngày từng chút mát mẻ dần xuống, từng cơn gió nhỏ thổi tới, hết sức thoải mái.

Tạ Hữu Thuận nhìn Tiêu Lê Hoa may y phục, thấy nàng cúi đầu nghiêng mặt nhìn xuống, còn có đường may tinh mịn kia, đó chính là y phục của hắn đã được giặt sạch sẽ, trong lòng hắn cảm khái một trận, thầm nghĩ bản thân mình coi như là khổ tẫn cam lai, rốt cục nương tử cũng quay đầu lại rồi, lại nhìn hai đứa con trai đang chơi đùa ở bên cạnh, bọn nhỏ đã không còn có bộ dáng vô cùng bẩn nữa, trên người đã mặc y phục, mặc dù cũ nhưng được giặt sạch sẽ, đầu tóc cũng sạch sẽ chỉnh tề, trên mặt mang theo nụ cười, càng cảm thấy cả trái tim rất sảng khoái giống như bị gió thổi qua.

Ngày thứ hai Tạ Hữu Thuận cùng với Tiêu Lê Hoa liền mang theo hai đứa con trai đi tới thôn Thảo Đầu, đem chuyện tới Tiêu gia trang gặp được Tiêu tiểu thư nói ra, để cho bọn họ thoải mái và buông lỏng tinh thần, Lưu quản gia kia sẽ không lại tới gây chuyện nữa, hơn nữa đem mười lượng bạc giao trên tay Tiêu bà tử.

Cả nhà Tiêu gia đều vừa mừng vừa sợ, bọn họ đối với chuyện Tiêu Lê Hoa đi tới Tiêu gia trang căn bản không ôm hi vọng, kết quả nàng không chỉ làm được mà còn cầm bạc mang trở lại.

“Tỷ tỷ, cám ơn tỷ!” Mai Hoa ôm Lê Hoa liền khóc, lần này là cao hứng mà khóc, nàng đã chuẩn bị nhận mệnh sẽ phải gả cho Lưu quản gia rồi, hiện tại không cần nữa, nàng vừa muốn cười vừa muốn khóc. Thật ra trong lòng nàng vẫn nhận thức tỷ tỷ Tiêu Lê Hoa của mình, dù tỷ hại bản thân mình không gả đi được nhưng mình cũng không trách nàng, nhưng thời điểm nàng biết phải gả cho Lưu quản gia thì trong lòng cũng khổ sở, hiện tại tỷ tỷ lại cứu nàng, nàng nghĩ bản thân mình không bao giờ………oán trách tỷ tỷ nữa, tỷ tỷ vì nàng thật sự là đã tận lực.

Tiêu bà Tử cũng khóc, Vương thị ở một bên khuyên, trong lòng nàng rất vui mừng, Đại cô hiện tại thật là hiểu chuyện lại có bản lãnh.

Trên mặt Tiêu Đại Thụ cũng nở nụ cười, còn nói hôm nay muốn ăn một bữa ngon, khiến cho Thạch Đầu cùng Mộc Đầu cao hứng muốn nhảy lên.

Tiêu Đại Thụ liền đi mua thịt, còn mua rượu, người trong thôn thấy hắn cao hứng như thế liền hỏi xem hắn có chuyện vui gì, tất cả mọi người đều kỳ quái, thầm nghĩ Tiêu gia chọc họa, làm sao còn cao hứng như thế được, Tiêu Đại Thụ không thể không cho Lưu quản sự mặt mũi, chỉ nói đại muội muội về thăm nhà, cả nhà đoàn viên nên vui vẻ, chẳng qua đợi tới xế chiều, đám người lần trước tới Tiêu gia nói Lưu quản gia bị thương nổi giận đến muốn bạc lại tới thôn Thảo Đầu lần nữa. Đến Tiêu gia thấy Tiêu Đại Thụ liền nhận lỗi, nói Lưu quản gia bị thương không thể đến đây, để cho bọn họ tới nhận lỗi, nói không biết hóa ra bọn họ quen biết Tiêu tiểu thư, có nhiều điểm đắc tội, lại mang theo không ít lễ vật đưa cho bọn họ.

Cũng sớm có người tới đây để xem náo nhiệt, vừa nghe những người đó nói vậy liền lập tức kinh ngạc, thầm nghĩ Tiêu Đại Thụ làm sao có thể quen biết tiểu thư Tiêu gia chứ? Đây đối với bọn họ mà nói quả thực là có núi dựa lớn rồi, phải biết rằng người thôn Thảo Đầu có chín phần đều thuê đất của Tiêu gia trang, trong mắt bọn họ Tiêu gia trang so với huyện thái gia và hoàng thượng còn quan trọng hơn, đó là cha mẹ áo cơm của bọn họ.

Chờ đám người Lưu quản gia đi, người trong thôn liền đi tới đây, trên mặt đều mang theo nụ cười bảy miệng tám lưỡi nói chuyện với Tiêu Đại Thụ.

Tiêu Đại Thụ nói không phải là hắn quen, mà là Lê Hoa quen, hắn nói như vậy là vì muội muội có thanh danh không tốt, muốn tranh giành sĩ diện cho nàng. Hắn cũng biết người trong thôn đều nói Lê Hoa muốn leo lên cành cây cao kết quả không leo lên được còn tự mình ngã thảm, hiện tại để bọn họ biết muội tử của hắn cũng có tiền đồ, có thể cùng tiểu thư Tiêu gia nói chuyện.

Chuyện này khiến người thôn Thảo Đầu đều nhìn Tiêu Lê Hoa với ánh mắt khác, thầm nghĩ Tiêu Lê Hoa này thật đúng là người khó lường, một thôn phụ có thể làm cho tiểu thư Tiêu gia vì nàng đi trách móc quản gia đắc lực trong nhà, hay là họ hàng với Cố quản sự. Tất nhiên trong chuyện này cũng có không ít người cho rằng nàng đi làm nha hoàn cho nhà giàu người ta mới lanh lợi như vậy, thầm nghĩ có nên xúi giục đưa khuê nữ đang ở trong nhà đi không, được dạy dỗ một chút, cho dù không làm di nương thì cũng có thể trở nên lanh lợi hơn.

Tiêu Lê Hoa vì muốn người nhà mẹ đẻ đang ở trong thôn trôi qua khá hơn một chút, liền tùy ý nói chuyện với những người kia, tất nhiên là không đem chuyện mình đi Tiêu gia trang nói hết toàn bộ, chỉ nói nhăng nói cuội, nhưng cũng khiến những người đó sửng sốt, Tạ Hữu Thuận nghe vào trong tai, trong lòng cười không ngừng.

“Lê Hoa, lúc trước còn cảm thấy muội có chút thay đổi, hiện tại mới phát hiện muội thay đổi rất lớn, còn có thể nói được như vậy, nhưng so sánh với trước kia thì nói chuyện càng khiến người ta thích nghe hơn rồi.”

Vương thị đem hương thân cuối cùng tiễn đi, cười nói với Tiêu Lê Hoa.

Mai Hoa cũng gật đầu, nói: “So với trước kia Tỷ tỷ càng biết nói chuyện hơn, cười lên nhìn rất đẹp.”

Tiêu Lê Hoa quẫn bách, nghĩ thầm thì ra Tiêu Lê Hoa thích nói chuyện, chẳng qua thời điểm ầm ĩ chiếm đa số, bản thân mình không thích gây lộn, nhưng nàng cũng không phản đối, nàng hiện tại chính là Tiêu Lê Hoa, thì những chuyện mà Tiêu Lê Hoa làm đều là chuyện của nàng, chỉ có thể tiếp nhận.

Xế chiều người một nhà liền rời đi, lần này bọn họ rời đi cũng có không ít người nói chuyện với bọn họ, dọc theo đường đi được người cười tiễn ra khỏi thôn.

Được tiễn ra ngoài làm sống lưng Tiêu Đại Thụ còn muốn thẳng hơn so với thường ngày.

“Tiêu gia trang này quả thật đúng là có uy tín, chỉ là một món đồ nhỏ như vậy mà có thể thay đổi được cách nhìn đáng ghét của người trong thôn đối với một người, xem ra có tiền có đất thật tốt, Hữu Thuận, sau này chúng ta cũng tranh thủ mua thật nhiều ruộng đất để làm đại địa chủ được không.”

“Tốt.”Tạ Hữu Thuận trả lời, thật ra thì trước kia hắn cũng có mơ ước cố gắng kiếm thật nhiều tiền để làm người có tiền, chẳng qua về sau giấc mộng này cũng từ từ phai nhạt, sau đó cưới Tiêu Lê Hoa sinh hai đứa con trai xong lại càng không có, hắn chỉ muốn có thể làm cho hai đứa con trai lớn lên là tốt rồi. Hiện tại vợ thay đổi càng thêm tốt hơn, không hề ngại hắn không có tiền đồ nữa, thầm nghĩ cùng hắn cùng nhau kiếm tiền qua ngày thật tốt, trong lòng hắn lại từ từ bốc cháy lý tưởng hào hùng năm đó.

Tiêu Lê Hoa thấy Tạ Hữu Thuận không giống như trước kia nghe thấy nàng nói kiếm tiền liền lo lắng, nụ cười trên mặt cũng càng thêm rực rỡ, đây là cha của hai đứa nhỏ, là nam nhân nàng chuẩn bị cùng nhau sống, dĩ nhiên có thể một lòng là tốt nhất.

Thạch Đầu nghe thấy cha mẹ nói sau này muốn kiếm tiền mua đất để làm đại địa chủ, cũng vui mừng cúi xuống cười híp mắt, mặc dù hắn còn nhỏ, nhưng cũng biết trong nhà có nhiều đất nhiều tiền có thể trôi qua thật tốt, có thể ở căn nhà lớn, có thể mặc quần áo mới, cũng có thể ăn no, Mộc Đầu thấy cha mẹ và ca ca cười thì hắn cũng khanh khách cười.

Trở lại trong thôn, bọn họ về nhà trước, sau đó liền đi tới nhà VươngĐại Sơn, đem xe trả lại, lại đem bạc từ trong nhà lấy ra để trả cho VươngĐại Sơn.

“Gấp làm gì? Lúc này mới mượn mấy ngày liền có tiền trả về rồi?” Trương Liên Hương vừa thấy bọn họ trả tiền lại đã nói  “Các ngươi là đi nhà mẹ đẻ của Lê Hoa mượn tiền hả? Mau trả lại đi, không phải vừa nói thím ngã bệnh, đang cần tiền sao, sao các ngươi có thể lấy tiền của bọn họ nơi được? Chúng ta không thiếu tiền, trước đừng vội trả cho chúng ta!”

Lúc này Vương Đại Sơn đang ở nhà, cũng bảo Tạ Hữu Thuận đem tiền lấy về.

Tiêu Lê Hoa thầm nghĩ đối phương thật sự là người tốt, nhưng nàng vẫn đem bạc đưa cho họ, còn nói là vừa lúc nhà mẹ đẻ có số bạc này, liền lấy ra cho mình, bọn họ vẫn còn.

Trương Liên Hương chỉ có thể đem bạc thu lại.

Chờ bọn hắn trở về nhà, chỉ thấy cửa nhà mở ra, từ trong viện truyền tới tiếng khóc của Mộc Đầu, hai người vội vàng chạy vào thì nhìn thấy Lý thị cùng với Cát Tường đang từ trong nhà đi ra ngoài.

Tiêu Lê Hoa tức giận sắc mặt nghiêm nghị nói: “Các ngươi tới nhà của ta làm gì? Mộc Đầu tại sao lại khóc, bảo bối của nương, đừng khóc, nương đã về rồi”

Tiêu Lê Hoa quát các nàng một câu liền không quản các nàng nữa, bởi vì nàng thấy Mộc Đầu đang ngồi ở trên mặt đất khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc tới hồng lên, nước mắt chảy ra đầy mặt, đem nàng đau lòng liền lao tới ôm hắn vào lòng để dỗ dành, lại ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn hôn một ngụm, trong miệng không ngừng dỗ dành.

Mộc Đầu đưa tay nhỏ bé ôm thật chặt lấy Tiêu Lê Hoa, ủy khuất tới nấc lên.

Thạch Đầu cũng nhào về phía trước ôm lấy Tiêu Lê Hoa, kêu lên: “Nương! Bọn họ lục đồ nhà chúng ta, còn đẩy con ra cửa, còn nhéo lỗ tai của con  !”

Tiêu Lê Hoa vừa nghe vốn là lửa giận đang xông lên lại càng thêm tức giận, dụ dỗ tiểu Mộc Đầu buông tay, vừa nhìn lỗ tai của Thạch Đầu quả nhiên thấy đỏ lên, lập tức xoay người lại nói với Tạ Hữu Thuận: “Nhìn một cái Tam tẩu cùng với muội muội tốt của chàng, thừa dịp chúng ta không ở nhà mà tới làm thổ phỉ, lục phòng của chàng còn đánh con chàng, ta xem họ còn muốn làm chủ nhà của ta, nếu chàng không quản được thì đừng trách ta động thủ!”

Tạ Hữu Thuận cũng tức giận a, hắn mới đi ra ngoài được bao lâu đâu, trong nhà liền xảy ra chuyện như vậy, hắn mới trôi qua cuộc sống yên ổn đã có người tới làm phiền thêm, mà còn là người trong nhà.

“Các ngươi ở đây lục cái gì? Nhà của ta có cái gì để mà lục? Nếu không nói rõ ràng chúng ta phải tới nhà cha mẹ nói một chút, nhìn một chút xem người làm chị dâu cùng với muội muội tới lục soát nhà của ta thì có cái quy củ này hay không?”

“Tứ ca, huynh đừng tức giận, là một chiếc nhẫn vàng muội mang về đã mất, người ta nói Thạch Đầu trong nhà huynh nhặt được, ta liền tới lấy, nhưng Thạch Đầu nhất quyết không đưa, ta không có biện pháp chỉ có thể tới lục, tứ ca, huynh nói một chút, đứa nhỏ Thạch Đầu này của huynh, nhỏ như vậy mà còn thế, sau này lớn lên phải làm sao?” Cát Tường ánh mắt lom lom nhìn nói.

Lý thị ở một bên thêm dầu thêm mỡ nói: “Đúng vậy, Tạ gia chúng ta bao nhiêu năm đã không xảy ra chuyện cướp hoặc là trộm, như vậy không được, hãy mau mang chiếc nhẫn vàng giao ra đây đi, nếu không tới lúc đó truyền đi thì không dễ nghe.”

Tiêu Lê Hoa vừa nghe lời này tức muốn cười lên, đem Mộc Đầu nhét vào trong ngực của Tạ Hữu Thuận, đi qua liền tát Cát Tường một bạt tay, sau đó đạp lên đùi Lý thị cho nàng ngã xuống đất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương