Xuyên Qua: Nông Nữ Đấu Hào Môn
-
Chương 36
Mộc Tuấn Phong vừa bước vào cửa thì một nha hoàn gấp gáp bảo hắn đến gặp phu nhân, nhìn vẻ mặt căng thẳng của nha hoàn đó khiến Mộc Tuấn Phong cảm thấy có gì đó không đúng.
"Phong nhi, đến đây." Mộc phu nhân vừa gặp Mộc Tuấn Phong lập tức kéo hắn ngồi cạnh.
"Có chuyện gì vậy nương?" Mộc Tuấn Phong rót một chung trà rồi thổi từ từ.
"Tiểu tử này con làm việc sao không biết kiềm chế vậy hả? Bây giờ gây hoạ rồi con bảo nương phải giúp con sao đây?" Mộc phu nhân đánh nhẹ vào vai nhi tử.
"Con gây hoạ gì chứ? Con ở kinh thành rất ngoan ngoãn để rướt con dâu về cho người rồi còn gì." Mộc Tuấn Phong nhấp một ngụm trà.
"Con sao lại làm nha đầu Phiến Nhi kia mang thai hả? Còn nói không làm gì." Mộc phu nhân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Phụt..... khụ...khụ... nương nói gì? Có thai? Con và Trịnh Phiến Nhi? Làm sao có thể?" Mộc Tuấn Phong phun cả trà trong miệng ra ho sặc sụa.
Mộc Tuấn Phong đột nhiên im lặng: quả nhiên bọn họ không đợi được nên ra tay rồi, cũng tốt sẵn tiện đem hai người bọn họ đặt dưới mắt để bọn họ chó cắn chó tự kiềm chế nhau đi.
Mộc Tuấn Phong im lặng suy nghĩ nhưng trong mắt Mộc phu nhân thì đây là hắn đang chột dạ nên im lặng, bà chưa kịp dạy bảo thì đã nghe một tiếng la chói tai xông thẳng vào phòng.
"Tên súc sinh Mộc Tuấn Phong, ngươi bò ra đây cho ta. Ngươi tưởng Trịnh gia ta không có ai đúng không? Phiến Nhi là biểu muội của ngươi mà ngươi cũng đánh chủ ý lên con bé, ngươi rốt cuộc có phải người không?" Trịnh phu nhân cũng là biểu cô của Mộc Tuấn Phong hai tay chống hông, bộ dạng như người đàn bà chanh chua đứng la mắng trước cửa phòng của Mộc phu nhân.
Mộc Tuấn Phong cầm chén trà đứng tựa cửa nhếch miệng cười nhìn Trịnh phu nhân, lần này họ muốn mượn Mộc gia làm bàn đạp, cũng được thôi, vậy thì để xem ai là người mất mặt nhất.
"Trịnh phu nhân, ngươi mắng Phong nhi là súc sinh có phải ngươi cũng không xem Mộc gia này ra gì không?" Mộc phu nhân là người bao che khuyết điểm, con bà sai thì chỉ có bà được dạy bảo vẫn chưa đến lượt người khác lên giọng đâu.
Trịnh phu nhân bây giờ mới nhận ra mình lỡ lời nhưng khi bà ta thấy bộ dạng không quan tâm của Mộc Tuấn Phong thì lửa giận lại bốc lên. Lúc này Mộc lão gia và Trịnh lão gia cũng đi đến, phía sau là Mộc Tuấn Phi và Trịnh Phiến Nhi.
Nhìn cục diện trước mắt Mộc Tuấn Phong cũng giữ nguyên vẻ mặt không quan tâm chăm chú thưởng thức trà chọc cho Trịnh lão gia tức giận tới thở phì phì. Mộc lão gia nhìn tiểu nhi tử thì lắc đầu, ông thật sự không biết thu thập cục diện hỗn loạn này như thế nào khi Tâm Bình bên kia vừa gửi thư tới nói Hạ gia đã chuẩn bị hồi môn cho nữ nhi xong rồi chỉ đợi Mộc gia làm đúng tục lệ nữa là được.
"Trịnh lão gia, Trịnh phu nhân hai người muốn công đạo? Nếu bây giờ ta nói ta và nữ nhi của hai người không có phát sinh kiểu quanhệ kia thì hai người cũng sẽ không tin đúng không? Vậy thì xem như tiểu gia đại phát từ bi, thu nhận cô nhi quả phụ này cũng được chỉ là...." Mộc Tuấn Phong sau khi quan sát một lượt thì mới cợt nhả lên tiếng.
Gân xanh trên trán Trịnh lão gia giật giật, Trịnh phu nhân thì ôm ngực như muốn ngất xỉu nhìn chằm chằm Mộc Tuấn Phong như muốn dùng ánh mắt lăng trì hắn: hắn cư nhiên dám gọi nữ nhi của bọn họ là quả phụ, lời nói ra giống như đây là bọn họ van xin hắn vậy.
"Chỉ là ta đã có hôn ước rồi, tiểu nương tử nhà ta muốn sắc có sắc muốn tài có tài nên ta không thể phụ nàng được. Nên biểu muội chỉ có thể đành làm thiếp thôi, nếu hai người không đồng ý vậy thì xem như ta không liên quan nữa nhé." Mộc Tuấn Phong lời nói nhẹ nhàng nhưng hàm ý trong đó khiến cho hai vợ chồng Trịnh gia tức đến muốn nhổ ra một ngụm máu.
"Ngày mùng ba, Di Hương Viện, Tiểu Đào Nhi, Trần tri huyện. Ăn vụng xong nhớ phải chùi mép nhé Trịnh lão gia." Mộc Tuấn Phong đi đến cạnh Trịnh lão gia cúi đầu nói nhỏ vào tai lão khiến mặt ông ta xám ngắt.
Đầu óc Trịnh lão gia xoay chuyển, dù sao cũng là một nữ nhi gả cho ai cũng là gả,hiện giờ nữ nhi ông ta đang mang thai sau này có khi đây là trưởng tôn của Mộc gia. Dựa vào quan hệ với Mộc gia thì chuyện kết giao với những vị phía trên sẽ dễ hơn, vẫn là hy sinh nữ nhi này vậy.
"Được, theo ý ngươi." Trịnh lão gia cắn răng nói
Khuôn mặt Trịnh Phiến Nhi trắng bệch, thân thể lung lay như sắp ngã may mà có Mộc Tuấn Phi kịp giữ tay nàng ta lại. Trịnh Phiến Nhi cắn môi nhìn qua Mộc Tuấn Phi thấy ánh mắt đau lòng của hắn,nàng ta hít một hơi thầm hạ quyết tâm.
Mộc Tuấn Phong nhìn hai người bọn họ ở đó diễn tuồng bi thương thì cười khẩy một tiếng rồi bỏ đi, trước khi đi còn nói vọng lại một câu khiến hai vợ chồng Trịnh gia tức muốn nổ phổi." À, ta quên nói. Trước khi tiểu nương tử nhà ta vào cửa thì ta sẽ không cho biểu muội danh phận gì đâu. Trưởng tôn của Mộc gia thì chỉ có do tiểu nương tử của ta sinh ra mới tính còn đứa trẻ này chỉ là ta tốt bụng nuôi dùm thôi."
"Phong nhi, đến đây." Mộc phu nhân vừa gặp Mộc Tuấn Phong lập tức kéo hắn ngồi cạnh.
"Có chuyện gì vậy nương?" Mộc Tuấn Phong rót một chung trà rồi thổi từ từ.
"Tiểu tử này con làm việc sao không biết kiềm chế vậy hả? Bây giờ gây hoạ rồi con bảo nương phải giúp con sao đây?" Mộc phu nhân đánh nhẹ vào vai nhi tử.
"Con gây hoạ gì chứ? Con ở kinh thành rất ngoan ngoãn để rướt con dâu về cho người rồi còn gì." Mộc Tuấn Phong nhấp một ngụm trà.
"Con sao lại làm nha đầu Phiến Nhi kia mang thai hả? Còn nói không làm gì." Mộc phu nhân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Phụt..... khụ...khụ... nương nói gì? Có thai? Con và Trịnh Phiến Nhi? Làm sao có thể?" Mộc Tuấn Phong phun cả trà trong miệng ra ho sặc sụa.
Mộc Tuấn Phong đột nhiên im lặng: quả nhiên bọn họ không đợi được nên ra tay rồi, cũng tốt sẵn tiện đem hai người bọn họ đặt dưới mắt để bọn họ chó cắn chó tự kiềm chế nhau đi.
Mộc Tuấn Phong im lặng suy nghĩ nhưng trong mắt Mộc phu nhân thì đây là hắn đang chột dạ nên im lặng, bà chưa kịp dạy bảo thì đã nghe một tiếng la chói tai xông thẳng vào phòng.
"Tên súc sinh Mộc Tuấn Phong, ngươi bò ra đây cho ta. Ngươi tưởng Trịnh gia ta không có ai đúng không? Phiến Nhi là biểu muội của ngươi mà ngươi cũng đánh chủ ý lên con bé, ngươi rốt cuộc có phải người không?" Trịnh phu nhân cũng là biểu cô của Mộc Tuấn Phong hai tay chống hông, bộ dạng như người đàn bà chanh chua đứng la mắng trước cửa phòng của Mộc phu nhân.
Mộc Tuấn Phong cầm chén trà đứng tựa cửa nhếch miệng cười nhìn Trịnh phu nhân, lần này họ muốn mượn Mộc gia làm bàn đạp, cũng được thôi, vậy thì để xem ai là người mất mặt nhất.
"Trịnh phu nhân, ngươi mắng Phong nhi là súc sinh có phải ngươi cũng không xem Mộc gia này ra gì không?" Mộc phu nhân là người bao che khuyết điểm, con bà sai thì chỉ có bà được dạy bảo vẫn chưa đến lượt người khác lên giọng đâu.
Trịnh phu nhân bây giờ mới nhận ra mình lỡ lời nhưng khi bà ta thấy bộ dạng không quan tâm của Mộc Tuấn Phong thì lửa giận lại bốc lên. Lúc này Mộc lão gia và Trịnh lão gia cũng đi đến, phía sau là Mộc Tuấn Phi và Trịnh Phiến Nhi.
Nhìn cục diện trước mắt Mộc Tuấn Phong cũng giữ nguyên vẻ mặt không quan tâm chăm chú thưởng thức trà chọc cho Trịnh lão gia tức giận tới thở phì phì. Mộc lão gia nhìn tiểu nhi tử thì lắc đầu, ông thật sự không biết thu thập cục diện hỗn loạn này như thế nào khi Tâm Bình bên kia vừa gửi thư tới nói Hạ gia đã chuẩn bị hồi môn cho nữ nhi xong rồi chỉ đợi Mộc gia làm đúng tục lệ nữa là được.
"Trịnh lão gia, Trịnh phu nhân hai người muốn công đạo? Nếu bây giờ ta nói ta và nữ nhi của hai người không có phát sinh kiểu quanhệ kia thì hai người cũng sẽ không tin đúng không? Vậy thì xem như tiểu gia đại phát từ bi, thu nhận cô nhi quả phụ này cũng được chỉ là...." Mộc Tuấn Phong sau khi quan sát một lượt thì mới cợt nhả lên tiếng.
Gân xanh trên trán Trịnh lão gia giật giật, Trịnh phu nhân thì ôm ngực như muốn ngất xỉu nhìn chằm chằm Mộc Tuấn Phong như muốn dùng ánh mắt lăng trì hắn: hắn cư nhiên dám gọi nữ nhi của bọn họ là quả phụ, lời nói ra giống như đây là bọn họ van xin hắn vậy.
"Chỉ là ta đã có hôn ước rồi, tiểu nương tử nhà ta muốn sắc có sắc muốn tài có tài nên ta không thể phụ nàng được. Nên biểu muội chỉ có thể đành làm thiếp thôi, nếu hai người không đồng ý vậy thì xem như ta không liên quan nữa nhé." Mộc Tuấn Phong lời nói nhẹ nhàng nhưng hàm ý trong đó khiến cho hai vợ chồng Trịnh gia tức đến muốn nhổ ra một ngụm máu.
"Ngày mùng ba, Di Hương Viện, Tiểu Đào Nhi, Trần tri huyện. Ăn vụng xong nhớ phải chùi mép nhé Trịnh lão gia." Mộc Tuấn Phong đi đến cạnh Trịnh lão gia cúi đầu nói nhỏ vào tai lão khiến mặt ông ta xám ngắt.
Đầu óc Trịnh lão gia xoay chuyển, dù sao cũng là một nữ nhi gả cho ai cũng là gả,hiện giờ nữ nhi ông ta đang mang thai sau này có khi đây là trưởng tôn của Mộc gia. Dựa vào quan hệ với Mộc gia thì chuyện kết giao với những vị phía trên sẽ dễ hơn, vẫn là hy sinh nữ nhi này vậy.
"Được, theo ý ngươi." Trịnh lão gia cắn răng nói
Khuôn mặt Trịnh Phiến Nhi trắng bệch, thân thể lung lay như sắp ngã may mà có Mộc Tuấn Phi kịp giữ tay nàng ta lại. Trịnh Phiến Nhi cắn môi nhìn qua Mộc Tuấn Phi thấy ánh mắt đau lòng của hắn,nàng ta hít một hơi thầm hạ quyết tâm.
Mộc Tuấn Phong nhìn hai người bọn họ ở đó diễn tuồng bi thương thì cười khẩy một tiếng rồi bỏ đi, trước khi đi còn nói vọng lại một câu khiến hai vợ chồng Trịnh gia tức muốn nổ phổi." À, ta quên nói. Trước khi tiểu nương tử nhà ta vào cửa thì ta sẽ không cho biểu muội danh phận gì đâu. Trưởng tôn của Mộc gia thì chỉ có do tiểu nương tử của ta sinh ra mới tính còn đứa trẻ này chỉ là ta tốt bụng nuôi dùm thôi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook