Ra khỏi Ngự thư phòng, Lê Diệu Nam cả người không còn sức lực, Hoàng Thượng làm việc chỉ bằng tâm tình, hơi đâu đi quản thần tử phía dưới thế nào. Quân cờ vô dụng sẽ bị vứt bỏ, thần tử vô dụng sẽ bị cách chức. Đùi Hoàng Thượng quả nhiên không dễ ôm như vậy.

Trước cửa cung, Liên Tướng quân trách cứ hắn một trận. Lê Diệu Nam không thể cãi lại, trong lòng biết Liên Tướng quân là lo lắng cho mình, nhưng hiện giờ hắn đâu có đường lui, chỉ có thể gắt gao theo sát bước chân của Hoàng Thượng để phân ưu. Nếu không có Hoàng Thượng che chở, quyền quý trong kinh sao dễ dàng buông tha cho hắn.

Hôm nay thật ra hắn cũng không hối hận. Hắn biết chỉ dựa vào lời nói của mình sẽ không thể làm dao động cái ghế của Hộ bộ Thượng thư nhưng chỉ cần trong lòng Hoàng Thượng có bất mãn, Liêu đại nhân xuống đài là chuyện sớm muộn. Liêu đại nhân bất hoà với đại quân Đông Nam, cử động này của mình tương đương với giúp Liên Tướng quân một phen. Mọi sự có được tất có mất, hôm nay nếu ba phải, vô luận cuối cùng xử lý thế nào, không có bạc là sự thật, chia đều cũng được, Hoàng Thượng xuất tiền túi cũng thế, hắn đắc tội vẫn không chỉ một người, việc này hắn rõ ràng cực kỳ.

Sau khi cân nhắc lợi hại, hắn mới quyết định hướng đầu mâu về phía Hộ bộ Thượng thư. Sự thật chứng minh hắn không sai, Hoàng Thượng rất vừa lòng với hắn.

Đây là xã hội Hoàng quyền, Lê Diệu Nam hiểu được sâu sắc lúc trước mình nghĩ có bao nhiêu đơn giản. Mỗi bước trong triều đều kinh tâm, khó trách nhiều người thích bo bo giữ mình, không phải mỗi bước của hắn cũng như đi trên băng mỏng sao?

Về đến nhà, thấy phu lang, tâm tình nặng nề hơi thư hoãn, được thả lỏng sau một ngày mỏi mệt, vì phu lang và nhi tử, hắn cảm thấy đáng giá. Chỉ cần sống ba năm trong Hàn Lâm Viện, thi đậu Thứ cát sĩ, bản thân có tư lịch, con đường làm quan liền thông thuận hơn nhiều. Hiện tại khuyết điểm duy nhất là tư lịch rất nông, nếu xuất đầu muộn hai năm, hắn xác định Hoàng Thượng sẽ không cho hắn vào vị trí Biên tu. Nhưng so sánh với đi từng bước ở Ngự tiền, hắn càng thích thả ra ngoài, đó mới là chiến tích chân chân thực thực, chứ không phải một người được sủng nhưng không có thực tài.

“Phu quân.”

“Phụ thân.”

Một lớn một nhỏ biểu tình giống nhau như đúc, mở to hai mắt nhìn hắn, trên mặt rõ ràng lúc lắc mấy chữ "ta muốn ôm".

Lê Diệu Nam bật cười, một tay nhi tử, một tay phu lang, đồng thời ôm hai người vào ngực.

Lâm Dĩ Hiên vội vàng tiếp nhận nhi tử: “Hôm nay ngươi mệt một ngày, Húc Nhi nặng lắm, để ta ôm cho.”

Tiểu Húc Nhi bất mãn bĩu môi, chỉ có buổi tối nó mới có thể thấy phụ thân, vậy mà đa thân còn muốn đoạt với nó.

Lâm Dĩ Hiên trừng mắt lườm nhi tử, quay đầu cười tủm tỉm với phu quân, đau lòng nói: “Hôm nay mệt chứ, đồ ăn đã chuẩn bị xong, ngươi phải ăn nhiều một chút.”

Lê Diệu Nam tâm tình sung sướng, động tác nhỏ của phu lang sao hắn không phát hiện, nhưng cảm thấy thật đáng yêu nên mới lờ đi. Có thể làm cho phu lang không phải lo nghĩ gì, Húc Nhi khoẻ mạnh trưởng thành là tâm nguyện đời này của hắn.

Ăn cơm xong, Tiểu Húc Nhi ôm phụ thân không rời nửa bước. Khác với khi còn bé, tròn một tuổi rồi, nó rất thích kề cận Lê Diệu Nam, nghe phụ thân kể chuyện. Lâm Dĩ Hiên đôi khi cũng nghe một chút, sau đó viết lại câu chuyện biên tập thành sách, định lưu cho tử tự đời sau dùng, Lâm mẫu biết còn cười y một hồi.

Lê Diệu Nam đùa với nhi tử trong chốc lát, Tiểu Húc Nhi hô muốn đi đại tiện. Lâm Dĩ Hiên dắt nó ra ngoài, trở về thì thấy phu quân mỏi mệt tựa vào giường ngủ. Lâm Dĩ Hiên vỗ vỗ đầu nhi tử, ra hiệu nó đừng lên tiếng, rón ra rón rén đắp chăn cho phu quân, sau đó ôm nhỉ tử ra khỏi phòng, bộ dáng phu quân làm người ta đau lòng.

Tiểu Húc Nhi rất hiểu chuyện, thấy phụ thân đang ngủ, dù còn muốn nghe kể chuyện nhưng vẫn rất nghe lời không khóc không nháo, ngoan ngoãn để đa thân ôm đi, hai mắt đen to ngây thơ: “Phụ thân ngày mai sẽ rỗi sao?”

Nghe thấy câu hỏi của nhi tử, trong lòng Lâm Dĩ Hiên lại lên men, rất muốn trả lời có rỗi nhưng phu quân ở nha môn đã mệt chết đi, nếu về đến nhà mà không thể nghi ngơi thì y không nỡ. Gió hướng trong triều mấy ngày gần đây y đã sớm nghe nói, phu quân hiện giờ như đi trên băng mỏng, sao y có thể để phu quân về nhà cũng mệt mỏi chứ.

Y chỉ hận mình không thể giúp phu quân chuyện gì trong triều, cho nên y chỉ có thể đùa cho phu quân vui vẻ. Y biết phu quân thích mình không phải lo nghĩ gì, thích không khí trong nhà ấm áp và yên tĩnh, y sẽ xử lý mọi chuyện thật tốt để phu quân không có bất luận buồn phiền gì khi ở nhà, mệt mỏi thì sẽ có nơi an tĩnh để nghỉ ngơi.

“Ngoan, phụ thân mệt, chờ hôm nào phụ thân rỗi nhất định sẽ chơi với ngươi.”

Tiểu Húc Nhi bĩu môi, giơ ngón tay bắt đầu đếm: “Phụ thân đã một ngày, hai ngày, ba ngày,… Phụ thân đã năm ngày không ở cùng Húc Nhi.”

Lâm Dĩ Hiên bật cười: “Húc Nhi nhà chúng ta rất giỏi, hai tuổi đã biết đếm, thật lợi hại.”

Tiểu Húc Nhi hất cằm, chuẩn một bộ đắc ý, đúng là có vài phần giống Lê Diệu Nam: “Húc Nhi là lợi hại nhất.”

Tiểu hài tử rất dễ bị nói sang chuyện khác, Lâm Dĩ Hiên chơi cùng Tiểu Húc Nhi một lúc, dỗ nó ngủ rồi mới trở lại phòng.

Lúc này Lê Diệu Nam đã ngủ say, Lâm Dĩ Hiên nhẹ nhàng đắp chăn cho hắn, an tĩnh ngồi bên cạnh phụ quân, đau lòng vô cùng. Phu quân cau mày, ngay cả lúc ngủ cũng không thể an ổn. Hôm qua Liêm Quận vương phi gọi y đến mắng một trận, những ngày gần đây phu quân nổi bật quá cũng không phải chuyện tốt. Nhưng ai sẽ hiểu phu quân khó xử, Hoàng Thượng tâm tư khó lường, phu quân có năng lực thì thế nào. Chỉ trách tiếng nói của hai người bọn họ quá nhỏ bé, căn cơ còn rất nông. Nếu sau lưng có gia tộc chống đỡ, người ngoài khẳng định sẽ cố kỵ vài phần, thời điểm lợi dụng Hoàng Thượng cũng sẽ không chẳng kiêng nể gì như thế, rõ ràng là đẩy phu quân đến nơi đầu sóng ngọn gió mà.

* * *

Ngày hôm sau đi Hàn Lâm Viện, quả nhiên mỗi người lại nhìn Lê Diệu Nam bằng ánh mắt khác, nhưng không có mấy kiểu tránh như rắn rết, dù sao hiện tại Lê Diệu Nam đang được Hoàng Thượng sủng ái. Nhưng phần sủng ái này có thể duy trì được bao lâu, mọi người mỏi mắt mong chờ.

Lê Diệu Nam hiểu rõ điều này nhưng tên đã lên dây không có chuyện không bắn, lúc này hắn chỉ có thể dũng cảm tiến tới, dựa theo an bài của Hoàng Thượng mà làm.

“Lê đại nhân, Hoàng Thượng tuyên ngài đi Ngự thư phòng yết kiến.” Giọng nói Vương công công lanh lảnh vang lên.

Lê Diệu Nam cười khổ một tiếng, giữa ánh mắt ghen tị của đồng nghiệp, đi theo Vương công công, không biết hôm nay Hoàng Thượng tìm mình có chuyện gì?

Vương công công liếc nhìn hắn một cái, nhắc nhở: “Liêu đại nhân vừa rồi cầu kiến Hoàng Thượng, Lê đại nhân cần cẩn thận.”

Lê Diệu Nam nháy mắt sáng tỏ, không nghĩ tới trả thù nhanh như vậy, hôm qua mới đâm Liêu đại nhân một cái, hôm nay người ta đã chọc lại. Lê Diệu Nam không sợ, chỉ cần hắn chiếm lý, chỉ cần hắn còn có chỗ dùng, hắn tin Hoàng Thượng sẽ không xử trí mình.

Trải qua tầng tầng thông báo, Lê Diệu Nam bước vào Ngự thư phòng, cung kính quỳ xuống hành lễ: “Vi thần tham kiến Hoàng Thượng.”

“Đứng lên đi.” Hoàng Thượng thản nhiên nói, trên mặt không hiện biểu tình, chỉ chỉ Hộ bộ Thượng thư bên cạnh: “Lời vừa rồi Liêu đại nhân nói, ngươi cũng nghe một chút.”

“Vi thần tuân chỉ.” Lê Diệu Nam cung kính đứng dậy, mi mắt hơi rũ xuống, mỗi một cử động đều nghe theo Hoàng Thượng.

Liêu đại nhân lạnh lùng mỉm cười, thật khinh thường tư thái này của Lê Diệu Nam, nói thẳng: “Vân Nam mấy năm liên tục khất thuế, năm trước đưa lên không được hai phần. Nghe nói Thám hoa lang có nhiều ý tưởng diệu kỳ, không biết có thể giải quyết chuyện này không?”

Lê Diệu Nam rũ mi cúi đầu, không trả lời, không đứng ở vị trí đó thì không thể ra mưu sách, ngay cả hắn có đối sách thì thế nào, lấy tư lịch hiện nay của hắn, tuyệt đối không có khả năng thăng quan, vậy hắn cần gì phải xuất đầu, thản nhiên nói: “Liêu đại nhân khó xử hạ quan, việc này phải hỏi ý kiến Tuần phủ Vân Nam.”

“Ta còn tưởng Thám hoa lang không gì không biết, thì ra cũng chỉ như vậy.”

“Hạ quan hổ thẹn.” Lê Diệu Nam bình tĩnh không động.

Liêu đại nhân nhìn về phía Hoàng Thượng: “Nếu hổ thẹn, về sau nên cẩn thận lời nói và hành động. Vi thần thỉnh Hoàng Thượng minh giám, vùng Vân Nam, Quảng Tây mấy năm nay liên tục khất nợ, Sơn Đông, Hồ Bắc lại lần lượt gặp nạn, quốc khố hư không cũng không phải là điều thần mong muốn mà là bất lực. Vi thần mỗi khi dùng ngân lượng đều phải thật cẩn thận, thật sự không đương nổi cái danh vô năng của Thám hoa lang.”

Lê Diệu Nam hiểu Liêu đại nhân là đang biện minh cho mình, thuận tiện vãn hồi ấn tượng trong lòng Hoàng Thượng. Một bước cờ này đi không tồi, Lê Diệu Nam lặng lẽ liếc nhìn Hoàng Thượng, quả nhiên sắc mặt Hoàng Thượng đã dịu bớt xuống.

Nhưng Lê Diệu Nam sao có thể để gã thực hiện được, phản bác: “Liêu đại nhân nói quá lời, thân là thần tử, thay Hoàng Thượng phân ưu là bổn phận. Ngài là Hộ bộ Thượng thư, biết quốc khố vô cùng quan trọng, không chỉ cần tiết kiệm dự trữ mà còn phải gia tăng. Quốc khố không có bạc, vô luận là nguyên nhân gì, đại nhân cũng phải chịu trách nhiệm, các nơi khất thuế không phải là lý do làm cho quốc khố hư không.”

Sắc mặt Hoàng Thượng trầm xuống, nghe đến câu tăng thu giảm chi, trong lòng không nhịn được nhớ đến thiên sách luận của Lê Diệu Nam. Đạo trị quốc, đạo trị quốc, ánh mắt Hoàng Thượng nhìn về phía Liêu đại nhân đã không còn một tia động dung, yên lặng một khắc, chung quy thở dài thật sâu, bây giờ còn chưa đến lúc. Trong triều quan hệ phức tạp, nếu như thực hành cải cách, chắc chắn động đến lợi ích của rất nhiều người, thật sự không ổn.

Liêu đại nhân mặt đen như đất, không nghĩ tới mình một phen tranh luận lại bị Thám hoa lang nói ba xạo lần thứ hai chèn ép, không chỉ không vãn hồi được mặt mũi, ngược lại khiến Hoàng Thượng sinh ra bất mãn.

Sắc mặt Lê Diệu Nam thản nhiên, hắn làm việc luôn chú ý lợi dụng thời cơ. Nếu đã đắc tội Hộ bộ Thượng thư, mà hắn lại không có lợi thế, tất nhiên vô pháp hoá thù thành bạn, vậy còn không bằng đắc tội hoàn toàn, ngay cả không thể kéo gã xuống ngựa thì cũng phải lưu lại ấn tượng không tốt cho Hoàng Thượng.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, vi thần suy tư cả đêm hôm qua, quân cơ doanh, hoả súng doanh, còn cả Tây Bắc đại doanh cùng với chuyện xây dựng xưởng của Công bộ, nếu đều giảm bớt thì có thể lấy ra ba trăm vạn lượng.” Liêu đại nhân vội vàng nói.

Trên mặt Hoàng Thượng hiện lên vui vẻ: “Hay, Liêu khanh gia quả thật là rường cột nước nhà, lòng trẫm rất an ủi.”

Lê Diệu Nam rũ mắt, khoé môi hơi cong lên, lần này Liêu đại nhân đi bước cờ dở. Dựa theo hiểu biết của hắn, năm ngoái vì chuyện ngân lượng Hộ bộ, quan viên đã tranh luận không ít, hiện giờ mới có một tối, Liêu đại nhân đã nghĩ ra đối sách, vậy trước kia gã làm gì, Hoàng Thượng khẳng định sẽ bất mãn.

Liêu đại nhân nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy an tâm hơn chút, xem ra Hoàng Thượng vẫn coi trọng gã, vội vàng quỳ xuống tạ ơn: “Đảm đương không nổi khen ngợi của Hoàng Thượng, vi thần hổ thẹn, trái lo phải nghĩ mới lấy được bạc, không có tâm tư tài tình như Thám hoa lang để tìm ra cách mở rộng quốc khố.”

Hoàng Thượng nhẹ cười, ý che chở cũng rất rõ ràng: “Hắn còn trẻ, ngươi là trọng thần trong triều, so đo với một đứa trẻ mới mọc lông như hắn làm gì.”

Liêu đại nhân không cam tâm, tiếp tục góp lời: “Vân Nam thay đổi mấy Nhâm tri phủ, nhưng vẫn không thấy nộp thuế lên, Thám hoa lang tuổi trẻ đầy hứa hẹn, sao không vì Hoàng Thượng phân ưu?”

Lê Diệu Nam nhanh chóng tính toán được mất, cực lực áp chế chính mình mới không để lộ cảm xúc ra ngoài, hắn nghe thấy giọng nói lạnh lùng yên tĩnh của mình: “Vi thần nghe theo Hoàng Thượng định đoạt.”

Liêu đại nhân vội vàng rèn sắt lúc còn nóng: “Thám hoa lang một lòng vì dân, Hoàng Thượng sao không thành toàn hắn, vi thần cũng hy vọng quốc khố tăng thêm.”

Hoàng Thượng mặt không đổi sắc, giọng nói thản nhiên không mất uy nghiêm: “Thám hoa lang, ý tứ của ngươi thế nào?”

Lê Diệu Nam quỳ xuống đất: “Vi thần cẩn tuân Hoàng mệnh.”

Hoàng Thượng vừa lòng cười hỏi: “Không ngại, Thám hoa lang cứ việc nói thẳng, nếu như phái ngươi đến Vân Nam, có thể nắm chắc thống trị một phương?”

“Vi thần sẽ dốc hết khả năng.” Lê Diệu Nam nhịn xuống kích động trong lòng, nói chắc như đinh đóng cột. Liêu đại nhân muốn đá hắn ra khỏi kinh thành lại không biết gãi đúng chỗ ngứa của hắn, hắn đợi ngày này đã rất lâu rồi.

Hoàng Thượng hơi tiếc hận, vốn muốn giữ Lê Diệu Nam ở bên người, bồi dưỡng tâm phúc cận thần, nhưng hiện giờ xem ra, có lẽ vẫn là thả đi tốt hơn. Thám hoa lang dù sao vẫn còn rất trẻ, không biết thu liễm mũi nhọn, rèn luyện vài năm bên ngoài, trở về vừa lúc cho ông sử dụng. Như thế coi như cũng cấp huân quý trong triều một cái công đạo, ông biết những ngày gần đây Thám hoa lang đắc tội không ít người.

Hoàng Thượng khoát tay để hai người bọn họ lui ra, Lê Diệu Nam hiểu, chuyện thả ra ngoài xem như đã định, không biết là chức vị gì, nhưng vô luận thế nào, còn hơn là sống nơm nớp lo sợ trong kinh. Hắn chưa từng nghĩ tới kinh hỉ sẽ đến nhanh như vậy, đột ngột như vậy, quả thực là vui như lên trời, mà lại còn nhờ phúc Liêu đại nhân, trả thù kiểu này hắn thích.

Liêu đại nhân hừ lạnh một tiếng, khinh thường liếc nhìn Lê Diệu Nam, chẳng qua là một đứa trẻ mới mọc lông, còn dám đấu với gã, nhìn hắn ra khỏi kinh thành còn có thể nhảy nhót được mấy năm.

Tóm lại, lần này tới Ngự thư phòng, Hoàng Thượng vừa lòng, Lê Diệu Nam vừa lòng, Liêu đại nhân cũng vừa lòng, ba người đều đạt được mục đích của mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương