Xuyên Qua Nhà Có Tiểu Phu Lang
-
Chương 8
Lê Diệu Nam cụt hứng, không còn hưng trí: “Được rồi, ngươi đi xuống đi, có việc ta sẽ gọi ngươi.”
“Vậy khách quan, ngài chậm dùng, tiểu nhân không quấy rầy nữa.” Tiểu nhị tất nhiên nhìn ra hắn hết hứng thú, mặc dù không biết vị công tử này tại sao lại biến sắc nhưng bạc đã tới tay, quản hắn làm gì.
Lê Diệu Nam chậm rãi ăn cơm, cử chỉ tuy rằng tuỳ ý nhưng lại mang một loại tao nhã nói không nên lời, đó cũng là lý do tiểu nhị liếc một cái liền nhìn trúng hắn, đối với hắn đặc biệt nhiệt tình. Sự thật chứng minh ánh mắt tiểu nhị không tồi, vị khách quan hắn ta nhìn trúng vừa đến liền thưởng cho hắn ta hai lượng bạc vụn.
Lê Diệu Nam mặc một kiện nho sam màu xanh, thoạt nhìn tuy rằng gầy yếu nhưng hành động lại toát lên một cỗ phong lưu, trong ánh mắt vô ý tản ra tao nhã biếng nhác, tạo nên một ảo giác đẹp đẽ quý giá bức người.
“Xin hỏi ta có thể ngồi ở đây không?” Một thiếu niên mười mấy tuổi ngồi xuống đối diện, nhìn có vẻ là một vị phú gia đệ tử.
Lê Diệu Nam nhìn thoáng qua xung quanh, phát hiện Tuý Tiên lâu đã đầy ngập khách, quay đầu liếc nhìn thiếu niên trước mắt một cái, nhàn nhạt nói: “Tuỳ ngươi.” Cậu ta ngồi cũng ngồi rồi còn hỏi cái gì, dù sao mình cũng sắp ăn xong, đồ ăn ở Tuý Tiên lâu tuy không tồi nhưng đối với người đã từng ra vào nhà hàng năm sao mà nói, hương vị vẫn kém một chút.
“Không biết quý tính vị huynh đài đây là gì?” Thiếu niên ý cười doanh doanh, cũng không để ý Lê Diệu Nam mặt lạnh, không khách khí chút nào tự rót cho mình ly trà.
Lê Diệu Nam không còn gì để nói, chưa thấy qua người tự nhiên như vậy.
Thiếu niên nói tiếp: “Ta họ Dương, tên Nghị, tự Thanh Lam, nhân sĩ Lạc Châu, vừa tới Dương Châu không bao lâu, ngươi thì sao?”
Đều nói không giơ tay đánh người đang cười, đối mặt với vẻ chân thành tha thiết của Dương Nghị, Lê Diệu Nam thật khó cự tuyệt, nhưng hắn cũng không định kết bạn, nhàn nhạt nói: “Ta họ Lê.”
Dương Nghị cao hứng vỗ tay: “Thì ra ngươi cũng họ Lê, cùng một họ với Lê gia nhị công tử đâu.”
Khoé môi Lê Diệu Nam run rẩy một chút, hắn chính là Lê gia nhị công tử được không.
Dương Nghị không đợi hắn đáp lời, tiếp tục nói: “Nghe các ngươi mới nhắc tới Lê gia, huynh đài dường như không đồng ý lắm, ngươi nhận thức vị Lê gia công tử kia sao?”
“Không biết.” Lê Diệu Nam không có biểu hiện gì, trong lòng lại dâng lên một ít đề phòng.
“Ta cũng không biết.” Dương Nghị cười, đôi mắt linh động đảo quanh một vòng, lặng lẽ ghé sát vào tai Lê Diệu Nam: “Ta mới không tin đâu, kế mẫu khẳng định sẽ không đối tốt với nguyên phối hài tử. Nữ nhi của thúc thúc ta rất thảm, rõ ràng mới mười tám tuổi lại bị kế mẫu gả cho một lão cặn bã.”
Lê Diệu Nam giật mình, không nghĩ tới cậu ta nói chính là chuyện này, nhưng ngẫm lại cũng phải, với thân phận hiện giờ của hắn, người bên ngoài có thể có ý đồ gì, huống chi nguyên chủ cũng chẳng quen ai, càng không nói sẽ kết thù, đề phòng trong lòng dần dần phai nhạt đi.
Chỉ thấy Dương Nghị vẻ mặt mất mát: “Đáng tiếc năm đó ta tuổi còn nhỏ, không giúp được gì, đường tỷ gả qua hai năm liền đi, chỉ lưu lại một hài tử, hiện giờ sống với di mẫu*.”
(*Di mẫu: dì.)
Lê Diệu Nam nghi hoặc, đứa nhỏ này có phải rất tuỳ tiện không, việc riêng như vậy cũng có thể lôi ra nói được. Nhưng chung quy cũng là chuyện nhà người khác, Lê Diệu Nam không để trong lòng, thản nhiên nói: “Ngươi đừng đau lòng, nói không chừng kiếp sau nàng có thể đầu thai đến một nhà trong sạch.” Hắn không phải chính là như vậy sao? Xuyên qua mặc dù không giống với đầu thai nhưng tình huống cũng không khác nhau là mấy.
“Ừ, ngươi nói đúng, đường tỷ tốt như vậy, nhất định có thể đầu thai tốt.” Dương Nghị gật đầu khẳng định, lo lắng trên mặt tan đi, bên môi lại hiện lên tươi cười sáng lạn, tò mò nhìn Lê Diệu Nam, hỏi: “Ngươi thấy hôn sự của Lê gia nhị thiếu gia như thế nào?”
Lê Diệu Nam nhíu mày, trong lòng có chút rối rắm, câu này hắn biết trả lời thế nào.
Dương Nghị tựa hồ cũng không để ý đáp án của hắn, tiếp tục nói: “Nghe nói hôm kia, Lê nhị thiếu gia bị tức đến hộc máu hôn mê, là bất mãn với hôn sự đi, cho nên ta mới nói, kế mẫu làm sao có thể đối tốt với hài tử của tiền thê.”
Nghe nói? Trong lòng Lê Diệu Nam nảy lên một trận phiền táo, không nghĩ tới chuyện Lê phủ lại biến thành mọi người đều biết: “Ngươi còn nghe nói được gì nữa?”
Dương Nghị lắc đầu, vẻ mặt vô tội: “Không có, ai có tâm tư đi chú ý cái này, chẳng qua là ít lời đồn thôi.”
Lê Diệu Nam nhẹ nhàng thở ra, tức giận trừng mắt liếc Dương Nghị một cái, thật sự không biết nói cậu ta cái gì mới tốt.
Chỉ nghe Dương Nghị hỏi tiếp: “Ngươi thấy song nhi thế nào?”
“Chẳng thế nào cả.” Lê Diệu Nam lười biếng trả lời. Thật ra hắn nói chính là sự thật, đối với song nhi, hắn tuy cảm thấy có chút quái dị nhưng không có bất kỳ thành kiến gì, song nhi cũng là người mà thôi.
“Thế nếu để ngươi cưới song nhi thì sao?”
Lê Diệu Nam cười nhạo một tiếng: “Làm sao có thể, ta sẽ không cưới song nhi.” Hắn lại không thích nam nhân, Lê Diệu Nam lúc này hiển nhiên đã quên, tức phụ hắn sắp cưới vào cửa chính là song nhi.
Dương Nghị tức đến khó thở, rất bực mình Lê Diệu Nam trả lời có lệ: “Ta nói là nếu, nếu để ngươi cưới song nhi. Ngươi có bất mãn không, có giận chó đánh mèo với y không?”
“Cưới thì cưới, cũng chẳng có gì.” Lê Diệu Nam thật không hề gì, đối với hắn mà nói, cưới ai cũng thế cả.
Dương Nghị vội vàng hỏi lại: “Vậy ngươi sẽ không giận chó đánh mèo với song nhi, sẽ không đối với y không tốt?”
Lê Diệu Nam nhíu mày, trong lòng bắt đầu hoài nghi, mấy lời này của Dương Nghị sao toàn xoay quanh song nhi vậy. Cao thấp đánh giá cậu ta một cái, phát hiện Dương Nghị bộ dạng môi hồng răng trắng như cô nương, nếu cổ không có hầu kết, nói không chừng hắn sẽ nhận sai giới tính, chần chừ một chút, nói: “Nếu y vô tội, sao lại giận chó đánh mèo, nếu đã cưới tức phụ thì sẽ chịu trách nhiệm với y, ngươi chẳng lẽ gặp phải đề khó khăn gì?”
“Không có, nhớ kỹ lời ngươi vừa nói.” Dương Nghị hưng phấn đứng lên, cơm cũng không ăn, vỗ vỗ đầu vai Lê Diệu Nam: “Ta còn có việc, đi trước, ngày khác sẽ mời ngươi ăn cơm.”
Dương Nghị nói xong, lòng bàn chân như bôi dầu mà chạy, lưu lại một vệt khói cùng tiếng lo lắng của tiểu nhị: “Ơ! Khách quan, đồ ăn của ngài, ngài còn chưa trả tiền đâu…”
Lê Diệu Nam khó hiểu, bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ coi Dương Nghị là tiểu hài tử. Tuy hắn xuyên đến cổ đại nhưng tư duy còn không chuyển đến đây, hài tử mười bốn mười lăm tuổi ở hiện đại còn là học sinh trung học đâu, hắn cũng không để cuộc gặp gỡ hôm nay trong lòng. Thấy tiểu nhị trông mong nhìn mình, Lê Diệu Nam sờ sờ mũi, chỉ có thể tự nhận xui xẻo, hỏi: “Bao nhiêu bạc, tính tiền.”
Tiểu nhị thấy có người đài thọ, lập tức vui vẻ ra mặt: “Tổng cộng mười bảy lượng tám tiền.”
Lê Diệu Nam chậc lưỡi, chỉ cảm thấy hôm nay bị thiệt lớn, mắt nhìn đồ ăn chưa động qua, buồn bực lấy hà bao, lấy ra mười tám lượng bạc: “Không cần thối lại.”
“Cảm ơn khách quan, hoan nghênh lần sau lại đến.” Tiểu nhị cười đến hai mắt đều khép thành cái khe, cúc cung cúi người đưa hắn tới tận cửa.
Lê Diệu Nam lúc này không biết, Dương Nghị rời khỏi Tuý Tiên lâu liền lấy tốc độ như bay chạy thẳng về hướng nam, đến trước một toà tam tiến trạch viện mới dừng lại, trên tấm biển viết hai chữ Lâm phủ vô cùng hiển hách.
Người hầu ở cửa vừa nhìn thấy cậu, vội vàng tiến lên đón. Còn có người trêu ghẹo cậu: “Biểu thiếu gia đã về rồi! Hôm nay sao về sớm như vậy?”
“Được rồi, bớt lắm chuyện đi, cửu ca đâu?” Dương Nghị cười mắng, làm bộ muốn đánh hắn ta.
Người nọ lắc mình tránh ra, chỉ chỗ hoa viên, cười nói: “Cửu thiếu gia và tứ thiếu gia đang chơi cờ.”
Dương Nghị nghe xong cũng không nói nữa, vội vã đi về phía hoa viên.
Hiện tại chính là thu vàng tháng tám, hoa quế trong hoa viên đúng lúc nở rộ. Xa thật xa Dương Nghị đã ngửi được mùi hương nhàn nhạt, tâm tình vội vàng bỗng lắng xuống, chân chạy bất giác cũng chậm lại, tựa như sợ quấy rầy cái gì.
Chòi nghỉ mát trong hoa viên, hai nam tử trẻ tuổi ngồi đối diện nhau, trên bàn đá ở giữa đặt một bàn cờ ngọc trắng. Nam tử y phục màu tím cầm quân đen, lúc này hắn đang nhíu mày, hai mắt nhìn chằm chằm bàn cờ, quân đen trong tay do dự. Hắn đại khái trên dưới hai mươi, lớn lên mày kiếm mắt sáng, dáng điệu và sắc mặt tuấn tú sáng sủa, ngũ quan như điêu khắc ẩn chứa lợi hại, cả người đều toát lên một loại cảm giác trầm ổn đáng tin cậy.
Thiếu niên y phục màu trắng cầm quân trắng, ra tay không cần nghĩ ngợi, quân cờ từng bước ép sát, mắt thấy sắp ăn hết nửa giang sơn của quân đen. Nhìn y một bộ thanh hoa như liên, mặc cho ai cũng không tưởng tượng được thủ pháp chơi cờ của y lại tàn nhẫn như thế.
Đột nhiên, thế cục bàn cờ biến đổi, quân đen tử chiến đến cùng, từ chỗ chết mà hồi sinh, giây lát đã áp lại khí thế của quân trắng. Quân trắng quyết định thật nhanh, tự chặt một tay, ngay sau đó lại một lần nữa tới gần quân đen.
Dương Nghị lặng lẽ đi đến phía sau bọn họ, xem cờ không nói, cậu biết thời điểm cửu ca chơi cờ không thích người ngoài nói xen vào. Qua một hồi lâu, nam tử y phục màu tím khẽ thở dài một tiếng: “Ta thua.”
Thiếu niên y phục màu trắng cúi đầu, nhẹ nhàng thay đổi bàn cờ một chút, quân đen rõ ràng không hề có dịp may phút chốc lại xuất hiện một tia áng sáng: “Huynh không thua, huynh chỉ là không thể nhẫn tâm mà thôi.”
“Huynh chỉ cần….” Thiếu niên y phục màu trắng một tay cầm quân đen, một tay cầm quân trắng, chỉ trong chốc lát, quân trắng đã bị bức đến đường cùng.
“Hiên Nhi.” Nam tử y phục màu tím đau lòng hô một tiếng, bàn tay dày rộng nhẹ lướt qua khuôn mặt thiếu niên, giống như muốn xoá đi vẻ u sầu trên mặt y.
“Đệ không sao.” Thiếu niên gọi là Hiên Nhi ảm đạm cười, rõ ràng khuôn mặt trẻ trung như vậy lại phảnh phất tang thương khôn cùng, ngẩng đầu nhìn tứ ca, trong ánh mắt lộ ra một tia nhu hoà: “Chơi cờ mà thôi, huynh nghĩ cái gì vậy?”
Lâm Trí Viễn cười khổ, hắn có thể không nghĩ nhiều sao? Từ sau sự kiện kia, Hiên Nhi tựa như thay đổi thành một người khác, tác phong làm việc quyết đoán tàn nhẫn, không để cho mình lối thoát, cũng không cho người lối thoát, đối với mình ác đối với người còn độc hơn, giống như bàn cờ vừa rồi, điều này sao có thể không khiến hắn lo lắng.
“Tứ ca, cửu ca.” Dương Nghị không cam lòng bị bỏ quên, lên tiếng.
Lâm Dĩ Hiên hạ mí mắt, coi như không nghe thấy.
Lâm Trí Viễn kinh ngạc liếc cậu một cái: “Hả! Ngươi sao đã về rồi?”
Dương Nghị bị tức đến giơ chân, bọn họ bắt nạt người.
Lâm Dĩ Hiên mỉm cười, nụ cười nhàn nhạt như đoá hoa nở rộ, khiến cả vườn hoa đều thất sắc. Đối với tiểu biểu đệ này, y rốt cuộc vẫn luôn mềm lòng.
Lâm Trí Viễn cũng không đùa cậu nữa, cười hỏi: “Nói đi, có chuyện gì?” Cái đuôi tiểu biểu đệ dựng lên, hắn biết ngay cậu muốn làm gì.
“Các ca đoán xem hôm nay ta gặp được ai?” Dương Nghị ra vẻ thần bí, giọng nói kéo đến dài.
Sắc mặt Lâm Dĩ Hiên thản nhiên, trên khuôn mặt tuấn tú là thờ ơ lạnh lùng.
Lâm Trí Viễn có chút bất đắc dĩ, tiểu biểu đệ mấy ngày nay chạy đông chạy tây hạ nhân đã sớm báo cho hắn. Nếu không phải hắn phái người hộ tống, tiểu biểu đệ rốt cuộc vẫn là song nhi, mặc dù bi coi như nam tử mà nuôi lớn nhưng chẳng lẽ cậu thật sự cho rằng mình có thể hồ nháo ở trong thành Dương Châu mà không gặp chuyện gì sao?
“Hôm nay ta gặp ca phu.” Dương Nghị cũng không đợi bọn họ đáp liền tự mình nói ra.
Sắc mặt Lâm Dĩ Hiên trầm xuống: “Ca phu cái gì, đừng gọi bậy.”
“Sao lại không thể gọi!” Dương Nghị bướng bỉnh nhìn chằm chằm Lâm Dĩ Hiên, hai mắt toát ra một loại ánh sáng chói mắt, phức tạp đến khiến người không phân rõ cảm xúc bên trong: “Ta đã nhìn qua, ca phu tuy hơi lùn, hơi gầy nhưng tuyệt đối không vô năng như đồn đại. Cửa ca, ngươi nếu có ý trung nhân thì nói ra, đệ đệ cho dù liều mạng cũng muốn giúp ngươi đạt thành tâm nguyện, nhưng nếu nam nhân kia là kẻ hèn nhát, không dám đứng ra, cửu ca, ngươi liền sống cho tốt, nếu không, ta đau lòng.”
Lâm Dĩ Hiên quay mặt đi, cố gắng không để nước mắt rơi xuống, y cho là nước mắt đã chảy khô rồi, y đã nói với mình không được khóc nữa, vì sao trong lòng vẫn khó chịu như vậy.
Lâm Trí Viễn yên lặng, kỳ thật hắn cũng rất ngạc nhiên, nam nhân kia đến tột cùng là ai, đệ đệ của hắn tính tình nhu hoà, tao nhã như ngọc, cho tới bây giờ vẫn luôn theo khuôn phép, một tháng trước lại đột nhiên cùng người bỏ trốn, ước hẹn gặp nhau ở rừng liễu. Lúc ấy không bắt được nam nhân kia, đệ đệ chết cũng không chịu nói gã là ai, làm cho bọn họ có sốt ruột cũng không có cách nào.
Nhưng là từ đó, tính tình đệ đệ liền thay đổi.
“Vậy khách quan, ngài chậm dùng, tiểu nhân không quấy rầy nữa.” Tiểu nhị tất nhiên nhìn ra hắn hết hứng thú, mặc dù không biết vị công tử này tại sao lại biến sắc nhưng bạc đã tới tay, quản hắn làm gì.
Lê Diệu Nam chậm rãi ăn cơm, cử chỉ tuy rằng tuỳ ý nhưng lại mang một loại tao nhã nói không nên lời, đó cũng là lý do tiểu nhị liếc một cái liền nhìn trúng hắn, đối với hắn đặc biệt nhiệt tình. Sự thật chứng minh ánh mắt tiểu nhị không tồi, vị khách quan hắn ta nhìn trúng vừa đến liền thưởng cho hắn ta hai lượng bạc vụn.
Lê Diệu Nam mặc một kiện nho sam màu xanh, thoạt nhìn tuy rằng gầy yếu nhưng hành động lại toát lên một cỗ phong lưu, trong ánh mắt vô ý tản ra tao nhã biếng nhác, tạo nên một ảo giác đẹp đẽ quý giá bức người.
“Xin hỏi ta có thể ngồi ở đây không?” Một thiếu niên mười mấy tuổi ngồi xuống đối diện, nhìn có vẻ là một vị phú gia đệ tử.
Lê Diệu Nam nhìn thoáng qua xung quanh, phát hiện Tuý Tiên lâu đã đầy ngập khách, quay đầu liếc nhìn thiếu niên trước mắt một cái, nhàn nhạt nói: “Tuỳ ngươi.” Cậu ta ngồi cũng ngồi rồi còn hỏi cái gì, dù sao mình cũng sắp ăn xong, đồ ăn ở Tuý Tiên lâu tuy không tồi nhưng đối với người đã từng ra vào nhà hàng năm sao mà nói, hương vị vẫn kém một chút.
“Không biết quý tính vị huynh đài đây là gì?” Thiếu niên ý cười doanh doanh, cũng không để ý Lê Diệu Nam mặt lạnh, không khách khí chút nào tự rót cho mình ly trà.
Lê Diệu Nam không còn gì để nói, chưa thấy qua người tự nhiên như vậy.
Thiếu niên nói tiếp: “Ta họ Dương, tên Nghị, tự Thanh Lam, nhân sĩ Lạc Châu, vừa tới Dương Châu không bao lâu, ngươi thì sao?”
Đều nói không giơ tay đánh người đang cười, đối mặt với vẻ chân thành tha thiết của Dương Nghị, Lê Diệu Nam thật khó cự tuyệt, nhưng hắn cũng không định kết bạn, nhàn nhạt nói: “Ta họ Lê.”
Dương Nghị cao hứng vỗ tay: “Thì ra ngươi cũng họ Lê, cùng một họ với Lê gia nhị công tử đâu.”
Khoé môi Lê Diệu Nam run rẩy một chút, hắn chính là Lê gia nhị công tử được không.
Dương Nghị không đợi hắn đáp lời, tiếp tục nói: “Nghe các ngươi mới nhắc tới Lê gia, huynh đài dường như không đồng ý lắm, ngươi nhận thức vị Lê gia công tử kia sao?”
“Không biết.” Lê Diệu Nam không có biểu hiện gì, trong lòng lại dâng lên một ít đề phòng.
“Ta cũng không biết.” Dương Nghị cười, đôi mắt linh động đảo quanh một vòng, lặng lẽ ghé sát vào tai Lê Diệu Nam: “Ta mới không tin đâu, kế mẫu khẳng định sẽ không đối tốt với nguyên phối hài tử. Nữ nhi của thúc thúc ta rất thảm, rõ ràng mới mười tám tuổi lại bị kế mẫu gả cho một lão cặn bã.”
Lê Diệu Nam giật mình, không nghĩ tới cậu ta nói chính là chuyện này, nhưng ngẫm lại cũng phải, với thân phận hiện giờ của hắn, người bên ngoài có thể có ý đồ gì, huống chi nguyên chủ cũng chẳng quen ai, càng không nói sẽ kết thù, đề phòng trong lòng dần dần phai nhạt đi.
Chỉ thấy Dương Nghị vẻ mặt mất mát: “Đáng tiếc năm đó ta tuổi còn nhỏ, không giúp được gì, đường tỷ gả qua hai năm liền đi, chỉ lưu lại một hài tử, hiện giờ sống với di mẫu*.”
(*Di mẫu: dì.)
Lê Diệu Nam nghi hoặc, đứa nhỏ này có phải rất tuỳ tiện không, việc riêng như vậy cũng có thể lôi ra nói được. Nhưng chung quy cũng là chuyện nhà người khác, Lê Diệu Nam không để trong lòng, thản nhiên nói: “Ngươi đừng đau lòng, nói không chừng kiếp sau nàng có thể đầu thai đến một nhà trong sạch.” Hắn không phải chính là như vậy sao? Xuyên qua mặc dù không giống với đầu thai nhưng tình huống cũng không khác nhau là mấy.
“Ừ, ngươi nói đúng, đường tỷ tốt như vậy, nhất định có thể đầu thai tốt.” Dương Nghị gật đầu khẳng định, lo lắng trên mặt tan đi, bên môi lại hiện lên tươi cười sáng lạn, tò mò nhìn Lê Diệu Nam, hỏi: “Ngươi thấy hôn sự của Lê gia nhị thiếu gia như thế nào?”
Lê Diệu Nam nhíu mày, trong lòng có chút rối rắm, câu này hắn biết trả lời thế nào.
Dương Nghị tựa hồ cũng không để ý đáp án của hắn, tiếp tục nói: “Nghe nói hôm kia, Lê nhị thiếu gia bị tức đến hộc máu hôn mê, là bất mãn với hôn sự đi, cho nên ta mới nói, kế mẫu làm sao có thể đối tốt với hài tử của tiền thê.”
Nghe nói? Trong lòng Lê Diệu Nam nảy lên một trận phiền táo, không nghĩ tới chuyện Lê phủ lại biến thành mọi người đều biết: “Ngươi còn nghe nói được gì nữa?”
Dương Nghị lắc đầu, vẻ mặt vô tội: “Không có, ai có tâm tư đi chú ý cái này, chẳng qua là ít lời đồn thôi.”
Lê Diệu Nam nhẹ nhàng thở ra, tức giận trừng mắt liếc Dương Nghị một cái, thật sự không biết nói cậu ta cái gì mới tốt.
Chỉ nghe Dương Nghị hỏi tiếp: “Ngươi thấy song nhi thế nào?”
“Chẳng thế nào cả.” Lê Diệu Nam lười biếng trả lời. Thật ra hắn nói chính là sự thật, đối với song nhi, hắn tuy cảm thấy có chút quái dị nhưng không có bất kỳ thành kiến gì, song nhi cũng là người mà thôi.
“Thế nếu để ngươi cưới song nhi thì sao?”
Lê Diệu Nam cười nhạo một tiếng: “Làm sao có thể, ta sẽ không cưới song nhi.” Hắn lại không thích nam nhân, Lê Diệu Nam lúc này hiển nhiên đã quên, tức phụ hắn sắp cưới vào cửa chính là song nhi.
Dương Nghị tức đến khó thở, rất bực mình Lê Diệu Nam trả lời có lệ: “Ta nói là nếu, nếu để ngươi cưới song nhi. Ngươi có bất mãn không, có giận chó đánh mèo với y không?”
“Cưới thì cưới, cũng chẳng có gì.” Lê Diệu Nam thật không hề gì, đối với hắn mà nói, cưới ai cũng thế cả.
Dương Nghị vội vàng hỏi lại: “Vậy ngươi sẽ không giận chó đánh mèo với song nhi, sẽ không đối với y không tốt?”
Lê Diệu Nam nhíu mày, trong lòng bắt đầu hoài nghi, mấy lời này của Dương Nghị sao toàn xoay quanh song nhi vậy. Cao thấp đánh giá cậu ta một cái, phát hiện Dương Nghị bộ dạng môi hồng răng trắng như cô nương, nếu cổ không có hầu kết, nói không chừng hắn sẽ nhận sai giới tính, chần chừ một chút, nói: “Nếu y vô tội, sao lại giận chó đánh mèo, nếu đã cưới tức phụ thì sẽ chịu trách nhiệm với y, ngươi chẳng lẽ gặp phải đề khó khăn gì?”
“Không có, nhớ kỹ lời ngươi vừa nói.” Dương Nghị hưng phấn đứng lên, cơm cũng không ăn, vỗ vỗ đầu vai Lê Diệu Nam: “Ta còn có việc, đi trước, ngày khác sẽ mời ngươi ăn cơm.”
Dương Nghị nói xong, lòng bàn chân như bôi dầu mà chạy, lưu lại một vệt khói cùng tiếng lo lắng của tiểu nhị: “Ơ! Khách quan, đồ ăn của ngài, ngài còn chưa trả tiền đâu…”
Lê Diệu Nam khó hiểu, bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ coi Dương Nghị là tiểu hài tử. Tuy hắn xuyên đến cổ đại nhưng tư duy còn không chuyển đến đây, hài tử mười bốn mười lăm tuổi ở hiện đại còn là học sinh trung học đâu, hắn cũng không để cuộc gặp gỡ hôm nay trong lòng. Thấy tiểu nhị trông mong nhìn mình, Lê Diệu Nam sờ sờ mũi, chỉ có thể tự nhận xui xẻo, hỏi: “Bao nhiêu bạc, tính tiền.”
Tiểu nhị thấy có người đài thọ, lập tức vui vẻ ra mặt: “Tổng cộng mười bảy lượng tám tiền.”
Lê Diệu Nam chậc lưỡi, chỉ cảm thấy hôm nay bị thiệt lớn, mắt nhìn đồ ăn chưa động qua, buồn bực lấy hà bao, lấy ra mười tám lượng bạc: “Không cần thối lại.”
“Cảm ơn khách quan, hoan nghênh lần sau lại đến.” Tiểu nhị cười đến hai mắt đều khép thành cái khe, cúc cung cúi người đưa hắn tới tận cửa.
Lê Diệu Nam lúc này không biết, Dương Nghị rời khỏi Tuý Tiên lâu liền lấy tốc độ như bay chạy thẳng về hướng nam, đến trước một toà tam tiến trạch viện mới dừng lại, trên tấm biển viết hai chữ Lâm phủ vô cùng hiển hách.
Người hầu ở cửa vừa nhìn thấy cậu, vội vàng tiến lên đón. Còn có người trêu ghẹo cậu: “Biểu thiếu gia đã về rồi! Hôm nay sao về sớm như vậy?”
“Được rồi, bớt lắm chuyện đi, cửu ca đâu?” Dương Nghị cười mắng, làm bộ muốn đánh hắn ta.
Người nọ lắc mình tránh ra, chỉ chỗ hoa viên, cười nói: “Cửu thiếu gia và tứ thiếu gia đang chơi cờ.”
Dương Nghị nghe xong cũng không nói nữa, vội vã đi về phía hoa viên.
Hiện tại chính là thu vàng tháng tám, hoa quế trong hoa viên đúng lúc nở rộ. Xa thật xa Dương Nghị đã ngửi được mùi hương nhàn nhạt, tâm tình vội vàng bỗng lắng xuống, chân chạy bất giác cũng chậm lại, tựa như sợ quấy rầy cái gì.
Chòi nghỉ mát trong hoa viên, hai nam tử trẻ tuổi ngồi đối diện nhau, trên bàn đá ở giữa đặt một bàn cờ ngọc trắng. Nam tử y phục màu tím cầm quân đen, lúc này hắn đang nhíu mày, hai mắt nhìn chằm chằm bàn cờ, quân đen trong tay do dự. Hắn đại khái trên dưới hai mươi, lớn lên mày kiếm mắt sáng, dáng điệu và sắc mặt tuấn tú sáng sủa, ngũ quan như điêu khắc ẩn chứa lợi hại, cả người đều toát lên một loại cảm giác trầm ổn đáng tin cậy.
Thiếu niên y phục màu trắng cầm quân trắng, ra tay không cần nghĩ ngợi, quân cờ từng bước ép sát, mắt thấy sắp ăn hết nửa giang sơn của quân đen. Nhìn y một bộ thanh hoa như liên, mặc cho ai cũng không tưởng tượng được thủ pháp chơi cờ của y lại tàn nhẫn như thế.
Đột nhiên, thế cục bàn cờ biến đổi, quân đen tử chiến đến cùng, từ chỗ chết mà hồi sinh, giây lát đã áp lại khí thế của quân trắng. Quân trắng quyết định thật nhanh, tự chặt một tay, ngay sau đó lại một lần nữa tới gần quân đen.
Dương Nghị lặng lẽ đi đến phía sau bọn họ, xem cờ không nói, cậu biết thời điểm cửu ca chơi cờ không thích người ngoài nói xen vào. Qua một hồi lâu, nam tử y phục màu tím khẽ thở dài một tiếng: “Ta thua.”
Thiếu niên y phục màu trắng cúi đầu, nhẹ nhàng thay đổi bàn cờ một chút, quân đen rõ ràng không hề có dịp may phút chốc lại xuất hiện một tia áng sáng: “Huynh không thua, huynh chỉ là không thể nhẫn tâm mà thôi.”
“Huynh chỉ cần….” Thiếu niên y phục màu trắng một tay cầm quân đen, một tay cầm quân trắng, chỉ trong chốc lát, quân trắng đã bị bức đến đường cùng.
“Hiên Nhi.” Nam tử y phục màu tím đau lòng hô một tiếng, bàn tay dày rộng nhẹ lướt qua khuôn mặt thiếu niên, giống như muốn xoá đi vẻ u sầu trên mặt y.
“Đệ không sao.” Thiếu niên gọi là Hiên Nhi ảm đạm cười, rõ ràng khuôn mặt trẻ trung như vậy lại phảnh phất tang thương khôn cùng, ngẩng đầu nhìn tứ ca, trong ánh mắt lộ ra một tia nhu hoà: “Chơi cờ mà thôi, huynh nghĩ cái gì vậy?”
Lâm Trí Viễn cười khổ, hắn có thể không nghĩ nhiều sao? Từ sau sự kiện kia, Hiên Nhi tựa như thay đổi thành một người khác, tác phong làm việc quyết đoán tàn nhẫn, không để cho mình lối thoát, cũng không cho người lối thoát, đối với mình ác đối với người còn độc hơn, giống như bàn cờ vừa rồi, điều này sao có thể không khiến hắn lo lắng.
“Tứ ca, cửu ca.” Dương Nghị không cam lòng bị bỏ quên, lên tiếng.
Lâm Dĩ Hiên hạ mí mắt, coi như không nghe thấy.
Lâm Trí Viễn kinh ngạc liếc cậu một cái: “Hả! Ngươi sao đã về rồi?”
Dương Nghị bị tức đến giơ chân, bọn họ bắt nạt người.
Lâm Dĩ Hiên mỉm cười, nụ cười nhàn nhạt như đoá hoa nở rộ, khiến cả vườn hoa đều thất sắc. Đối với tiểu biểu đệ này, y rốt cuộc vẫn luôn mềm lòng.
Lâm Trí Viễn cũng không đùa cậu nữa, cười hỏi: “Nói đi, có chuyện gì?” Cái đuôi tiểu biểu đệ dựng lên, hắn biết ngay cậu muốn làm gì.
“Các ca đoán xem hôm nay ta gặp được ai?” Dương Nghị ra vẻ thần bí, giọng nói kéo đến dài.
Sắc mặt Lâm Dĩ Hiên thản nhiên, trên khuôn mặt tuấn tú là thờ ơ lạnh lùng.
Lâm Trí Viễn có chút bất đắc dĩ, tiểu biểu đệ mấy ngày nay chạy đông chạy tây hạ nhân đã sớm báo cho hắn. Nếu không phải hắn phái người hộ tống, tiểu biểu đệ rốt cuộc vẫn là song nhi, mặc dù bi coi như nam tử mà nuôi lớn nhưng chẳng lẽ cậu thật sự cho rằng mình có thể hồ nháo ở trong thành Dương Châu mà không gặp chuyện gì sao?
“Hôm nay ta gặp ca phu.” Dương Nghị cũng không đợi bọn họ đáp liền tự mình nói ra.
Sắc mặt Lâm Dĩ Hiên trầm xuống: “Ca phu cái gì, đừng gọi bậy.”
“Sao lại không thể gọi!” Dương Nghị bướng bỉnh nhìn chằm chằm Lâm Dĩ Hiên, hai mắt toát ra một loại ánh sáng chói mắt, phức tạp đến khiến người không phân rõ cảm xúc bên trong: “Ta đã nhìn qua, ca phu tuy hơi lùn, hơi gầy nhưng tuyệt đối không vô năng như đồn đại. Cửa ca, ngươi nếu có ý trung nhân thì nói ra, đệ đệ cho dù liều mạng cũng muốn giúp ngươi đạt thành tâm nguyện, nhưng nếu nam nhân kia là kẻ hèn nhát, không dám đứng ra, cửu ca, ngươi liền sống cho tốt, nếu không, ta đau lòng.”
Lâm Dĩ Hiên quay mặt đi, cố gắng không để nước mắt rơi xuống, y cho là nước mắt đã chảy khô rồi, y đã nói với mình không được khóc nữa, vì sao trong lòng vẫn khó chịu như vậy.
Lâm Trí Viễn yên lặng, kỳ thật hắn cũng rất ngạc nhiên, nam nhân kia đến tột cùng là ai, đệ đệ của hắn tính tình nhu hoà, tao nhã như ngọc, cho tới bây giờ vẫn luôn theo khuôn phép, một tháng trước lại đột nhiên cùng người bỏ trốn, ước hẹn gặp nhau ở rừng liễu. Lúc ấy không bắt được nam nhân kia, đệ đệ chết cũng không chịu nói gã là ai, làm cho bọn họ có sốt ruột cũng không có cách nào.
Nhưng là từ đó, tính tình đệ đệ liền thay đổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook