Xuyên Qua Nhà Có Tiểu Phu Lang
-
Chương 29
Sảng khoái tắm một cái, Lê Diệu Nam lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá nhà mới của mình.
Toà nhà mặc dù không lớn bằng Lê phủ nhưng kiến trúc các nơi cũng tinh xảo, có phong cách riêng, trải qua một tay trang trí của nha hoàn, thoạt nhìn tăng thêm vài phần thanh nhã.
Còn nhớ khi mới mua toà nhà này, đầy đất là lá thu rụng, hoa cỏ trong viện cũng không có ai chăm sóc mà héo rũ, không nghĩ tới mới nửa tháng không đến, toàn bộ toà nhà đã rực rỡ hẳn lên.
Lê Diệu Nam rất vừa lòng với toà nhà này, vào đây ở cảm thấy trong lòng sung sướng, quả nhiên địa bàn của mình vẫn là tốt nhất. Vì để phân biệt với Lê phủ, Lê Diệu Nam đặt tên toà nhà là Lê trạch.
Đi dạo chung quanh một vòng, thấy Lâm Dĩ Hiên thật lâu không đi ra, Lê Diệu Nam hơi lo lắng. Hôm nay đánh một trận, bản thân hắn không sao, chỉ sợ Lâm Dĩ Hiên mệt mỏi nhưng không chịu lên tiếng, nghĩ lại lại vừa rồi sắc mặt Lâm Dĩ Hiên tựa hồ không tốt, Lê Diệu Nam nâng bước liền đi đến phòng ngủ, mấy ngày nay bọn họ đều cùng ăn cùng ngủ, cũng không có quá nhiều cố kỵ.
Mở cửa phòng ra, Lê Diệu Nam liền ngây dại.
Chỉ thấy Lâm Dĩ Hiên lúc này đang nửa quỳ trên giường, mái tóc ước sũng vắt lên trước ngực, gò má phiếm hồng, môi cắn chặt, hai mắt mù sương, áo lót đơn bạc kéo tới thắt lưng, lộ ra bờ lưng trơn bóng, da thịt dưới áo như ẩn như hiện. Bộ dáng này thấy thế nào, thấy thế nào cũng làm cho người mơ mộng.
Lê Diệu Nam rất nhanh đã hồi phục tinh thần, lực chú ý bị mấy vết đỏ trên lưng Lâm Dĩ Hiên hấp dẫn, bước lên phía trước, thấy Lâm Dĩ Hiên đang bôi thuốc cho mình, liền trách: “Sao không để hạ nhân làm?” Vết thương ở trên lưng sao tự bôi thuốc được, nếu hắn không lại đây, người này có phải định chịu đựng hay không.
Lâm Dĩ Hiên rầu rĩ không hé răng, Lê Diệu Nam lấy dược trong tay y, nhăn chặt mày, tuỳ ý ngồi xuống giường: “Để ta làm cho.”
Lê Diệu Nam quẹt thuốc mỡ, nhẹ nhàng xoa cho y, bàn tay dày rộng di chuyển trên lưng Lâm Dĩ Hiên. Nhìn vết đỏ trên lưng y, Lê Diệu Nam nhịn không được tán thưởng, thật không hiểu Lâm Dĩ Hiên dưỡng như thế nào, một thân da thịt còn mềm mại hơn cả nữ nhân.
“Nhẹ một chút, đau!” Lâm Dĩ Hiên khẽ nói một tiếng, giọng nói câu nhân lộ ra vài phần uyển chuyển, hai mắt phiếm nước, một bộ dáng mặc người xâm lược.
Chỉ tiếc, Lê Diệu Nam thật sự không nhìn ra, chỉ cho là mình xuống tay nặng: “Ta làm nhẹ hơn.”
Lâm Dĩ Hiên cáu giận trong lòng, y chỉ kém một chút là thoát hết nằm ở trên giường, Lê Diệu Nam đến tột cùng có phải nam nhân hay không, đối mặt với tình huống như vậy cũng có thể thờ ơ.
Lê Diệu Nam lại không nghĩ nhiều như vậy, là một thẳng nam, hắn tuy biết đến song nhi nhưng không tự mình trải qua, về mặt trực quan, hắn vẫn như trước coi Lâm Dĩ Hiên là nam nhân, nam nhân với nam nhân bôi thuốc thì có sao.
Sau đó, Lâm Dĩ Hiên lại hừ một tiếng, giọng nói cực kỳ nhỏ nhưng vô cùng sung sướng mãn nguyện.
“Còn đau?” Động tác tay của Lê Diệu Nam càng nhẹ, ngoài miệng lại không buông tha: “Đều nói ngươi đừng đi, ai bảo ngươi không nghe lời, gia trước kia cũng chưa hầu hạ ai bao giờ, đau thì chịu đi.”
Lâm Dĩ Hiên không biết là xấu hổ hay tức giận, răng nhẹ cắn môi, trên mặt hiện lên một tia xinh đẹp lộng lẫy, hai gò má càng có vẻ xinh đẹp ướt át, tiếp tục lôi ra các kiểu kỹ năng.
Thật đáng tiếc, thẳng đến khi Lê Diệu Nam bôi thuốc cho y xong, hai người cũng không cọ ra lửa.
Lâm Dĩ Hiên tức muốn chết, trên mặt lại không hiện chút nào. Nếu không phải từng ở trên sông Dương Châu nghe Lê Diệu Nam ba hoa về nữ nhân, y còn thật cho rằng Lê Diệu Nam không được, chính mình lộ ra thân thể như vậy, hắn thế mà như cái đầu gỗ.
Lâm Dĩ Hiên hiện tại chỉ cảm thấy may mắn, hôm nay mình quả thật bị thương, cần bôi thuốc cũng là sự thật, nếu không để Lê Diệu Nam nhìn ra cái gì, y không mặt mũi gặp người nữa.
Bởi vì đã trở lại nhà mình, ban đêm Lê Diệu Nam sai người dọn dẹp một gian phòng ngủ, phân phòng với Lâm Dĩ Hiên.
Lâm Dĩ Hiên đối với cái này cũng không phản bác, tình huống hôm nay rõ ràng, liền tính bọn họ không phân phòng, Lê Diệu Nam cũng không có khả năng sẽ chạm y, chớ nói đến sinh hài tử. Kế này không được, cũng chỉ có thể nghĩ phương pháp khác.
Ngày hôm sau, sáng sớm Lê Diệu Nam đã thức dậy, bắt đầu chỉnh lý kho tiền nhỏ của mình, hiện giờ tuy nói ăn mặc không lo nhưng hắn vẫn muốn suy xét làm nghề gì đó, tăng thêm tiền thu trong nhà, cũng không thể thật sự để Lâm Dĩ Hiên nuôi. Tức phụ có tiền hơn mình, áp lực rất lớn.
Huống chi, trong lòng hắn cho rằng, Lâm Dĩ Hiên sớm hay muộn đều phải rời đi, làm một đại nam nhân, hắn bây giờ là chủ một nhà, tương lai còn nhiều chỗ cần tiêu tiền, chỉ dựa vào đồ cưới Trương thị lưu lại trăm triệu không đủ.
Trước khi Trương thị qua đời, biết thân mình không được, sợ là mệnh không kéo dài, e sợ sau khi nàng đi rồi, nhi tử bị người bạc đãi, thật sự đổi không ít gia sản trong tay thành ngân phiếu, lưu cho nhi tử phòng thân, trừ bỏ đồ cưới, tổng cộng ngân phiếu có một vạn năm nghìn lượng.
Lại nói tiếp, còn phải đa tạ nguyên chủ tính tình thanh cao, trong mắt chỉ có sách thánh hiền, không có bạn tri kỉ, không cần tặng lễ làm tiệc, ngày thường chi tiêu chỉ là ăn mặc với thưởng hạ nhân, một năm cũng không dùng đến năm trăm lượng, cộng thêm mấy cái linh tinh, mấy năm này hắn cũng chỉ tiêu hơn ba nghìn lượng. Hắn mua nhà mất hai ngàn năm trăm lượng, còn dư lại chín nghìn lượng, không tính nhiều nhưng là không ít, làm sinh ý cũng đủ.
Lê Diệu Nam trái lo phải nghĩ, quyết định mở một quán trà, chuyên cung cấp chỗ cho người uống trà nói chuyện phiếm, lại thỉnh một thuyết thư tiên sinh, bản thoại là hắn viết, nào còn lo lắng không có khách.
Mấy ngày nay hắn đã tìm hiểu qua, bản thoại của cổ nhân đúng là nhàm chán, hắn có bản lĩnh văn chương của nguyên chủ, hiện đại lại có nhiều câu chuyện như vậy, nhất định có thể hấp dẫn chú ý của khách.
Quan trọng nhất là, hắn hiện tại chưa có thanh danh vang dội, mượn danh nghĩa viết bản thoại là tạo thanh thế cho mình. Chỉ cần thanh danh truyền ra, về sau ai thấy hắn, có một tên tuổi đại văn hào, thế nào cũng sẽ đánh giá hắn cao hơn một chút, kết bạn làm quan sau này cũng sẽ thông thuận hơn nhiều, thanh danh chính là một thứ tốt, Lê Diệu đánh bàn tính đến sung sướng.
Nhưng mà rất nhanh, hắn liền gặp khó khăn.
Chủ ý mở quán trà rất tốt, trọng điểm viết bản thoại cũng không tồi, nhưng xã hội hiện giờ, sĩ nông công thương, mở cửa hàng không thể là hắn ra mặt, tìm chưởng quầy ở đâu? Ít nhất phải tìm một nhân tài có thể tín nhiệm đã, về phần thuyết thư tiên sinh, hắn không lo, bản thoại nằm trong tay hắn, không sợ thuyết thư tiên sinh đầu nhập đi chỗ khác.
Hiện nay người trong tay hắn, trừ bỏ sáu nha đầu cũng chỉ còn lại một nhà Vương Tiểu Hổ, giờ đang làm việc trong cửa hàng của Trương thị, cũng không thể vừa đưa người vào đã lại lôi ra. Hơn nữa mấy huynh đệ Vương gia đến tột cùng có bản lĩnh hay không, nhìn một hai tháng cũng không đoán được.
Lê Diệu Nam cau mày, hắn có rất ít thời gian, viết bản thoại, đọc sách, thỉnh tiên sinh, khảo khoa cử, thật sự không có nhiều tinh lực đặt ở cửa hàng, nếu không tìm được một chưởng quầy thích hợp, kế hoạch chỉ sợ sẽ bị mắc cạn.
Lâm Dĩ Hiên thấy hắn sáng sớm đứng lên vội vội vàng vàng, lúc này lại mặt cau mày có, tò mò hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Lê Diệu Nam không giấu giếm, nhiều người thương nghị cũng tốt, lúc này nói ý tưởng trong lòng cho y.
Ai biết Lâm Dĩ Hiên nghe xong lại cười nhạo một tiếng, ánh mắt không biết khinh bỉ hay trêu tức, tóm lại có ý tứ xem thường: “Ngay cả ngươi mà cũng muốn viết bản thoại? Mấy cái sách luận trong thư phòng ngươi…”
Lê Diệu Nam bị nghẹn, đấy không phải hắn viết được không, nhưng nhớ tới mấy thứ nguyên chủ viết quả thật vô cùng thê thảm, Lê Diệu Nam nhịn không được đỏ mặt, cũng không trách Lâm Dĩ Hiên không nhìn vào mắt, nhưng đây không phải vấn đề chính, Lê Diệu Nam rất nhanh phản ứng lại, bất mãn nói: “Ngươi sao có thể đi thư phòng của ta.”
Lâm Dĩ Hiên đúng lý hợp tình phản bác: “Lúc trước thu dọn đồ đạc ở Lê phủ, ngươi mặc kệ mọi thứ, sách trong thư phòng, chẳng lẽ người muốn bỏ? Nghe nói sang năm ngươi còn định khảo khoa cử.”
Lê Diệu Nam không còn lời gì để nói, lúc trước chuyển đồ từ Lê phủ ra, tất cả đều là Lâm Dĩ Hiên một tay xử lý, bản thân hắn mua phòng ở xong coi như phủi tay mặc kệ, lúc này lấy đâu tư cách trách cứ người khác.
Lâm Dĩ Hiên thấy được liền thôi, cuối cùng cũng nhả ra một hơi ác khí hôm qua, suy tư trong chốc lát rồi đề nghị: “Ngươi có thể đi chợ người ở đầu phố đông chọn xem, vừa lúc cũng mua ít hạ nhân về đây, nhà chúng ta vẫn thiếu người hầu hạ, khách đến liền không đủ sai sử.”
Lê Diệu Nam ảo não mà vỗ đùi mình, hắn thế nào không nghĩ tới nhỉ, vội vàng lấy ít bạc mang trên người, một khắc cũng không chậm trễ, vội vàng ra cửa.
Chỉ để lại Lâm Dĩ Hiên trợn mắt há mồm, người này sao nói gió đã thành mưa rồi, nhưng đi cũng tốt, Lâm Dĩ Hiên tìm được ít dược liệu, đóng cửa phòng chơi đùa. Ngày xưa vì rất muốn có hài tử, y tìm không ít bí phương, hiện giờ vừa lúc dùng được, cần phải một lần đã có mang. Lâm Dĩ Hiên biết mấy ngày nay là thời gian mang thai tốt nhất của y, uống thuốc cũng là tăng thêm bảo đảm.
Tính tình Lê Diệu Nam, ở chung lâu, y cũng hiểu được bảy tám phần. Người này thoạt nhìn phong lưu không kiềm chế nhưng kỳ thật lòng dạ lạnh lùng, chuyện mình tính kế hắn nhất định không được để lại dấu vết. Nếu Lê Diệu Nam biết mình kê đơn hắn, giận chó đánh mèo với mình thì không sao, y chỉ sợ Lê Diệu Nam sẽ có thành kiến với hài tử, sai lầm như vậy y không thể phạm.
Ban đầu quyến rũ Lê Diệu Nam là muốn cứ như vậy mà làm phu phu, nam nhân không quản được nửa người dưới, cũng không thể đổ lên đầu y.
Ngặt nỗi Lê Diệu Nam nhìn mà lòng không loạn, y cũng chỉ có thể ra hạ sách này, nếu không thể một lần là mang thai, y không biết Lê Diệu Nam còn có thể nhìn mặt y hay không. Tính kế một lần có thể nói là ngoài ý muốn, hai lần ba lượt sẽ lộ dấy vết, y không thể mạo hiểm như vậy. Chỉ có như thế, y mới có thể có được tôn trọng của Lê Diệu Nam, cho dù trong lòng không thích y, cũng sẽ không bạc đãi.
Xế chiều hôm đó Lê Diệu Nam trở về, dẫn theo hơn ba mươi người, mười hai nha hoàn, sáu tiểu tư, mười lăm gia đinh, hai người biết viết biết tính cùng với người nhà bọn họ, nghe nói hai người này lúc trước cũng làm chưởng quầy trong cửa hàng của ngưởi khác, sau khi đổi đông gia mới bị bán, coi như có vài phần bản lĩnh và thủ đoạn.
Lâm Dĩ Hiên cân nhắc một chút, trước để bọn họ học quy củ của Lê trạch, về phần nên an bài như thế nào, sau một tháng sẽ xem xét.
Lê Diệu Nam thấy vậy gật đầu đồng ý. Lần này đi chợ người có tác động rất lớn đối với hắn, thành Dương Châu là nơi phồn hoa, hắn chưa từng nghĩ qua còn có nơi như vậy. Hắn tuy không phải người từ bi nhưng nhìn người bị coi như gia súc mà bán, trong lòng cũng không thoải mái, lại một lần nữa nhận thức được rõ ràng chênh lệch giữa người xưa và người hiện đại, cũng càng thêm hướng tới con đường làm quan.
Nếu nói trước kia hắn khảo khoa cử, nguyên nhân chủ yếu bởi vì ý niệm nguyên chủ lưu lại, thì hiện tại là bởi vì dã tâm của hắn, hắn không muốn rơi vào tầng đáy của xã hội này, hắn muốn trở nên nổi bật, hắn muốn nắm trong tay quyền lớn một phương.
Lần đầu tiên Lê Diệu Nam đối đãi khoa cử nghiêm túc hẳn lên, không còn như trước, chỉ nghĩ đạt được một viên chức, có một thân phận địa vị là được!
Toà nhà mặc dù không lớn bằng Lê phủ nhưng kiến trúc các nơi cũng tinh xảo, có phong cách riêng, trải qua một tay trang trí của nha hoàn, thoạt nhìn tăng thêm vài phần thanh nhã.
Còn nhớ khi mới mua toà nhà này, đầy đất là lá thu rụng, hoa cỏ trong viện cũng không có ai chăm sóc mà héo rũ, không nghĩ tới mới nửa tháng không đến, toàn bộ toà nhà đã rực rỡ hẳn lên.
Lê Diệu Nam rất vừa lòng với toà nhà này, vào đây ở cảm thấy trong lòng sung sướng, quả nhiên địa bàn của mình vẫn là tốt nhất. Vì để phân biệt với Lê phủ, Lê Diệu Nam đặt tên toà nhà là Lê trạch.
Đi dạo chung quanh một vòng, thấy Lâm Dĩ Hiên thật lâu không đi ra, Lê Diệu Nam hơi lo lắng. Hôm nay đánh một trận, bản thân hắn không sao, chỉ sợ Lâm Dĩ Hiên mệt mỏi nhưng không chịu lên tiếng, nghĩ lại lại vừa rồi sắc mặt Lâm Dĩ Hiên tựa hồ không tốt, Lê Diệu Nam nâng bước liền đi đến phòng ngủ, mấy ngày nay bọn họ đều cùng ăn cùng ngủ, cũng không có quá nhiều cố kỵ.
Mở cửa phòng ra, Lê Diệu Nam liền ngây dại.
Chỉ thấy Lâm Dĩ Hiên lúc này đang nửa quỳ trên giường, mái tóc ước sũng vắt lên trước ngực, gò má phiếm hồng, môi cắn chặt, hai mắt mù sương, áo lót đơn bạc kéo tới thắt lưng, lộ ra bờ lưng trơn bóng, da thịt dưới áo như ẩn như hiện. Bộ dáng này thấy thế nào, thấy thế nào cũng làm cho người mơ mộng.
Lê Diệu Nam rất nhanh đã hồi phục tinh thần, lực chú ý bị mấy vết đỏ trên lưng Lâm Dĩ Hiên hấp dẫn, bước lên phía trước, thấy Lâm Dĩ Hiên đang bôi thuốc cho mình, liền trách: “Sao không để hạ nhân làm?” Vết thương ở trên lưng sao tự bôi thuốc được, nếu hắn không lại đây, người này có phải định chịu đựng hay không.
Lâm Dĩ Hiên rầu rĩ không hé răng, Lê Diệu Nam lấy dược trong tay y, nhăn chặt mày, tuỳ ý ngồi xuống giường: “Để ta làm cho.”
Lê Diệu Nam quẹt thuốc mỡ, nhẹ nhàng xoa cho y, bàn tay dày rộng di chuyển trên lưng Lâm Dĩ Hiên. Nhìn vết đỏ trên lưng y, Lê Diệu Nam nhịn không được tán thưởng, thật không hiểu Lâm Dĩ Hiên dưỡng như thế nào, một thân da thịt còn mềm mại hơn cả nữ nhân.
“Nhẹ một chút, đau!” Lâm Dĩ Hiên khẽ nói một tiếng, giọng nói câu nhân lộ ra vài phần uyển chuyển, hai mắt phiếm nước, một bộ dáng mặc người xâm lược.
Chỉ tiếc, Lê Diệu Nam thật sự không nhìn ra, chỉ cho là mình xuống tay nặng: “Ta làm nhẹ hơn.”
Lâm Dĩ Hiên cáu giận trong lòng, y chỉ kém một chút là thoát hết nằm ở trên giường, Lê Diệu Nam đến tột cùng có phải nam nhân hay không, đối mặt với tình huống như vậy cũng có thể thờ ơ.
Lê Diệu Nam lại không nghĩ nhiều như vậy, là một thẳng nam, hắn tuy biết đến song nhi nhưng không tự mình trải qua, về mặt trực quan, hắn vẫn như trước coi Lâm Dĩ Hiên là nam nhân, nam nhân với nam nhân bôi thuốc thì có sao.
Sau đó, Lâm Dĩ Hiên lại hừ một tiếng, giọng nói cực kỳ nhỏ nhưng vô cùng sung sướng mãn nguyện.
“Còn đau?” Động tác tay của Lê Diệu Nam càng nhẹ, ngoài miệng lại không buông tha: “Đều nói ngươi đừng đi, ai bảo ngươi không nghe lời, gia trước kia cũng chưa hầu hạ ai bao giờ, đau thì chịu đi.”
Lâm Dĩ Hiên không biết là xấu hổ hay tức giận, răng nhẹ cắn môi, trên mặt hiện lên một tia xinh đẹp lộng lẫy, hai gò má càng có vẻ xinh đẹp ướt át, tiếp tục lôi ra các kiểu kỹ năng.
Thật đáng tiếc, thẳng đến khi Lê Diệu Nam bôi thuốc cho y xong, hai người cũng không cọ ra lửa.
Lâm Dĩ Hiên tức muốn chết, trên mặt lại không hiện chút nào. Nếu không phải từng ở trên sông Dương Châu nghe Lê Diệu Nam ba hoa về nữ nhân, y còn thật cho rằng Lê Diệu Nam không được, chính mình lộ ra thân thể như vậy, hắn thế mà như cái đầu gỗ.
Lâm Dĩ Hiên hiện tại chỉ cảm thấy may mắn, hôm nay mình quả thật bị thương, cần bôi thuốc cũng là sự thật, nếu không để Lê Diệu Nam nhìn ra cái gì, y không mặt mũi gặp người nữa.
Bởi vì đã trở lại nhà mình, ban đêm Lê Diệu Nam sai người dọn dẹp một gian phòng ngủ, phân phòng với Lâm Dĩ Hiên.
Lâm Dĩ Hiên đối với cái này cũng không phản bác, tình huống hôm nay rõ ràng, liền tính bọn họ không phân phòng, Lê Diệu Nam cũng không có khả năng sẽ chạm y, chớ nói đến sinh hài tử. Kế này không được, cũng chỉ có thể nghĩ phương pháp khác.
Ngày hôm sau, sáng sớm Lê Diệu Nam đã thức dậy, bắt đầu chỉnh lý kho tiền nhỏ của mình, hiện giờ tuy nói ăn mặc không lo nhưng hắn vẫn muốn suy xét làm nghề gì đó, tăng thêm tiền thu trong nhà, cũng không thể thật sự để Lâm Dĩ Hiên nuôi. Tức phụ có tiền hơn mình, áp lực rất lớn.
Huống chi, trong lòng hắn cho rằng, Lâm Dĩ Hiên sớm hay muộn đều phải rời đi, làm một đại nam nhân, hắn bây giờ là chủ một nhà, tương lai còn nhiều chỗ cần tiêu tiền, chỉ dựa vào đồ cưới Trương thị lưu lại trăm triệu không đủ.
Trước khi Trương thị qua đời, biết thân mình không được, sợ là mệnh không kéo dài, e sợ sau khi nàng đi rồi, nhi tử bị người bạc đãi, thật sự đổi không ít gia sản trong tay thành ngân phiếu, lưu cho nhi tử phòng thân, trừ bỏ đồ cưới, tổng cộng ngân phiếu có một vạn năm nghìn lượng.
Lại nói tiếp, còn phải đa tạ nguyên chủ tính tình thanh cao, trong mắt chỉ có sách thánh hiền, không có bạn tri kỉ, không cần tặng lễ làm tiệc, ngày thường chi tiêu chỉ là ăn mặc với thưởng hạ nhân, một năm cũng không dùng đến năm trăm lượng, cộng thêm mấy cái linh tinh, mấy năm này hắn cũng chỉ tiêu hơn ba nghìn lượng. Hắn mua nhà mất hai ngàn năm trăm lượng, còn dư lại chín nghìn lượng, không tính nhiều nhưng là không ít, làm sinh ý cũng đủ.
Lê Diệu Nam trái lo phải nghĩ, quyết định mở một quán trà, chuyên cung cấp chỗ cho người uống trà nói chuyện phiếm, lại thỉnh một thuyết thư tiên sinh, bản thoại là hắn viết, nào còn lo lắng không có khách.
Mấy ngày nay hắn đã tìm hiểu qua, bản thoại của cổ nhân đúng là nhàm chán, hắn có bản lĩnh văn chương của nguyên chủ, hiện đại lại có nhiều câu chuyện như vậy, nhất định có thể hấp dẫn chú ý của khách.
Quan trọng nhất là, hắn hiện tại chưa có thanh danh vang dội, mượn danh nghĩa viết bản thoại là tạo thanh thế cho mình. Chỉ cần thanh danh truyền ra, về sau ai thấy hắn, có một tên tuổi đại văn hào, thế nào cũng sẽ đánh giá hắn cao hơn một chút, kết bạn làm quan sau này cũng sẽ thông thuận hơn nhiều, thanh danh chính là một thứ tốt, Lê Diệu đánh bàn tính đến sung sướng.
Nhưng mà rất nhanh, hắn liền gặp khó khăn.
Chủ ý mở quán trà rất tốt, trọng điểm viết bản thoại cũng không tồi, nhưng xã hội hiện giờ, sĩ nông công thương, mở cửa hàng không thể là hắn ra mặt, tìm chưởng quầy ở đâu? Ít nhất phải tìm một nhân tài có thể tín nhiệm đã, về phần thuyết thư tiên sinh, hắn không lo, bản thoại nằm trong tay hắn, không sợ thuyết thư tiên sinh đầu nhập đi chỗ khác.
Hiện nay người trong tay hắn, trừ bỏ sáu nha đầu cũng chỉ còn lại một nhà Vương Tiểu Hổ, giờ đang làm việc trong cửa hàng của Trương thị, cũng không thể vừa đưa người vào đã lại lôi ra. Hơn nữa mấy huynh đệ Vương gia đến tột cùng có bản lĩnh hay không, nhìn một hai tháng cũng không đoán được.
Lê Diệu Nam cau mày, hắn có rất ít thời gian, viết bản thoại, đọc sách, thỉnh tiên sinh, khảo khoa cử, thật sự không có nhiều tinh lực đặt ở cửa hàng, nếu không tìm được một chưởng quầy thích hợp, kế hoạch chỉ sợ sẽ bị mắc cạn.
Lâm Dĩ Hiên thấy hắn sáng sớm đứng lên vội vội vàng vàng, lúc này lại mặt cau mày có, tò mò hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Lê Diệu Nam không giấu giếm, nhiều người thương nghị cũng tốt, lúc này nói ý tưởng trong lòng cho y.
Ai biết Lâm Dĩ Hiên nghe xong lại cười nhạo một tiếng, ánh mắt không biết khinh bỉ hay trêu tức, tóm lại có ý tứ xem thường: “Ngay cả ngươi mà cũng muốn viết bản thoại? Mấy cái sách luận trong thư phòng ngươi…”
Lê Diệu Nam bị nghẹn, đấy không phải hắn viết được không, nhưng nhớ tới mấy thứ nguyên chủ viết quả thật vô cùng thê thảm, Lê Diệu Nam nhịn không được đỏ mặt, cũng không trách Lâm Dĩ Hiên không nhìn vào mắt, nhưng đây không phải vấn đề chính, Lê Diệu Nam rất nhanh phản ứng lại, bất mãn nói: “Ngươi sao có thể đi thư phòng của ta.”
Lâm Dĩ Hiên đúng lý hợp tình phản bác: “Lúc trước thu dọn đồ đạc ở Lê phủ, ngươi mặc kệ mọi thứ, sách trong thư phòng, chẳng lẽ người muốn bỏ? Nghe nói sang năm ngươi còn định khảo khoa cử.”
Lê Diệu Nam không còn lời gì để nói, lúc trước chuyển đồ từ Lê phủ ra, tất cả đều là Lâm Dĩ Hiên một tay xử lý, bản thân hắn mua phòng ở xong coi như phủi tay mặc kệ, lúc này lấy đâu tư cách trách cứ người khác.
Lâm Dĩ Hiên thấy được liền thôi, cuối cùng cũng nhả ra một hơi ác khí hôm qua, suy tư trong chốc lát rồi đề nghị: “Ngươi có thể đi chợ người ở đầu phố đông chọn xem, vừa lúc cũng mua ít hạ nhân về đây, nhà chúng ta vẫn thiếu người hầu hạ, khách đến liền không đủ sai sử.”
Lê Diệu Nam ảo não mà vỗ đùi mình, hắn thế nào không nghĩ tới nhỉ, vội vàng lấy ít bạc mang trên người, một khắc cũng không chậm trễ, vội vàng ra cửa.
Chỉ để lại Lâm Dĩ Hiên trợn mắt há mồm, người này sao nói gió đã thành mưa rồi, nhưng đi cũng tốt, Lâm Dĩ Hiên tìm được ít dược liệu, đóng cửa phòng chơi đùa. Ngày xưa vì rất muốn có hài tử, y tìm không ít bí phương, hiện giờ vừa lúc dùng được, cần phải một lần đã có mang. Lâm Dĩ Hiên biết mấy ngày nay là thời gian mang thai tốt nhất của y, uống thuốc cũng là tăng thêm bảo đảm.
Tính tình Lê Diệu Nam, ở chung lâu, y cũng hiểu được bảy tám phần. Người này thoạt nhìn phong lưu không kiềm chế nhưng kỳ thật lòng dạ lạnh lùng, chuyện mình tính kế hắn nhất định không được để lại dấu vết. Nếu Lê Diệu Nam biết mình kê đơn hắn, giận chó đánh mèo với mình thì không sao, y chỉ sợ Lê Diệu Nam sẽ có thành kiến với hài tử, sai lầm như vậy y không thể phạm.
Ban đầu quyến rũ Lê Diệu Nam là muốn cứ như vậy mà làm phu phu, nam nhân không quản được nửa người dưới, cũng không thể đổ lên đầu y.
Ngặt nỗi Lê Diệu Nam nhìn mà lòng không loạn, y cũng chỉ có thể ra hạ sách này, nếu không thể một lần là mang thai, y không biết Lê Diệu Nam còn có thể nhìn mặt y hay không. Tính kế một lần có thể nói là ngoài ý muốn, hai lần ba lượt sẽ lộ dấy vết, y không thể mạo hiểm như vậy. Chỉ có như thế, y mới có thể có được tôn trọng của Lê Diệu Nam, cho dù trong lòng không thích y, cũng sẽ không bạc đãi.
Xế chiều hôm đó Lê Diệu Nam trở về, dẫn theo hơn ba mươi người, mười hai nha hoàn, sáu tiểu tư, mười lăm gia đinh, hai người biết viết biết tính cùng với người nhà bọn họ, nghe nói hai người này lúc trước cũng làm chưởng quầy trong cửa hàng của ngưởi khác, sau khi đổi đông gia mới bị bán, coi như có vài phần bản lĩnh và thủ đoạn.
Lâm Dĩ Hiên cân nhắc một chút, trước để bọn họ học quy củ của Lê trạch, về phần nên an bài như thế nào, sau một tháng sẽ xem xét.
Lê Diệu Nam thấy vậy gật đầu đồng ý. Lần này đi chợ người có tác động rất lớn đối với hắn, thành Dương Châu là nơi phồn hoa, hắn chưa từng nghĩ qua còn có nơi như vậy. Hắn tuy không phải người từ bi nhưng nhìn người bị coi như gia súc mà bán, trong lòng cũng không thoải mái, lại một lần nữa nhận thức được rõ ràng chênh lệch giữa người xưa và người hiện đại, cũng càng thêm hướng tới con đường làm quan.
Nếu nói trước kia hắn khảo khoa cử, nguyên nhân chủ yếu bởi vì ý niệm nguyên chủ lưu lại, thì hiện tại là bởi vì dã tâm của hắn, hắn không muốn rơi vào tầng đáy của xã hội này, hắn muốn trở nên nổi bật, hắn muốn nắm trong tay quyền lớn một phương.
Lần đầu tiên Lê Diệu Nam đối đãi khoa cử nghiêm túc hẳn lên, không còn như trước, chỉ nghĩ đạt được một viên chức, có một thân phận địa vị là được!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook