Buổi chiều, hai người định đi tìm tộc trưởng nói chuyện, thuận tiện bái kiến tộc trưởng phu nhân, nhưng còn chưa ra cửa đã có hạ nhân trở về bẩm báo, nói là chi thứ hai trả lại toàn bộ lễ vật bọn họ đưa đến.

Lê Diệu Nam và Lâm Dĩ Hiên liếc nhìn nhau, chi thứ hai thì bọn họ biết, nghe nói tộc thúc của chi thứ hai đã từng đậu Cử nhân, rất có địa vị trong tộc. Hai người bọn họ mới đến, theo lý thì cũng chưa làm cái gì không đúng đối với chi thứ hai mới phải. Hai người không hiểu, vừa lúc muốn đi bái kiến tộc trưởng, bọn họ cũng không chậm trễ, bảo người mang theo lễ vật đã chuẩn bị tốt liền đi về phía chính phòng.

Tộc trưởng phu nhân là một phu nhân khôn khéo già dặn, tuổi ước chừng bốn mươi, trên người ăn diện gọn nhẹ, thấy bọn họ liền cười: “Ta đoán các ngươi sẽ đến mà, đang nói thì người liền tới.”

“Kiến quá tộc trưởng phu nhân.” Lê Diệu Nam khom mình hành lễ.

“Kiến quá Vân thẩm tử.” Lâm Dĩ Hiên đã sớm hỏi thăm xưng hô của người khác với tộc trưởng phu nhân, lúc này thấy bà cũng gọi luôn.

Tộc trưởng phu nhân vừa nghe liền nở nụ cười, nhìn Lê Diệu Nam nói: “Cái gì phu nhân với không phu nhân, không phải là một lão bà tử sao. Về sau giống như tức phụ của ngươi, gọi ta là Vân thẩm tử là được.”

Lê Diệu Nam sờ sờ mũi, phương diện này hắn quả thật không bằng Lâm Dĩ Hiên khéo đưa đẩy, biết nghe lời phải mà kêu: “Vâng, Vân thẩm tử.”

Vân thẩm tử vừa lòng mỉm cười, chỉ vào người bên cạnh giới thiệu: “Đây là tức phụ của đại nhi ta, đại tôn tử, còn có tức phụ của nhị nhi, các ngươi lại đây gặp mặt.”

“Đại tẩu tử khỏe, đệ muội khỏe.” Lâm Dĩ Hiên vội vàng sai người đưa đến lễ vật đã chuẩn bị tốt, người trong nhà tộc trưởng đều có phần, đưa cho hai vị tức phụ chính là hai cuộn gấm vóc, cho Vân thẩm tử là bốn cuộn gấm vóc thêm một vòng tay vàng. Mặt khác tôn tử của tộc trưởng được tặng giấy và bút loại tốt nhất, tôn nữ vừa mới trăng tròn là một khoá trường mệnh.

Lê Diệu Nam là biểu tình bị sét đánh, hoa mắt chóng mặt không biết phương hướng. Lê Hữu Tín mới mười tám tuổi, không nghĩ tới nhi tử đã có thể chạy.

“Nam thúc, Nam thẩm.” Tiếng tiểu hài tử ngây thơ gọi.

“Ngoan!” Lê Diệu Nam sờ sờ đầu nó, cảm thấy loài sinh vật tiểu hài tử này đúng là một tồn tại khiến người yêu thích.

Lâm Dĩ Hiên lấy từ trong ngực ra một khối ngọc bội, ánh mắt nhìn về phía tiểu hài tử bất giác trở nên nhu hoà: “Cầm chơi đi, đây là tâm ý của thúc thúc và thẩm thẩm.”

Tiểu hài tử sợ hãi mở to mắt, không dám nhận mà nhìn về phía đại tẩu tử, thấy đại tẩu tử nhìn Vân thẩm tử, nó lại quay sang nhìn tổ mẫu của mình.

Vân thẩm tử không đồng ý mà trách: “Các ngươi tới thì tới, lễ cũng đưa, này là cái gì, tiểu hài tử không thể nuông chiều, nó không hiểu chuyện, cho nó đồ tốt cũng sẽ bị phá hỏng.”

Lâm Dĩ Hiên thấy bà ngoài miệng tuy trách cứ nhưng trong mắt lại tràn đầy cao hứng, liền cười nói: “Này tính cái gì, bất quá là hợp nhãn duyên thôi, lệnh tôn thông minh lanh lợi, đại tẩu tử giáo dục thực tốt, ta coi mà thích đây.”

Lê Diệu Nam lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Dĩ Hiên lộ ra tươi cười ở ngoài Lâm phủ, trong lòng kinh ngạc đồng thời cũng dâng lên một chút ghen tị. Tiểu hài tử có gì đáng yêu, rõ ràng hắn mới là người tao nhã phóng khoáng kìa, sao không thấy Lâm Dĩ Hiên cười với hắn một cái.

Vân thẩm tử thấy Lâm Dĩ Hiên kiên trì cũng không ngăn trở nữa, gật đầu, tiểu tử kia vô cùng cao hứng tiếp nhận ngọc bội, mềm mại nói: “Cảm ơn Nam thẩm.”

Đại tẩu tử cũng vui mừng, người khác khen nhi tử của nàng, ai lại không thích, huống chi Lâm Dĩ Hiên cũng gián tiếp khen nàng, nói nàng giáo dục tốt.

Vân thẩm tử liếc nhìn Lê Diệu Nam và Lâm Dĩ Hiên, cười ghẹo: “Thích tiểu hài tử như vậy, nhanh chóng nắm chặt thời gian mà sinh một đứa, cũng kế thừa hương khói của Tam thúc.”

Lê Diệu Nam nháy mắt đỏ bừng mặt, cả người không được tự nhiên, đã lâu không xấu hổ như vậy, lặng lẽ liếc Lâm Dĩ Hiên một cái, thấy mặt y không đổi sắc, trong lòng càng có chút chột dạ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy không đúng, hắn chột dạ cái lông gì, hắn với Lâm Dĩ Hiên vốn không phải phu thê chân chính, vì cái lông gì mà hắn phải thấy lo lắng không thôi.

Lê Diệu Nam nghĩ vậy, sắc mặt cũng dịu đi, vội vàng lấy cái cớ, nói là muốn tìm tộc trưởng nói chuyện, như bị lửa cháy đến mông mà vội vã rời đi, hậu trạch nội viện quả nhiên không phải nơi nam nhân nên ở.

Vân thẩm tử không nhịn được, cười đến thở dốc: “Nhìn xem, đều lớn như vậy rồi mà còn ngại với thẹn đâu.”

Lâm Dĩ Hiên không hùa theo, chỉ có y mới hiểu, thấy biểu hiện của Lê Diệu Nam, đáy lòng dấy lên từng trận ý lạnh.

Lại nói Lê Diệu Nam bên này, nhìn thấy tộc trưởng thì ông đang dạy dỗ tiểu nhi tử, Lê Hữu Tín thì đi nhà thúc phụ. Lê Diệu Nam chào hỏi Lê Hữu Nghiễm, nhìn thiếu niên non choẹt trước mặt, Lê Diệu Nam lại một lần nữa cảm thán người xưa trưởng thành thật sớm, mười lăm tuổi đã có thê tử, chó má, đây là giết hại cây non có biết không.

Nói chuyện với tộc trưởng, Lê Diệu Nam hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Chi thứ hai có bất mãn với ta, hôm nay lễ vật phu lang đưa đi đều bị trả về.” Dù sao chi thứ hai rất có danh vọng trong tộc, nếu không quan hệ tốt, hắn và Lâm Dĩ Hiên đều bất lợi.

Lê Kính Tường thở dài một tiếng, yên lặng một hồi mới chậm rãi nói. Vốn là bộ tộc Lê thị trải qua mấy thế hệ không ngừng cố gắng, hiện giờ đã không chỉ là nhà nông mà thuộc loại vừa làm ruộng vừa đi học, ở Tô Châu cũng coi như nổi danh. Đông đảo đệ tử trong tộc đọc sách, Tú tài cũng có vài người, trừ bỏ tổ tiên của Lê Thái An, chi thứ hai bên kia cũng có một Cử nhân. Đây là chuyện của mấy năm trước, chỉ tiếc thời điểm Khiêm nhị bá đậu Cử nhân đã bốn mươi sáu, vô vọng tục khảo Tiến sĩ, quan trường lại không có cửa, mưu không đến quan, chỉ có thể ảm đạm hồi hương, làm tiên sinh ở tộc học*.

(*Tộc học: trường học trong tộc. Sau này sẽ còn bắt gặp các loại “học” khác ví dụ như quan học.)

Cũng bởi vì chuyện này mà chi thứ hai kết thù với Lê phủ, Mã Ngọc Liên vì chất tử nhà nương mưu quan, chẳng quan tâm người trong tộc của lão gia, thậm chí còn ẩn ẩn chèn ép, chỉ sợ tộc nhân của lão gia có tiền đồ, lướt qua Lê phủ, điều này làm có chi thứ hai có thể nào không hận.

Lê Diệu Nam nghe xong chỉ biết cười khổ, hắn còn chưa quá kế đã có thêm một kẻ thù, người Lê phủ thật đúng là, cứ thích đi làm mấy chuyện hèn mọn.

“Không sao.” Lê Kính Tường không để ý lắm: “Đợi ngươi quá kế xong, trở thành nhi tử của Lê Thái Thành, kế thừa nhất mạch hương khói của lục phòng, Khiêm nhị bá cũng không phải người không hiểu lý lẽ, đến lúc đó ngươi cùng phu lang đi bái kiến ông ta, khẳng định sẽ không bị cự tuyệt ở cửa.”

“Đa tạ Tường thúc.” Lê Diệu Nam nói lời cảm tạ, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, Khiêm nhị bá dạy học ở tộc học, mấy chục đệ tử đều là người tộc Lê thị, nếu thật sự đắc tội ông ta, chỉ bằng những học sinh mà ông ta dạy dỗ, Lê Diệu Nam nghĩ mà thấy đau đầu.

Lê Kính Tường cười thoải mái: “Ngươi khách khí với ta làm gì, hôm nay ngươi cứ an tâm nghỉ ngơi, ngày mai lại đi bái phỏng Tứ thúc công. Ngày kia là ngày hoàng đạo, chúng ta khai tông từ, vừa lúc đưa ngươi và tức phụ vào gia phả.”

“Còn đưa cả y vào gia phả?” Lê Diệu Nam sửng sốt, trong lòng phát sầu, hắn từng hứa hẹn với Lâm Dĩ Hiên, quá kế xong liền thả y tự do, nếu muốn ghi vào gia phả….

Lê Kính Tường bật cười: “Đương nhiên, chỉ có ghi vào gia phả, tức phụ của người mới có thể danh chính ngôn thuận trở thành người Lê gia.”

Lê Diệu Nam cau mày, lại không biết nên giải thích thế nào, chỉ đành tạm thời buông chuyện này xuống, hy vọng Lâm Dĩ Hiên biết xong sẽ không quá tức giận.

Không lâu sau, đại tẩu tử đến gọi hai người dùng cơm.

Gặp lại Lâm Dĩ Hiên, biểu tình của Lê Diệu Nam đã sớm khôi phục bình thường, không có chút nào xấu hổ của vừa rồi. Thấy Lâm Dĩ Hiên vẫn là một bộ thần thái thản nhiên, hắn cũng không nói nên lời là thất vọng hay là gì, nhưng nỗi lòng vẫn đè trên ngực rốt cuộc buông xuống.

Dùng xong cơm, lại trò chuyện một chút, thấy ánh mắt tộc trưởng lộ ra chút mệt mỏi, Lê Diệu Nam và Lâm Dĩ Hiên nhẹ nhàng cáo từ.

Ngồi xe mệt nhọc một đường, tối hôm qua lại thức trắng đêm không ngủ, lúc này bọn họ cũng mệt. Trở lại phòng, Lê Diệu Nam liền nói hết chuyện với Lâm Dĩ Hiên.

Lâm Dĩ Hiên yên lặng, không phải không muốn nói chuyện mà là không biết nên nói cái gì cho phải. Cái gọi là thả y tự do tất cả đều là ý tưởng của Lê Diệu Nam, y đã từng đáp ứng sao?

Lê Diệu Nam thấy thế, lại nói một tràng cam đoan, không gì là không khiến Lâm Dĩ Hiên yên tâm, hắn chỉ coi y là bạn, tuyệt đối không có tình yêu, liền tính ghi vào gia phả, Lâm Dĩ Hiên nếu muốn rời đi, hắn cũng tuyệt đối không ngăn trở.

Lâm Dĩ Hiên rót cho hắn ly trà: “Khát nước rồi!”

Lê Diệu Nam được yêu thương mà hoảng sợ, chỉ thiếu điều đánh rơi ly trà xuống đất. Liếm liếm khoé môi mới phát hiện miệng lưỡi mình quả thật có chút khô, ừng ực như trâu nhai mẫu đơn, một hơi uống hơn nửa chén.

Lâm Dĩ Hiên nhàn nhạt nhìn hắn: “Ta ngủ trước.”

Lê Diệu Nam ngây người trong chốc lát, như vậy là xong? Lâm Dĩ Hiên không mắng hắn, không tức giận, đây không có khả năng đi, đã thấy nhiều Lâm Dĩ Hiên mặt lạnh, hắn đột nhiên cảm thấy không thích ứng.

Lâm Dĩ Hiên không để ý đến hắn, lấy từ trong tủ treo quần áo ra hai cái chăn, một trải một đặt giữa giường, sau đó gỡ trâm gài tóc, mái tóc đen mướt dài thẳng xoã xuống, ánh nến chiếu lên gò má y càng có vẻ thanh lãnh.

Lê Diệu Nam rầu rĩ, thật giống như bị cái gì ngăn chặn.

Lâm Dĩ Hiên không nhìn hắn thêm cái nào, rất tự nhiên mà chải vuốt mái tóc đen nhánh, sau đó cởi áo ngoài, chỉ còn lại một chiếc áo lót đơn bạc, cởi hài, nằm bên trong giường, một nửa giường bên ngoài rõ ràng là cho Lê Diệu Nam.

Lê Diệu Nam ngồi ngốc một lát, thấy Lâm Dĩ Hiên đi ngủ thật, lúc này mới ảo não vỗ mình một cái, Lâm Dĩ Hiên không tức giận là chuyện tốt, hắn phí sức hoài nghi làm gì, chẳng lẽ hắn còn có tiềm chất cuồng ngược. Lê Diệu Nam nghĩ đến đây liền rùng mình một cái, vội vội vàng vàng cởi quần áo, ngủ ở bên ngoài, quay đầu còn có thể nhìn thấy khuôn mặt ngủ say của Lâm Dĩ Hiên.

Lâm Dĩ Hiên nhận thấy bên cạnh có người nằm xuống, cũng không định mở mắt, y không biết Lê Diệu Nam nghe được đồn đại từ đâu cho rằng y có ý trung nhân, y không thể giải thích cũng không muốn giải thích. Giải thích thì sao? Lê Diệu Nam căn bản không thích song nhi, giải thích rõ ràng có khi còn bị đẩy đến xa hơn, cứ như vậy đi, hôm nay y hơi mệt, nghỉ ngơi một chút trước đã. Ngày mai là tốt rồi, ngày mai y sẽ giữ vững tinh thần, mặc kệ Lê Diệu Nam nghĩ thế nào, vị trí đương gia phu nhân này phải là của y.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương