Đêm đó, Lâm Dĩ Hiên thu dọn một gian phòng ở ngay sát vách phòng ngủ.

Lê Diệu Nam tỏ vẻ rất sung sướng, cho là một phen chân tình thiết ý của mình cảm động Lâm Dĩ Hiên nên mới tính toán bắt tay giảng hoà.

Không cần tiếp tục ngủ nhuyễn tháp, lại có thể độc chiếm giường lớn, Lê Diệu Nam đột nhiên cảm thấy Lâm Dĩ Hiên kỳ thật cũng không khó ở chung như vậy.

Nhưng mà, tâm tình tốt cũng không duy trì được bao lâu. Sáng sớm hôm sau, Lê Diệu Nam thật sự kéo dài thời gian rèn luyện lên một canh giờ.

Ra một thân mồ hôi, vừa mới tắm xong, tóc vẫn ướt sũng, Lê Diệu Nam định dùng điểm tâm xong liền đi tìm Hữu Tín huynh bàn chuyện quá kế, làm càng sớm càng tốt, ai biết có vài người không đợi kịp.

Lê Diệu Nam còn chưa ra cửa, Mã Ngọc Liên đã phái một lão ma ma tới, vênh váo bước vào Cảnh Lan viện, cằm ngẩng cao, chỉ thiếu mỗi lỗ mũi hướng lên trời, nói một tràng vô nghĩa, vừa chỉ trích hắn bất hiếu vừa nói tân phu lang không quy củ, nói tóm lại chính là muốn bọn họ đi thỉnh an.

Được rồi, Mã Ngọc Liên quả thật chiếm lý, qua ba ngày tân hôn, phu thê đi thỉnh an phụ mẫu là quy củ, trừ phi trưởng bối nói rõ không cần, nếu không bọn họ không đi thỉnh an thì là bất hiếu.

Lê Diệu Nam đối với chuyện này cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, Lâm Dĩ Hiên đã hồi môn, người Lê gia nhịn được mới là lạ, nhưng hắn thật không ngờ những người đó sẽ vội vàng như vậy. Hôm qua hồi môn, hôm nay đã bắt đầu đập phá, bản thân hắn thì không hề gì, hắn chỉ lo cho Lâm Dĩ Hiên, trưởng bối thường thích lập quy củ cho tức phụ, Mã Ngọc Liên nếu thay đổi nhiều biện pháp gây sức ép, hắn sợ Lâm Dĩ Hiên không chịu được. Dù sao, trưởng bối lập quy củ cho tức phụ, bất luận kẻ nào cũng không nói được một chữ sai.

Hai người cùng đi vào chính viện, bọn họ một người chi lan ngọc thụ, một người thanh nhã như liên, nhìn qua thật đúng là một đôi bích nhân.

Bên người Mã Ngọc Liên tỳ nữ vờn quanh, dưới gối một đôi nữ nhi hầu hạ, chính viện thật náo nhiệt.

“Thỉnh an phu nhân.”

“Thỉnh an phu nhân.”

Hai người quy củ hành lễ.

Mã Ngọc Liên cười nói: “Mau đứng lên đi, hôm qua hồi môn có thuận lợi không? Các ngươi nha, trở lại cũng không biết nói một tiếng, mệt đến phụ mẫu quan tâm.”

“Hài nhi thấy sắc trời đã tối, không dám làm phiền phụ mẫu, thỉnh phu nhân trách phạt.”

“Nói cái gì trách phạt với không trách phạt, đứa nhỏ này đúng là đa lễ.”

Lê Diệu Nam bĩu môi, nếu hắn không nhận sai trước, ai biết Mã Ngọc Liên sẽ nói hươu nói vượn cái gì. Chỉ là tối hôm qua trở về không đi chính viện bẩm báo cũng thành hắn sai, mệt đến phụ mẫu quan tâm. Vô nghĩa, Mã Ngọc Liên gặp quỷ mới quan tâm hắn.

“Nhị ca ca khoẻ, nhị ca phu khoẻ.” Lê Thục Vân khéo léo cười phúc hậu.

Lê Thục Trân hừ lạnh một tiếng, bỏ qua Lê Diệu Nam, ánh mắt nhìn về phía Lâm Dĩ Hiên: “Nhị ca phu, ngọc Phật ngươi đưa ta thật là dễ nhìn, còn có đồ chơi mới lạ nào khác không?”

Lâm Dĩ Hiên nhíu mày, người nhà này thật sự rất không quy củ, nữ tử chưa xuất giá sao có thể đòi đồ vật của người khác như vậy, thản nhiên nói: “Sợ là khiến muội muội thất vọng rồi.”

Lê Thục Trân không nể mặt, rất không cao hứng xoay người.

Mã Ngọc Liên quở trách: “Đứa nhỏ này thật không hiểu chuyện, nhị ca phu của ngươi cũng không phải người keo kiệt, đùa ngươi thôi.”

Trong lòng Lê Diệu Nam nhảy dựng lên, cái gì gọi là đùa ngươi thôi, không keo kiệt thế nào mới tính là hào phóng, cái đó và cướp đoạt có khác gì nhau.

Lâm Dĩ Hiên nói: “Phu nhân thứ lỗi, bởi vì ta là song nhi, đồ vật nữ tử dùng ta quả thật không có.”

Mã Ngọc Liên không biết nói gì, vô luận thị có tin hay không, Lâm Dĩ Hiên nói hợp tình hợp lý, thị không phản bác nổi.

Không làm gì được Lâm Dĩ Hiên, Mã Ngọc Liên cũng sốt ruột, nụ cười trên mặt phai nhạt một chút: “Lão phu nhân sợ là đang sốt ruột chờ, chúng ta đi thỉnh an người. Các ngươi cũng thật là, thành thân còn không hiểu chuyện, không biết chủ động đi thỉnh an trưởng bối, còn cần ta phái người đi thỉnh.”

Lê Diệu Nam tỏ vẻ sợ hãi, vội vàng xin lỗi: “Phu nhân đừng nói vậy, hài nhi xấu hổ vô cùng, sớm biết như thế, hài nhi nhất định sẽ không coi lời mấy ngày trước là thật, tưởng là phu nhân hiền từ, có lòng để ta cùng phu lang thân mật cho nên mới miễn thỉnh an.”

Mã Ngọc Liên sớm biết miệng lưỡi hắn bén nhọn, bị hắn nói chặn cũng không để trong lòng, tự động xem nhẹ chuyện mấy ngày trước chính là thị và lão phu nhân làm chủ, bảo hai người không cần thỉnh an, khoát tay nói: “Đi đi!”

Đoàn người đi đến Ngọc Minh đường, thỉnh an lão phu nhân xong, Mã Ngọc Liên liền cho Lê Diệu Nam đi xuống trước, chỉ để lại Lâm Dĩ Hiên, nói là muốn lập quy củ cho tức phụ. Chỉ cần gây sức ép doạ sợ Lâm Dĩ Hiên, xem y còn dám hoành hành hay không, lấy đồ cưới của y còn không phải dễ như trở bàn tay.

Lê Diệu Nam có chút lo lắng, thân thiết mà nhìn Lâm Dĩ Hiên một cái. Chỉ thấy Lâm Dĩ Hiên mặt không đổi sắc, không đồng ý mà nhìn Mã Ngọc Liên, nhẹ nhàng nói một câu liền khiến đám người xung quanh kinh ngạc: “Phu nhân nói cẩn thận, ta là song nhi, sao có thể ở cùng một phòng với phu nhân, ở thời ngũ đại liệt hầu* này, ta cũng không muốn mất thanh danh.”

(*Ngũ đại liệt hầu: Ngũ Đại Thập Quốc (907-979) là một thời kỳ trong lịch sử Trung Quốc, bắt đầu từ khi triều Đường diệt vong, kéo dài đến khi triều Tống thống nhất Trung Quốc bản thổ. Thời kỳ này phân thành Ngũ Đại (907-960) cùng Thập Quốc (907-979). Về bản chất, Ngũ Đại Thập Quốc là sự tiếp nối của tình trạng phiên trấn cát cứ dưới triều Đường và tình hình chính trị hậu kỳ của triều Đường. Sau khi triều Đường diệt vong, phiên trấn các nơi tự lập quốc, trong đó tại khu vực Hoa Bắc, các quốc gia phiên trấn lực mạnh được gọi là Ngũ Đại, trong đó có các chính quyền do tộc Sa Đà kiến lập. Năm nước này mặc dù có thực lực lớn mạnh, song vẫn không có khả năng khống chế toàn bộ Trung Quốc bản thổ, chỉ là triều đình theo kiểu phiên trấn. Ở các phương khác cũng có một vài chính quyền phiên trấn xưng đế, một vài chính quyền phụng Ngũ Đại làm tông chủ quốc, trong đó có mười nước với thời gian tồn tại tương đối lâu dài, quốc lực khá mạnh, gọi chung là “Thập Quốc”.)

Lê Diệu Nam nhịn cười, hai vai run run, Lâm Dĩ Hiên hắt chậu nước bẩn này quá tốt, lời này thật sự sắc bén, lão phu nhân và Mã Ngọc Liên nếu muốn lập quy củ cho y trừ phi không cần thanh danh.

Lê Diệu Nam thất vọng, hắn thế nào lại không nghĩ tới còn có chuyện này.

Thế giới này công bằng, song nhi cũng có đủ các loại công năng như nam nhân, chỉ là bọn họ có thể sinh hài tử, lại không thể để nữ nhân sinh hài tử, dần dà mọi người mới quên kỳ thật song nhi cũng có thể lên giường với nữ nhân.

Mã Ngọc Liên tức muốn ngã ngửa, thầm mắng trong lòng: "ta phi! Ngươi đều bỏ trốn với người khác rồi, còn thanh danh cái gì."

Lão phu nhân càng là nổi trận lôi đình, bà đã già rồi mà còn có người hắt nước bẩn lên bà, cái này mà truyền ra ngoài, bà biết gặp mặt liệt tổ liệt tông thế nào.

Vô luận hai người tức giận như thế nào, một cửa này, Lê Diệu Nam và Lâm Dĩ Hiên thông qua an toàn. Cũng chẳng lâu lắm, lão phu nhân cho bọn họ trở về.

Lê Diệu Nam chưa bao giờ coi thường nữ nhân, cũng không cho là lão phu nhân và Mã Ngọc Liên cứ như vậy mà yên tĩnh. Sau khi trở về, Lê Diệu Nam liền dặn Lâm Dĩ Hiên mau chuyển những đồ đáng giá ra ngoài. Nói đến đây, liền không thể không cảm tạ Mã Ngọc Liên, may mắn thị an bài tân phòng tại Cảnh Lan viện, bên góc còn có cái cửa hông sát đường, chuyển đồ ra ngoài rất tiện.

Hai người phân công nhau làm việc, Lê Diệu Nam không dừng ngựa mà đi biệt viện.

Lê Hữu Tín hiển nhiên không nghĩ tới hắn lại thần tốc như vậy, nhưng nhìn thấy thư đề cử của Quốc Tử Giám, trong lòng vẫn vui mừng kinh ngạc vạn phần, vỗ ngực cam đoan nhất định sẽ làm thoả đáng mọi chuyện.

Lê Diệu Nam phân tích cho hắn ta một chút về lợi và hại của thư viện Minh Vi và Quốc Tử Giám, hai phong thư đều giao cho hắn ta, về phần nên chọn như thế nào thì xem quyết định của hắn ta.

Lê Hữu Tín suy tính, hai phong thư hắn ta đều sẽ dùng, Lê thị đệ tử nhiều người đọc sách, trừ bỏ thư đề cử của Quốc Tử Giám lưu lại cho mình, bên thư viện Minh Vi, Lê Hữu Tín tính lấy ra vài đứa nhỏ trong tộc để bồi dưỡng. Tuổi còn nhỏ không cần gia nhập đảng tranh, đi thư viện Minh Vi rất thích hợp, đệ tử trong tộc nếu có chút tiền đồ, nào còn sầu Lê thị không thể quật khởi.

Lê Hữu Tín vốn còn tưởng rằng Lê Diệu Nam có thể cầu được một cái danh thiếp là đã khó lường, không nghĩ tới sẽ có vui mừng kinh ngạc như vậy, danh ngạch vào Quốc Tử Giám tuy chỉ có một nhưng bên Minh Vi thư viện có thể đề cử ba người.

Cùng ngày, Lê Hữu Tín liền bẩm báo thúc bá, nói phải về Tô Châu một chuyến. Nhị thúc bá tò mò lắm nhưng miệng Lê Hứu Tín ngậm quá chặt, ông chỉ đành phẫn nộ vung tay to, chuẩn thỉnh cầu của Lê Hữu Tín, bảo hắn ta đi nhanh về nhanh.

Bọn họ lần này đến Dương Châu không chỉ để mừng tân hôn của Lê Diệu Nam, còn có đại thọ năm mươi của lão phu nhân, làm đại biểu của tộc trưởng, Lê Hữu Tín tất nhiên không thể vắng mặt.

Nhị thúc bá vuốt chòm râu, trong lòng rõ ràng tiểu tử Lê Hữu Tín kia từ nhỏ đã được xem như tộc trưởng mà bồi dưỡng, chuyện không có lợi khẳng định sẽ mặc kệ, liền xem bọn nó có thể giấu đến khi nào, nói vậy lần này về nhà, việc Lê Diệu Nam sở cầu sẽ có kết quả.

Bên kia, Lê Diệu Nam nói lời tạm biệt với Lê Hữu Tín xong cũng không về Lê phủ mà xoay người đi tìm người môi giới.

Sau nhắc nhở của Lâm Dĩ Hiên, Lê Diệu Nam mới nhớ tới, rời khỏi Lê phủ, hắn ngay cả toà nhà cư trú cũng không có, không thể sau khi quá kế, thật sự cùng Lâm Dĩ Hiên trụ ở Lâm phủ, hắn không mặt dày đến vậy.

Trải qua các loại giới thiệu của Vương môi giới, Lê Diệu Nam dạo một vòng thành Dương Châu, rốt cuộc nhìn trúng một toà tam tiến trạch viện. Toà nhà này vốn là sản nghiệp của một vị phu nhân nhà quan, hiện giờ trượng phu được điều nhiệm lên kinh thành, người một nhà đều phải dọn đi nên mới muốn bán, giá cả so với nhà cửa bên cạnh cao hơn một nửa nhưng hoàn cảnh bên trong quả thật tốt, mà vị trí cũng tốt, cách Lê phủ mấy con phố. Một cái thành Dương Châu to như vậy, nếu không có ngoài ý muốn, nói không chừng vài năm cũng không chạm mặt.

Sau một hồi cò kè mặc cả, Lê Diệu Nam dùng hai ngàn năm trăm lượng bạc mua toà nhà kia, bởi vì chủ nhà là quan gia phu nhân, cùng ngày bọn họ liền đi quan phủ làm thủ tục xong xuôi, không mất thêm văn tiền nào. Lại nói Lê Diệu Nam coi như lời, bằng không cao thấp chuẩn bị, mời người ăn cơm, không tốn trăm lượng bạc sợ là không nhanh được như thế.

Đi nha môn một chuyến, Lê Diệu Nam càng thêm kiên định quyết tâm khảo khoa cử, cuộc sống của dân chúng bình dân quả thực….

Dùng bạc của mình mua đồ, trừ bỏ giá cả còn bị nha môn bóc lột một tầng, không có quan chức trên người, Lê Diệu Nam tự nhận là không nén giận được.

Trở lại Cảnh Lan viện, Lê Diệu Nam liền giao khế ước mua nhà cho Lâm Dĩ Hiên, để y nhìn.

Lâm Dĩ Hiên không lên tiếng, cẩn thận cất kỹ khế ước, ấn tượng đối với Lê Diệu Nam hơi đổi một xíu, ít nhất hắn nguyện ý không chút nghi ngờ giao sản nghiệp vừa đặt mua cho mình. Mặc kệ Lê Diệu Nam có tính toán gì, phóng y tự do hay là dưỡng y cả đời, phần tín nhiệm này của Lê Diệu Nam là thực khó có được. Nhưng liền tính là khó có được, cũng không thể xem nhẹ sự thật Lê Diệu Nam là một kẻ vô lại, lại còn tham hoa háo sắc.

Lâm Dĩ Hiên không định bóc trần ý tưởng trong lòng, chỉ cần Lê Diệu Nam bảo trì phần tôn trọng này đối với y, y có thể ngồi vững vàng vị trí đương gia phu nhân.

Hai người lần đầu tiên tâm bình khí hoả ngồi xuống nói một hồi nói chuyện.

Lâm Dĩ Hiên rất ngạc nhiên, Lê Diệu Nam như thế nào có thể trong một đêm mà xem xong nhiều sách như vậy.

Lê Diệu Nam nghe được khen ngợi, cái đuôi lập tức cong lên.

Lâm Dĩ Hiên quay đầu, lười nhìn hắn, ngược lại bắt đầu thương nghị chuyện quá kế. Dựa theo ý tứ của Lê Diệu Nam là trộm chuyển toàn bộ đồ cưới của y ra ngoài.

Nhưng Lâm Dĩ Hiên lại cho rằng, người Lê gia không thấy thỏ sẽ không thả ưng, nếu không có chỗ tốt, sao có thể dễ dàng để cho bọn họ quá kế. Y cảm thấy so với trộm chuyển đồ ra ngoài, không bằng kiếm một ít hàng giả đến, đổi thật thành giả, lu mờ con mắt người khác, đến lúc quá kế ra ngoài, có mấy thứ này để lại, người Lê gia sẽ không quá mức cản trở.

Lê Diệu Nam vỗ bàn tán dương, khen ngợi Lâm Dĩ Hiên một bụng ý xấu.

Lâm Dĩ Hiên đen mặt, cảm thấy không thể cho Lê Diệu Nam sắc mặt tốt, có người khen người như vậy sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương