Xuyên Qua Mạt Thế Tung Hoành
-
Chương 20
Nhận thấy nhiều ánh mắt đang hướng về họ, anh và Phong Thần không lộ ra vẻ hung tàn như lúc trước, khuôn mặt hai anh lúc này tràn đầy vui vẻ hạnh phúc khi được ăn đồ bảo bối của họ nấu, hơi đâu còn để ý đến những người khác.
Hai người không khó chịu nhưng không có nghĩa là người khác cũng như hai anh. Tiểu Thỏ bực dọc khi bị người khác nhìn mình như nhìn thức ăn, lạnh lùng quét mắt cảnh cáo về phía những người kia.
Mọi người đang tham lam suy nghĩ, bỗng rùng mình một cái, ánh mắt của cô nhìn hô thật lãnh lẽo đầy ý cảnh cáo. Thu hồi ánh mắt, không một ai dám liếc nhìn nữa, ai nấy đều tự giác đi phía khác ngồi.
Phong Thần ăn vừa xong, liền đưa mắt nhìn Tiểu Thỏ, thấy cô một thân sát khí, anh hoảng hốt kéo cô lại gần mình, do lực quá mạnh nên Tiểu Thỏ ngồi hẳn trên đùi anh.
"" Anh sao thế? "" Thấy mặt Phong Thần trắng bệt, cô lo lắng hỏi, quên mất mình đang ngồi trên đùi anh cực kì mờ ám.
"" Anh không sao, em chưa ăn gì mà phải không, ngồi xuống đây ăn đi nào"" Phong Thần sựt tỉnh trốn tránh nói, lúc nãy nhìn cô toả ra sát khí, làm anh nhớ đến ở thế giới trước cô cũng giống như hiện giờ, cô giết người đến mức làm mình bị thương. Anh bị ám ảnh mãi cái cảnh cô bị thương nên mới độy nhiên hoảng hốt như vậy. Đã hứa sẽ bảo vệ cô thật tốt dù trong hoàn cảnh nào, anh sẽ giảm bớt đi việc Tiểu Thỏ chính mình ra tay.
Phong Dựt ngồi bên cạnh nhìn Tiểu Thỏ ngồi trên đùi em trai mình thì dấm chua đổ đầy ra, lúc nãy nhìn Tiểu Thỏ như vậy anh cũng rất lo lắng, thấy cô không như lúc trước nữa thì mới yên tâm nhưng nhìn em trai và bảo bối âu yếm, mặc dù Thần là em trai của anh thì anh cũng ghen nha.
""Này, em bỏ bảo bối ra được rồi đó! Em định không cho em ấy dùng bữa à"" Giọng nói chua chua vang lên.
Nghe lời anh trai nói, Phong Thần mới để ý đến mình đang ôm chặt Tiểu Thỏ, cô lại đang ngồi trên đùi mình. Anh vừa vui vừa đỏ mặt buông cô ra, ấp úng nói:"" em, em ăn đi""
"" HaHa, anh thật đáng yêu, nam nhân lạnh lùng thường ngày đâu rồi, sao nay lại đỏ mặt thế hả hả"" Tiểu Thỏ buồn cười trêu chọc anh.
Phong Dật Thấy cô không để ý mình, chỉ lo giỡn với em trai. Hũ dấm to đùng đang kìm nén bỗng bùng phát, anh giận dỗi bĩu môi kéo rồi ôm cô ngồi trên đùi mình, anh ủy khuất nũng nịu nói:"" Bảo bối, em không để ý tới anh, không cho phép không nói chuyện với anh, không cho phép bỏ quên anh sang một bên""
"" Dật, em có bỏ quên anh đâu, haha tính tình anh vẫn như xưa không thay đổi được mà, thật bá đạo"" Vì đã quen với lời nói bá đạo và hành động ôm ấp của Phong Thần và Phong Dật ở thế giới kia nên cô không cảm thấy có gì không tự nhiên. ( kkkk Anh Dật và anh Thần tính toán tập Tiểu Thỏ quen với sự thân mật của các anh từ trước rồi a~ vì lấy vợ mà không từ thủ đoạn hắc hắc thật nham hiểm)
Hai người không khó chịu nhưng không có nghĩa là người khác cũng như hai anh. Tiểu Thỏ bực dọc khi bị người khác nhìn mình như nhìn thức ăn, lạnh lùng quét mắt cảnh cáo về phía những người kia.
Mọi người đang tham lam suy nghĩ, bỗng rùng mình một cái, ánh mắt của cô nhìn hô thật lãnh lẽo đầy ý cảnh cáo. Thu hồi ánh mắt, không một ai dám liếc nhìn nữa, ai nấy đều tự giác đi phía khác ngồi.
Phong Thần ăn vừa xong, liền đưa mắt nhìn Tiểu Thỏ, thấy cô một thân sát khí, anh hoảng hốt kéo cô lại gần mình, do lực quá mạnh nên Tiểu Thỏ ngồi hẳn trên đùi anh.
"" Anh sao thế? "" Thấy mặt Phong Thần trắng bệt, cô lo lắng hỏi, quên mất mình đang ngồi trên đùi anh cực kì mờ ám.
"" Anh không sao, em chưa ăn gì mà phải không, ngồi xuống đây ăn đi nào"" Phong Thần sựt tỉnh trốn tránh nói, lúc nãy nhìn cô toả ra sát khí, làm anh nhớ đến ở thế giới trước cô cũng giống như hiện giờ, cô giết người đến mức làm mình bị thương. Anh bị ám ảnh mãi cái cảnh cô bị thương nên mới độy nhiên hoảng hốt như vậy. Đã hứa sẽ bảo vệ cô thật tốt dù trong hoàn cảnh nào, anh sẽ giảm bớt đi việc Tiểu Thỏ chính mình ra tay.
Phong Dựt ngồi bên cạnh nhìn Tiểu Thỏ ngồi trên đùi em trai mình thì dấm chua đổ đầy ra, lúc nãy nhìn Tiểu Thỏ như vậy anh cũng rất lo lắng, thấy cô không như lúc trước nữa thì mới yên tâm nhưng nhìn em trai và bảo bối âu yếm, mặc dù Thần là em trai của anh thì anh cũng ghen nha.
""Này, em bỏ bảo bối ra được rồi đó! Em định không cho em ấy dùng bữa à"" Giọng nói chua chua vang lên.
Nghe lời anh trai nói, Phong Thần mới để ý đến mình đang ôm chặt Tiểu Thỏ, cô lại đang ngồi trên đùi mình. Anh vừa vui vừa đỏ mặt buông cô ra, ấp úng nói:"" em, em ăn đi""
"" HaHa, anh thật đáng yêu, nam nhân lạnh lùng thường ngày đâu rồi, sao nay lại đỏ mặt thế hả hả"" Tiểu Thỏ buồn cười trêu chọc anh.
Phong Dật Thấy cô không để ý mình, chỉ lo giỡn với em trai. Hũ dấm to đùng đang kìm nén bỗng bùng phát, anh giận dỗi bĩu môi kéo rồi ôm cô ngồi trên đùi mình, anh ủy khuất nũng nịu nói:"" Bảo bối, em không để ý tới anh, không cho phép không nói chuyện với anh, không cho phép bỏ quên anh sang một bên""
"" Dật, em có bỏ quên anh đâu, haha tính tình anh vẫn như xưa không thay đổi được mà, thật bá đạo"" Vì đã quen với lời nói bá đạo và hành động ôm ấp của Phong Thần và Phong Dật ở thế giới kia nên cô không cảm thấy có gì không tự nhiên. ( kkkk Anh Dật và anh Thần tính toán tập Tiểu Thỏ quen với sự thân mật của các anh từ trước rồi a~ vì lấy vợ mà không từ thủ đoạn hắc hắc thật nham hiểm)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook