“Không biết ai làm thí nghiệm ở đây mà để đồ thử nghiệm lung tung như thế này? Đây là đang làm cái gì vậy?”
Trảm Quân Quân vừa quen tay dọn dẹp, miệng vừa lẩm bẩm không ngừng.
Khi Trảm Quân Quân đặt mọi thứ vào vị trí, một lọ thử nghiệm màu xanh và một lọ thử nghiệm màu đỏ không biết vì sao lại bị va đổ.
Ngay đúng lúc chất lỏng chạm nhau, cô chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn khiến cô ngất lịm đi.
“Đây là đâu thế?” Trảm Quân Quân ôm đầu, đứng dậy từ mặt đất nhìn xung quanh, chỉ thấy cây cối mọc um tùm khắp nơi.
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao khi cô tỉnh lại thì lại xuất hiện ở một nơi hoang vu đầy gốc cây như thế này?
“Có ai không?”
“Có ai có thể cho tôi biết đây là đâu không?”
Trảm Quân Quân lớn tiếng hét lên.
Cô cũng không hiểu vì sao, rõ ràng đang ở trong phòng thí nghiệm, khi xảy ra vụ nổ đáng lẽ ra cô phải chết rồi chứ.
Thế nhưng lại kỳ diệu thay, cô còn sống sót và xuất hiện ở nơi kỳ quái này.
Hét hơn chục lần mà không nghe thấy tiếng trả lời, Trảm Quân Quân chỉ có thể đi về một hướng theo linh cảm, bước đi vô định.
Khi tỉnh lại, xung quanh cô chẳng có gì ngoài chiếc máy tính bảng trên tay và một chiếc túi vải trên vai.
Chiếc máy tính bảng này được dùng trong phòng thí nghiệm để ghi chép thí nghiệm.
Chiếc túi vải là thứ cô thường dùng để đựng đồ khi đi ra ngoài, bên trong có một cái bánh mì và một chai nước.
Nhìn thời gian trên máy tính bảng, cô đã đi được ba giờ bốn mươi hai phút.
Ngẩng đầu lên, cuối cùng cô cũng nhìn thấy một người đàn ông gầy gò từ xa đi đến, cô vội vàng nhét máy tính bảng vào túi vải rồi chạy về phía người đó.
Vừa chạy vừa gọi lớn: “Này, anh gì ơi, cho hỏi anh có biết đây là đâu không?”
Người đàn ông cũng nhìn thấy người kỳ lạ phía trước, trên người mặc một chiếc áo thun trắng và quần short jeans.
Trảm Quân Quân cuối cùng đã chạy đến trước mặt người đàn ông, vừa định bước thêm một bước thì thấy đối phương lui lại ba bước.
Cô hơi ngượng ngùng đứng yên tại chỗ: “Chào anh đẹp trai, anh có biết đây là đâu không?”
“Thưa quý cô, đây là khu rừng ngoài thành Dụ Phong, xin hỏi cô cần giúp gì không?” Người đàn ông lui ba bước rồi quỳ một chân xuống, tay phải đưa lên đặt vào vị trí trái tim.
“Thành Dụ Phong? Anh...!anh đứng dậy đi.
Bây giờ là thời kỳ nào vậy?”
Trảm Quân Quân nhìn người đàn ông khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi đang làm hành động rất kỳ quái.
Sao lại gọi cô là quý cô, lại còn quỳ trước mặt cô ngay lần đầu gặp.
Tô Thần nhìn cô gái trước mặt, hành vi của cô thật kỳ lạ, câu hỏi cũng rất kỳ quặc, có vẻ cô còn bối rối với cách chào hỏi của anh.
Cô cũng rất lịch sự với anh, không kiêu ngạo cũng không đánh đập anh, thậm chí trong tay cô còn không có roi.
Khi nói chuyện với anh, dù giọng điệu rất lạnh lùng nhưng cô lại dùng từ “xin”.
Cô rất đẹp, đẹp đến mức khó tin, đẹp đến mức anh cảm thấy như không thực.
Đôi mắt tĩnh lặng lại sâu thẳm, làn da trắng như tuyết, mịn màng như ngọc.
Khuôn mặt như tuyết đầu đông, đôi môi đỏ lạnh lùng mà cao quý.
Mái tóc dài ngang vai như dòng nước tối tăm trong đêm, suôn mượt lại sâu thẳm, nhẹ nhàng quét qua vai cô.
Chiếc cổ dài thon thả, đường nét thanh thoát tựa như một con thiên nga cao quý.
Thời điểm Tô Thần đứng dậy có lén quan sát người phụ nữ trước mặt, bình tĩnh trả lời câu hỏi.
“Thưa quý cô, bây giờ là năm 3303.”
“Anh tên là gì?” Trảm Quân Quân cảm thấy không thể gọi người ta là “này” mãi, cũng không thể nói chuyện với người ta như ra lệnh, nên hỏi một câu như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook