Xuyên Qua Mạt Thế: Bảo Bối Cười Cái Nào
-
Chương 15-1: Tiểu H
Chưa bao giờ nếm thử tư thế ngồi, làm cho dục vọng nam nhân một chút đã thẳng tắp xen vào miệng tử cung. Tiểu nhân nhi không chịu nổi dục vọng mãnh liệt như vậy, khóc ra tiếng. Nhưng dục vọng tăng vọt lại làm cho tiểu thiếu nữ không tự chủ được trên dưới đong đưa.
-Ân..Dật...động a~
-Nghi nhi...bên trong...hảo nóng a,kẹp chặt ta như vậy,em muốn ta bắn sao?
Hách Liên Tiêu Dật thở hổn hển,lấy hết sực lực,cố gắng kiềm nén dục vọng muốn bắn của mình,a, Nghi nhi hảo mê người.
-Dật...Dật.....
Dương Uyển Nghi vô ý thức lắc đầu,nước mắt như hạt châu lăn dài trên má hồng,giọng nói khàn khàn liên tục hô tên Hách Liên Tiêu Dật.
-Nghi........đừng vội.....
Hách Liên Tiêu Dật đứng dậy,bàn tay to lớn đỡ lấy hông nhỏ bé của Dương Uyển Nghi,xoay người,đè cô nằm sấp trên bàn họp.Hai vú trắng nõn ép chặt xuống bàn bị biến dị không ra hình thù.
-A...Dật....
Dương Uyển Nghi khẽ hô.
-Đừng lo,Nghi nhi,như thế này,em sẽ thoải mái hơn.
Hách Liên Tiêu Dật hạ thấp người,môi chạm đến vành tai mẫn cảm của cô,thở nhẹ,nói.
Hơi ấm nam tính làm Dương Uyển Nghi run nhẹ,bên dưới hạ thân không tự chủ co rút,mật dịch ào ào chảy ra nhưng lại bị vật to lớn của nam nhân chặn lại.
-A...a....muốn bắn.....muốn a~
Dương Uyển Nghi nào có thể chịu nổi sự tra tấn này,liên tục kêu gào,cô đâu có biết,cô càng như vậy lại càng tăng lên sự biến thái của nam nhân.
-Nghi nhi,...thật đẹp...em có biết không.....anh.......rất nhớ em....nhớ em rất nhiều.....nhớ muốn phát điên.........EM CÓ BIẾT KHÔNG NGHI?
Nam nhân điên cuồng gào thét,dưới thân cũng không thua kém,liên tục mạnh mẽ vào mật huyệt non mềm của cô gái.
-A...ch...ậm......c...hậm.....một....chút...e....em.....không......chịu nổi....Dật,A~
Dương Uyển Nghi khóc thét,liên tục lên tiếng cầu xin.
-A.....
Sau một hồi vận động,cuối cùng,nam nhân cũng bắn vào trong tiểu mật huyệt.
-Ha~
Hách Liên Tiêu Dật thích thú thở ra một tiếng.
-Á....
Tinh dịch nóng ấm bắn mạnh vào trong mật huyệt làm cô không tự chủ run nhẹ.
-Nghi nhi,thế nào,cảm giác không tồi chứ?
Hách Liên Tiêu Dật cười nhẹ,lưu luyến rút côn th*t từ trong mật huyệt ra,dù hắn cũng chả muốn làm vậy,cơ mà,Uyển Nghi vừa mới trở về,hắn...không nên ép buộc cô nhiều...nhưng...một ngày nào đó,hắn sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi của ngày hôm nay.
-Không tồi~
Dương Uyển Nghi đưa tay lau đi vệt nước ở khóe mắt.Hách Liên Tiêu Dật thấy vậy liền nhíu mày,trong mắt hiện lên một tia áy náy:
-Nghi nhi....em....ổn chứ.
-Em ổn.
Bỗng nhiên,Dương Uyển Nghi quay đầu lại,nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp làm Hách Liên Tiêu Dật đứng hình.
-A...
Hách Liên Tiêu Dật khẽ thét lên.Xung quanh,tóc dài màu trắng lại quấn lấy anh ta,buộc hắn ngồi yên trên bàn họp.
Không thể nhìn thấy cô gái,Hách Liên Tiêu Dật có chút bất an mở miệng:
-Nghi...em định làm gì?!!
Cô gái không trả lời mà tiến tới chỗ của mấy người còn lại.Vừa rồi,thứ vừa mới được bắn vào trong cơ thể cô làm cho cô có cảm giác sảng khoái,không chỉ vậy,mà năng lượng trong cơ thể...dường như tăng lên rất nhiều.
Tiến đến trước mặt của năm người còn lại,cô nghĩ,sẵn tiện thử một chút vậy.Dương Uyển Nghi liếm lưỡi đỏ,khuôn mặt trở nên càng ma mị.
-A....
Cảm giác đau nhói xuất hiện ở cần cổ,Dương Uyển Nghi giật mình quay người,đồng tử chứa đày sướng mù khẽ rung...là Mặc Diễm.
Trước khi mất đi ý thức,Dương Uyển Nghi hảo muốn cắn chết nam nhân này,chậc...chuyện tốt của cô.
Mặc Diễm thở hổn hển,vừa rồi,hắn khó khăn lắm mới có thể gỡ ra được trói bỏ của mái tóc kia.Nhìn thấy cô đổ người ra sau,hắn lấy tốc độ nhanh nhất,chạy tới đỡ lấy cơ thể trắng nõn kia.
-Uyển Nghi.....
Đáy mắt chợt lóe lên một khó hiểu quang mang,Mặc Diễm nhìn chằm chằm cô gái.Khác với vẻ dâm đãng lúc nãy,bây giờ Dương Uyển Nghi chả khác gì một thiên sứ không nhiễm bụi trần.Ngăn lại tiểu Mặc Diễm đang ngẩng đầu,Mặc Diễm cười khổ,xem ra lần này chịu khổ cho mày rồi....nhưng mà....nhìn về phía 6 người kia.....bật cười.....chỉ sợ ở đây chỉ có hắn là được lợi nhất.(Tác giả:nhầm rồi bae,...Dật bae mới là người may mắn nhất:<)
Mặc Diễm bế cô gái dậy,đang định rời khỏi phòng thì,mái tóc trắng kì lạ kia lục tục co lại,cho đến khi nó chỉ còn ngắn đến thắt lưng của cô.Mặc Diễm ngạc nhiên nhìn màn này.
=== ====== ====== ====== ====== ====== =========
Hầy lâu rồi không gặp,các bae:< Cuối cùng thì mị cũng đã trở lại,thật xin lỗi mị không thể viết hết chương 15 mà phải chia nhỏ ra.Thật ra thì,lâu rồi không động đến truyện nên mị gần như quên hết diễn biến rồi,bây giờ cần thời gian để xem lại,mị còn phải đi tìm quyển ý tưởng của truyện này nữa.Cơ mà về một chiều hướng nào đó,hố này sẽ chính thức hoạt động lại.Mong các bae đừng bỏ rơi mị,mị cũng vì quớ bận việc nên mới bỏ bê T^T Ahiuhiu tính nói nhảm của mị lại bộc phát rồi,ở đây mị muốn nói là,mị sẽ cố gắng duy trì hố,2 ngày 1 chương.Sẽ bù dần cho các bae.Một lần nữa,cảm ơn bạn đọc vì đã ủng hộ /Cúi/
-Ân..Dật...động a~
-Nghi nhi...bên trong...hảo nóng a,kẹp chặt ta như vậy,em muốn ta bắn sao?
Hách Liên Tiêu Dật thở hổn hển,lấy hết sực lực,cố gắng kiềm nén dục vọng muốn bắn của mình,a, Nghi nhi hảo mê người.
-Dật...Dật.....
Dương Uyển Nghi vô ý thức lắc đầu,nước mắt như hạt châu lăn dài trên má hồng,giọng nói khàn khàn liên tục hô tên Hách Liên Tiêu Dật.
-Nghi........đừng vội.....
Hách Liên Tiêu Dật đứng dậy,bàn tay to lớn đỡ lấy hông nhỏ bé của Dương Uyển Nghi,xoay người,đè cô nằm sấp trên bàn họp.Hai vú trắng nõn ép chặt xuống bàn bị biến dị không ra hình thù.
-A...Dật....
Dương Uyển Nghi khẽ hô.
-Đừng lo,Nghi nhi,như thế này,em sẽ thoải mái hơn.
Hách Liên Tiêu Dật hạ thấp người,môi chạm đến vành tai mẫn cảm của cô,thở nhẹ,nói.
Hơi ấm nam tính làm Dương Uyển Nghi run nhẹ,bên dưới hạ thân không tự chủ co rút,mật dịch ào ào chảy ra nhưng lại bị vật to lớn của nam nhân chặn lại.
-A...a....muốn bắn.....muốn a~
Dương Uyển Nghi nào có thể chịu nổi sự tra tấn này,liên tục kêu gào,cô đâu có biết,cô càng như vậy lại càng tăng lên sự biến thái của nam nhân.
-Nghi nhi,...thật đẹp...em có biết không.....anh.......rất nhớ em....nhớ em rất nhiều.....nhớ muốn phát điên.........EM CÓ BIẾT KHÔNG NGHI?
Nam nhân điên cuồng gào thét,dưới thân cũng không thua kém,liên tục mạnh mẽ vào mật huyệt non mềm của cô gái.
-A...ch...ậm......c...hậm.....một....chút...e....em.....không......chịu nổi....Dật,A~
Dương Uyển Nghi khóc thét,liên tục lên tiếng cầu xin.
-A.....
Sau một hồi vận động,cuối cùng,nam nhân cũng bắn vào trong tiểu mật huyệt.
-Ha~
Hách Liên Tiêu Dật thích thú thở ra một tiếng.
-Á....
Tinh dịch nóng ấm bắn mạnh vào trong mật huyệt làm cô không tự chủ run nhẹ.
-Nghi nhi,thế nào,cảm giác không tồi chứ?
Hách Liên Tiêu Dật cười nhẹ,lưu luyến rút côn th*t từ trong mật huyệt ra,dù hắn cũng chả muốn làm vậy,cơ mà,Uyển Nghi vừa mới trở về,hắn...không nên ép buộc cô nhiều...nhưng...một ngày nào đó,hắn sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi của ngày hôm nay.
-Không tồi~
Dương Uyển Nghi đưa tay lau đi vệt nước ở khóe mắt.Hách Liên Tiêu Dật thấy vậy liền nhíu mày,trong mắt hiện lên một tia áy náy:
-Nghi nhi....em....ổn chứ.
-Em ổn.
Bỗng nhiên,Dương Uyển Nghi quay đầu lại,nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp làm Hách Liên Tiêu Dật đứng hình.
-A...
Hách Liên Tiêu Dật khẽ thét lên.Xung quanh,tóc dài màu trắng lại quấn lấy anh ta,buộc hắn ngồi yên trên bàn họp.
Không thể nhìn thấy cô gái,Hách Liên Tiêu Dật có chút bất an mở miệng:
-Nghi...em định làm gì?!!
Cô gái không trả lời mà tiến tới chỗ của mấy người còn lại.Vừa rồi,thứ vừa mới được bắn vào trong cơ thể cô làm cho cô có cảm giác sảng khoái,không chỉ vậy,mà năng lượng trong cơ thể...dường như tăng lên rất nhiều.
Tiến đến trước mặt của năm người còn lại,cô nghĩ,sẵn tiện thử một chút vậy.Dương Uyển Nghi liếm lưỡi đỏ,khuôn mặt trở nên càng ma mị.
-A....
Cảm giác đau nhói xuất hiện ở cần cổ,Dương Uyển Nghi giật mình quay người,đồng tử chứa đày sướng mù khẽ rung...là Mặc Diễm.
Trước khi mất đi ý thức,Dương Uyển Nghi hảo muốn cắn chết nam nhân này,chậc...chuyện tốt của cô.
Mặc Diễm thở hổn hển,vừa rồi,hắn khó khăn lắm mới có thể gỡ ra được trói bỏ của mái tóc kia.Nhìn thấy cô đổ người ra sau,hắn lấy tốc độ nhanh nhất,chạy tới đỡ lấy cơ thể trắng nõn kia.
-Uyển Nghi.....
Đáy mắt chợt lóe lên một khó hiểu quang mang,Mặc Diễm nhìn chằm chằm cô gái.Khác với vẻ dâm đãng lúc nãy,bây giờ Dương Uyển Nghi chả khác gì một thiên sứ không nhiễm bụi trần.Ngăn lại tiểu Mặc Diễm đang ngẩng đầu,Mặc Diễm cười khổ,xem ra lần này chịu khổ cho mày rồi....nhưng mà....nhìn về phía 6 người kia.....bật cười.....chỉ sợ ở đây chỉ có hắn là được lợi nhất.(Tác giả:nhầm rồi bae,...Dật bae mới là người may mắn nhất:<)
Mặc Diễm bế cô gái dậy,đang định rời khỏi phòng thì,mái tóc trắng kì lạ kia lục tục co lại,cho đến khi nó chỉ còn ngắn đến thắt lưng của cô.Mặc Diễm ngạc nhiên nhìn màn này.
=== ====== ====== ====== ====== ====== =========
Hầy lâu rồi không gặp,các bae:< Cuối cùng thì mị cũng đã trở lại,thật xin lỗi mị không thể viết hết chương 15 mà phải chia nhỏ ra.Thật ra thì,lâu rồi không động đến truyện nên mị gần như quên hết diễn biến rồi,bây giờ cần thời gian để xem lại,mị còn phải đi tìm quyển ý tưởng của truyện này nữa.Cơ mà về một chiều hướng nào đó,hố này sẽ chính thức hoạt động lại.Mong các bae đừng bỏ rơi mị,mị cũng vì quớ bận việc nên mới bỏ bê T^T Ahiuhiu tính nói nhảm của mị lại bộc phát rồi,ở đây mị muốn nói là,mị sẽ cố gắng duy trì hố,2 ngày 1 chương.Sẽ bù dần cho các bae.Một lần nữa,cảm ơn bạn đọc vì đã ủng hộ /Cúi/
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook