Xuyên Qua Làm Tô Gia Áo
-
Chương 66: Nhan Lam Đình
"Ha ha, không cần. Gọi ta ca ca là được. Vậy muội muội, sao muội lại ở đây?" Nhan Lam Đình cười vui vẻ, đôi mắt to tròn thơ ngây chớp chớp, cố ra vẻ ta rất trẻ, gọi ta là đệ đệ cũng được!
Gia Áo suýt té, người này có thể ảo tưởng sức mạnh hơn hay không? Dù là ngoại hình trong giống tiểu bạch thỏ thật, còn là một tiểu bạch thỏ quyến rũ, nhưng cô không muốn bị lừa đâu. Mạng nhỏ vẫn là quan trọng hơn, nếu để bị người này lừa chính là vạn kiếp bất phục nha.
"Cháu thấy...vẫn là thôi đi. Chú Lam Đình, chú có muốn rời khỏi đây, tìm lại hạnh phúc đáng lẽ ra phải thuộc về mình hay không?"
Nhan Lam Đình cau mày. Hạnh phúc hai từ này đối với một tiện nô như hắn là quá xa xỉ. Hắn cũng từng có hạnh phúc, chỉ là người kia...
"Hình như cháu biết không ít nhỉ? Cháu là ai? Đến đây có mục đích gì?" Lập tức thu lại vẻ hoài niệm, Nhan Lam Đình đề cao cảnh giác, sắc bén nhìn cô bé trước mặt.
"Cháu là Tô Gia Áo, người từ nhỏ đã có đính ước với Thuần Khanh. Cháu đến đây chỉ đơn giản muốn giúp chú, cha chồng tương lai của cháu thôi."
"Điều kiện là gì?" Gia Áo? Chuyện hôn sự từ nhỏ của Thuần Khanh, đứa con trai chưa một lần gặp mặt của ông sao? Nhưng mà Tô gia gia trưởng ra ngoài định cư nhiều năm, sao có thể có chìa khoá vào Nô Lệ cốc nữa, mà cho dù có đi, thì vị hôn thê của Thuần Khanh đang êm đẹp chạy vào đây làm gì? Sẽ không phải là biết được Thuần Khanh có một người cha là tiện nô mà muốn uy hiếp gì đấy chứ? Ánh mắt của ông nhìn về Gia Áo thêm một tia độc ác.
"Không có. Cháu chỉ là muốn Thuần Khanh sống hạnh phúc bên gia đình của mình. Từ nhỏ anh ấy đã là cô nhi. Cô Quý có thể cho anh ấy cuộc sống ăn sung mặc sướng, dạy dỗ anh ấy những kĩ năng trác tuyệt, nhưng cô ấy không thể cho anh ấy hơi ấm dịu dàng thấu hiểu của một người cha." Vội vàng giải thích, Gia Áo âm thầm lau mồ hôi lạnh. Người có khuôn mặt năm phần giống Thuần Khanh (dung mạo xinh đẹp thiên tiên) lại hai phần giống Lâm Thanh (khí chất quyến rũ tà mị) này nhìn cô như rắn độc nhìn mồi, nghĩ thế nào cũng khó chịu.
"Hừ, ta làm gì có con?" Tiểu bạch thỏ con ông thì tốt rồi, có người yêu thương nó thế kia, ông nhúng tay vào làm gì? Với thân phận hiện tại và mối thù đang đeo trên lưng á? Tương lai ông sẽ ra khỏi đây, nhưng mà không liên luỵ con mới tốt. Hy vọng Gia Áo cũng mang theo con trai ra ngoài tộc, để khỏi bị cuốn vào vòng tranh đấu khốc liệt này.
Nhan Lam Đình trưng ra bản mặt ngây thơ đó lại làm cho Gia Áo có xúc động muốn đánh người.
"Chú không muốn ở trong này mãi chứ? Chú có muốn biết năm xưa vì sao Vô Song lại nhẫn tâm ném chú vào Nô Lệ cốc? Chú có muốn tranh đoạt những gì mà chú đáng phải hưởng thụ hay không?"
Cái con người này chính là ngoài cứng trong mềm, nói khác với nghĩ, phải dùng biện pháp khích tướng mới được.
"Đương nhiên. Sẽ có ngày ta trở lại đại trạch Quý gia. Lúc ấy không ai có thể cản bước ta cả! Ta muốn giẫm nát mọi quy tắc chó má xuống lòng bàn chân, ta muốn đánh vào mặt lũ nữ nhân ngu xuẩn rằng, nam tử thì đã sao, hạ nô thì đã sao? Ta vẫn có thể đứng trên bọn họ. Tự cho mình là đúng, chẳng qua là một lũ cổ hủ mà thôi!"
Dưới ánh trăng, mái tóc bạch kim toả ánh sáng mờ ảo, dung nhan tuyệt mỹ, đôi mắt kiên quyết, lời nói lãnh lệ không chút lưu tình. Gia Áo ngẩn ra, người này...thật giống cô.
"Cháu sẽ giúp chú rời khỏi đây. Về chuyện người lớn mấy người, cháu không tiện nhúng tay, nhưng mà cháu không mong chú làm hại đến Thuần Khanh. Cậu ấy là vô tội. Dù bao năm nay chẳng biểu hiện ra, nhưng mà đứa trẻ nào lại chẳng dằn vặt đau khổ khi không có cha chứ."
"Cháu nói vậy...nếu như Thuần Khanh không còn trinh tiết, không là công tử tộc trưởng cao quý mà là một hạ nô hèn mọn bị khắc ấn, cháu sẽ đồng ý ở bên cậu ta sao?" Sẽ có người nguyện ý không để ý những thứ đó sao!
Gia Áo cười, lắc lắc tay mình cho Nhan Lam Đình thấy rõ chiếc phượng trạc sáng loáng dưới ánh trăng: "Nếu để ý những thứ đó cháu đã không tới đây. Chú nghĩ Thuần Khanh có một người cha ở Nô Lệ cốc, sẽ không ảnh hưởng gì thật sao? Cháu đã nói là không để ý, thì chỉ cần Thuần Khanh cam nguyện ở bên cháu, chuyện gì cháu cũng có thể tin tưởng anh ấy."
Nhan Lam Đình suy nghĩ một chút, thấy quả thực không sai. Nếu ai biết được con hắn nó có một người cha là nô lệ trong Nô Lệ cốc, thì dù cho thân phận hiển quý bao nhiêu cũng khó lòng không sinh ra nghi kị. Nhưng cô gái trước mắt này lại không ngại điều đó, còn tỏ ý muốn giúp hắn thoát khỏi thân phận nô lệ. Hẳn là không giống với lũ người kia.
Nhưng mà mọi chuyện quá tốt đẹp. Hắn có thể tin tưởng sao?
Pruistab: Tạm thời truyện sẽ drop nha mọi người. Ta sắp thi rồi, qua hai tháng nữa thi xong ta lại viết tiếp. Cảm ơn mọi người đã quan tâm.
Gia Áo suýt té, người này có thể ảo tưởng sức mạnh hơn hay không? Dù là ngoại hình trong giống tiểu bạch thỏ thật, còn là một tiểu bạch thỏ quyến rũ, nhưng cô không muốn bị lừa đâu. Mạng nhỏ vẫn là quan trọng hơn, nếu để bị người này lừa chính là vạn kiếp bất phục nha.
"Cháu thấy...vẫn là thôi đi. Chú Lam Đình, chú có muốn rời khỏi đây, tìm lại hạnh phúc đáng lẽ ra phải thuộc về mình hay không?"
Nhan Lam Đình cau mày. Hạnh phúc hai từ này đối với một tiện nô như hắn là quá xa xỉ. Hắn cũng từng có hạnh phúc, chỉ là người kia...
"Hình như cháu biết không ít nhỉ? Cháu là ai? Đến đây có mục đích gì?" Lập tức thu lại vẻ hoài niệm, Nhan Lam Đình đề cao cảnh giác, sắc bén nhìn cô bé trước mặt.
"Cháu là Tô Gia Áo, người từ nhỏ đã có đính ước với Thuần Khanh. Cháu đến đây chỉ đơn giản muốn giúp chú, cha chồng tương lai của cháu thôi."
"Điều kiện là gì?" Gia Áo? Chuyện hôn sự từ nhỏ của Thuần Khanh, đứa con trai chưa một lần gặp mặt của ông sao? Nhưng mà Tô gia gia trưởng ra ngoài định cư nhiều năm, sao có thể có chìa khoá vào Nô Lệ cốc nữa, mà cho dù có đi, thì vị hôn thê của Thuần Khanh đang êm đẹp chạy vào đây làm gì? Sẽ không phải là biết được Thuần Khanh có một người cha là tiện nô mà muốn uy hiếp gì đấy chứ? Ánh mắt của ông nhìn về Gia Áo thêm một tia độc ác.
"Không có. Cháu chỉ là muốn Thuần Khanh sống hạnh phúc bên gia đình của mình. Từ nhỏ anh ấy đã là cô nhi. Cô Quý có thể cho anh ấy cuộc sống ăn sung mặc sướng, dạy dỗ anh ấy những kĩ năng trác tuyệt, nhưng cô ấy không thể cho anh ấy hơi ấm dịu dàng thấu hiểu của một người cha." Vội vàng giải thích, Gia Áo âm thầm lau mồ hôi lạnh. Người có khuôn mặt năm phần giống Thuần Khanh (dung mạo xinh đẹp thiên tiên) lại hai phần giống Lâm Thanh (khí chất quyến rũ tà mị) này nhìn cô như rắn độc nhìn mồi, nghĩ thế nào cũng khó chịu.
"Hừ, ta làm gì có con?" Tiểu bạch thỏ con ông thì tốt rồi, có người yêu thương nó thế kia, ông nhúng tay vào làm gì? Với thân phận hiện tại và mối thù đang đeo trên lưng á? Tương lai ông sẽ ra khỏi đây, nhưng mà không liên luỵ con mới tốt. Hy vọng Gia Áo cũng mang theo con trai ra ngoài tộc, để khỏi bị cuốn vào vòng tranh đấu khốc liệt này.
Nhan Lam Đình trưng ra bản mặt ngây thơ đó lại làm cho Gia Áo có xúc động muốn đánh người.
"Chú không muốn ở trong này mãi chứ? Chú có muốn biết năm xưa vì sao Vô Song lại nhẫn tâm ném chú vào Nô Lệ cốc? Chú có muốn tranh đoạt những gì mà chú đáng phải hưởng thụ hay không?"
Cái con người này chính là ngoài cứng trong mềm, nói khác với nghĩ, phải dùng biện pháp khích tướng mới được.
"Đương nhiên. Sẽ có ngày ta trở lại đại trạch Quý gia. Lúc ấy không ai có thể cản bước ta cả! Ta muốn giẫm nát mọi quy tắc chó má xuống lòng bàn chân, ta muốn đánh vào mặt lũ nữ nhân ngu xuẩn rằng, nam tử thì đã sao, hạ nô thì đã sao? Ta vẫn có thể đứng trên bọn họ. Tự cho mình là đúng, chẳng qua là một lũ cổ hủ mà thôi!"
Dưới ánh trăng, mái tóc bạch kim toả ánh sáng mờ ảo, dung nhan tuyệt mỹ, đôi mắt kiên quyết, lời nói lãnh lệ không chút lưu tình. Gia Áo ngẩn ra, người này...thật giống cô.
"Cháu sẽ giúp chú rời khỏi đây. Về chuyện người lớn mấy người, cháu không tiện nhúng tay, nhưng mà cháu không mong chú làm hại đến Thuần Khanh. Cậu ấy là vô tội. Dù bao năm nay chẳng biểu hiện ra, nhưng mà đứa trẻ nào lại chẳng dằn vặt đau khổ khi không có cha chứ."
"Cháu nói vậy...nếu như Thuần Khanh không còn trinh tiết, không là công tử tộc trưởng cao quý mà là một hạ nô hèn mọn bị khắc ấn, cháu sẽ đồng ý ở bên cậu ta sao?" Sẽ có người nguyện ý không để ý những thứ đó sao!
Gia Áo cười, lắc lắc tay mình cho Nhan Lam Đình thấy rõ chiếc phượng trạc sáng loáng dưới ánh trăng: "Nếu để ý những thứ đó cháu đã không tới đây. Chú nghĩ Thuần Khanh có một người cha ở Nô Lệ cốc, sẽ không ảnh hưởng gì thật sao? Cháu đã nói là không để ý, thì chỉ cần Thuần Khanh cam nguyện ở bên cháu, chuyện gì cháu cũng có thể tin tưởng anh ấy."
Nhan Lam Đình suy nghĩ một chút, thấy quả thực không sai. Nếu ai biết được con hắn nó có một người cha là nô lệ trong Nô Lệ cốc, thì dù cho thân phận hiển quý bao nhiêu cũng khó lòng không sinh ra nghi kị. Nhưng cô gái trước mắt này lại không ngại điều đó, còn tỏ ý muốn giúp hắn thoát khỏi thân phận nô lệ. Hẳn là không giống với lũ người kia.
Nhưng mà mọi chuyện quá tốt đẹp. Hắn có thể tin tưởng sao?
Pruistab: Tạm thời truyện sẽ drop nha mọi người. Ta sắp thi rồi, qua hai tháng nữa thi xong ta lại viết tiếp. Cảm ơn mọi người đã quan tâm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook