Xuyên Qua Làm Tình Nhân Của Hoàng Đế!
-
Chương 75: Vô tình thấy được hoa anh đào
"Này...." Hoàng đế bị nàng hỏi á khẩu không trả lời được, trên đầu mồ hôi không ngừng rơi xuống.
"Ha ha ha..." Nhất Thuần đột nhiên cười lớn, nhìn gương mặt hoàng đế bị nàng gây khó dễ không nhịn được bật cười: "Chọc ngươi chơi thôi, có thể nhìn thấy thần thái của bệ hạ như vậy cũng là đáng giá."
"Cái tên tiểu nha đầu này...!." Hoàng đế rốt cuộc thở dài một hơi, nàng có thể giúp hắn thì những chuyện vô lễ trước giờ hắn cũng không so đo, nói rõ hắn thân là nhất quốc chi quân nhưng vô cùng độ lượng.
Hoàng đế là thở phào nhẹ nhõm, mặt của Tin Vương gia so với mặt lừa còn dài hơn, dĩ nhiên sắc mặt của Nhất Hàng cũng không tốt hơn là mấy.
Hoàng đế tại sao nhất định phải đem Nhất Thuần làm mồi câu, không phải bởi vì nàng có dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành, mà do nàng là một cô gái không hề trầm ổn và lạnh lùng. Nếu như là nàng đi, như vậy hai vị này cao thủ bên cạnh này nhất định sẽ toàn lực bảo vệ, có thể đạt tới hiệu quả "làm chơi mà ăn thiệt", nghĩ tới đây trong lòng hắn đã sớm vui mừng.
Nhất Thuần thay một bộ xiêm áo nhẹ nhàng, sau lưng dẫn theo ba gã hộ vệ hướng đường lớn đi tới.
"Thật là tiểu thư xinh đẹp, công tử tuấn tú!" Quả nhiên nếu như Nhất Thuần làm theo lời hoàng đế, vô luận đi tới đâu thì cũng sẽ trở thành tiêu điểm, người đi trên đường quăng tới vô số ánh mắt nóng bỏng, nếu có thể chắc trên người nàng đã bị vô số vết thương lỗ chỗ bởi vì những ánh mắt đó rồi.
"Ta nói, mấy người các ngươi cách xa một chút không được hả?" Nhất Thuần một đầu hắc tuyến đứng ở giữa đường bất đắc dĩ cầu xin.
"Như vậy sao được?" Tin gọn gàng phản đối, đuổi lên trước ôm lấy nàng, y như sợ nàng sẽ biến mất.
Nhất Thuần rất nỗ lực này đem cái người dính như keo này từ trên người lột ra, cuối cùng rút ra một cái kết luận, người cổ đại khi xấu hổ cũng không mạnh mẽ hơn so với người hiện đại bao nhiêu.
"Cũng đã đi dạo mấy con phố rồi, ta mệt chết đi được, nếu các ngươi cứ dính sát như vậy thì dứt khoát về nhà thôi." Nhất Thuần trợn trắng mắt hăm doạ, tuy có lòng tốt nhưng muốn nàng dùng đôi chân của mình để đánh đổi, nàng tuyệt đối không làm.
"Tin nhi?" Hoàng đế nghiêm nghị gọi Tin lại, thật vất vả mới thuyết phục được bà cô nãi nãi này, hắn không muốn cứ như vậy nửa đường phí công.
"Aizz!" Tin bất mãn thở dài.
Ba nam nhân đứng tại chỗ nhìn nàng đi từng bước một đi xa...
Trải qua mấy lần quẹo trái quẹo phải, cũng không biết qua bao nhiêu con phố, chừng nhìn khắp bốn phía, nơi này khá vắng vẻ, phía bắc có một cái hồ diện tích không nhỏ, Nhất Thuần đi tới ở bên hồ ngồi xuống nghỉ ngơi, lúc này ba vị phía sau cũng không theo kịp, nàng cũng không thèm lo lắng, nghĩ rằng bọn họ khẳng định ở chỗ nào đó không xa yên lặng nhìn mình.
Trên trời mang theo một làn gió mát lạnh thổi tới, bay xuống những cánh hoa theo gió lay động rơi xuống khuôn mặt hơi ửng hồng nhỏ nhắn của nàng, gò má nàng hơi ngưa ngứa, ngón tay nhỏ nhắn gở xuống cánh hoa dính ở trên má nàng.
"Hoa anh đào...?" Nhìn cánh hoa màu hồng nhạt trong tay, nàng kinh ngạc không ngậm miệng được, nơi này tại sao có thể có hoa anh đào, rõ ràng đây là mùa hoa nở. Nàng ngẩng đầu nhìn ngược lại phía cánh hoa rơi xuống, lúc này mới phát hiện ra ở phía trước hồ lại có cây hoa anh đào cao lớn, nở rộ rực rỡ, từng đóa hoa tràn ngập cả cây, giống như là muốn này đem sự hoa lệ quý giá rực rỡ nhất mặc sức mà khoe sắc.
"Ha ha ha..." Nhất Thuần đột nhiên cười lớn, nhìn gương mặt hoàng đế bị nàng gây khó dễ không nhịn được bật cười: "Chọc ngươi chơi thôi, có thể nhìn thấy thần thái của bệ hạ như vậy cũng là đáng giá."
"Cái tên tiểu nha đầu này...!." Hoàng đế rốt cuộc thở dài một hơi, nàng có thể giúp hắn thì những chuyện vô lễ trước giờ hắn cũng không so đo, nói rõ hắn thân là nhất quốc chi quân nhưng vô cùng độ lượng.
Hoàng đế là thở phào nhẹ nhõm, mặt của Tin Vương gia so với mặt lừa còn dài hơn, dĩ nhiên sắc mặt của Nhất Hàng cũng không tốt hơn là mấy.
Hoàng đế tại sao nhất định phải đem Nhất Thuần làm mồi câu, không phải bởi vì nàng có dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành, mà do nàng là một cô gái không hề trầm ổn và lạnh lùng. Nếu như là nàng đi, như vậy hai vị này cao thủ bên cạnh này nhất định sẽ toàn lực bảo vệ, có thể đạt tới hiệu quả "làm chơi mà ăn thiệt", nghĩ tới đây trong lòng hắn đã sớm vui mừng.
Nhất Thuần thay một bộ xiêm áo nhẹ nhàng, sau lưng dẫn theo ba gã hộ vệ hướng đường lớn đi tới.
"Thật là tiểu thư xinh đẹp, công tử tuấn tú!" Quả nhiên nếu như Nhất Thuần làm theo lời hoàng đế, vô luận đi tới đâu thì cũng sẽ trở thành tiêu điểm, người đi trên đường quăng tới vô số ánh mắt nóng bỏng, nếu có thể chắc trên người nàng đã bị vô số vết thương lỗ chỗ bởi vì những ánh mắt đó rồi.
"Ta nói, mấy người các ngươi cách xa một chút không được hả?" Nhất Thuần một đầu hắc tuyến đứng ở giữa đường bất đắc dĩ cầu xin.
"Như vậy sao được?" Tin gọn gàng phản đối, đuổi lên trước ôm lấy nàng, y như sợ nàng sẽ biến mất.
Nhất Thuần rất nỗ lực này đem cái người dính như keo này từ trên người lột ra, cuối cùng rút ra một cái kết luận, người cổ đại khi xấu hổ cũng không mạnh mẽ hơn so với người hiện đại bao nhiêu.
"Cũng đã đi dạo mấy con phố rồi, ta mệt chết đi được, nếu các ngươi cứ dính sát như vậy thì dứt khoát về nhà thôi." Nhất Thuần trợn trắng mắt hăm doạ, tuy có lòng tốt nhưng muốn nàng dùng đôi chân của mình để đánh đổi, nàng tuyệt đối không làm.
"Tin nhi?" Hoàng đế nghiêm nghị gọi Tin lại, thật vất vả mới thuyết phục được bà cô nãi nãi này, hắn không muốn cứ như vậy nửa đường phí công.
"Aizz!" Tin bất mãn thở dài.
Ba nam nhân đứng tại chỗ nhìn nàng đi từng bước một đi xa...
Trải qua mấy lần quẹo trái quẹo phải, cũng không biết qua bao nhiêu con phố, chừng nhìn khắp bốn phía, nơi này khá vắng vẻ, phía bắc có một cái hồ diện tích không nhỏ, Nhất Thuần đi tới ở bên hồ ngồi xuống nghỉ ngơi, lúc này ba vị phía sau cũng không theo kịp, nàng cũng không thèm lo lắng, nghĩ rằng bọn họ khẳng định ở chỗ nào đó không xa yên lặng nhìn mình.
Trên trời mang theo một làn gió mát lạnh thổi tới, bay xuống những cánh hoa theo gió lay động rơi xuống khuôn mặt hơi ửng hồng nhỏ nhắn của nàng, gò má nàng hơi ngưa ngứa, ngón tay nhỏ nhắn gở xuống cánh hoa dính ở trên má nàng.
"Hoa anh đào...?" Nhìn cánh hoa màu hồng nhạt trong tay, nàng kinh ngạc không ngậm miệng được, nơi này tại sao có thể có hoa anh đào, rõ ràng đây là mùa hoa nở. Nàng ngẩng đầu nhìn ngược lại phía cánh hoa rơi xuống, lúc này mới phát hiện ra ở phía trước hồ lại có cây hoa anh đào cao lớn, nở rộ rực rỡ, từng đóa hoa tràn ngập cả cây, giống như là muốn này đem sự hoa lệ quý giá rực rỡ nhất mặc sức mà khoe sắc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook