"Đúng vậy, sợ muốn chết! Cho nên mời ngươi đi ra ngoài, ta muốn nghỉ ngơi." Nhất Thuần không muốn phảng kháng, như vậy chỉ càng kích thích sự chiếm đoạt của hắn, nàng bất đắc dĩ thở dài.

"Ha ha ha!" Hắn ngạo nghễ cười lớn, tiếng cười vang dội khắp phòng, đến cả nóc phòng cũng run rẩy theo.

Nhất Thuần nhắm mắt lại coi thường hành động của hắn, bỗng dưng có cảm giác một luồng hàn khí mạnh mẽ  khí áp xuống, nàng mở mắt liền thấy một gương mặt phóng đại gần kề.

"Chẳng lẽ nàng không phải muốn biết ta là ai sao?" Hắn giảo hoạt lại trở về bộ dạng dịu dàng bề ngoài.

"Không muốn." Cho dù có biết rõ thì như thế nào đây, tất cả đều không liên quan tới nàng. 

"Vậy ta càng muốn nàng biết." Hắn nhất định muốn nói ra, nhẹ nhàng tiến tới bên tai của nàng nhả ra một chữ  "Tin". (1)

((1) Trong bản gốc là từ 信, có nghĩa tin hoặc thơ, ở đây Miêu chọn chữ Tin theo bảng cv nhé).

"Tin công tử, ta biết rồi. Còn chuyện gì nữa không?" Nhất Thuần gọn gàng dứt khoát mà nói, nàng cần cố gắng tỏ ra quan tâm một chút thì sẽ gặp ít bị đau khổ một chút.

"Cộc, cộc". Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.

Người tự xưng là Tin đi tới, đẩy cửa đi ra ngoài, chỉ nghe được một tiếng "thiếu gia!" rồi hoàn toàn im lặng, nhưng trực giác nói với nàng, bọn họ không hề đi mà vẫn đứng ở ngoài cửa ra vào, Nhất Thuần không dám liều lĩnh hành động.

Một lát sau...

"Mỹ nhân sợ nhất là không được nghỉ ngơi." Cửa mở ra, Tin đi tới cạnh giường nhìn mỹ nhân đang nằm trên đó cười cười, hắn giơ bàn tay thon dài vỗ ba tiếng, chỉ thấy một đám thị nữ nhất loạt đi vào.

"Ngươi lại muốn gì nữa?"Nhất Thuần không nhịn được hỏi, giọng nói xuống dốc, tự nhiên cảm thấy toàn thân mềm nhũn  không cách nào điều khiển được.

"Giúp tiểu thư tắm rửa thay quần áo." Hắn lạnh nhạt ra lệnh, ngồi trên ghế do đám thị nữ đem tới, lẳng lặng hưởng thụ tất cả cảnh xuân trước mắt.

"Vô sỉ." Nhất Thuần tuy bị điểm huyệt nhưng không mất đi giọng nói, nhìn hắn không có ý định rời đi, trong lòng nàng vô cùng giận dữ.

"Ta phải giám sát, nếu làm không tốt, sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của ta. Ha ha ha!" Hắn quyến rũ nháy mắt một cái rồi vui vẻ cất tiếng cười to.

"Hừ." Nhất Thuần bị chọc cho tức điên, thật là "thiên hạ ô nha nhất ban hắc" (2). Mắt thấy đã bị thị nữ đang gỡ xuống từng món y phục, đành cưỡng ép mình nhắm mắt lại, đó gọi là nhắm mắt làm ngơ.

((2) Loài quạ trong thiên hạ thì con nào cũng đen như nhau)

"Xem ra nàng cũng không hề chán ghét ta ở chỗ này, rõ ràng nàng cũng rất thích ta. Ha ha. chẳng qua chỉ là làm giá với ta thôi phải không?" Tin đứng dậy từ từ bước lên trước,nâng chiếc cằm nhỏ của Nhất Thuần lên, tràn đầy tự tin nói.

"Thụ bất yếu bì, tất tử vô nghi. Nhân bất yếu kiểm, thiên hạ vô địch"’ (3) rốt cuộc có thể lý giải  ý nghĩa sâu sắc của những lời này rồi, Nhất Thuần chỉ đành im lặng thở dài chịu thua cái người tên "Tin" này.

(3)Cây không có vỏ dày tất phải chết. Người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch)

"A, không phản đối tức là chứng minh ta đoán trúng lòng nàng rồi đúng không?" Tin tiếp tục nói kem theo một tràn cười lớn tiếng.

Nhất Thuần một đầu hắc tuyến, quên luôn việc có một con sói ở bên cạnh.

Qua một phen giày vò, Nhất Thuần không thèm nhìn mình trong gương, tức giận tới mức không nói nổi.

"Rầm!" Nghe được âm thanh nặng nề, Nhất Thuần đột nhiên mở mắt, thấy tì nữ mới vừa trang điểm cho nàng đang bò trên mặt đất, khóe miệng tràn ra máu đỏ tươi,  không ngừng chảy xuống, nước mắt nhạt nhoà khuôn mặt.

"Ta sai ngươi trang điểm cho nàng, không phải sai ngươi làm cho nàng bị hủy dung." Tin lạnh lùng nói với tì nữ đó, vẻ mặt lãnh khốc đáng sợ.

"Thôi, để ta tự làm, ngươi đừng đánh người nữa!" Nhìn người đang nằm trên đất, Nhất Thuần thầm nghĩ nàng ta đã chọn nhầm chủ tử, nhưng nghĩ cho cùng thì có khi số phận của nàng còn bi thảm hơn.

"Tốt!" Tin lập tức dịu nét mặt, đi tới phía sau nàng giải huyệt đạo.

Mấy phút sau, một vị mỹ nhân tuyệt sắc xuất hiện trong gương. Nhất Thuần đứng lên, lập tức bị ôm lấy từ phía sau, hơi thở phả ra vô cùng gấp gáp, nàng vô lực giãy giụa.

Bên tai cảm thấy hắn thở ra  khí nóng càng lúc càng nhiều, lưng dán sát vào nguời hắn làm Nhất Thuần cảm nhận rõ rệt vật đàn ông đã thức tỉnh. Nhất Thuần giơ chân lên nặng nề đạp một một cái, nhưng không dẫm được lên chân của hắn, hắn giảo hoạt cười, rồi sau đó lời của hắn càng làm cho Nhất Thuần giật mình cùng hối hận: "Mặc dù ta chưa từng cưỡng bức qua nữ nhân, bất quá ta nguyện ý vì nàng phá lệ!"

"Ta không muốn!" Lời vừa ra khỏi miệng Nhất Thuần lập tức hối hận, có khi nào hắn điên lên rồi làm bậy không đây?

_________________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương