Xuyên Qua Làm Tình Nhân Của Hoàng Đế!
-
Chương 4: Tỷ muội tương tàn
“A! Dì Lưu, Nhất Thuần đau quá!” – Nhất Thuần tỉnh lại, vừa khóc vừa nói giống như một đứa trẻ.
“Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!” – Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Ô! Ô” - Khắp người Nhất Thuần đau nhức, so với bị điện giật càng không thể hình dung nổi.
“Thì ra vẫn là một đứa trẻ, lúc chịu cực hình không nói tiếng nào, thế nhưng bây giờ lại khóc.” - Chu Nguyệt ở một bên gào thét, giống như đang cười nhạo, lại có vẻ khiếp sợ.
“Ha ha ha…….” - Một tiếng cười truyền đến.
Rơi vào tầm mắt nàng là một cô gái xinh đẹp, khuôn mặt bởi vì tô son trát phấn, khiến cho nàng ta khi cười giống như bị biến dạng. Phía sau là hai tỳ nữ.
“Tỷ tỷ, muội đến thăm tỷ. Nơi này cũng không tệ mấy, Ít ra còn có chuột, gián làm bạn.” – Cô gái đó đi đến sát vách một phòng giam, hướng về phía người bên trong, lớn tiếng nói, dường như sợ người phía trong không nghe được.
Lúc này, một gã thị vệ đi đến, giúp nàng mở cửa phòng giam rồi lui xuống.
“Là ngươi” – Người con gái bên trong hung ác nhìn mỹ nữ bên ngoài.
“Tỷ tỷ, tỷ đã mệt mỏi, cũng nên nghỉ ngơi một chút, nơi này có muội là được, nhìn tỷ thật quá chướng mắt.” – Mỹ nhân bên ngoài gọn gàng, dứt khoát nói.
“Cút! Ta sẽ không tin ngươi! Hoàng thượng sẽ đến đón ta.” – Cô gái trong ngục vẫn ôm hy vọng nói, trong lòng vẫn nhớ đến những ngày cùng Long Tiêu vui vẻ với nhau.
“Chát” - Cô gái tự xưng là muội muội tiến lên tát nàng kia một cái, thanh âm vang vọng cả nhà giam. Một tỳ nữ tiến lên đưa cho nàng một cái khăn, nàng ta xoa tay một chút rồi tiêu sái vứt trên mặt đất. Sau đó lại nói:
“Thật bẩn thỉu! Vậy ngươi cứ chờ đi! Có ta ở đây, chắc hoàng thượng sẽ không nhớ nổi ngươi đâu. Ha ha, quan tài, muội cũng đã chuẩn bị xong cho tỷ! Tỷ tỷ, tỷ không cần phải cho lắng về sau.”
“Ngươi không sợ cha sẽ biết sao?” - Cô gái ngồi trong phòng giam ôm má, hung ác nói.
“Hừ, cho cho tỷ trở thành một xác chết, muội sẽ đến tạ lỗi với cha, cám ơn tỷ tỷ đã lo lắng. Chúng ta đi!” - Nàng ta nói xong, liền cười rồi đi ra ngoài.
“Vì một người đàn ông, đáng giá sao?” - Chu Nguyệt khinh thường nói.
“Hoàng thượng, người đang ở đâu? Uyển nhi đang ở đây, người mau đến đón Uyển nhi. Hoàng thượng, chẳng lẽ người không thương Uyển nhi sao?” – Uyển nhi khóc rống, giống như một người điên vậy.
“Đừng hét nữa, thật ầm ĩ.” – Một người lính chạy tới mắng mấy câu rồi đi ra.
“Hoàng thượng.” - Uyển phi ngồi chổm trên mặt đất, mặt mũi ngây ngốc, nhưng miệng vẫn luôn lẩm bẩm.
“Thật không hiểu nổi.” - Chu Nguyệt lại cảm khái.
“Chỉ thấy người mới cười, người cũ khóc.” – Nhất Thuần xúc động, vừa rồi thân thể đau khiến cho nàng khóc rống lên, bây giờ nhìn tình huống này, cô gái đó so với nàng còn khổ hơn. Trong tam cung lục viện, có 72 phi tần, nhưng lại có ai có thể lấy được tâm của hoàng đế. Chỉ cần bị hoàng đế không còn hứng thú, cũng chỉ có thể vào lãnh cung, thảm hại hơn là mất mạng. Đây chính là bi ai lớn nhất của nữ nhân.
“Muội muội, ngươi cũng thật biết nói chuyện nha, xuất khẩu thành thơ.” - Chu Nguyệt tiến tới trước mặt Nhất Thuần, vẻ mặt hâm mộ nói.
“Đừng gọi ta muội muội, ta tên là Thiên Nhất Thuần” – Nhất Thuần lạnh lùng nói.
“Thẳng thắn, ta tên là Chu Nguyệt.” – Chu Nguyệt cũng tự mình giới thiệu, mọi người đều đã sớm biết, nàng thật quá mơ hồ.
“Ngươi không phải là phi tử của hoàng đế,như thế nào lại khóac trên người đồ của hắn.” - Chu Nguyệt không nhịn được, gọn gàng hỏi ra nỗi băn khoăn trong lòng nàng.
“Là mượn trên giường của tên hoàng đế. Lại bị bắt làm thích khách rồi.” – Nhất Thuần giải thích từ từ, không muốn mọi người hiểu nhầm nàng cùng tên hoàng đế kia có quan hệ gì đó.
“A” - Chu Nguyệt làm động tác khoa trương, biểu hiện nàng ta hiểu.
“Ta nói, Uyển Phi à, ngươi cũng đừng khóc nữa. Hắn không nhớ ngươi, ngươi đi kiếm người khác lấy là được rồi.” – Không có việc gì, Chu Nguyệt bắt đầu tìm chuyện để nói, lời nói này thật là châm chọc nha, ai chẳng biết nữ nhân cổ đại căn bản không có quyền lựa chọn nam nhân!
“Muội muội thế nhưng lại cùng liên kết với người khác hãm hại ta. Tại sao chứ?” – Uyển phi khóc thút thít, lúc này nàng vẫn bất lực ngồi trên mặt đất, nói lảm nhảm.
“Cùng chung một cội sinh ra, lại đấu đá lẫn nhau.” – Nhất Thuần có cảm giác, chỉ cần cùng hoàng gia có quan hệ, đều cũng không có kết cục tốt. Hoàng cung, thái tử, có bao nhiêu người có thể tránh khỏi số mạng.
“Muội muội, A, Nhất Thuần, là có ý gì?” – Chu Nguyệt xoay người lại hỏi nàng.
“Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!” – Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Ô! Ô” - Khắp người Nhất Thuần đau nhức, so với bị điện giật càng không thể hình dung nổi.
“Thì ra vẫn là một đứa trẻ, lúc chịu cực hình không nói tiếng nào, thế nhưng bây giờ lại khóc.” - Chu Nguyệt ở một bên gào thét, giống như đang cười nhạo, lại có vẻ khiếp sợ.
“Ha ha ha…….” - Một tiếng cười truyền đến.
Rơi vào tầm mắt nàng là một cô gái xinh đẹp, khuôn mặt bởi vì tô son trát phấn, khiến cho nàng ta khi cười giống như bị biến dạng. Phía sau là hai tỳ nữ.
“Tỷ tỷ, muội đến thăm tỷ. Nơi này cũng không tệ mấy, Ít ra còn có chuột, gián làm bạn.” – Cô gái đó đi đến sát vách một phòng giam, hướng về phía người bên trong, lớn tiếng nói, dường như sợ người phía trong không nghe được.
Lúc này, một gã thị vệ đi đến, giúp nàng mở cửa phòng giam rồi lui xuống.
“Là ngươi” – Người con gái bên trong hung ác nhìn mỹ nữ bên ngoài.
“Tỷ tỷ, tỷ đã mệt mỏi, cũng nên nghỉ ngơi một chút, nơi này có muội là được, nhìn tỷ thật quá chướng mắt.” – Mỹ nhân bên ngoài gọn gàng, dứt khoát nói.
“Cút! Ta sẽ không tin ngươi! Hoàng thượng sẽ đến đón ta.” – Cô gái trong ngục vẫn ôm hy vọng nói, trong lòng vẫn nhớ đến những ngày cùng Long Tiêu vui vẻ với nhau.
“Chát” - Cô gái tự xưng là muội muội tiến lên tát nàng kia một cái, thanh âm vang vọng cả nhà giam. Một tỳ nữ tiến lên đưa cho nàng một cái khăn, nàng ta xoa tay một chút rồi tiêu sái vứt trên mặt đất. Sau đó lại nói:
“Thật bẩn thỉu! Vậy ngươi cứ chờ đi! Có ta ở đây, chắc hoàng thượng sẽ không nhớ nổi ngươi đâu. Ha ha, quan tài, muội cũng đã chuẩn bị xong cho tỷ! Tỷ tỷ, tỷ không cần phải cho lắng về sau.”
“Ngươi không sợ cha sẽ biết sao?” - Cô gái ngồi trong phòng giam ôm má, hung ác nói.
“Hừ, cho cho tỷ trở thành một xác chết, muội sẽ đến tạ lỗi với cha, cám ơn tỷ tỷ đã lo lắng. Chúng ta đi!” - Nàng ta nói xong, liền cười rồi đi ra ngoài.
“Vì một người đàn ông, đáng giá sao?” - Chu Nguyệt khinh thường nói.
“Hoàng thượng, người đang ở đâu? Uyển nhi đang ở đây, người mau đến đón Uyển nhi. Hoàng thượng, chẳng lẽ người không thương Uyển nhi sao?” – Uyển nhi khóc rống, giống như một người điên vậy.
“Đừng hét nữa, thật ầm ĩ.” – Một người lính chạy tới mắng mấy câu rồi đi ra.
“Hoàng thượng.” - Uyển phi ngồi chổm trên mặt đất, mặt mũi ngây ngốc, nhưng miệng vẫn luôn lẩm bẩm.
“Thật không hiểu nổi.” - Chu Nguyệt lại cảm khái.
“Chỉ thấy người mới cười, người cũ khóc.” – Nhất Thuần xúc động, vừa rồi thân thể đau khiến cho nàng khóc rống lên, bây giờ nhìn tình huống này, cô gái đó so với nàng còn khổ hơn. Trong tam cung lục viện, có 72 phi tần, nhưng lại có ai có thể lấy được tâm của hoàng đế. Chỉ cần bị hoàng đế không còn hứng thú, cũng chỉ có thể vào lãnh cung, thảm hại hơn là mất mạng. Đây chính là bi ai lớn nhất của nữ nhân.
“Muội muội, ngươi cũng thật biết nói chuyện nha, xuất khẩu thành thơ.” - Chu Nguyệt tiến tới trước mặt Nhất Thuần, vẻ mặt hâm mộ nói.
“Đừng gọi ta muội muội, ta tên là Thiên Nhất Thuần” – Nhất Thuần lạnh lùng nói.
“Thẳng thắn, ta tên là Chu Nguyệt.” – Chu Nguyệt cũng tự mình giới thiệu, mọi người đều đã sớm biết, nàng thật quá mơ hồ.
“Ngươi không phải là phi tử của hoàng đế,như thế nào lại khóac trên người đồ của hắn.” - Chu Nguyệt không nhịn được, gọn gàng hỏi ra nỗi băn khoăn trong lòng nàng.
“Là mượn trên giường của tên hoàng đế. Lại bị bắt làm thích khách rồi.” – Nhất Thuần giải thích từ từ, không muốn mọi người hiểu nhầm nàng cùng tên hoàng đế kia có quan hệ gì đó.
“A” - Chu Nguyệt làm động tác khoa trương, biểu hiện nàng ta hiểu.
“Ta nói, Uyển Phi à, ngươi cũng đừng khóc nữa. Hắn không nhớ ngươi, ngươi đi kiếm người khác lấy là được rồi.” – Không có việc gì, Chu Nguyệt bắt đầu tìm chuyện để nói, lời nói này thật là châm chọc nha, ai chẳng biết nữ nhân cổ đại căn bản không có quyền lựa chọn nam nhân!
“Muội muội thế nhưng lại cùng liên kết với người khác hãm hại ta. Tại sao chứ?” – Uyển phi khóc thút thít, lúc này nàng vẫn bất lực ngồi trên mặt đất, nói lảm nhảm.
“Cùng chung một cội sinh ra, lại đấu đá lẫn nhau.” – Nhất Thuần có cảm giác, chỉ cần cùng hoàng gia có quan hệ, đều cũng không có kết cục tốt. Hoàng cung, thái tử, có bao nhiêu người có thể tránh khỏi số mạng.
“Muội muội, A, Nhất Thuần, là có ý gì?” – Chu Nguyệt xoay người lại hỏi nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook