Xuyên Qua Làm Tình Nhân Của Hoàng Đế!
-
Chương 35: Lần đầu làm mẹ
"Nương nương, ngài đứng lên đi, cẩn thận kẻo cảm lạnh!" Mộng Phàm lại tới thúc giục.
"Trời ơi, mặt trời lớn như vậy, sao có thể lạnh được, ngươi có hiểu lý lẽ không vậy?" Nhất Thuần ném cho tì nữ một cái liếc mắt, không phải là nàng thích phơi nắng mà mấy ngày nay luôn cảm thấy mệt mỏi trong người, chuyện gì cũng không muốn làm, buổi chiều còn phài đi nấu cơm cho Long Tiêu, ngẫm lại thấy vô cùng uất ức. Gần đây tâm trạng không tốt, chu kì kinh nguyệt còn trễ mấy ngày, vậy nên bên trong Ngự Thiện Phòng, đám người nội giám kia cư nhiên lại trở thành chỗ phát tiết, Mộng Phàm còn viết lên cửa 3 chữ nổi bật "Nơi Trút Giận", chỉ là chờ sau này nàng bình tĩnh lại, nhất định sẽ hướng bọn họ nói lời xin lỗi, thật sự trong lòng nàng rất áy náy, mỗi bữa cơm đều là tự mình chỉ huy bọn họ làm giúp, cho nên nàng rất muốn tìm chút gì đó đem tới đáp tạ bọn họ.
"Nương nương ngài mau dậy đi, có khách đến!" Mộng Phàm từ bên ngoài vội vàng hấp tấp chạy vào thông báo.
"Là ai đến?" Nhất Thuần còn chưa mở mắt ra, dưới ánh mặt trời thoải mái như vậy thật không muốn thức dậy chút nào.
"Thanh Thanh tham kiến nương nương!" Một nữ tì tên là Thanh Thanh đang quỳ trên mặt đất nói.
"Có chuyện gì không?" Nhất Thuần mở mắt, lấy tay cản bớt ánh sáng chói mắt liền nhìn thấy một tì nữ mười lăm mười sáu tuổi, cầm trong tay một khay đầy phẩm vật.
"Hồi bẩm nương nương, Thái Hậu ban cho Nô Phi nhân sâm ở Tây phương, dùng để nấu thành canh, nương nương mấy ngày nay cực khổ, Thái Hậu rất lo lắng." Thanh Thanh sau khi đứng dậy liền nói, không hề đem bộ dáng của Nhất Thuần để vào trong mắt.
"Vậy thật đa tạ Thái hậu, sao dám để Thái Hậu lo lắng, thần phi nhất định sẽ tấu lên Bệ Hạ để ngài tới vấn an Thái hậu." Mộng Phàm nhận lấy bát canh, Nhất Thuần miễn cưỡng đáp lời cũng không có đứng dậy, xem ra bão táp sắp tới rồi.
"Vậy nô tỳ xin cáo lui!" Thanh Thanh nói xong xoay người đi ngay.
Mộng Phàm bắt đầu ở trước mặt của nàng càu nhàu không ngừng: " Mẹ của tôi ơi, nương nương của tôi ơi, đây là người của Thái hậu đích thân đưa tới ngài tại sao có thể thất lễ như vậy chứ? Ai~~"
"Ta tự có chừng mực." Vừa đúng khát nước, nàng nếm một chút canh xem có gì đặc biệt không.
"Nương nương ngài còn có tâm trạng để ăn sao?" Mới vừa để lên cái miệng nhỏ uống hai hớp liền bị Mộng Phàm đoạt đi, xem ra nha đầu này thật rất quan tâm tới nàng, không phải chỉ là lo lắng đơn thuần.
"Hiện tại khẩn trương thì có tác dụng gì? Ngươi nói đi!" nàng chắp tay thành quyền nhìn Mộng Phàm, tuy có bất mãn nhưng vẫn dùng giọng điệu ưu ái.
"Nghĩ biện pháp làm sao sống sót với Thái hậu để qua cửa ài này đi!" Mộng phàm bắt đầu thuyết giảng đạo lý, đem chén canh đặt mạnh lên bàn, xoay người nói: "Hiện tại ở bên ngoài nhất định là có rất nhiều lời đồn đãi xấu về nương nương dẫn tới tai Thái hậu, bệ hạ cưng chiều ngài như vậy, ở trong cung này có bao nhiêu người đỏ mặt tía tai, hôm nay Thái hậu cũng không có trực tiếp tới đây nói chuyện với ngài, khẳng định cũng là có băn khoăn, cho nên ngài phải lập tức đi nói cho bệ hạ mới đúng."
Nghe Mộng Phàm thao thao bất tuyệt, Thiên Nhất Thuần thở dài. Đi trở về bên giường nằm xuống, đột nhiên cảm thấy một trận buồn nôn, nàng nôn khan vài cái liền rơi nước mắt.
"Nương nương ngài làm sao vậy?" Mộng Phàm tiến lại gần, lo lắng muốn khóc.
"Không có chuyện gì, cho ta chén nước!" Trước phải trấn an Mộng Phàm, nàng nhận lấy nước, súc miệng lần nữa rồi nằm xuống.
"Oẹ~!" Nàng lại cảm thấy buồn nôn khó chịu, rõ ràng nôn không ra được thứ gì, nước mắt sớm không tự chủ được mà chảy xuống.
"Ngự y, nhanh đi truyền ngự y." Mộng Phàm chạy đến trong viện kêu to, không bao lâu lão ngự y xách theo cái hòm thuốc chạy tới.
"Như thế nào rồi?" Mộng Phàm quên mất thân phận, ở bên cạnh vội vàng thúc giục.
"Mộng Phàm!" Nhất Thuần kêu to 1 một tiếng, ý bảo tì nữ bình tĩnh lại. Dù sao nàng cũng không có cảm thấy thân thể đã xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng.
"Chúc mừng nương nương có tin vui, nhưng do ngài ăn thứ gì đó không sạch sẽ, hiện tại mạch tượng của thai nhi rất loạn, cựu thần lập tức kê vài đơn thuốc bổ cho nương nương" lão ngự y đã mấy lần có được bài học rằng vị chủ nhân này thật sự không thể chọc vào.
Nhất Thuần mang thai, mặc dù rất khó tiếp nhận nhưng cũng là sự thật, nàng vô lực nhắm mắt, không hề vui sướng khi lần đầu được làm mẹ, ở trong cung này bản thân đã rất khó bảo toàn huống chi còn có thêm một đứa con. Nàng mơ hồ bất tri bất giác thở dài.
"Nương nương, thật tốt quá! Hiện tại ngài đang mang long chủng, tương lai còn có thể dựa vào, bệ hạ sẽ càng thêm thương yêu ngài, ha ha!" Mộng Phàm tiễn ngự y xong liền chạy đến bên giường, miệng vẫn còn cười khúc khích không ngừng. Nhất Thuần mặc dù không mở mắt nhưng cũng có thể cảm thấy sự vui sướng của tiểu thị nữ bên cạnh.
Mang thai một đứa trẻ là có thể nắm giữ được lòng của đàn ông sao? Một đời đế vương làm sao có thể hữu tình, nàng chẳng qua chỉ là món đồ chơi vào lúc này thôi. Nhất Hàng, chàng đang ở đâu, lúc nào thì có thể đưa ta ra ngoài? Một giọt lệ nóng hổi trào ra khỏi hàng mi...
"Trời ơi, mặt trời lớn như vậy, sao có thể lạnh được, ngươi có hiểu lý lẽ không vậy?" Nhất Thuần ném cho tì nữ một cái liếc mắt, không phải là nàng thích phơi nắng mà mấy ngày nay luôn cảm thấy mệt mỏi trong người, chuyện gì cũng không muốn làm, buổi chiều còn phài đi nấu cơm cho Long Tiêu, ngẫm lại thấy vô cùng uất ức. Gần đây tâm trạng không tốt, chu kì kinh nguyệt còn trễ mấy ngày, vậy nên bên trong Ngự Thiện Phòng, đám người nội giám kia cư nhiên lại trở thành chỗ phát tiết, Mộng Phàm còn viết lên cửa 3 chữ nổi bật "Nơi Trút Giận", chỉ là chờ sau này nàng bình tĩnh lại, nhất định sẽ hướng bọn họ nói lời xin lỗi, thật sự trong lòng nàng rất áy náy, mỗi bữa cơm đều là tự mình chỉ huy bọn họ làm giúp, cho nên nàng rất muốn tìm chút gì đó đem tới đáp tạ bọn họ.
"Nương nương ngài mau dậy đi, có khách đến!" Mộng Phàm từ bên ngoài vội vàng hấp tấp chạy vào thông báo.
"Là ai đến?" Nhất Thuần còn chưa mở mắt ra, dưới ánh mặt trời thoải mái như vậy thật không muốn thức dậy chút nào.
"Thanh Thanh tham kiến nương nương!" Một nữ tì tên là Thanh Thanh đang quỳ trên mặt đất nói.
"Có chuyện gì không?" Nhất Thuần mở mắt, lấy tay cản bớt ánh sáng chói mắt liền nhìn thấy một tì nữ mười lăm mười sáu tuổi, cầm trong tay một khay đầy phẩm vật.
"Hồi bẩm nương nương, Thái Hậu ban cho Nô Phi nhân sâm ở Tây phương, dùng để nấu thành canh, nương nương mấy ngày nay cực khổ, Thái Hậu rất lo lắng." Thanh Thanh sau khi đứng dậy liền nói, không hề đem bộ dáng của Nhất Thuần để vào trong mắt.
"Vậy thật đa tạ Thái hậu, sao dám để Thái Hậu lo lắng, thần phi nhất định sẽ tấu lên Bệ Hạ để ngài tới vấn an Thái hậu." Mộng Phàm nhận lấy bát canh, Nhất Thuần miễn cưỡng đáp lời cũng không có đứng dậy, xem ra bão táp sắp tới rồi.
"Vậy nô tỳ xin cáo lui!" Thanh Thanh nói xong xoay người đi ngay.
Mộng Phàm bắt đầu ở trước mặt của nàng càu nhàu không ngừng: " Mẹ của tôi ơi, nương nương của tôi ơi, đây là người của Thái hậu đích thân đưa tới ngài tại sao có thể thất lễ như vậy chứ? Ai~~"
"Ta tự có chừng mực." Vừa đúng khát nước, nàng nếm một chút canh xem có gì đặc biệt không.
"Nương nương ngài còn có tâm trạng để ăn sao?" Mới vừa để lên cái miệng nhỏ uống hai hớp liền bị Mộng Phàm đoạt đi, xem ra nha đầu này thật rất quan tâm tới nàng, không phải chỉ là lo lắng đơn thuần.
"Hiện tại khẩn trương thì có tác dụng gì? Ngươi nói đi!" nàng chắp tay thành quyền nhìn Mộng Phàm, tuy có bất mãn nhưng vẫn dùng giọng điệu ưu ái.
"Nghĩ biện pháp làm sao sống sót với Thái hậu để qua cửa ài này đi!" Mộng phàm bắt đầu thuyết giảng đạo lý, đem chén canh đặt mạnh lên bàn, xoay người nói: "Hiện tại ở bên ngoài nhất định là có rất nhiều lời đồn đãi xấu về nương nương dẫn tới tai Thái hậu, bệ hạ cưng chiều ngài như vậy, ở trong cung này có bao nhiêu người đỏ mặt tía tai, hôm nay Thái hậu cũng không có trực tiếp tới đây nói chuyện với ngài, khẳng định cũng là có băn khoăn, cho nên ngài phải lập tức đi nói cho bệ hạ mới đúng."
Nghe Mộng Phàm thao thao bất tuyệt, Thiên Nhất Thuần thở dài. Đi trở về bên giường nằm xuống, đột nhiên cảm thấy một trận buồn nôn, nàng nôn khan vài cái liền rơi nước mắt.
"Nương nương ngài làm sao vậy?" Mộng Phàm tiến lại gần, lo lắng muốn khóc.
"Không có chuyện gì, cho ta chén nước!" Trước phải trấn an Mộng Phàm, nàng nhận lấy nước, súc miệng lần nữa rồi nằm xuống.
"Oẹ~!" Nàng lại cảm thấy buồn nôn khó chịu, rõ ràng nôn không ra được thứ gì, nước mắt sớm không tự chủ được mà chảy xuống.
"Ngự y, nhanh đi truyền ngự y." Mộng Phàm chạy đến trong viện kêu to, không bao lâu lão ngự y xách theo cái hòm thuốc chạy tới.
"Như thế nào rồi?" Mộng Phàm quên mất thân phận, ở bên cạnh vội vàng thúc giục.
"Mộng Phàm!" Nhất Thuần kêu to 1 một tiếng, ý bảo tì nữ bình tĩnh lại. Dù sao nàng cũng không có cảm thấy thân thể đã xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng.
"Chúc mừng nương nương có tin vui, nhưng do ngài ăn thứ gì đó không sạch sẽ, hiện tại mạch tượng của thai nhi rất loạn, cựu thần lập tức kê vài đơn thuốc bổ cho nương nương" lão ngự y đã mấy lần có được bài học rằng vị chủ nhân này thật sự không thể chọc vào.
Nhất Thuần mang thai, mặc dù rất khó tiếp nhận nhưng cũng là sự thật, nàng vô lực nhắm mắt, không hề vui sướng khi lần đầu được làm mẹ, ở trong cung này bản thân đã rất khó bảo toàn huống chi còn có thêm một đứa con. Nàng mơ hồ bất tri bất giác thở dài.
"Nương nương, thật tốt quá! Hiện tại ngài đang mang long chủng, tương lai còn có thể dựa vào, bệ hạ sẽ càng thêm thương yêu ngài, ha ha!" Mộng Phàm tiễn ngự y xong liền chạy đến bên giường, miệng vẫn còn cười khúc khích không ngừng. Nhất Thuần mặc dù không mở mắt nhưng cũng có thể cảm thấy sự vui sướng của tiểu thị nữ bên cạnh.
Mang thai một đứa trẻ là có thể nắm giữ được lòng của đàn ông sao? Một đời đế vương làm sao có thể hữu tình, nàng chẳng qua chỉ là món đồ chơi vào lúc này thôi. Nhất Hàng, chàng đang ở đâu, lúc nào thì có thể đưa ta ra ngoài? Một giọt lệ nóng hổi trào ra khỏi hàng mi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook