Xuyên Qua Làm Tình Nhân Của Hoàng Đế!
-
Chương 21: Ngắm sen
Vừa ra khỏi cửa, Nhất Thuần liền hối hận, nàng đã đi được nửa đường, bây giờ muốn bỏ cuộc cũng là hơi muộn một chút. Nhìn ao sen xa xa, bông hoa sen lộ ra, nhè nhẹ lay động trong gió. Phía xa kia, một đám nữ nhân đang nhàn nhạ, trang nhã mà ngắm sen.
"Trong cung này trừ hoàng thượng còn có nam nhân khác sao?" – Nhìn xa, thấy một bóng dáng cao lớn ở trong đình, bên cạnh là một đám mỹ nhân đang đùa giỡn với nhau.
"A, nương nương đó là Thừa tướng đại nhân Lý Hưu Văn, tài hoa hơn người, cho tới nay chưa cưới vợ. Năm trước, thái hậu đem Minh Trà công chúa gả cho thừa tướng đại nhân, nhưng nghe nói tiểu công chúa náo loạn, thiếu chút nữa thắt cổ tự tử, cho nên liền huỷ bỏ. Cho nên Lý đại nhân cho đến nay vẫn chưa cưới vợ.”
Mộng Phàm vừa nói, khuôn mặt cũng nổi lên một tầng đỏ ửng.
Nhất Thuần nhìn bộ dáng tư xuân của Mộng Phàm, không nhịn được liền bật cười:
“Ha ha ha!”
"Nương nương ngừơi cười cái gì?"
Mộng Phàm thấy nàng cười khuôn mặt càng trở nên đỏ hơn.
"Ta nói nha đầu ngươi tư xuân! Đem chuyện nhà người ta đều tra rõ như thế, như thế nào, muốn đi làm thiếp?”
Nhất Thuần nói gọn gàng, dứt khoát đánh thẳng vào lòng Mộng Phàm.
"Nương nương, ngươi thật quá mức, hừ! Trong cung này ai cũng đều biết rõ nha!" Mộng Phàm tức giận thẳng dậm chân nói, xoay người chạy thật xa.
"Ha ha ha!"
Nhất Thuần cười đến mức muốn gãy cả lưng rồi, thật vất vả mới ngưng cười được.
“Đừng đi nha, mau trở lại đây!”
"Hừ, nương nương phải nói xin lỗi!" - Mộng Phàm nghe được tiếng la, dừng bước, bộ dạng như một đại tiều thư nói.
"OK! Ta nói xin lỗi!" – Nhất Thuần cố nín cười, khuôn mặt cũng trở nên đỏ bừng.
“Cái này còn được!” - Mộng Phàm ngẩng cao đầu lên. Đối với Nhất Thuần hồ ngôn loạn ngữ, luyện mãi cũng đã thành thói quen rồi.
"Đi thôi, đến đình kia nghỉ ngơi một chút!”
Chỉ có một góc khuất nhất trong đình trống trơn không có người nào. Nhất Thuần đi đến đó, nàng không muốn nhìn thấy khuôn mặt của mấy nữ nhân kia, lại càng không muốn cùng các nàng xảy ra tranh chấp. Nàng có thể cảm thấy sau lưng có người đang nói xấu mình, bất quá Nhất Thuần tựa như không nghe thấy, chạy thẳng tới đình.
"Nương nương so với họ tốt hơn nhiều!” - Mộng Phàm bất bình thay nàng, lại càng không hiểu sao Nhất Thuần lại sợ họ như vậy. Rõ ràng hoàng thượng rất sủng ái chủ tử của mình, người còn sợ gì đây?
“Không cần nói như vậy, cuộc sống ở nơi này xa hoa này giống như bị nhốt trong một cái lồng lớn, không thể tự do sống quảng đời còn lại, thật là thương tâm nha! Ai!”
Nhất Thuần không chỉ có thở dài, không biết đến lúc nào nàng mới có thể rời khỏi đây, xem một chút những chỗ khác.
"Nương nương?" - Mộng Phàm sợ nhất khuôn mặt lúng túng, bộ dáng thương tâm của nàng.
"Không sao!" - Cho nàng một nụ cười.
"Nương nương mau tới đây!" - Mộng Phàm chạy đến trước mặt Nhất Thuần, thúc giục.
"Đừng la nữa, tai ta cũng đã muốn thủng rồi!"
Đi vào đình, một làn gió nhẹ lướt qua, xen lẫn mùi hương mát mẻ của hoa sen phấn làm cho tâm tình người ta thanh thản hơn nhiều.
“Nương nương, nơi này có đàn, người đánh một khúc được không?” – Mộng Phàm kéo tay áo Nhất Thuần năn nỉ như một đứa trẻ.
"Đây là của người nào bỏ lại, chúng ta không nên đụng đến, nếu không chủ nhân của nó biết sẽ tức giận.”
Cái đàn này sao lại xuất hiện ở chỗ này, tốt nhất là không nên đụng vào, nàng không muốn gặp phiền toái.
"Nương nương?" - Mộng Phàm không buông tha tiếp tục quấy rối ý chí của nàng.
“Đến đây đi, theo ta ngồi xuống nghe một chút âm thanh khi sen nở.” – Lôi kéo Mộng Phàm đến ngồi xuống, nàng đem chiếc giày dưới chân cởi ra, đôi chân nhẹ nhàng quấy động sự yên tĩnh của mặt hồ.
"Nương nương, người mau đeo hài vào!” – Nhìn động tác lớn mật kia của Nhất Thuần, sắc mặt Mộng Phàm biến đổi, trở nên khẩn trương và nóng nảy hơn. Không ngừng nhìn xung quanh đình.
"Thế nào? Hiện tại không nên nghĩ đến cái lễ nghi phiền phúc kia, huống chi chúng ta ngồi ở một góc, sẽ không có người phát hiện.”
Nàng kéo tay Mộng Phàm, vuốt nhẹ bàn tay nhỏ nhắn rồi nói.
Bàn chân của mình, ở cổ đại cũng chỉ được để cho trượng phu nhìn, đạo lí này Nhất Thuần biết. Chỉ là nhìn thấy chỗ này vắng vẻ, ít người đi tới, huống chi nàng căn bản không sợ bị nam nhân nhìn thấy.
"Này!" – Sắc mặt Mộng Phàm thoáng khá hơn một chút. Nhưng đi theo một chủ tử lớn mật như vậy, nàng vẫn là phải luôn lo lắng, đề phòng sống qua ngày a.
"Trong cung này trừ hoàng thượng còn có nam nhân khác sao?" – Nhìn xa, thấy một bóng dáng cao lớn ở trong đình, bên cạnh là một đám mỹ nhân đang đùa giỡn với nhau.
"A, nương nương đó là Thừa tướng đại nhân Lý Hưu Văn, tài hoa hơn người, cho tới nay chưa cưới vợ. Năm trước, thái hậu đem Minh Trà công chúa gả cho thừa tướng đại nhân, nhưng nghe nói tiểu công chúa náo loạn, thiếu chút nữa thắt cổ tự tử, cho nên liền huỷ bỏ. Cho nên Lý đại nhân cho đến nay vẫn chưa cưới vợ.”
Mộng Phàm vừa nói, khuôn mặt cũng nổi lên một tầng đỏ ửng.
Nhất Thuần nhìn bộ dáng tư xuân của Mộng Phàm, không nhịn được liền bật cười:
“Ha ha ha!”
"Nương nương ngừơi cười cái gì?"
Mộng Phàm thấy nàng cười khuôn mặt càng trở nên đỏ hơn.
"Ta nói nha đầu ngươi tư xuân! Đem chuyện nhà người ta đều tra rõ như thế, như thế nào, muốn đi làm thiếp?”
Nhất Thuần nói gọn gàng, dứt khoát đánh thẳng vào lòng Mộng Phàm.
"Nương nương, ngươi thật quá mức, hừ! Trong cung này ai cũng đều biết rõ nha!" Mộng Phàm tức giận thẳng dậm chân nói, xoay người chạy thật xa.
"Ha ha ha!"
Nhất Thuần cười đến mức muốn gãy cả lưng rồi, thật vất vả mới ngưng cười được.
“Đừng đi nha, mau trở lại đây!”
"Hừ, nương nương phải nói xin lỗi!" - Mộng Phàm nghe được tiếng la, dừng bước, bộ dạng như một đại tiều thư nói.
"OK! Ta nói xin lỗi!" – Nhất Thuần cố nín cười, khuôn mặt cũng trở nên đỏ bừng.
“Cái này còn được!” - Mộng Phàm ngẩng cao đầu lên. Đối với Nhất Thuần hồ ngôn loạn ngữ, luyện mãi cũng đã thành thói quen rồi.
"Đi thôi, đến đình kia nghỉ ngơi một chút!”
Chỉ có một góc khuất nhất trong đình trống trơn không có người nào. Nhất Thuần đi đến đó, nàng không muốn nhìn thấy khuôn mặt của mấy nữ nhân kia, lại càng không muốn cùng các nàng xảy ra tranh chấp. Nàng có thể cảm thấy sau lưng có người đang nói xấu mình, bất quá Nhất Thuần tựa như không nghe thấy, chạy thẳng tới đình.
"Nương nương so với họ tốt hơn nhiều!” - Mộng Phàm bất bình thay nàng, lại càng không hiểu sao Nhất Thuần lại sợ họ như vậy. Rõ ràng hoàng thượng rất sủng ái chủ tử của mình, người còn sợ gì đây?
“Không cần nói như vậy, cuộc sống ở nơi này xa hoa này giống như bị nhốt trong một cái lồng lớn, không thể tự do sống quảng đời còn lại, thật là thương tâm nha! Ai!”
Nhất Thuần không chỉ có thở dài, không biết đến lúc nào nàng mới có thể rời khỏi đây, xem một chút những chỗ khác.
"Nương nương?" - Mộng Phàm sợ nhất khuôn mặt lúng túng, bộ dáng thương tâm của nàng.
"Không sao!" - Cho nàng một nụ cười.
"Nương nương mau tới đây!" - Mộng Phàm chạy đến trước mặt Nhất Thuần, thúc giục.
"Đừng la nữa, tai ta cũng đã muốn thủng rồi!"
Đi vào đình, một làn gió nhẹ lướt qua, xen lẫn mùi hương mát mẻ của hoa sen phấn làm cho tâm tình người ta thanh thản hơn nhiều.
“Nương nương, nơi này có đàn, người đánh một khúc được không?” – Mộng Phàm kéo tay áo Nhất Thuần năn nỉ như một đứa trẻ.
"Đây là của người nào bỏ lại, chúng ta không nên đụng đến, nếu không chủ nhân của nó biết sẽ tức giận.”
Cái đàn này sao lại xuất hiện ở chỗ này, tốt nhất là không nên đụng vào, nàng không muốn gặp phiền toái.
"Nương nương?" - Mộng Phàm không buông tha tiếp tục quấy rối ý chí của nàng.
“Đến đây đi, theo ta ngồi xuống nghe một chút âm thanh khi sen nở.” – Lôi kéo Mộng Phàm đến ngồi xuống, nàng đem chiếc giày dưới chân cởi ra, đôi chân nhẹ nhàng quấy động sự yên tĩnh của mặt hồ.
"Nương nương, người mau đeo hài vào!” – Nhìn động tác lớn mật kia của Nhất Thuần, sắc mặt Mộng Phàm biến đổi, trở nên khẩn trương và nóng nảy hơn. Không ngừng nhìn xung quanh đình.
"Thế nào? Hiện tại không nên nghĩ đến cái lễ nghi phiền phúc kia, huống chi chúng ta ngồi ở một góc, sẽ không có người phát hiện.”
Nàng kéo tay Mộng Phàm, vuốt nhẹ bàn tay nhỏ nhắn rồi nói.
Bàn chân của mình, ở cổ đại cũng chỉ được để cho trượng phu nhìn, đạo lí này Nhất Thuần biết. Chỉ là nhìn thấy chỗ này vắng vẻ, ít người đi tới, huống chi nàng căn bản không sợ bị nam nhân nhìn thấy.
"Này!" – Sắc mặt Mộng Phàm thoáng khá hơn một chút. Nhưng đi theo một chủ tử lớn mật như vậy, nàng vẫn là phải luôn lo lắng, đề phòng sống qua ngày a.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook