Xuyên Qua Làm Tình Nhân Của Hoàng Đế!
-
Chương 12: Vết thương chí mạng
"Nói!"
Cặp mắt Long Tiêu tràn đầy tia máu, bởi vì không nghe được lời giải thích, liền ngửa mặt lên trời điên cuồng la hét.
"A! Khụ! Khụ!"
Bị hắn điên cuồng một đánh một quyền vào ngực, khiến cho nàng phun một ngụm máu.
“Thật bẩn thỉu! Nói!”
Hắn thấy hai hàng lông mày của nàng thống khổ nhíu chung một chỗ, cũng không có buông, bàn tay giơ lên, thanh âm thanh thúy vang lên:
“Chát!”
“Ha ha ha! Người nào! Nam nhân tất cả đều giống nhau!”
Nhất Thuần không biết lấy dũng khí ở đâu ra, sự sợ hãi thường ngày đều biến mất, lại kiên cường đối mặt với sự thật.
“Thật bẩn thỉu!”
Long Tiêu làm sao có thể chịu được chuyện Nô phi đã sớm không còn tấm thân xử nữ. Từ trước đến nay, hắn chưa từng bị sỉ nhục như vậy, trong lòng hắn nổi lên một vòng xoáy khổng lồ.
Cắn xé, qua mỗi tấc thịt đều để lại dấu răng của hắn, giống như là trừng phạt sự cứng đầu của nàng, càng giống như là vì nàng à rửa sạch thân thể bẩn thỉu. Còn nàng lại thống khổ cùng tuyệt vọng.
"Người tới, thay quần áo!"
Long Tiêu đứng lên ra lệnh.
"Dạ, hoàng thượng!"
Đám thị nữ ở bên ngoài chờ đợi nhanh chóng đi tới.
Mặc xong quần áo, hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn Nhất Thuần ngất đi trên long sàng, liền đối với thị nữ Dung nhi nói:
"Chăm sóc thật tốt Nô phi nương nương!"
Sau đó lền sải bước đi ra ngoài cửa.
“Nô tỳ tuân mệnh”
Thị nữ quỳ xuống cung tiễn hoàng đế.
Bên trong ngự thư phòng
"Chuyện tra như thế nào?"
Long Tiêu quay lưng,nhìn ngoài ra ngoài cửa sổ hỏi người đang quỳ phía dưới.
"Thần đáng chết, không thể tra ra bất kỳ tin tức gì có liên quan."
Lưu Giác Nam hướng Long Tiêu trả lời:
"Đứng lên đi!"
Trong thanh âm của Long Tiêu không khó để nghe ra tâm trạng của hắn lúc này rất tốt, hắn xoay người lại đối với Lưu Giác Nam nói.
"Tạ hoàng thượng!”
Khuôn mặt Lưu Giác Nam nhìn hắn không hiểu.
"Người kia thế nào?"
Long Tiêu nhìn chằm chằm Giác Nam hỏi.
"Hồi hoàng thượng, quốc sư yêu cầu ra mắt nương nương, trước mắt hắn cũng tra không ra lai lịch thân phận nương nương."
Tôn công công đem toàn bộ nói lại cho hắn.
“Còn có loại chuyện này sao?”
Long Tiêu chống cằm suy nghĩ rồi nói:
“Kia, có phải gặp mặt là sẽ tra ra sao?”
"Cái này…? Quốc sư không có nói!" – Tôn công công khổ sở nói.
“Vậy hắn nói tất cà những gì?” – Long Tiêu nhíu mày lại hỏi
"Quốc sư bảo nô tài đem thuốc mang về cho nương nương, những thứ khác không có!"
Tôn công công len lén liếc nhìn lên long toạ.
"Thuốc?" Long Tiêu lặp lại nói.
"Đúng vậy bệ hạ, quốc sư nói người biết là dùng làm gì!"
Tôn công công đem toàn bộ nói ra cho hắn nghe.
"Được! Đem thuốc đưa đến tẩm cung của trẫm đi!"
Long Tiêu xoa huyệt thái dương, nhắm mắt lại phất tay một cái, ý bảo bọn họ đi xuống đi.
" Hoàng thượng hôm nay cho truyền ……..?"
Tôn công công đang muốn hỏi hắn hôm nay muốn truyền ai tới thị tẩm,nhưng còn chưa kịp nói xong lại bị cắt đứt.
"Nô phi ở lại vậy là được rồi!"
Long Tiêu đầu cũng không có ngẩn lên mà nói.
"Dạ, nô tài cáo lui!" Tôn công công cùng Lưu Giác Nam toàn bộ lui xuống.
Ngoài cửa Lưu Giác Mam gọi tôn công công lại hỏi:
"Tôn công công có biết hoàng thượng đây là thế nào?"
"Ai! Không biết, lần đầu gặp phải tình huống như thế!"
Tôn công công lắc đầu nguầy nguậy.
"Xin hỏi công công ‘ Nô phi ’ kia là vị thiên kim nhà nào đây? Hoàng thượng như thế nào lại để ý!"
Lưu Giác Nam cùng Tôn công công đều là những người thân cận bên cạnh Long Tiêu, quan hệ của hai người vẫn tương đối tốt.
“Chính vì không biết nên mới để ngươi tra thân phận của cô gái kia!” -
Tôn công công hoàn toàn không biết vị Nô phi này đến từ địa phương nào, quốc sư còn không thể tính ra, hắn cũng không phải là thần tiên, làm sao biết được.
"A!" Lưu Giác Nam như đinh đứng trên mặt đất, miệng há ra đều có thể nhét vào một quả trứng gà.
"Haizz!" Tôn công công sau đó liền đưa thuốc đi.
Cặp mắt Long Tiêu tràn đầy tia máu, bởi vì không nghe được lời giải thích, liền ngửa mặt lên trời điên cuồng la hét.
"A! Khụ! Khụ!"
Bị hắn điên cuồng một đánh một quyền vào ngực, khiến cho nàng phun một ngụm máu.
“Thật bẩn thỉu! Nói!”
Hắn thấy hai hàng lông mày của nàng thống khổ nhíu chung một chỗ, cũng không có buông, bàn tay giơ lên, thanh âm thanh thúy vang lên:
“Chát!”
“Ha ha ha! Người nào! Nam nhân tất cả đều giống nhau!”
Nhất Thuần không biết lấy dũng khí ở đâu ra, sự sợ hãi thường ngày đều biến mất, lại kiên cường đối mặt với sự thật.
“Thật bẩn thỉu!”
Long Tiêu làm sao có thể chịu được chuyện Nô phi đã sớm không còn tấm thân xử nữ. Từ trước đến nay, hắn chưa từng bị sỉ nhục như vậy, trong lòng hắn nổi lên một vòng xoáy khổng lồ.
Cắn xé, qua mỗi tấc thịt đều để lại dấu răng của hắn, giống như là trừng phạt sự cứng đầu của nàng, càng giống như là vì nàng à rửa sạch thân thể bẩn thỉu. Còn nàng lại thống khổ cùng tuyệt vọng.
"Người tới, thay quần áo!"
Long Tiêu đứng lên ra lệnh.
"Dạ, hoàng thượng!"
Đám thị nữ ở bên ngoài chờ đợi nhanh chóng đi tới.
Mặc xong quần áo, hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn Nhất Thuần ngất đi trên long sàng, liền đối với thị nữ Dung nhi nói:
"Chăm sóc thật tốt Nô phi nương nương!"
Sau đó lền sải bước đi ra ngoài cửa.
“Nô tỳ tuân mệnh”
Thị nữ quỳ xuống cung tiễn hoàng đế.
Bên trong ngự thư phòng
"Chuyện tra như thế nào?"
Long Tiêu quay lưng,nhìn ngoài ra ngoài cửa sổ hỏi người đang quỳ phía dưới.
"Thần đáng chết, không thể tra ra bất kỳ tin tức gì có liên quan."
Lưu Giác Nam hướng Long Tiêu trả lời:
"Đứng lên đi!"
Trong thanh âm của Long Tiêu không khó để nghe ra tâm trạng của hắn lúc này rất tốt, hắn xoay người lại đối với Lưu Giác Nam nói.
"Tạ hoàng thượng!”
Khuôn mặt Lưu Giác Nam nhìn hắn không hiểu.
"Người kia thế nào?"
Long Tiêu nhìn chằm chằm Giác Nam hỏi.
"Hồi hoàng thượng, quốc sư yêu cầu ra mắt nương nương, trước mắt hắn cũng tra không ra lai lịch thân phận nương nương."
Tôn công công đem toàn bộ nói lại cho hắn.
“Còn có loại chuyện này sao?”
Long Tiêu chống cằm suy nghĩ rồi nói:
“Kia, có phải gặp mặt là sẽ tra ra sao?”
"Cái này…? Quốc sư không có nói!" – Tôn công công khổ sở nói.
“Vậy hắn nói tất cà những gì?” – Long Tiêu nhíu mày lại hỏi
"Quốc sư bảo nô tài đem thuốc mang về cho nương nương, những thứ khác không có!"
Tôn công công len lén liếc nhìn lên long toạ.
"Thuốc?" Long Tiêu lặp lại nói.
"Đúng vậy bệ hạ, quốc sư nói người biết là dùng làm gì!"
Tôn công công đem toàn bộ nói ra cho hắn nghe.
"Được! Đem thuốc đưa đến tẩm cung của trẫm đi!"
Long Tiêu xoa huyệt thái dương, nhắm mắt lại phất tay một cái, ý bảo bọn họ đi xuống đi.
" Hoàng thượng hôm nay cho truyền ……..?"
Tôn công công đang muốn hỏi hắn hôm nay muốn truyền ai tới thị tẩm,nhưng còn chưa kịp nói xong lại bị cắt đứt.
"Nô phi ở lại vậy là được rồi!"
Long Tiêu đầu cũng không có ngẩn lên mà nói.
"Dạ, nô tài cáo lui!" Tôn công công cùng Lưu Giác Nam toàn bộ lui xuống.
Ngoài cửa Lưu Giác Mam gọi tôn công công lại hỏi:
"Tôn công công có biết hoàng thượng đây là thế nào?"
"Ai! Không biết, lần đầu gặp phải tình huống như thế!"
Tôn công công lắc đầu nguầy nguậy.
"Xin hỏi công công ‘ Nô phi ’ kia là vị thiên kim nhà nào đây? Hoàng thượng như thế nào lại để ý!"
Lưu Giác Nam cùng Tôn công công đều là những người thân cận bên cạnh Long Tiêu, quan hệ của hai người vẫn tương đối tốt.
“Chính vì không biết nên mới để ngươi tra thân phận của cô gái kia!” -
Tôn công công hoàn toàn không biết vị Nô phi này đến từ địa phương nào, quốc sư còn không thể tính ra, hắn cũng không phải là thần tiên, làm sao biết được.
"A!" Lưu Giác Nam như đinh đứng trên mặt đất, miệng há ra đều có thể nhét vào một quả trứng gà.
"Haizz!" Tôn công công sau đó liền đưa thuốc đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook