" Được, được, không phải chuyện của trẫm!" Long Tiêu hết mực cưng chiều  cười nói, "bữa trưa muốn ăn cái gì?"

Nơi này không có cái gì ngon cả, vừa nghĩ tới ăn cơm, Nhất Thuần liền bắt đầu khổ não, mỗi ngày thật là nhạt nhẽo vô vị, mỗi ngày đều giống như nhau.

"Tùy tiện đi!" Lông mày nhăn lên, nhẹ nhàng nói một câu.

" Được rồi tùy tiện dùng một chút, ăn xong, buổi chiều trẫm dẫn nàng xuất cung đi chơi được không?" Long Tiêu lòng đầy mong đợi nói.

"Không được rồi, ta có hẹn rồi!" Nhất Thuần nhìn chằm chằm, mặt thất vọng nói.

Không cần suy nghĩ cũng biết là Nhất Thuần cố ý, nàng hôm nay tựa như muốn cùng hắn so tài, Long Tiêu sao có thể không nhìn ra! Mặc cho nàng có làm gì, hắn cũng sẽ không nói gì, Nhất Thuần không nói gì đối với Long Tiêu mà nói chính là sự hành hạ.

"Được rồi, vậy lần sau nhất định không thể cự tuyệt trẫm!" Long Tiêu giọng nói giống như đứa trẻ, thiếu chút nữa khiến ngươi Dung bên cạnh rớt mắt xuống, Mộng Phàm thì nhìn quen rồi, nàng ở trong lòng len lén cười, thật tốt lại trở về như trước rồi.

Khi nàng nghe tin Nhất Thuần chết thiếu chút nữa cũng chết theo, may mắn là nàng không làm như vậy, nếu không làm sao có thể gặp lại chủ tử.

"Lần sau hãy tính!" Nhất Thuần đơn giản trả lời, giọng nói cao ngạo.

" Được, chuẩn bị ăn trưa!" Xoay người phân phó toàn bộ đi chuẩn bị.

Bữa ăn trưa kết thúc trong sự náo nhiệt, Nhất Thuần miễn cưỡng quay lại tẩm cung, trực tiếp bò lên giường, chỉ chốc lát liền truyền đến tiếng hít thở đều đều. Long Tiêu đuổi mọi người xuống, lẳng lặng ngồi ở bên giường, khẽ vuốt nhẹ mỹ nhân, trong ánh mắt toát lên sự dịu dàng.

"Thuần nhi, Thuần nhi của ta!" Long Tiêu nỉ non nói nhỏ, đứng dậy, nhẹ nhàng rời đi.

"Bây giờ là giờ gì?" Tỉnh dậy, Nhất Thuần yếu đuối ngồi dậy.

"Chủ tử, đã đến lúc ăn tối rồi!" Mộng Phàm giọng cười nhạo tới bên giường, người chủ tử này thường ngày rất thích ngủ, nếu không cũng sẽ ngồi thẩn thờ nhìn xa xăm "A, tại sao không ai gọi ta dậy, chẳng phải hẹn nhau đi ngắm hồ sao, nàng vội vàng rời giường, phản ứng vô cùng mãnh liệt, lại lảo đảo ngồi xuống, ngươi hầu, Mộng Phàm vội vã tiến lên đỡ nàng.

"Chủ tử ngài không sao chứ?" Mộng Phàm mặt mũi trắng bệch, ngươi đâu chạy đi kêu ngự y đến.

"Gọi nàng trở lại, ta không sao!" Nhìn ngươi Dung chạy đi, Nhất Thuần gấp gáp, nàng không nghĩ là gặp phải chuyện này.

"Chủ tử, vẫn là nên xem một chút đi? Ô ô!" Mộng Phàm vội khóc, trong một ngày nàng đã khóc lần thứ N rồi.

"Nhanh đi!" Thanh âm nhẹ nhàng, từ trong miệng nàng nói ra  không chút uy nghiêm.

Mộng Phàm miễn cưỡng chạy đi kêu ngươi Dung lại.

"Ai!" Nhất Thuần thở dài, người ở đây đối với nàng cẩn thận quá mức rồi, chỉ là thiếu máu nên choáng váng một chút thôi, chỉ là chuyện thường, lại làm hai người sợ đến như vậy, thật sự không nên.

Không lâu lắm, mộng phàm mang theo ngươi Dung trở về tẩm cung, Nhất Thuần đã sớm xuống giường sửa soạn xong hết, chờ các nàng.

Trong đình, ba người đứng song song  ,nhìn ra giữa hồ.

"Thảm hà?" Mùa này nhìn đi nhìn lại chỉ có thể thấy cây khô héo.

_________________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương