Xuyên Qua Hoang Dã
-
Chương 73: [phiên ngoại] tình sự con nghê [4]
Dùng xong điểm tâm—— đương nhiên bọn họ không cần ăn, nhưng có mĩ vị ai lại ngốc tới mức cự tuyệt?—— con nghê cùng Thụy Kỳ cùng ra ngoài du ngoạn.
Con nghê cũng không biết phụ cận có gì hảo ngoạn, nó mang theo Thụy Kỳ đi lung tung, hai người tướng mạo xuất chúng, mỗi người một vẻ. Hơn nữa trong Cửu Trọng Thiên chính là tiên cảnh, trời xanh nước biếc, cây cỏ um tùm, quả nhiên đẹp không sao kể xiết, đáng tiếc trong mắt con nghê ngây thơ thì chỉ có nhàm chán vô vị, quả nhiên là ngưu tước mẫu đơn, lãng phí cảnh đẹp.
Thụy Kỳ cũng không mở miệng, chỉ im lặng đi theo bên cạnh con nghê, ánh mắt một mực đảo quanh khung cảnh trước mắt, không hề liếc mắt nhìn con nghê lấy một cái.
Con nghê có chút buồn bực—— sao người này lại cố tình bảo mình bồi rồi không thèm nói tiếng nào a. Buồn bực một chốc, sau đó con nghê dừng lại ở khu rừng, trong rừng này có một loại tiên quả, ăn vào mềm mềm ngọt ngọt, nó rất thích.
Bỏ lại một câu: “Chờ ta một chốc.” Sau đó không để Thụy Kỳ có cơ hội phản ứng, con nghê liền biến mất tăm.
Chỉ chốc lát sau, nó ôm hai quả trái cây có hình người vui vẻ xuất hiện trước mặt Thụy Kỳ.
“Này.” Chọn một quả có cái đầu lớn nhất, có màu xanh biếc đưa cho Thụy Kỳ, con nghê thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm quả thực mình vừa đưa người ta—— loại tiên quả này cái đầu càng lớn, càng béo chắc thì ăn càng ngon, quả nó vừa đưa lúc nãy là quả to nhất, chắc nhất, khẳng định ăn rất ngon.
Lưu luyến nhìn thêm một chốc, phát hiện đối phương không có ý trả lại trái cây, lúc này con nghê mới chịu thu hồi ánh mắt, lấy trong ngực ra một quả khác, cọ cọ hai cái trên y phục, sau đó há mồm cắn một ngụm gần nửa quả.
Thụy Kỳ nhìn lam quả trong tay, tuổi của y lớn hơn con nghê, tự nhiên biết lam quả này có dạng thế nào thì ăn ngon, con ngươi lộ ra thần sắc ấm áp, chú ý tới ánh mắt thèm nhỏ dãi của con nghê, y sửng sốt, hóa ra đứa nhỏ này biết a.
Vốn định trả lại, nhưng không biết vì cái gì lại muốn nhìn bộ dáng đáng yêu của con nghê. Sau đó, y cũng học theo con nghê cọ cọ lam quả vào y phục vài cái, sau đó há mồm ăn, cảm thấy làm quả hôm nay so với trước kia ăn ngon hơn.
Người dễ nhìn cho dù không làm chuyện có khí chất cũng có sẵn phong thái, tỷ như Thụy Kỳ, rõ ràng đang lang thôn hổ yết nhưng vẫn có một phong thái vô cùng phóng đãng, làm con nghê xem đến ngây người.
Chú ý tới ánh mắt con nghê nhìn mình, ánh mắt Thụy Kỳ đột nhiên hiện lên một thần sắc mờ mịt. Đương nhiên, con nghê không chú ý tới điều này.
Hai người ngồm ngoàm ăn xong lam quả, con nghê vỗ vỗ bụng, thoải mái ngồi xuống đất, sau đó nằm xuống, nhìn bầu trơi trong xanh một chốc rồi nhắm mắt lại, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Một mùi thơm ngát như hoa nhưng không phải hoa truyền tới, nó mở to mắt, phát hiện Thụy Kỳ ngồi xuống bên cạnh mình, đang nhìn ra xa xa.
Con nghê nhìn thần sắc đạm mạc của Thụy Kỳ, cảm thấy có người bồi bên cạnh mình thật tốt, ân, cảm giác thực sự tốt lắm.
Con nghê đưa tay kéo kéo góc áo Thụy Kỳ, dời lực chú ý của y lên người mình.
“Không phải nói có cơ hội sẽ để ta xem chân thân của ngươi sao? Hiện giờ không có ai khác, cho ta xem được không?”
Thụy Kỳ cúi đầu nhìn con nghê, chống lại ánh mắt to tròn tò mò của nó. Gật gật đầu, đứng dậy đi ra xa vài bước, trong ánh mắt đầy hưng phấn của con nghê hóa về chân thân của mình.
Con nghê nhìn Thụy Kỳ ở trước mắt, thân hình giống con ngựa, đuôi giống ngưu, cái đầu tròn tròn, toàn thân phủ đầy lân giáp, quanh người là luồng khí điềm lành, cường đại, an tường lại xinh đẹp. Con nghê mê muội nhìn Thụy Kỳ khí thế phi phàm, nó đi tới về phía Thụy Kỳ, đôi mắt kim sắc trợn trắng vô cùng kinh diễm.
Thụy Kỳ im lặng chờ đợi con nghê đi tới, khí lạnh xa cách mọi người cũng vì điềm lành chi khí mà phai nhạt rất nhiều.
Chân thân của kỳ lân rất cao lớn, con nghê đứng trước mặt Thụy Kỳ phải kiễng chân mới chạm tới đầu Thụy Kỳ.
Nó mất kiên nhẫn liền hóa về chân thân, như vậy hai người cao cũng xấp xỉ nhau, tuy vẫn lùn hơn Thụy Kỳ một chút. Con nghê vươn móng vuốt như lộc sơn, sờ sờ người Thụy Kỳ, còn đưa đầu mình tới cọ cọ người ta.
Thụy Kỳ đột nhiên vươn đầu lưỡi liếm chóp mũi con nghê, nó sửng sốt, lập tức vui vẻ hớn hổ bổ nhào lên người Thụy Kỳ, vô cùng thân thiết cọ cọ, ngửi ngửi. Sau đó, nó bị Thụy Kỳ gục xuống, bị y liếm sạch sẽ từ đầu tới đuôi, cảm giác ngứa ngứa làm con nghê bật cười ha hả. Căn bản không ý thức được đậu hủ non của mình bị con kỳ lân nào đó xơi sạch.
Hai người chơi đùa một hồi lâu, thẳng đến khi nghe thấy âm thanh người khác vọng tới mới hóa về hình người.
Con nghê vui vẻ cười thật tươi, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ ửng, ánh mắt kim sắc cười tới ngập nước, thoạt nhìn đáng yêu cực kỳ.
Thụy Kỳ nhất thời không nhịn được, cúi đầu hôn một cái lên cái miệng nhỏ nhắn của con nghê.
…
Hoàn PN 4.
Con nghê cũng không biết phụ cận có gì hảo ngoạn, nó mang theo Thụy Kỳ đi lung tung, hai người tướng mạo xuất chúng, mỗi người một vẻ. Hơn nữa trong Cửu Trọng Thiên chính là tiên cảnh, trời xanh nước biếc, cây cỏ um tùm, quả nhiên đẹp không sao kể xiết, đáng tiếc trong mắt con nghê ngây thơ thì chỉ có nhàm chán vô vị, quả nhiên là ngưu tước mẫu đơn, lãng phí cảnh đẹp.
Thụy Kỳ cũng không mở miệng, chỉ im lặng đi theo bên cạnh con nghê, ánh mắt một mực đảo quanh khung cảnh trước mắt, không hề liếc mắt nhìn con nghê lấy một cái.
Con nghê có chút buồn bực—— sao người này lại cố tình bảo mình bồi rồi không thèm nói tiếng nào a. Buồn bực một chốc, sau đó con nghê dừng lại ở khu rừng, trong rừng này có một loại tiên quả, ăn vào mềm mềm ngọt ngọt, nó rất thích.
Bỏ lại một câu: “Chờ ta một chốc.” Sau đó không để Thụy Kỳ có cơ hội phản ứng, con nghê liền biến mất tăm.
Chỉ chốc lát sau, nó ôm hai quả trái cây có hình người vui vẻ xuất hiện trước mặt Thụy Kỳ.
“Này.” Chọn một quả có cái đầu lớn nhất, có màu xanh biếc đưa cho Thụy Kỳ, con nghê thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm quả thực mình vừa đưa người ta—— loại tiên quả này cái đầu càng lớn, càng béo chắc thì ăn càng ngon, quả nó vừa đưa lúc nãy là quả to nhất, chắc nhất, khẳng định ăn rất ngon.
Lưu luyến nhìn thêm một chốc, phát hiện đối phương không có ý trả lại trái cây, lúc này con nghê mới chịu thu hồi ánh mắt, lấy trong ngực ra một quả khác, cọ cọ hai cái trên y phục, sau đó há mồm cắn một ngụm gần nửa quả.
Thụy Kỳ nhìn lam quả trong tay, tuổi của y lớn hơn con nghê, tự nhiên biết lam quả này có dạng thế nào thì ăn ngon, con ngươi lộ ra thần sắc ấm áp, chú ý tới ánh mắt thèm nhỏ dãi của con nghê, y sửng sốt, hóa ra đứa nhỏ này biết a.
Vốn định trả lại, nhưng không biết vì cái gì lại muốn nhìn bộ dáng đáng yêu của con nghê. Sau đó, y cũng học theo con nghê cọ cọ lam quả vào y phục vài cái, sau đó há mồm ăn, cảm thấy làm quả hôm nay so với trước kia ăn ngon hơn.
Người dễ nhìn cho dù không làm chuyện có khí chất cũng có sẵn phong thái, tỷ như Thụy Kỳ, rõ ràng đang lang thôn hổ yết nhưng vẫn có một phong thái vô cùng phóng đãng, làm con nghê xem đến ngây người.
Chú ý tới ánh mắt con nghê nhìn mình, ánh mắt Thụy Kỳ đột nhiên hiện lên một thần sắc mờ mịt. Đương nhiên, con nghê không chú ý tới điều này.
Hai người ngồm ngoàm ăn xong lam quả, con nghê vỗ vỗ bụng, thoải mái ngồi xuống đất, sau đó nằm xuống, nhìn bầu trơi trong xanh một chốc rồi nhắm mắt lại, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Một mùi thơm ngát như hoa nhưng không phải hoa truyền tới, nó mở to mắt, phát hiện Thụy Kỳ ngồi xuống bên cạnh mình, đang nhìn ra xa xa.
Con nghê nhìn thần sắc đạm mạc của Thụy Kỳ, cảm thấy có người bồi bên cạnh mình thật tốt, ân, cảm giác thực sự tốt lắm.
Con nghê đưa tay kéo kéo góc áo Thụy Kỳ, dời lực chú ý của y lên người mình.
“Không phải nói có cơ hội sẽ để ta xem chân thân của ngươi sao? Hiện giờ không có ai khác, cho ta xem được không?”
Thụy Kỳ cúi đầu nhìn con nghê, chống lại ánh mắt to tròn tò mò của nó. Gật gật đầu, đứng dậy đi ra xa vài bước, trong ánh mắt đầy hưng phấn của con nghê hóa về chân thân của mình.
Con nghê nhìn Thụy Kỳ ở trước mắt, thân hình giống con ngựa, đuôi giống ngưu, cái đầu tròn tròn, toàn thân phủ đầy lân giáp, quanh người là luồng khí điềm lành, cường đại, an tường lại xinh đẹp. Con nghê mê muội nhìn Thụy Kỳ khí thế phi phàm, nó đi tới về phía Thụy Kỳ, đôi mắt kim sắc trợn trắng vô cùng kinh diễm.
Thụy Kỳ im lặng chờ đợi con nghê đi tới, khí lạnh xa cách mọi người cũng vì điềm lành chi khí mà phai nhạt rất nhiều.
Chân thân của kỳ lân rất cao lớn, con nghê đứng trước mặt Thụy Kỳ phải kiễng chân mới chạm tới đầu Thụy Kỳ.
Nó mất kiên nhẫn liền hóa về chân thân, như vậy hai người cao cũng xấp xỉ nhau, tuy vẫn lùn hơn Thụy Kỳ một chút. Con nghê vươn móng vuốt như lộc sơn, sờ sờ người Thụy Kỳ, còn đưa đầu mình tới cọ cọ người ta.
Thụy Kỳ đột nhiên vươn đầu lưỡi liếm chóp mũi con nghê, nó sửng sốt, lập tức vui vẻ hớn hổ bổ nhào lên người Thụy Kỳ, vô cùng thân thiết cọ cọ, ngửi ngửi. Sau đó, nó bị Thụy Kỳ gục xuống, bị y liếm sạch sẽ từ đầu tới đuôi, cảm giác ngứa ngứa làm con nghê bật cười ha hả. Căn bản không ý thức được đậu hủ non của mình bị con kỳ lân nào đó xơi sạch.
Hai người chơi đùa một hồi lâu, thẳng đến khi nghe thấy âm thanh người khác vọng tới mới hóa về hình người.
Con nghê vui vẻ cười thật tươi, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ ửng, ánh mắt kim sắc cười tới ngập nước, thoạt nhìn đáng yêu cực kỳ.
Thụy Kỳ nhất thời không nhịn được, cúi đầu hôn một cái lên cái miệng nhỏ nhắn của con nghê.
…
Hoàn PN 4.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook