Xuyên Qua Hoang Dã
-
Chương 35: Mỹ thực
Chờ Phong Hổ thỏa mãn, thời gian đã tới gần giữa trưa. Dưới sự chỉ dẫn của Minh Phong, bọn họ đi tới bên hồ, Minh Phong thuận tiện tắm rửa một phen.
Lúc tắm rửa, có thứ gì đó không cẩn thận dụng phải bàn chân Minh Phong, xúc cảm cùng hình dáng kia làm Minh Phong sửng sốt. Cậu khom người, tay mò vào lớp bùn tìm kiếm một chút, sau đó kéo một thứ gì đó lớn cỡ bàn tay lên. Hình dạng giống hình trứng, vẻ ngoài có màu xanh đen. Hai phần vỏ hé mở, vỏ bên trên hơi nâng lên một chút.
Phong Hổ thấy cái thứ xanh đen trong tay Minh Phong thì tò mò hỏi: “Này lại là cái gì?”
“Con trai!” Ánh mắt Minh Phong lóe ra quang mang kinh hỉ. Con trai quả thật sinh trưởng trong nước bùn, trong những vùng nước chậm cùng yên tĩnh, hồ nước này tuy không phải nước lặng nhưng lưu động quả thực rất chậm, hơn nữa nước bùn dưới đáy hồ chính là nơi sinh trưởng tốt nất cho trai, nơi này hẳn còn không ít.
Hôm nay đúng là may mắn, cư nhiên phát hiện hai loại mỹ thực khác biệt.
“Này cũng có thể ăn, ăn ngon lắm. Bất quá phải nấu chín mới ăn được, bằng không cơ thể sẽ khó chịu.” Giới thiệu xong, cậu cười khiêu khích với Phong Hổ: “Thế nào, thứ này ẩn trong bùn. Từ giờ tới lúc ta nói dừng mới thôi, chúng ta thi xem ai bắt được nhiều hơn đi.”
Phong Hổ nhìn Minh Phong một cái, khóe miệng nhếch ra một độ cung phóng khoáng, lớn tiếng hỏi: “Hảo! So thì so!”
Minh Phong dùng ma pháp hệ thổ chế thành hai thùng đất, bên trái của cậu, bên phải của Phong Hổ. Trận đấu của hai người chính thức bắt đầu.
Không hẹn mà cùng xoay người, tay mò tới mò lui trong bùn, Minh Phong có ưu thế về ma pháp hệ thổ, hơn nữa khả năng vận dụng nguyên tố đã tới xuất thần nhập hóa, cậu để thùng đất bên người, nếu đụng trai thì thuận tay quăng vào trong. Phong Hổ thì ném từng cái lên thùng đặt trên bờ, là một võ sĩ, còn là võ sĩ hệ phong, tốc độ của y đương nhiên mau hơn Minh Phong rất nhiều.
Vì thế trận đấu của hai người kết quả cuối cùng là hòa.
Đám trai trong sông này cũng không biết đã sống bao nhiêu năm rồi, nhiều con rất bự, con nhỏ cũng không ít. Sờ soạng một hồi lâu, thùng của Minh Phong đã đầy. Thấy nhiêu đây cũng đủ ăn thật lâu, Minh Phong lên tiếng chấm dứt trậm đấu.
Hai người chưa mất tính trẻ con này vui vẻ leo lên bờ, bắt đầu rửa sạch chiến lợi phẩm của mình.
Hai thùng gỗ của hai người đều đầy cứng, phương diện này khá tương xứng. Tính về kích thước, bên Minh Phong nhiều con lớn hơn Phong Hổ một chút, nhưng con lớn nhất lại thuộc về Phong Hổ. Vì thế hai người này thực sự không phân ra cao thấp.
Nhìn nhau một chút, trên người cùng tay đối phương đều là nước bùn, thật chật vật. Sau đó nhìn xuống mặt nước xem bộ dáng của chính mình, không hẹn mà cùng bật cười ha hả.
Vui sướng phát ra tự tận nội tâm, bi thương, sợ hãi, tuyệt vọng từ lần chia cắt mang tới dường như đều bị tiếng cười lúc này hóa thành hư không.
“Tốt lắm, bắt đầu làm cơm chiều. Đêm nay ở lại đây đi.”
“Hảo.”
Trai thì có rất nhiều cách ăn, nhưng xét theo nguyên liệu có hiện giờ, chỉ có thể làm món trai hầm.
Trước tiên lấy ra một khối thịt béo bỏ vào nồi lấy dầu. Sau đó lại dùng một cái nồi siêu cấp lớn, bỏ tất cả số trai vào, chế nước, thêm vào chút dầu. Đám trai liều mạng hé mở hô hấp, liền phun ra hết nước bùn, đổi nước vài lần, lặp lại vài lần, cứ vậy làm suốt vài giờ thì bùn đất đều được rửa sạch.
A? Ngươi hỏi nồi lớn như vậy ở đâu ta?
Này còn phải hỏi sao? Với thực lực của Minh Phong hiện giờ, dùng nguyên tố thổ làm ngồi không phải quá dễ dàng sao, chính là không thể dùng vĩnh viễn, nhưng vậy thì có sao, dù sao lúc nào cần thì lại làm.
Bất quá mấy giờ này thực khó khăn. Hai người vốn chỉ ăn có một quả táo, lại vận động một hồi, đợi thêm mấy giờ nữa chắc sẽ đói chết mất. Nhất là Phong Hổ, đã bắt đầu nước mắt lưng tròng nhìn Minh Phong. Rõ ràng một khắc cũng không chờ nỗi nửa.
Minh Phong lấy ra một quả táo ném qua, Phong Hổ ngao một tiếng, nga, không, là kêu to một tiếng, nhảy dựng lên chụp được.
Minh Phong lấy khoai lang trước kia đặt trong túi không gian, cào cào đất vùi xuống, sau đó bắt đầu đốt lửa trên đống khoai vừa vùi.
“Nếu không ta đi bắt mấy con cá đi.” Phong Hổ cắn hai ba cái đã gặm xong quả táo lớn, cảm giác bụng đỡ đói một chút, đề nghị nói.
Minh Phong nghĩ nghĩ, gật đầu: “Tốt, cẩn thận một chút.”
Phong Hổ vui sướng nhảy bật lên, giật da thú quấn bên hông, xích lõa nhảy vào trong nước. Chỉ chốc lát sau liền kẹp hai con cá dài chừng một thước vui vẻ nhảy lên bờ.
Tâm tư Minh Phong chuyển một chút, trên mặt đất lại xuất hiện một cái thùng đất. Phong Hổ bỏ cá vào thùng, chụp một xác con trai Minh Phong ném qua bắt đầu đánh vẩy cá.
Loại cá này trước kia bọn họ từng nếm qua, hương vị cùng bộ dáng đều rất giống cá pecca, nhưng loại cá này miệng đầy răng nhọn, vây cũng sắc bén như đao, tính công kích rất mạnh. Chính là, lực công kích của nó trước mặt Phong Hổ hệt như con nít khoa tay múa chân.
“Hôm nay ăn gì?”
Minh Phong kiểm tra đồ gia vị trong túi không gian, chủng loại khá đầy đủ.
“Một luộc một chiên.”
Nhiệm vụ xử lý cá đương nhiên giao cho Phong Hổ, bảo y cắt cá thành từng lát xong, Minh Phong lại lấy ra một khối thịt heo béo ú, cắt miếng, ướp gia vị.
Dùng thịt heo cuộn lấy thịt cá, sau đó dùng lòng trắng trứng làm chúng dính chặt vào nhau, sau đó bỏ vào chảo chiên, chờ đền lúc hai mặt đều vàng ươm óng ánh, thơm ngào ngạt thì gắp ra, bất quá như vậy vẫn chưa đủ ngon, Minh Phong lại lấy ra số nước sốt điều chế lúc trước, chấm ăn mới mỹ vị.
Xong món này, Minh Phong bắt đầu chuẩn bị canh cá. Không có đậu, nhưng những nguyên liệu khác thì có đủ, đốt lửa hầm một hồi, sắc hương vị của nồi canh cá đều có đủ.
Minh Phong nhìn nhìn xung quanh, hái chút rau dại trở về, còn có chút nấm, làm một dĩa rau xào nấm, rau xanh mướt kết hợp với nấm đen sẫm lại càng tăng thêm phần mê người.
Nồi trai cũng không sai biệt lắm, Minh Phong bắt bọn nó ra, rửa sạch một lần nữa, móc thịt ra, sau đó trộn cùng thịt heo làm thành món trai hầm thịt.
Bốn món ăn, làm xong Minh Phong lau mồ hôi trên trán một phen.
Thình lình Phong Hổ nhét một miếng vào miệng cậu: “Minh Phong, này ăn ngon!”
Thịt heo béo ngậy cùng thịt cá ngon mịn, ăn vào béo nhưng không ngán, lại có mùi vị thơm ngát đặc biệt của cá pecca, hơn nữa ăn cùng món tương đặc chế của Minh Phong, ăn vào miệng hương thơm lan tỏa cả khoang miệng không dứt, thật sự làm người ta muốn ăn không dừng.
“Còn này nữa——” Vừa mới nuốt xong phần mới được đút, miệng lại bị nhét một ngụm cá hấp, miếng cá pecca ngon ngọn xông thẳng vào dạ dày, ăn vào lúc nóng lại càng tăng thêm hương vị, vừa lúc có thể làm món khai vị.
Tiếp theo là trai hầm thịt, thịt trai trộn cùng thịt heo hầm tới nhừ, thịt trai có mùi vị đặc biệt, thịt heo tươi mới béo ngậy, hai thứ khéo léo phối hợp với nhau, tạo ra một hương vị độc đáo.
Mắt thấy thịt trai trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống, Phong Hổ đã gắp một đũa rau dại, Minh Phong vội vàng ngăn cản. Bất quá đồ ăn này thực sự rất ngon.
Hai nam nhân đều có sức ăn rất lớn, hơn nữa Phong Hổ lại có cái dạ dày khổng lồ. Bốn món ăn nhanh chóng bị xử lý sạch sẽ.
“Minh Phong, ta đến đây.”
Ngay lúc này, một đôi long ngươi làm Minh Phong rất có dục vọng đánh người đột ngột xuất hiện trước mắt hai người.
Phong Hổ nhanh tay lẹ mắt kéo Minh Phong qua, đề phòng nhìn con nghê đột nhiên xuất hiện.
“Không có việc gì, nó chính là con nghê.” Minh Phong bình tĩnh kéo Phong Hổ, đi tới trước.
Con nghê ngửi ngửi mùi thơm của thức ăn còn trong không khí: “Oa, các ngươi ăn cái gì ngon vậy, thơm quá a.”
Nói xong, ánh mắt tràn ngập khát vọng, rõ ràng là muốn đòi ăn.
Minh Phong lạnh lùng liếc nó một cái, nghĩ tới ngọc giản kém chất lượng kia, trán cậu lại bạo không ít dấu thập.
“Ngươi tới chậm, chúng ta ăn xong rồi. Nói tới thì ta có nghi vấn. Vốn tưởng ngọc giản ngươi đưa ta là hàng giả, xem ra không phải, như vậy ngươi có thể giải thích một chút xem vì sao ngươi tới muộn như vậy không?”
Con nghê sửng sốt, lập tức bối rối cúi đầu: “Cái kia a, ha ha, đương nhiên là có nguyên nhân. Ha hả, này, ta, cái kia——”
Ấp úng nửa ngày cũng nói không xong.
Minh Phong nheo mắt, cũng không thúc giục, đi tới trước đống lửa, dập tắt, moi số khoai lang đã vùi trước đó. Khoai lang này được nướng cách một tầng đất, vì thế không bị cháy sém, ngược lại tỏa ra một mùi hương ngọt ngào mê người làm người ta chảy nước miếng.
“Ừng ực——”
Phong Hổ bị tiếng nuốt nước miếng dọa nhảy dựng. Vừa quay đầu lại, cái miệng con nghê há rộng, nước miếng giống như thác nước ồ ạt chảy ra. Phong Hổ chán ghét bĩu môi—— thật là không có tiền đồ! Hồn nhiên quên bén đi mình lúc trước cũng suýt chảy nước miếng đến dập tắt cả lửa.
Bất quá, tuy vừa rồi đã ăn khá no nhưng vẫn có thể ăn thêm.
Phong Hổ tiếp nhận củ khoai Minh Phong đưa qua, không để ý đến độ nóng, há mồm ăn ngấu nghiến.
Minh Phong cũng không thèm liếc mắt tới con nghê chảy nước miếng ở bên cạnh, đưa cho Phong Hổ xong thì cũng tự lấy một củ ăn.
Con nghê nhìn thèm muốn chết, chính là ngại mặt mũi, ngượng ngùng há mồm đòi ăn, vì thế đành phải ai oán nhìn Minh Phong, chính là nhìn nửa ngày cũng không thấy cậu có phản ứng gì.
“Nói đi, ngươi rốt cuộc có chuyện gì gạt ta.”
Ăn nửa củ khoai, Minh Phong lại đào ra một củ khác, lắc lắc trước mặt con nghê, nhìn cái đầu con nghê cũng lắc lư theo mình, dùng giọng điệu thờ ơ hỏi.
“Nga, cái kia, kì thật là cổng kết nối tử linh giới với tinh cầu này xảy ra vấn đề, đại khái là cứ khoảng một trăm năm thì chúng nó sẽ phá bỏ kết giới để tới thứ nguyên này——a! Ngươi lừa ta!”
Con nghê bất tri bất giác nhận ra mình vừa nói gì, nó nhìn Minh Phong lên án.
Minh Phong đưa cho nó một củ khoai lang, con nghê lập tức vui vẻ chụp lấy.
“Ta nào có, chỉ hỏi một chút thôi mà. Cái tử linh giới kia là gì vậy?”
Con nghê ngẩng đầu nhìn cậu một cái, sau đó cúi đầu, bắt đầu ăn khoai lang.
Minh Phong cũng không thúc giục nó trả lời.
Một lát sau, khoai lang đã ăn được một nửa, con nghê mới mở miệng.
“Tử linh giới là một không gian khác, nhưng nối liền với tinh cầu này, có một vách tường mỏng manh giữa hai không gian. Một khi chúng nó đánh vỡ bức tường đó thì sẽ xâm nhập quy mô lớn vào tinh cầu này.”
Phong Hổ đang ăn uống ngấu nghiến, vừa nghe vậy thì lập tức khẩn trương, nhìn chằm chằm Minh Phong, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm con nghê.
Minh Phong vẫn như trước không đế ý mà ăn khoai lang: “Tử linh giới có nhiều sinh vật không? Là nơi thế nào?”
Hoàn Chương 35.
Lúc tắm rửa, có thứ gì đó không cẩn thận dụng phải bàn chân Minh Phong, xúc cảm cùng hình dáng kia làm Minh Phong sửng sốt. Cậu khom người, tay mò vào lớp bùn tìm kiếm một chút, sau đó kéo một thứ gì đó lớn cỡ bàn tay lên. Hình dạng giống hình trứng, vẻ ngoài có màu xanh đen. Hai phần vỏ hé mở, vỏ bên trên hơi nâng lên một chút.
Phong Hổ thấy cái thứ xanh đen trong tay Minh Phong thì tò mò hỏi: “Này lại là cái gì?”
“Con trai!” Ánh mắt Minh Phong lóe ra quang mang kinh hỉ. Con trai quả thật sinh trưởng trong nước bùn, trong những vùng nước chậm cùng yên tĩnh, hồ nước này tuy không phải nước lặng nhưng lưu động quả thực rất chậm, hơn nữa nước bùn dưới đáy hồ chính là nơi sinh trưởng tốt nất cho trai, nơi này hẳn còn không ít.
Hôm nay đúng là may mắn, cư nhiên phát hiện hai loại mỹ thực khác biệt.
“Này cũng có thể ăn, ăn ngon lắm. Bất quá phải nấu chín mới ăn được, bằng không cơ thể sẽ khó chịu.” Giới thiệu xong, cậu cười khiêu khích với Phong Hổ: “Thế nào, thứ này ẩn trong bùn. Từ giờ tới lúc ta nói dừng mới thôi, chúng ta thi xem ai bắt được nhiều hơn đi.”
Phong Hổ nhìn Minh Phong một cái, khóe miệng nhếch ra một độ cung phóng khoáng, lớn tiếng hỏi: “Hảo! So thì so!”
Minh Phong dùng ma pháp hệ thổ chế thành hai thùng đất, bên trái của cậu, bên phải của Phong Hổ. Trận đấu của hai người chính thức bắt đầu.
Không hẹn mà cùng xoay người, tay mò tới mò lui trong bùn, Minh Phong có ưu thế về ma pháp hệ thổ, hơn nữa khả năng vận dụng nguyên tố đã tới xuất thần nhập hóa, cậu để thùng đất bên người, nếu đụng trai thì thuận tay quăng vào trong. Phong Hổ thì ném từng cái lên thùng đặt trên bờ, là một võ sĩ, còn là võ sĩ hệ phong, tốc độ của y đương nhiên mau hơn Minh Phong rất nhiều.
Vì thế trận đấu của hai người kết quả cuối cùng là hòa.
Đám trai trong sông này cũng không biết đã sống bao nhiêu năm rồi, nhiều con rất bự, con nhỏ cũng không ít. Sờ soạng một hồi lâu, thùng của Minh Phong đã đầy. Thấy nhiêu đây cũng đủ ăn thật lâu, Minh Phong lên tiếng chấm dứt trậm đấu.
Hai người chưa mất tính trẻ con này vui vẻ leo lên bờ, bắt đầu rửa sạch chiến lợi phẩm của mình.
Hai thùng gỗ của hai người đều đầy cứng, phương diện này khá tương xứng. Tính về kích thước, bên Minh Phong nhiều con lớn hơn Phong Hổ một chút, nhưng con lớn nhất lại thuộc về Phong Hổ. Vì thế hai người này thực sự không phân ra cao thấp.
Nhìn nhau một chút, trên người cùng tay đối phương đều là nước bùn, thật chật vật. Sau đó nhìn xuống mặt nước xem bộ dáng của chính mình, không hẹn mà cùng bật cười ha hả.
Vui sướng phát ra tự tận nội tâm, bi thương, sợ hãi, tuyệt vọng từ lần chia cắt mang tới dường như đều bị tiếng cười lúc này hóa thành hư không.
“Tốt lắm, bắt đầu làm cơm chiều. Đêm nay ở lại đây đi.”
“Hảo.”
Trai thì có rất nhiều cách ăn, nhưng xét theo nguyên liệu có hiện giờ, chỉ có thể làm món trai hầm.
Trước tiên lấy ra một khối thịt béo bỏ vào nồi lấy dầu. Sau đó lại dùng một cái nồi siêu cấp lớn, bỏ tất cả số trai vào, chế nước, thêm vào chút dầu. Đám trai liều mạng hé mở hô hấp, liền phun ra hết nước bùn, đổi nước vài lần, lặp lại vài lần, cứ vậy làm suốt vài giờ thì bùn đất đều được rửa sạch.
A? Ngươi hỏi nồi lớn như vậy ở đâu ta?
Này còn phải hỏi sao? Với thực lực của Minh Phong hiện giờ, dùng nguyên tố thổ làm ngồi không phải quá dễ dàng sao, chính là không thể dùng vĩnh viễn, nhưng vậy thì có sao, dù sao lúc nào cần thì lại làm.
Bất quá mấy giờ này thực khó khăn. Hai người vốn chỉ ăn có một quả táo, lại vận động một hồi, đợi thêm mấy giờ nữa chắc sẽ đói chết mất. Nhất là Phong Hổ, đã bắt đầu nước mắt lưng tròng nhìn Minh Phong. Rõ ràng một khắc cũng không chờ nỗi nửa.
Minh Phong lấy ra một quả táo ném qua, Phong Hổ ngao một tiếng, nga, không, là kêu to một tiếng, nhảy dựng lên chụp được.
Minh Phong lấy khoai lang trước kia đặt trong túi không gian, cào cào đất vùi xuống, sau đó bắt đầu đốt lửa trên đống khoai vừa vùi.
“Nếu không ta đi bắt mấy con cá đi.” Phong Hổ cắn hai ba cái đã gặm xong quả táo lớn, cảm giác bụng đỡ đói một chút, đề nghị nói.
Minh Phong nghĩ nghĩ, gật đầu: “Tốt, cẩn thận một chút.”
Phong Hổ vui sướng nhảy bật lên, giật da thú quấn bên hông, xích lõa nhảy vào trong nước. Chỉ chốc lát sau liền kẹp hai con cá dài chừng một thước vui vẻ nhảy lên bờ.
Tâm tư Minh Phong chuyển một chút, trên mặt đất lại xuất hiện một cái thùng đất. Phong Hổ bỏ cá vào thùng, chụp một xác con trai Minh Phong ném qua bắt đầu đánh vẩy cá.
Loại cá này trước kia bọn họ từng nếm qua, hương vị cùng bộ dáng đều rất giống cá pecca, nhưng loại cá này miệng đầy răng nhọn, vây cũng sắc bén như đao, tính công kích rất mạnh. Chính là, lực công kích của nó trước mặt Phong Hổ hệt như con nít khoa tay múa chân.
“Hôm nay ăn gì?”
Minh Phong kiểm tra đồ gia vị trong túi không gian, chủng loại khá đầy đủ.
“Một luộc một chiên.”
Nhiệm vụ xử lý cá đương nhiên giao cho Phong Hổ, bảo y cắt cá thành từng lát xong, Minh Phong lại lấy ra một khối thịt heo béo ú, cắt miếng, ướp gia vị.
Dùng thịt heo cuộn lấy thịt cá, sau đó dùng lòng trắng trứng làm chúng dính chặt vào nhau, sau đó bỏ vào chảo chiên, chờ đền lúc hai mặt đều vàng ươm óng ánh, thơm ngào ngạt thì gắp ra, bất quá như vậy vẫn chưa đủ ngon, Minh Phong lại lấy ra số nước sốt điều chế lúc trước, chấm ăn mới mỹ vị.
Xong món này, Minh Phong bắt đầu chuẩn bị canh cá. Không có đậu, nhưng những nguyên liệu khác thì có đủ, đốt lửa hầm một hồi, sắc hương vị của nồi canh cá đều có đủ.
Minh Phong nhìn nhìn xung quanh, hái chút rau dại trở về, còn có chút nấm, làm một dĩa rau xào nấm, rau xanh mướt kết hợp với nấm đen sẫm lại càng tăng thêm phần mê người.
Nồi trai cũng không sai biệt lắm, Minh Phong bắt bọn nó ra, rửa sạch một lần nữa, móc thịt ra, sau đó trộn cùng thịt heo làm thành món trai hầm thịt.
Bốn món ăn, làm xong Minh Phong lau mồ hôi trên trán một phen.
Thình lình Phong Hổ nhét một miếng vào miệng cậu: “Minh Phong, này ăn ngon!”
Thịt heo béo ngậy cùng thịt cá ngon mịn, ăn vào béo nhưng không ngán, lại có mùi vị thơm ngát đặc biệt của cá pecca, hơn nữa ăn cùng món tương đặc chế của Minh Phong, ăn vào miệng hương thơm lan tỏa cả khoang miệng không dứt, thật sự làm người ta muốn ăn không dừng.
“Còn này nữa——” Vừa mới nuốt xong phần mới được đút, miệng lại bị nhét một ngụm cá hấp, miếng cá pecca ngon ngọn xông thẳng vào dạ dày, ăn vào lúc nóng lại càng tăng thêm hương vị, vừa lúc có thể làm món khai vị.
Tiếp theo là trai hầm thịt, thịt trai trộn cùng thịt heo hầm tới nhừ, thịt trai có mùi vị đặc biệt, thịt heo tươi mới béo ngậy, hai thứ khéo léo phối hợp với nhau, tạo ra một hương vị độc đáo.
Mắt thấy thịt trai trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống, Phong Hổ đã gắp một đũa rau dại, Minh Phong vội vàng ngăn cản. Bất quá đồ ăn này thực sự rất ngon.
Hai nam nhân đều có sức ăn rất lớn, hơn nữa Phong Hổ lại có cái dạ dày khổng lồ. Bốn món ăn nhanh chóng bị xử lý sạch sẽ.
“Minh Phong, ta đến đây.”
Ngay lúc này, một đôi long ngươi làm Minh Phong rất có dục vọng đánh người đột ngột xuất hiện trước mắt hai người.
Phong Hổ nhanh tay lẹ mắt kéo Minh Phong qua, đề phòng nhìn con nghê đột nhiên xuất hiện.
“Không có việc gì, nó chính là con nghê.” Minh Phong bình tĩnh kéo Phong Hổ, đi tới trước.
Con nghê ngửi ngửi mùi thơm của thức ăn còn trong không khí: “Oa, các ngươi ăn cái gì ngon vậy, thơm quá a.”
Nói xong, ánh mắt tràn ngập khát vọng, rõ ràng là muốn đòi ăn.
Minh Phong lạnh lùng liếc nó một cái, nghĩ tới ngọc giản kém chất lượng kia, trán cậu lại bạo không ít dấu thập.
“Ngươi tới chậm, chúng ta ăn xong rồi. Nói tới thì ta có nghi vấn. Vốn tưởng ngọc giản ngươi đưa ta là hàng giả, xem ra không phải, như vậy ngươi có thể giải thích một chút xem vì sao ngươi tới muộn như vậy không?”
Con nghê sửng sốt, lập tức bối rối cúi đầu: “Cái kia a, ha ha, đương nhiên là có nguyên nhân. Ha hả, này, ta, cái kia——”
Ấp úng nửa ngày cũng nói không xong.
Minh Phong nheo mắt, cũng không thúc giục, đi tới trước đống lửa, dập tắt, moi số khoai lang đã vùi trước đó. Khoai lang này được nướng cách một tầng đất, vì thế không bị cháy sém, ngược lại tỏa ra một mùi hương ngọt ngào mê người làm người ta chảy nước miếng.
“Ừng ực——”
Phong Hổ bị tiếng nuốt nước miếng dọa nhảy dựng. Vừa quay đầu lại, cái miệng con nghê há rộng, nước miếng giống như thác nước ồ ạt chảy ra. Phong Hổ chán ghét bĩu môi—— thật là không có tiền đồ! Hồn nhiên quên bén đi mình lúc trước cũng suýt chảy nước miếng đến dập tắt cả lửa.
Bất quá, tuy vừa rồi đã ăn khá no nhưng vẫn có thể ăn thêm.
Phong Hổ tiếp nhận củ khoai Minh Phong đưa qua, không để ý đến độ nóng, há mồm ăn ngấu nghiến.
Minh Phong cũng không thèm liếc mắt tới con nghê chảy nước miếng ở bên cạnh, đưa cho Phong Hổ xong thì cũng tự lấy một củ ăn.
Con nghê nhìn thèm muốn chết, chính là ngại mặt mũi, ngượng ngùng há mồm đòi ăn, vì thế đành phải ai oán nhìn Minh Phong, chính là nhìn nửa ngày cũng không thấy cậu có phản ứng gì.
“Nói đi, ngươi rốt cuộc có chuyện gì gạt ta.”
Ăn nửa củ khoai, Minh Phong lại đào ra một củ khác, lắc lắc trước mặt con nghê, nhìn cái đầu con nghê cũng lắc lư theo mình, dùng giọng điệu thờ ơ hỏi.
“Nga, cái kia, kì thật là cổng kết nối tử linh giới với tinh cầu này xảy ra vấn đề, đại khái là cứ khoảng một trăm năm thì chúng nó sẽ phá bỏ kết giới để tới thứ nguyên này——a! Ngươi lừa ta!”
Con nghê bất tri bất giác nhận ra mình vừa nói gì, nó nhìn Minh Phong lên án.
Minh Phong đưa cho nó một củ khoai lang, con nghê lập tức vui vẻ chụp lấy.
“Ta nào có, chỉ hỏi một chút thôi mà. Cái tử linh giới kia là gì vậy?”
Con nghê ngẩng đầu nhìn cậu một cái, sau đó cúi đầu, bắt đầu ăn khoai lang.
Minh Phong cũng không thúc giục nó trả lời.
Một lát sau, khoai lang đã ăn được một nửa, con nghê mới mở miệng.
“Tử linh giới là một không gian khác, nhưng nối liền với tinh cầu này, có một vách tường mỏng manh giữa hai không gian. Một khi chúng nó đánh vỡ bức tường đó thì sẽ xâm nhập quy mô lớn vào tinh cầu này.”
Phong Hổ đang ăn uống ngấu nghiến, vừa nghe vậy thì lập tức khẩn trương, nhìn chằm chằm Minh Phong, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm con nghê.
Minh Phong vẫn như trước không đế ý mà ăn khoai lang: “Tử linh giới có nhiều sinh vật không? Là nơi thế nào?”
Hoàn Chương 35.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook