Xuyên Qua Hoang Dã
Chương 32: Minh Phong cùng Phong Hổ

Bội La vươn bàn tay bé nhỏ mũm mỉm, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Minh Phong, sau đó—— dùng sức véo mạnh: “Ta biết ngươi sẽ trở lại, ngươi đúng là cứ làm người ta quan tâm, khi không tự dưng xảy ra vấn đề lớn như vậy.”

Gương mặt thanh tú của Minh Phong bị kéo đến biến dạng, nhưng nhờ Bội La làm vậy, bầu không khí vốn trầm lắng lập tức tan biến, cậu tức giận kéo tay Bội La: “Ta quả nhiên không nên ôm hi vọng ngươi có tình thương a.”

Bội La đảo trắng mắt: “Ta là trí não, làm gì có loại tình thường kia.” Bội La thực vô sĩ không thèm để ý bộ dáng nhân loại của mình hiện giờ: “Nói tới thì, lúc ngươi ở địa cầu vốn đã rất ít khi gặp mặt, một năm rưỡi này tính là gì? Lần này càng đơn giản hơn, vẫn biết ngươi còn sống, tuy không biết rốt cuộc sống thế nào, nhưng với vận khí của ngươi khẳng định không ăn khổ. Nói tới thì, cho dù ngươi chết cũng không sao, cùng lắm ta cho tinh cầu này chôn cùng ngươi.”

Minh Phong trầm mặc một chút, sau đó nhẹ nhàng búng một cái lên trán Bội La: “Ta biết ngươi sẽ vậy.” Trong lòng trừ bỏ cảm động thì không còn cảm giác gì khác, dù sao tính tình Bội La vốn là vậy, muốn sửa cũng phải có thời gian, để nó chậm rãi hiểu được cảm tình sau đó bắt đầu phát sinh tình cảm với nơi này, nếu không hết thảy có dạy cũng vô dụng.

Hơn nữa, theo phương diện nào đó mà nói, Minh Phong cùng Bội La có chút tương tự—— chỉ để ý những người cùng thứ mà mình xem trọng, mặc khác—— quản nó chết hay không!

“Ta thật ra không có gì, những người khác cũng hoàn hảo, ngươi vẫn quan tâm tới người cao to nào đó của ngươi đi.”

Minh Phong đương nhiên quan tâm, lúc nãy không thấy bóng dáng Phong Hổ. Chính là không có cơ hội hỏi chuyện, hiện giờ Bội La vừa nói, cậu lập tức khẩn trương.

“Y làm sao vậy?”

Bội La thấy thần sắc Minh Phong có vẻ bình tĩnh, nhưng lo lắng trong ánh mắt không lừa được nó: “Bế quan rồi, cả ngày tự ngược cắm đầu tu luyện. Người to cao thực tự trách a, cảm thấy ngươi xảy ra chuyện đều vì y quá vô dụng, mỗi ngày tu luyện chỉ hận không ép chết mình, bất quá hiệu quả thật sự rõ ràng. Khoảng thời gian ngươi mất tích, thực lực của y tăng lên không phải một chút. Hơn nữa trước kia đã thích bám dính lấy ngươi, phỏng chừng trải qua lần này, sau này y nhất định sẽ trở thành cái bóng sau lưng ngươi, ngươi đi đâu, y theo tới đó, tuyệt đối không chịu tách rời. Nói không chừng nếu có thứ gì có thể tách hai người thì chắc hẳn chỉ có tử vong.”

“Phải không? Kia tốt lắm a.” Tuy nói vậy, nhưng ánh mắt đau lòng của Minh Phong không dấu được ai, nghĩ đến phản ứng của Phong Hổ, trái tim cậu liền siết chặt, thật sự rất đau.

“Được rồi, ít mạnh miệng đi, ta còn không biết ngươi sao. Muốn đi gặp y thì đi đi, tin tưởng ngươi biết y ở nơi nào, tìm được thì cũng không cần vội trở về, dù sao cũng không có việc gì quan trọng. Mọi người sẽ hiểu, bất quá cũng đừng quá đáng, phải biết rất nhiều người biết chuyện của ngươi cũng rất sốt ruột.”

Thấy bộ dáng mất hồn của Minh Phong, Bội La nói rõ ràng.

Ai, thật là—— nó còn chưa được hai tuổi a, cư nhiên đã phải có tâm tình gả con gái đi lấy chồng, thật là——

Nghe Bội La nói xong, Minh Phong bật dậy, chạy ra ngoài, vừa đi, vừa nói vọng lại: “Có điểm ngươi nói sai rồi, lần này, cho dù là tử vong cũng không thể tách rời chúng ta.”

Sau đó, Minh Phong chạy ra cửa, giao Bội La cho Lạc Âu, chân thành cám ơn mọi người luôn quan tâm tới mình, giải thích một chút, sau đó trong ánh mắt hiểu ý của mọi người, cậu vội vàng rời đi.

Hôm nay Phong Hổ lại trải qua một ngày huấn luyện gian khổ, theo thói quen định trở về dòng suối tắm rửa một chút. Đó là thói quen y dưỡng thanh sau khi bế quan, bởi vì Minh Phong thực thích tắm rửa ở đó, hơn nữa nơi đó đối với Phong Hổ mà nói nó có một đoạn kí ức tuyệt đẹp.

Chính là hôm nay, ngoài ý muốn phát hiện một bóng dáng quen thuộc làm y hít thở không thông.

Phong Hổ ngừng thở, nhìn bóng dáng kia tẩy trừ cơ thể xong đang chuẩn bị lên bờ, đại khái là nghe được tiếng bước chân của y, người nọ đứng thẳng dậy, nhìn về phía bên này, bốn mắt nhìn nhau, người nọ rõ ràng sửng sốt. Phong Hổ, cũng vừa vặn thấy mặt người nọ—— là Minh Phong? Là Minh Phong! Là Minh Phong!!

Tâm thần nhất thời kinh hoảng, cả tâm trí đều bị bóng dáng kia chiếm cứ, y cơ hồ mất đi năng lực suy nghĩ. Chỉ có thể dựa vào bản năng thất tha thất thểu đi về phía bóng dáng kia.

Trước đó Minh Phong có vào sơn động cậu bế quan trước đó nhưng Phong Hổ không ở, muốn đi tìm nhưng lại sợ bỏ lỡ. Tuy Bội La không nói rõ Phong Hổ bế quan ở đâu, nhưng Minh Phong thực khẳng định, Phong Hổ nhất định chọn lựa nơi này. Tới đây thì thấy quả nhiên bên trong có một ít thịt khô cùng vài vật dụng đơn giản.

Đứng ngồi không yên chờ đợi ở sơn động một chốc, rốt cuộc không chờ được, rất muốn gặp người kia, trái tim Minh Phong nảy lên bùm bùm, tình tự cả người cũng bắt đầu kích động không thể khống chế, mồ hôi trên người không ngừng chảy ra, tựa hồ thực khẩn trương cũng thực chờ mong. Không ngừng tưởng tượng phản ứng của người nọ khi thấy mình, sau đó, cậu mới phát hiện bộ dáng của mình tới bây giờ vẫn còn đầy bùn đất.

Vì thế, cậu đến dòng suối nhỏ tắm rửa một chút, thuận tiện bình ổn suy nghĩ cùng cơ thể đã hơi nóng lên của mình.

Vừa mới tẩy rửa sạch sẽ, định lên bờ thì nghe thấy từ xa xa có tiếng bước chân truyền tới. Theo bản năng quay đầu, đập vào mắt là ánh mắt mừng như điên lại không dám tin của Phong Hổ.

Lập tức, tất cả mọi thứ trên thế giới đều biến mất, trong mắt, trong lòng Minh Phong chỉ còn lại người đang thất tha thất thểu tiến về phía mình. Cả người động cũng không thể động, xích lõa đoán nhận ánh mắt dò xét của người nọ.

Rốt cuộc, Phong Hổ cũng đi tới trước mặt Minh Phong, y vươn bàn tay run rẩy nhưng không có dũng khó đụng vào đối phương—— y không biết nếu đây chỉ là ảo tưởng mà thôi, y sẽ hỏng mất.

Từ ánh mắt thống khổ, rối rắm của Phong Hổ, Minh Phong thấu hiểu tâm tình của y, cậu kiềm chế tâm lý kích động, nắm tay Phong Hổ vòng qua người mình, sau đó cậu dựa vào lòng ngực Phong Hổ, cảm thụ trái tim cũng đang nhảy lên điên cuồng như mình.

“Ta đã trở về!”

Những lời này giống như chốt mở khóa, Phong Hổ vốn đờ đẫn lập tức sống lại. Y ôm chặt Minh Phong, chặt đến mức cậu thấy phát đau.

Minh Phong vốn nghĩ Phong Hổ sẽ nhiệt tình hôn môi mình, khẩn cấp, thô bạo tiến vào cơ thể mình để xác định mình tồn tại, thật cuồng bạo gặm cắn cơ thể mình để xác định mình đã trở về.

Chính là, không có!

Y cái gì cũng không làm!

Y chỉ giam chặt Minh Phong trong lòng ngực mình, cái đầu tóc bù xù vùi vào cổ cậu. Sau đó—— khóc.

Lớn tiếng gào khóc!

Minh Phong sửng sốt một chút—— nam nhân này a, nam nhân kiên cường đầy nghị lực này, nam nhân của cậu!

Chậm rãi đưa tay vòng quanh thắt lưng tráng kiện của Phong Hổ, đôi mắt cậu cũng lặng lẽ đỏ ửng.

Khóc một chốc, tiếng khóc của Phong Hổ im bặt, y không dấu hiệu ôm lấy Minh Phong, chạy về sơn động trên núi.

Trời đất đảo lộn, Minh Phong bị ném lên giường. Phong Hổ trực tiếp tách đôi chân thon dài của cậu, lách cơ thể hùng tráng của mình tiến vào. Minh Phong thậm chí còn cảm giác được kiên quyết tinh thần phấn chấn của y thỉnh thoảng va chạm vào bộ vị giữa hai chân mình.

Gương mặt đầy râu ria cứ như vậy áp xuống. Cái miệng trực tiếp gặm cắn gương mặt trắng nõn của Minh Phong, sau khi dùng nước miếng rửa mặt cậu rồi mới chịu áp lên cánh môi mỏng, hôn thật sâu.

Môi lưỡi giao triền quấn lấy nhau, từng đợt tê dại thoải mái theo cánh môi tiếp giáp của hai người mà truyền tới tứ chi. Phong Hổ thô lỗ liếm mút tất cả ngõ ngách trong miệng Minh Phong, không ngừng hút dịch ngọt trong miệng cậu.

Bàn tay to vội vàng vuốt ve cơ thể cậu, thậm chí có chút thô bạo để lại dấu tay.

Chính là Minh Phong không quan tâm, cậu khẩn cấp hùa theo Phong Hổ. Môi cùng tay y như có lửa, nó châm lên tất cả nhiệt tình của Minh Phong. Từng đợt thoải mái truyền tới các bộ vị trong cơ thể. Cậu không khỏi hừ nhẹ ra tiếng——

“A——”

Nghe thấy âm thanh trong trẻo lạnh lùng có chút khàn khàn, cơ thể Phong Hổ cứng đờ, lập tức lại càng nóng bỏng hôn Minh Phong, miệng y buông tha đôi môi đã bị cắn tới sưng đỏ của Minh Phong, dọc theo chiếc cằm bóng loáng, xẹt qua đường cong duyên dáng của vai cùng xương quai xanh, trực tiếp tiến tới quả thực đã cứng rắn, Phong Hổ hội vàng ngậm lấy, mút mạnh, còn dùng răng nanh nhẹ nhàng day cắn.

Cơ thể Minh Phong chấn động, từ trước ngực truyền tới cảm giác vừa đau lại vừa khoái cảm, từng đợt đánh tan lý trí của cậu.

“Ngô—— ân—— cáp——” Tiếng hừ nhẹ lập tức lớn lên.

Phong Hổ nhét hai ngón tay vào miệng Minh Phong, kẹp lấy đầu lưỡi non mềm của cậu.

“Liếm ướt.”

Minh Phong ngoan ngoãn làm theo lời Phong Hổ, vươn đầu lưỡi phấn hồng liếm hết mọi ngõ ngách trên ngón tay, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng phiếm thần sắc quyến rũ, khiêu khích nhìn Phong Hổ. Cảm giác khoái cảm tê dại như bị điện giật nhanh chóng truyền từ đầu ngón tay tới nửa người dưới.

“Trời, ta không muốn làm người bị thương.”

Phong Hổ kêu rên một tiếng, nhưng tay lai làm tương phản với lời nói, vội vàng mà thô bạo đưa ngón tay được thấm ướt bằng nước bọt Minh Phong vào tiểu huyệt phía sau của cậu.

Dũng đạo khô khốc đột nhiên bị tiến vào theo phản xạ mà co rút, Minh Phong cùng Phong Hổ đồng thời kêu rên một tiếng đau đớn.

Minh Phong là đau, mà Phong Hổ cũng là đau—— xúc cảm ấm áp bóng loáng trên đầu ngón tay làm cự đại của y lại trướng đau.

Ngón tay lung tung giúp Minh Phong khuếch trương vài cái, Phong Hổ nâng mông Minh Phong muốn tiến vào.

Chính là, Minh Phong lại chặn lại.

“Minh Phong——” Đại cẩu đáng thương hề hề nhìn Minh Phong, y đã nhịn không được, còn nhịn tiếp thì y thực hoài nghi mình không phải nam nhân.

Minh Phong liếc trắng mắt, lau mồ hôi lạnh trên trán, nếu bị y cứ vậy tiến vào, cơ thể đã lâu không trãi qua tình sự làm thế nào chịu được?! Đại ngu ngốc này cũng không chịu ngẫm lại, nếu cậu bị thương y có thể tận hứng sao?

Minh Phong đưa tay đẩy ngã Phong Hổ, cưỡi lên người y, trước tiên cho y một nụ hôn triền miên. Sau đó môi lưỡi một đường đi xuống, tiến đến phần giữa hai chân y.

Hai tay cầm lấy cự đại của Phong Hổ, đại gia hỏa vì quá nhẫn nại mà đã biến thành màu tím dữ tợn.

Minh Phong hé miệng, ngậm lấy phần định thật lớn.

Cậu cùng đầu lưỡi đẩy lớp da ngoài, liếm nhẹ cái miệng nhỏ mẫn cảm vài cái, sau đó hài lòng nghe thấy tiếng hít khí của Phong Hổ. Mút tới tận cán một lần, thuật tiện hút chất lỏng chảy ra trên phần đỉnh vào miệng, sau đó chuyên tâm liếm mút, hai tay cầm lấy cự đại, chậm rãi vỗ về chơi đùa.

Hô hấp của Phong Hổ càng lúc càng nặng, khoái cảm thật lớn làm đầu óc y đều tập trung ở bộ vị dưới hạ thân. Ngay lúc y chuẩn bị bắn ra thì Minh Phong đột nhiên buông y ra. Phong Hổ mở to mắt, khó hiểu lại bất mãn nhìn qua, Minh Phong trực tiếp vươn hai ngón tay, nói với y: “Liếm ướt.”

Minh Phong có chút kiêu căng ra lệnh, sóng mắt cố tình lưu chuyển phóng ra vô hạn quyến rũ. Phong Hổ hoàn toàn bị hấp dẫn, ngơ ngác hé miệng, tùy ý ngón tay Minh Phong đảo loạn trong miệng mình. Trong lòng chỉ còn một ý niệm——Minh Phong thật sự là càng lúc càng mê người, sau này mình sẽ rất có phúc.

Rút ngón tay, Minh Phong đưa tay ra phía sau, làm như không thấy ánh mắt khát vọng của Phong Hổ, cố tự bôi trơn cho mình. Một hồi lâu sau, cảm thấy rốt cuộc có thể, cậu mới nâng thắt lưng—— Phong Hổ khẩn cấp túm lấy eo nhỏ của Minh Phong.

Minh Phong lập tức gạt móng vuốt y. Nói đùa chắc, để người này động thủ nhất định lại giống mấy lần trước, cậu cũng là nam nhân, lần nào cũng bị làm tới ngất xỉu coi sao được a.

Đỡ lấy cự đại của Phong Hổ, dưới ánh mắt sắp bốc hỏa của y, Minh Phong chậm rãi ngồi xuống.

“Ngô——” Vẫn đau, nhưng hẳn đã có thể.

Minh Phong nắm lấy cánh tay Phong Hổ—— tránh gia hỏa này bất ngờ ra tay.

Nhưng, Phong Hổ làm sao nhẫn được. Tay bị Minh Phong nắm không thể động, y liền dùng sức đẩy thẳng thắt lưng. Minh Phong kinh hô một tiếng, lập tức không ngồi vững, cả người ngã xuống.

“Ân——”

Kêu lên một tiếng đau đớn, Minh Phong hung hăng trợn mắt lườm Phong Hổ, cũng may chỉ bị đau một chút, không bị thương.

Phía sau, Phong Hổ thừa dịp lúc này Minh Phong cả kinh thả lỏng tay, bàn tay lo nhanh chóng nắm lấy eo nhỏ của cậu, thắt lưng cũng liều mạng đẩy mạnh lên.

“A—— ân, ngô—— ngươi, chờ, chờ—— ân——”

Minh Phong đương nhiên đau, lần này cậu ngồi trên, thể trọng cùng khí lực Phong Hổ đâm tới tiến vào một độ sâu trước kia chưa từng có. Cậu đau tới trắng bệt, ngừng thở, nhưng người cao to ngu ngốc này cư nhiên còn bắt đầu trừu sáp.

“Ngô——”

Nhìn đôi mắt đỏ bừng của Phong Hổ, nghĩ tới những ngày y trải qua cùng tiếng khóc vừa nãy, Minh Phong mềm lòng cúi người, cố hết sức thả lỏng. Không bao lâu sau, trong ma xát kịch liệt cùng cơn đau đớn, Minh Phong bắt đầu cảm thấy dũng đạo mình truyền tới khoái cảm. Sau đó, trong một cái lơ đãng, Phong Hổ đâm trùng một điểm làm lưng cậu tê rần, Minh Phong suýt chút nữa ngồi phịch xuống người Phong Hổ, một tiếng rên rỉ không thể khống chế bật ra——

“Ân——”

“Là nơi này sao?”

Phong Hổ phóng đãng liếm liếm môi, bàn tay to lại dùng sức giữ thắt lưng Minh Phong, hung hăng đánh mạnh lên điểm vừa nãy, tiếp đó hoàn toàn rời khỏi, rồi lại mạnh mẽ tiến vào đâm lên cùng một bộ vị.

“Ân—— ân, a! Không, không cần nhanh như vậy—— ân——”

Khoái cảm thật lớn làm Minh Phong mất đi lí trí, cậu phe phẩy đầu, tựa hồ kháng cự lại tựa hồ không chịu nổi mà thấp giọng cầu xin tha thứ.

Cậu lại không biết âm thanh khàn khàn mang theo giọng điệu xin tha tứ của mình, đập vào tai Phong Hổ là khiêu khích cỡ nào.

Kiên quyết của Phong Hổ trong cơ thể Minh Phong suýt chút nữa vì tiếng kêu này mà bắn ra.

Y cố hết sức vọt vài cái sau đó mới chịu tiết ra trong cơ thể Minh Phong. Tất cả chất lỏng đều lưu lại bên trong cơ thể Minh Phong, mà cậu vốn sắp tới đỉnh theo những cú đánh sâu cuối cùng cũng bắn ra.

Phong Hổ buông tay, Minh Phong rốt cuộc không thể chống đỡ chính mình, cả người ngã xuống người Phong Hổ.

Hoàn Chương 32.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương