Xuyên Qua Hoang Dã
-
Chương 2
Trải qua thêm một khoảng thời gian rất lâu để giải thích cùng các hình ảnh chụp được từ vệ tinh, Minh Phong cũng có chút hiểu biết về thế giới này.
Tinh cầu này cơ hồ có tất cả sinh vật như địa cầu, mặc dù có vài điểm biến dị. Đồng thời còn có rất nhiều sinh vật thần kì địa cầu không có. Hoàn toàn không có dấu hiệu của khoa học kĩ thuật, con người thậm chí còn đang ở nhà gỗ, dùng đồ đá. Có ngôn ngữ nhưng không có văn tự. Cái gọi là quần áo bất quá chỉ là da thú trải qua quá trình gia công đơn giản tạo thành, nhưng kì dị là con người nơi này phát triển theo một nền văn minh rất kì lạ– nền văn minh ma pháp cùng đấu khí. Theo hình ảnh có thể thấy được, uy lực của nó rất lớn, chiêu thức của cường giả phát ra có uy lực không hề thua kém những vũ khí công nghệ cao. Minh Phong nghĩ thân thủ mình kém xa các chiến sĩ– trừ phi cậu có thể đột phá thiên bẩm, có lẽ dựa vào chiêu thức khéo léo có thể liều mạng một phen, nhưng lực phòng ngự cùng công kích vẫn không thể so với võ sĩ– đây là Bội La nói.
Bất quá may mắn cậu luyện được một thân nội lực bất phàm, cơ thể so với những ma pháp sư kia phải mạnh hơn nhiều, đối với Minh Phong có thể xem là an ủi, nhưng cho dù là ma pháp sư yếu ớt nhất cũng đã rất mạnh, đại khái tương tương với Minh Phong không luyện nội lực. Phải biết cơ thể Minh Phong đứng đầu ở ngân hà kỉ 4000, là tố chất mà nền văn minh nhân loại bước đầu đạt tới–
Minh Phong cũng không uể oải, nền văn minh của nhân loại nơi này cùng nhân loại trong hệ ngân hà phát triển không giống nhau. Nếu hai bên thực sự có chiến tranh, liên minh ngân hà nhất định không thể thắng nỗi, nhưng ngân hà có vũ khí cường đại, nhân loại nơi này cũng không không chống được.
Nghe Minh Phong phân tích, đặc biệt là đoạn nói liên minh ngân hà sử dụng vũ khí công nghệ cao hoàn toàn có thể phá nát tinh cầu này, Bội La thực bó tay. Chỉ có thể nói người này không hổ là người từ quân đội ra, nói ba câu cũng không thoát khỏi chuyện chiến tranh.
Thế giới này còn có những sinh vật được viết trong tiểu thuyết, như thú nhân, người lùn, tinh linh, long tộc và các chủng loại khác nữa, nhưng không có thần ma– lúc Bội La rảnh rỗi rất thích lên mạng đọc tiểu thuyết, nó từ khi có ý thức rất thích chạy lên mạng xem đủ thứ lung tung. Nhưng chỉ là chút thích thú nhỏ, sau đó nó cư nhiên ghiền cái gì mà đam mỹ rồi suốt ngày nghiên cứu những nhân viên nam trong khoa Uyển, không ngừng ồn ào nói phải tìm một nam nhân tốt cho Minh Phong. Làm người mặt than như Minh Phong cũng muốn gõ lệnh cho nó im lặng một chút– từng nghe qua đồng nghiệp nam, đồng nghiệp nữ, nhưng có bao giờ nghe tới đồng nghiệp trí não nhân tạo a. Bất quá, Bội La quấy rầy một thời gian dài như vậy cũng không phải không có hiệu quả, ít nhất một nửa của Minh Phong sau này– nếu cậu có quyền lựa chọn– là nam hay nữ Minh Phong cũng không để ý.
Dưới sự bức bách của Bội La, Minh Phong xem qua cũng hiểu được thứ gọi là ma pháp cũng đấu khí, bất quá cậu thực khó hiểu, ngay cả nền văn minh cơ bản cũng không có, nhân loại làm sao có hệ thống vũ lực phát triển như vậy.
Trừ bỏ nhân loại cũng có một sinh vật xấu xí tồn tại, là thiên địch của nhân loại– quỷ hút máu. Chúng nó trừ bỏ có thể tu luyện ma pháp và đấu khí như nhân loại còn có thể thông qua hút máu nhân loại để tăng cao tu vi. Vì thế loại sinh vật này cùng nhân loại là thiên địch trời sinh, không thể giải hòa. Bọn nó vì muốn mau chóng tăng tu vi nên không từ thủ đoạn săn tìm cao thủ nhân loại– càng là cao thủ thì tu vi tăng càng lớn.
Hiện tại quỷ hút máu và nhân loại sống ở hai ngọn núi đối diện, chính giữa là một con sông lớn, hai bên muốn qua lại cũng không dễ dàng, hơn nữa những ma thú có tính uy hiếp lui tới cũng không nhiều. Nhưng chỉ cần có cơ hội, quỷ hút máu sẽ băng qua sông tiến qua vùng núi này để săn nhân loại, mà nhân loại một khi phát hiện sẽ đánh chết quỷ hút máu, hoàn toàn không có chút tình cảm nào.
Bất quá song phương cũng không có cừu hận quá lớn, phải nói là hiện giờ nhân loại vẫn chưa ý thức được cái gì là cừu hận. Bọn họ trừ bỏ vũ lực cùng đoàn kết thì tính cách có khuynh hướng dã tính. Nói ví dụ một chút, con thỏ vốn không có cừu hận với sư tử luôn săn mình, song phương chỉ có ý niệm sống từ dục vọng và niềm tin.
Đương nhiên, thực lực của nhân loại và quỷ hút máu không chênh lệch như sư tử và thỏ, thực lực song phương tương đương.
Nói tóm lại, song phương không bùng nổ chiến tranh phạm vi lớn nhưng mâu thuẫn nhỏ chưa từng gián đoạn.
Còn một điều quan trọng nữa, nhân loại cường đại nhưng không phải đứng đầu, trên tinh cầu này cho dù là nhân loại cường đại cũng không phải chúa tể. Nơi này là thiên đường ma thú, phần lớn đều là ma thú có trí tuệ thấp hoặc cao, chia làm hai cấp bậc, cấp cao có trí tuệ tương tương nhân loại, cấp thấp có trí tuệ như dã thú bình thường, nhưng trong thế giới quần thể này cấp cao có quyền khống chế cấp thấp tuyệt đối. Còn có một ít giống loài cường đại, sức mạnh cùng trí tuệ đều không thua kém con người, nhưng may mắn cho dù cao cũng không vượt qua con người, về phương diện này không có loài siêu việt tồn tạo. Nhưng mặc dù nói thế nào thì chúng nó mới chính là chúa tể của tinh cầu này, nhân loại cùng quỷ hút máu chỉ là một phần nhỏ, ma thú cường đại có mặt khắp nơi.
Điểm này có thể nhìn thấy trên địa điểm cư ngụ của hai bên. Bọn họ chiếm cứ hai dãy núi cách một con sông gần biển, mà trên đại lục này càng đi sâu vào trung tâm thì thực lực càng mạnh.
Đương nhiên thực lực của nhân loại không hề yếu kém hơn ma thú cường đại. Nhân loại cường đại nhất có thực lực thua không thua kém ma thú mạnh nhất bao nhiêu, mặc khác số còn lại cũng xấp xỉ ma thú, chỉ vì số lượng nhân loại so với ma thú thực sự quá ít, tổng số nhân loại trên tinh cầu này chỉ khoảng mấy vạn mà thôi. Phải biết, trái đất nhỏ hơn nhiều so với tinh cầu này mà đã có dân số tới mấy tỷ. Nơi này, bởi vì ảnh hưởng xung quanh nên cứ mười năm sẽ bị vây trong thời kì triều cường một lần, lúc đó nước biển dâng cao, nhóm nhân loại sinh hoạt gần biển sẽ di chuyển vào lục địa. Mỗi lần di chuyển như vậy là một quá trình thảm thiết, tinh cầu này có hơn ngàn vạn giống loài đã cố định địa bàn, nhân loại di chuyển sẽ xâm lấn địa bàn của bọn nó, đám ma thú sẽ không sợ chết mà xông tới công kích. Số ma thú này mặc dù không mạnh bằng nhân loại nhưng chúng nó thắng về mặt số lượng, một loài có tới mấy triệu, thậm chí là mấy chục triệu, bọn nó cứ mấy trăm hoặc mấy ngàn hợp lại có thể giết chết một nhân loại. Vì thế cứ sau mỗi lần triều cường, nhân loại quay về chỗ ở của mình sẽ có rất nhiều người chết đi. Đây chính là nguyên do hạn chế số lượng dân số tăng trưởng.
Còn có, nơi này một ngày có 48h, một tháng có 100 ngày, một năm 12 tháng– Bội La đã tự phân chia, nhân loại ở đây vẫn chưa có khái niệm giờ, ngày, tháng, mùa. Bởi vì nơi Bội La đặt căn cứ nằm ở 23° chí tuyến Bắc nên bốn mùa khá rõ, ngoại trừ có thể gặp nguy hiểm cùng đơn sơ thì hoàn cảnh nơi này rất xinh đẹp– đây cũng là Bội La nói, Minh Phong không có ý kiến về vấn đề này.
Càng làm người ta ngạc nhiên hơn là nhân loại ở đây sống tới 3 ngàn năm!– tuy đại đa số nhân loại đều chết trước thời điểm này vì chiến đấu, nhưng sau khi nghiên cứu, Bội La xác định bọn họ thật sự sống tới 3 ngàn năm, hơn nữa theo tu vi tăng lên, con số này còn có khả năng tăng thêm.
Lúc nghe thấy điều này, cho dù là người đạm mạc như Minh Phong cũng nhịn không được mà phun hết ngụm cà phê vừa uống. Cậu thậm chí có chút hoài nghi, nhân loại nơi này có thật sự cùng loài với mình không a.
Bất quá đây là một thế giới khó tin không phải sao? Bội La thờ ơ nói.
Thuận tiện nói luôn, Bội La còn nói với Minh Phong, nó lợi dụng thời gian mười năm này hoàn toàn cải tạo cơ thể cậu. Hiện tại Minh Phong cũng có thể sống tới 3 ngàn năm hoặc lâu hơn nữa, hơn nữa rất thích hợp tu luyện ma pháp hệ hỏa và thổ. Này cũng bình thường, dù sao lúc ở địa cầu trí não Minh Phong đã rất phát triển. Nhân loại nơi này có chỉ số thông minh trung bình khoảng 150, theo nghiên cứu chỉ số thông minh càng cao thì lực tinh thần càng mạnh, thiên phú ma pháp càng xuất sắc, vì thế với chỉ số thông minh 300 như Minh Phong có thể nói là thiên tài ma pháp!
‘Chính là có chút di chứng, bất quá không cần nói cho Minh Phong biết, dù sao cũng không ảnh hưởng tới toàn cục.’ Bội La vô trách nhiệm nghĩ.
Aiz… cậu chỉ muốn nhìn vẻ mặt Minh Phong không hề phòng bị phát hiện ra di chứng mà thôi đúng không? Cái tên thích xem diễn!
Đụng tới một đồng bạn thích xem cậu biến sắc như vậy, xem ra Minh Phong chỉ có thể tự nhận không hay ho.
Nếu nói những tin tức kia làm Minh Phong kinh ngạc đến chết lặng thì lời cuối cùng của Bội La làm cậu hắc tuyến không thôi– tinh cầu này không có nữ nhân, chỉ có nam nhân, một đôi bầu bạn chỉ cần thu thập sinh mệnh thụ– cũng chính là loại thực vật Bội La sinh trưởng thành quần thể– chờ nó kết quả, cho người nằm dưới ăn thì có thể thụ thai– chỉ là năng lực sinh dục của nhân loại không mạnh, hơn nữa quả sinh mệnh một năm chỉ có thể ăn một lần, điểm này giống long tộc Minh Phong từng đọc trong tiểu thuyết, vì thế cậu một lần nữa hoài nghi nhân loại nơi này có phải cùng loại như mình không.
Điều này cũng quá khó tin!
“Bội La, cậu nói cơ thể ta đã được cải tạo giống thể chất của người trên tinh cầu này?”
“Đúng vậy.”
“Nói cách khác, ta cũng có thể sinh đứa nhỏ?”
“Đương nhiên, sao ta có thể quên điểm này chứ. Minh Phong, tương lai anh phải sinh thiệt nhiều bảo bảo a. Ta sẽ giúp anh chăm sóc a, ha hả–”
“Không cần, đừng có mơ– ta muốn giết cậu!”
–
“Mà rốt cuộc sao chúng ta lại tới nơi này a?”
“Ta cũng không biết, sau khi gặp phải cơn lốc không gian ta cũng mất đi ý thức. Bất quá ta nghĩ chúng ta không còn ở vùng không gian của địa cầu nữa. Dị thời không anh từng nghiên cứu đã được chứng thực, vì thế việc chúng ta xuất hiện ở không gian khác so với việc sống sót khi gặp phải cơn lốc không gian rất bình thường.”
“Nói cách khác chúng ta là đồng bạn duy nhất, thậm chí có thể nói là người thân.” Những lời này có chút khó nói, với cá tính của Minh Phong, nói vậy đã rất tình cảm rồi.
“Người thân duy nhất sao?” Bội La thì thào lặp lại lời Minh Phong: “Bất quá lúc nói những lời làm người ta cảm động như vậy, anh đừng có dùng giọng điệu nhạt nhẽo đó được không, đúng là chênh lệch như mực nước sông với mặt biển.”
“Ngại quá, không bao giờ!” Vẫn là giọng điệu không hề phập phồng.
Bội La chán nản!
Sau đó những hình ảnh Bội La chụp được về ‘thế giới động vật’ ở tinh cầu này, Minh Phong đã bị kích thích rất lớn.
“Ta không cần rời khỏi căn cứ đi, dù sao ở trong này rất an toàn.” Hơn nữa chỉ cần có chuyện để nghiên cứu thì Minh Phong cũng quan tâm chuyện chỉ có một mình, huống chi cậu còn có Bội La ở cùng nữa.
Này đâu phải giỡn chơi a, ngay cả con thỏ nhỏ yếu nhất Minh Phong cũng phải dùng rất nhiều công phu mới xử lý được, đừng nói tới trên đường tới bộ lạc gần nhất lại có rất nhiều sinh vật mạnh hơn con thỏ.
Còn nữa, kia mà là con thỏ à?! Thân hình to như một con chó bự, lúc cấp bách còn có thể phun lưỡi dao gió! Căn cứ theo nghiên cứu thì lưỡi dao gió kia có thể chém đứt thắt lưng Minh Phong, nếu không phải lưỡi dao gió cần thời gian hình thành, tốc độ phóng ra cũng không nhanh thì ngay cả một con thỏ thuộc hàng ma thú yếu nhất nơi này cậu cũng không đối phó được.
Thật ra con chuột yếu hơn thỏ nhưng mỗi lần xuất hiện đều kéo theo cả bầy, ít nhất cũng mấy chục con, mỗi con lại to như con thỏ ở địa cầu, hàm răng nanh sắc bén kia Minh Phong chỉ nhìn thôi đã ớn lạnh. Càng miễn bàn tới chuyện đám chuột này có thể phóng ra lưu sa thuật [cát lún], phạm vi cát lún vừa lớn lại sâu, so với đám thỏ còn khó đối phó hơn.
Lại còn hồ ly, chồn, lang, đủ thứ, với trình độ tay ngang của Minh Phong hiện giờ muốn trốn cũng khó. Càng miễn bàn tới những loài lợi hại xem trong hình.
“Bây giờ anh có muốn ra ta cũng không cho.” Hiện giờ đang là kì triều cường, nói không chừng Minh Phong vừa ra ngoài đã OVER rồi.
Minh Phong thở phào.
“Còn khoảng sáu tháng nữa kỳ triều cường mới chấm dứt, lúc đó cơ thể anh sẽ vừa tròn hai mươi tuổi. Trên tinh cầu này nhân loại trước hai mươi sẽ không được tu luyện, bởi vì nó gây trở ngại cho sự phát triển của cơ thể. Vì thế anh nên chờ hết kì triều cường này hẳn ra ngoài. Bất quá nếu chán quá có thể ra ngoài hóng gió một chút, nhưng không thể rời khỏi phạm vi ta quy định, chỉ có trong phạm vi này ta mới có thể đảm bảo an toàn của anh, dù sao hiện giờ thực lực của anh so với thế giới bên ngoài quá yếu.”
“Cậu nói đúng, hiện tại ta quả thực rất yếu, vậy ghi hình một vài phương pháp tác chiến của nhân loại cho ta xem đi, thuận tiện làm quen kĩ năng chiến đấu ở tinh cầu này.” Minh Phong không thể cứ yếu ớt như vậy!
Minh Phong cùng Bội La đều không suy nghĩ tới việc chế tạo vũ khí công nghệ cao, nền văn minh ở nơi này hoàn toàn bất đồng với hệ ngân hà trái đất, bọn họ không muốn cái biến sự phát triển ở nơi này.
Bội La là trí não nhân tạo về lĩnh vực chữa bệnh, nó cũng không chứa nhiều tư liệu về vũ khí, trước kia lúc Minh Phong ở khoa Uyển cũng rất ít tiếp xúc vơi phương diện nghiên cứu vũ khí.
Đơn giản mà nói, hiện giờ bọn họ có muốn làm cũng không được.
Đương nhiên như vậy không có nghĩa bọn họ không thể nghiên cứu ra, đối với Minh Phong cùng Bội La, nghiên cứu chế tạo vũ khí cũng không phải chuyện khó khăn, chỉ là bọn họ không muốn làm vậy, họ không muốn phá hư tiến trình văn minh của tinh cầu này.
Hoàn Chương 2.
Tinh cầu này cơ hồ có tất cả sinh vật như địa cầu, mặc dù có vài điểm biến dị. Đồng thời còn có rất nhiều sinh vật thần kì địa cầu không có. Hoàn toàn không có dấu hiệu của khoa học kĩ thuật, con người thậm chí còn đang ở nhà gỗ, dùng đồ đá. Có ngôn ngữ nhưng không có văn tự. Cái gọi là quần áo bất quá chỉ là da thú trải qua quá trình gia công đơn giản tạo thành, nhưng kì dị là con người nơi này phát triển theo một nền văn minh rất kì lạ– nền văn minh ma pháp cùng đấu khí. Theo hình ảnh có thể thấy được, uy lực của nó rất lớn, chiêu thức của cường giả phát ra có uy lực không hề thua kém những vũ khí công nghệ cao. Minh Phong nghĩ thân thủ mình kém xa các chiến sĩ– trừ phi cậu có thể đột phá thiên bẩm, có lẽ dựa vào chiêu thức khéo léo có thể liều mạng một phen, nhưng lực phòng ngự cùng công kích vẫn không thể so với võ sĩ– đây là Bội La nói.
Bất quá may mắn cậu luyện được một thân nội lực bất phàm, cơ thể so với những ma pháp sư kia phải mạnh hơn nhiều, đối với Minh Phong có thể xem là an ủi, nhưng cho dù là ma pháp sư yếu ớt nhất cũng đã rất mạnh, đại khái tương tương với Minh Phong không luyện nội lực. Phải biết cơ thể Minh Phong đứng đầu ở ngân hà kỉ 4000, là tố chất mà nền văn minh nhân loại bước đầu đạt tới–
Minh Phong cũng không uể oải, nền văn minh của nhân loại nơi này cùng nhân loại trong hệ ngân hà phát triển không giống nhau. Nếu hai bên thực sự có chiến tranh, liên minh ngân hà nhất định không thể thắng nỗi, nhưng ngân hà có vũ khí cường đại, nhân loại nơi này cũng không không chống được.
Nghe Minh Phong phân tích, đặc biệt là đoạn nói liên minh ngân hà sử dụng vũ khí công nghệ cao hoàn toàn có thể phá nát tinh cầu này, Bội La thực bó tay. Chỉ có thể nói người này không hổ là người từ quân đội ra, nói ba câu cũng không thoát khỏi chuyện chiến tranh.
Thế giới này còn có những sinh vật được viết trong tiểu thuyết, như thú nhân, người lùn, tinh linh, long tộc và các chủng loại khác nữa, nhưng không có thần ma– lúc Bội La rảnh rỗi rất thích lên mạng đọc tiểu thuyết, nó từ khi có ý thức rất thích chạy lên mạng xem đủ thứ lung tung. Nhưng chỉ là chút thích thú nhỏ, sau đó nó cư nhiên ghiền cái gì mà đam mỹ rồi suốt ngày nghiên cứu những nhân viên nam trong khoa Uyển, không ngừng ồn ào nói phải tìm một nam nhân tốt cho Minh Phong. Làm người mặt than như Minh Phong cũng muốn gõ lệnh cho nó im lặng một chút– từng nghe qua đồng nghiệp nam, đồng nghiệp nữ, nhưng có bao giờ nghe tới đồng nghiệp trí não nhân tạo a. Bất quá, Bội La quấy rầy một thời gian dài như vậy cũng không phải không có hiệu quả, ít nhất một nửa của Minh Phong sau này– nếu cậu có quyền lựa chọn– là nam hay nữ Minh Phong cũng không để ý.
Dưới sự bức bách của Bội La, Minh Phong xem qua cũng hiểu được thứ gọi là ma pháp cũng đấu khí, bất quá cậu thực khó hiểu, ngay cả nền văn minh cơ bản cũng không có, nhân loại làm sao có hệ thống vũ lực phát triển như vậy.
Trừ bỏ nhân loại cũng có một sinh vật xấu xí tồn tại, là thiên địch của nhân loại– quỷ hút máu. Chúng nó trừ bỏ có thể tu luyện ma pháp và đấu khí như nhân loại còn có thể thông qua hút máu nhân loại để tăng cao tu vi. Vì thế loại sinh vật này cùng nhân loại là thiên địch trời sinh, không thể giải hòa. Bọn nó vì muốn mau chóng tăng tu vi nên không từ thủ đoạn săn tìm cao thủ nhân loại– càng là cao thủ thì tu vi tăng càng lớn.
Hiện tại quỷ hút máu và nhân loại sống ở hai ngọn núi đối diện, chính giữa là một con sông lớn, hai bên muốn qua lại cũng không dễ dàng, hơn nữa những ma thú có tính uy hiếp lui tới cũng không nhiều. Nhưng chỉ cần có cơ hội, quỷ hút máu sẽ băng qua sông tiến qua vùng núi này để săn nhân loại, mà nhân loại một khi phát hiện sẽ đánh chết quỷ hút máu, hoàn toàn không có chút tình cảm nào.
Bất quá song phương cũng không có cừu hận quá lớn, phải nói là hiện giờ nhân loại vẫn chưa ý thức được cái gì là cừu hận. Bọn họ trừ bỏ vũ lực cùng đoàn kết thì tính cách có khuynh hướng dã tính. Nói ví dụ một chút, con thỏ vốn không có cừu hận với sư tử luôn săn mình, song phương chỉ có ý niệm sống từ dục vọng và niềm tin.
Đương nhiên, thực lực của nhân loại và quỷ hút máu không chênh lệch như sư tử và thỏ, thực lực song phương tương đương.
Nói tóm lại, song phương không bùng nổ chiến tranh phạm vi lớn nhưng mâu thuẫn nhỏ chưa từng gián đoạn.
Còn một điều quan trọng nữa, nhân loại cường đại nhưng không phải đứng đầu, trên tinh cầu này cho dù là nhân loại cường đại cũng không phải chúa tể. Nơi này là thiên đường ma thú, phần lớn đều là ma thú có trí tuệ thấp hoặc cao, chia làm hai cấp bậc, cấp cao có trí tuệ tương tương nhân loại, cấp thấp có trí tuệ như dã thú bình thường, nhưng trong thế giới quần thể này cấp cao có quyền khống chế cấp thấp tuyệt đối. Còn có một ít giống loài cường đại, sức mạnh cùng trí tuệ đều không thua kém con người, nhưng may mắn cho dù cao cũng không vượt qua con người, về phương diện này không có loài siêu việt tồn tạo. Nhưng mặc dù nói thế nào thì chúng nó mới chính là chúa tể của tinh cầu này, nhân loại cùng quỷ hút máu chỉ là một phần nhỏ, ma thú cường đại có mặt khắp nơi.
Điểm này có thể nhìn thấy trên địa điểm cư ngụ của hai bên. Bọn họ chiếm cứ hai dãy núi cách một con sông gần biển, mà trên đại lục này càng đi sâu vào trung tâm thì thực lực càng mạnh.
Đương nhiên thực lực của nhân loại không hề yếu kém hơn ma thú cường đại. Nhân loại cường đại nhất có thực lực thua không thua kém ma thú mạnh nhất bao nhiêu, mặc khác số còn lại cũng xấp xỉ ma thú, chỉ vì số lượng nhân loại so với ma thú thực sự quá ít, tổng số nhân loại trên tinh cầu này chỉ khoảng mấy vạn mà thôi. Phải biết, trái đất nhỏ hơn nhiều so với tinh cầu này mà đã có dân số tới mấy tỷ. Nơi này, bởi vì ảnh hưởng xung quanh nên cứ mười năm sẽ bị vây trong thời kì triều cường một lần, lúc đó nước biển dâng cao, nhóm nhân loại sinh hoạt gần biển sẽ di chuyển vào lục địa. Mỗi lần di chuyển như vậy là một quá trình thảm thiết, tinh cầu này có hơn ngàn vạn giống loài đã cố định địa bàn, nhân loại di chuyển sẽ xâm lấn địa bàn của bọn nó, đám ma thú sẽ không sợ chết mà xông tới công kích. Số ma thú này mặc dù không mạnh bằng nhân loại nhưng chúng nó thắng về mặt số lượng, một loài có tới mấy triệu, thậm chí là mấy chục triệu, bọn nó cứ mấy trăm hoặc mấy ngàn hợp lại có thể giết chết một nhân loại. Vì thế cứ sau mỗi lần triều cường, nhân loại quay về chỗ ở của mình sẽ có rất nhiều người chết đi. Đây chính là nguyên do hạn chế số lượng dân số tăng trưởng.
Còn có, nơi này một ngày có 48h, một tháng có 100 ngày, một năm 12 tháng– Bội La đã tự phân chia, nhân loại ở đây vẫn chưa có khái niệm giờ, ngày, tháng, mùa. Bởi vì nơi Bội La đặt căn cứ nằm ở 23° chí tuyến Bắc nên bốn mùa khá rõ, ngoại trừ có thể gặp nguy hiểm cùng đơn sơ thì hoàn cảnh nơi này rất xinh đẹp– đây cũng là Bội La nói, Minh Phong không có ý kiến về vấn đề này.
Càng làm người ta ngạc nhiên hơn là nhân loại ở đây sống tới 3 ngàn năm!– tuy đại đa số nhân loại đều chết trước thời điểm này vì chiến đấu, nhưng sau khi nghiên cứu, Bội La xác định bọn họ thật sự sống tới 3 ngàn năm, hơn nữa theo tu vi tăng lên, con số này còn có khả năng tăng thêm.
Lúc nghe thấy điều này, cho dù là người đạm mạc như Minh Phong cũng nhịn không được mà phun hết ngụm cà phê vừa uống. Cậu thậm chí có chút hoài nghi, nhân loại nơi này có thật sự cùng loài với mình không a.
Bất quá đây là một thế giới khó tin không phải sao? Bội La thờ ơ nói.
Thuận tiện nói luôn, Bội La còn nói với Minh Phong, nó lợi dụng thời gian mười năm này hoàn toàn cải tạo cơ thể cậu. Hiện tại Minh Phong cũng có thể sống tới 3 ngàn năm hoặc lâu hơn nữa, hơn nữa rất thích hợp tu luyện ma pháp hệ hỏa và thổ. Này cũng bình thường, dù sao lúc ở địa cầu trí não Minh Phong đã rất phát triển. Nhân loại nơi này có chỉ số thông minh trung bình khoảng 150, theo nghiên cứu chỉ số thông minh càng cao thì lực tinh thần càng mạnh, thiên phú ma pháp càng xuất sắc, vì thế với chỉ số thông minh 300 như Minh Phong có thể nói là thiên tài ma pháp!
‘Chính là có chút di chứng, bất quá không cần nói cho Minh Phong biết, dù sao cũng không ảnh hưởng tới toàn cục.’ Bội La vô trách nhiệm nghĩ.
Aiz… cậu chỉ muốn nhìn vẻ mặt Minh Phong không hề phòng bị phát hiện ra di chứng mà thôi đúng không? Cái tên thích xem diễn!
Đụng tới một đồng bạn thích xem cậu biến sắc như vậy, xem ra Minh Phong chỉ có thể tự nhận không hay ho.
Nếu nói những tin tức kia làm Minh Phong kinh ngạc đến chết lặng thì lời cuối cùng của Bội La làm cậu hắc tuyến không thôi– tinh cầu này không có nữ nhân, chỉ có nam nhân, một đôi bầu bạn chỉ cần thu thập sinh mệnh thụ– cũng chính là loại thực vật Bội La sinh trưởng thành quần thể– chờ nó kết quả, cho người nằm dưới ăn thì có thể thụ thai– chỉ là năng lực sinh dục của nhân loại không mạnh, hơn nữa quả sinh mệnh một năm chỉ có thể ăn một lần, điểm này giống long tộc Minh Phong từng đọc trong tiểu thuyết, vì thế cậu một lần nữa hoài nghi nhân loại nơi này có phải cùng loại như mình không.
Điều này cũng quá khó tin!
“Bội La, cậu nói cơ thể ta đã được cải tạo giống thể chất của người trên tinh cầu này?”
“Đúng vậy.”
“Nói cách khác, ta cũng có thể sinh đứa nhỏ?”
“Đương nhiên, sao ta có thể quên điểm này chứ. Minh Phong, tương lai anh phải sinh thiệt nhiều bảo bảo a. Ta sẽ giúp anh chăm sóc a, ha hả–”
“Không cần, đừng có mơ– ta muốn giết cậu!”
–
“Mà rốt cuộc sao chúng ta lại tới nơi này a?”
“Ta cũng không biết, sau khi gặp phải cơn lốc không gian ta cũng mất đi ý thức. Bất quá ta nghĩ chúng ta không còn ở vùng không gian của địa cầu nữa. Dị thời không anh từng nghiên cứu đã được chứng thực, vì thế việc chúng ta xuất hiện ở không gian khác so với việc sống sót khi gặp phải cơn lốc không gian rất bình thường.”
“Nói cách khác chúng ta là đồng bạn duy nhất, thậm chí có thể nói là người thân.” Những lời này có chút khó nói, với cá tính của Minh Phong, nói vậy đã rất tình cảm rồi.
“Người thân duy nhất sao?” Bội La thì thào lặp lại lời Minh Phong: “Bất quá lúc nói những lời làm người ta cảm động như vậy, anh đừng có dùng giọng điệu nhạt nhẽo đó được không, đúng là chênh lệch như mực nước sông với mặt biển.”
“Ngại quá, không bao giờ!” Vẫn là giọng điệu không hề phập phồng.
Bội La chán nản!
Sau đó những hình ảnh Bội La chụp được về ‘thế giới động vật’ ở tinh cầu này, Minh Phong đã bị kích thích rất lớn.
“Ta không cần rời khỏi căn cứ đi, dù sao ở trong này rất an toàn.” Hơn nữa chỉ cần có chuyện để nghiên cứu thì Minh Phong cũng quan tâm chuyện chỉ có một mình, huống chi cậu còn có Bội La ở cùng nữa.
Này đâu phải giỡn chơi a, ngay cả con thỏ nhỏ yếu nhất Minh Phong cũng phải dùng rất nhiều công phu mới xử lý được, đừng nói tới trên đường tới bộ lạc gần nhất lại có rất nhiều sinh vật mạnh hơn con thỏ.
Còn nữa, kia mà là con thỏ à?! Thân hình to như một con chó bự, lúc cấp bách còn có thể phun lưỡi dao gió! Căn cứ theo nghiên cứu thì lưỡi dao gió kia có thể chém đứt thắt lưng Minh Phong, nếu không phải lưỡi dao gió cần thời gian hình thành, tốc độ phóng ra cũng không nhanh thì ngay cả một con thỏ thuộc hàng ma thú yếu nhất nơi này cậu cũng không đối phó được.
Thật ra con chuột yếu hơn thỏ nhưng mỗi lần xuất hiện đều kéo theo cả bầy, ít nhất cũng mấy chục con, mỗi con lại to như con thỏ ở địa cầu, hàm răng nanh sắc bén kia Minh Phong chỉ nhìn thôi đã ớn lạnh. Càng miễn bàn tới chuyện đám chuột này có thể phóng ra lưu sa thuật [cát lún], phạm vi cát lún vừa lớn lại sâu, so với đám thỏ còn khó đối phó hơn.
Lại còn hồ ly, chồn, lang, đủ thứ, với trình độ tay ngang của Minh Phong hiện giờ muốn trốn cũng khó. Càng miễn bàn tới những loài lợi hại xem trong hình.
“Bây giờ anh có muốn ra ta cũng không cho.” Hiện giờ đang là kì triều cường, nói không chừng Minh Phong vừa ra ngoài đã OVER rồi.
Minh Phong thở phào.
“Còn khoảng sáu tháng nữa kỳ triều cường mới chấm dứt, lúc đó cơ thể anh sẽ vừa tròn hai mươi tuổi. Trên tinh cầu này nhân loại trước hai mươi sẽ không được tu luyện, bởi vì nó gây trở ngại cho sự phát triển của cơ thể. Vì thế anh nên chờ hết kì triều cường này hẳn ra ngoài. Bất quá nếu chán quá có thể ra ngoài hóng gió một chút, nhưng không thể rời khỏi phạm vi ta quy định, chỉ có trong phạm vi này ta mới có thể đảm bảo an toàn của anh, dù sao hiện giờ thực lực của anh so với thế giới bên ngoài quá yếu.”
“Cậu nói đúng, hiện tại ta quả thực rất yếu, vậy ghi hình một vài phương pháp tác chiến của nhân loại cho ta xem đi, thuận tiện làm quen kĩ năng chiến đấu ở tinh cầu này.” Minh Phong không thể cứ yếu ớt như vậy!
Minh Phong cùng Bội La đều không suy nghĩ tới việc chế tạo vũ khí công nghệ cao, nền văn minh ở nơi này hoàn toàn bất đồng với hệ ngân hà trái đất, bọn họ không muốn cái biến sự phát triển ở nơi này.
Bội La là trí não nhân tạo về lĩnh vực chữa bệnh, nó cũng không chứa nhiều tư liệu về vũ khí, trước kia lúc Minh Phong ở khoa Uyển cũng rất ít tiếp xúc vơi phương diện nghiên cứu vũ khí.
Đơn giản mà nói, hiện giờ bọn họ có muốn làm cũng không được.
Đương nhiên như vậy không có nghĩa bọn họ không thể nghiên cứu ra, đối với Minh Phong cùng Bội La, nghiên cứu chế tạo vũ khí cũng không phải chuyện khó khăn, chỉ là bọn họ không muốn làm vậy, họ không muốn phá hư tiến trình văn minh của tinh cầu này.
Hoàn Chương 2.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook