Tôn công công xoay người bước nhẹ vào Ngự Thư Phòng, tới bên cạnh bàn công thư nhìn Lãnh Diệc Hiên đang cúi đầu phê duyệt tấu chương, cuối cùng im lặng đứng một bên.

"Chuyện gì?"

"Nô tài có tội, quấy nhiễu bệ hạ xin bệ hạ trách phạt." Tôn công công sợ hãi vội quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.

Lãnh Diệc Hiên buông tấu chương trong tay, nhìn Tôn Đạo đang quỳ, thu hồi tầm mắt," Đứng lên nói đi! Lại là cung điện nào?"

Tôn công công đứng lên, xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, trong lòng run sợ nói," Là...là Lan Tích Điện của Hoa Thần chủ tử."

"Nga...Hoa Thần sao?" Tôn công công nghe thấy Lãnh Diệc Hiên đề cao âm điệu lại quỳ trên mặt đất vùi đầu không giám động, sợ một động tác nhỏ cùng dễ làm đầu mình chuyển nhà lắm a, đã vậy trong lòng còn thầm oán hận các chủ tử ở hậu cũng này như thế nào lại không biết Hoàng thượng bộn bề việc quốc sự không tiện quấy rầy hay sao? Này không phải là tự bê đá đập chân mình hay sao?

Lãnh Diệc Hiên vứt bỏ tấu chương, Tôn công công lại đem toàn bộ thân thể mình dán vào đất, nhất thời cung nữ thái giám trong Ngự Thư Phòng đồng loạt quỳ xuống, Tôn công công nín thở nghe Lãnh Diệc Hiên tức giận nói:" Trẫm không muốn lại gặp lại việc này nữa!!!"

"Nô tài biết sai, nô tài biết sai."

"Truyền ý chỉ của trẫm, hôm nay ai cũng không muốn gặp, trái lệnh, CHÉM."

"Nô tài tuân chỉ."

"Lui ra." Tôn công công nhanh chóng đứng lên, lui ra sau phất phất tay, cung nữ, nô tài cùng thị vệ trước cửa Ngự Thư Phòng toàn bộ thoái lui, để lại Ngự Thư Phòng đóng chặt cùng Lãnh Diệc Hiên tâm tình tức giận.

Khi Hà Duyệt dùng ngọ thiện thì hay tin Hoàng thượng tức giận, nghe nói là việc nữ phi cùng nam thị hậu cung tranh giành tình cảm quấy nhiễu Hoàng thượng bận việc quốc sự, Hoàng thượng ở Ngự Thư Phòng phát hỏa, xém chút nữa liên lụy Tôn công công đánh mất cái đầu. Nghe Chanh Nhi nói xong, Hà Duyệt cũng chỉ là cười khẽ vài tiếng, hậu cung trừ bỏ lục đục với nhau thì chính là mấy chuyện luyên thuyên, giống như bát quái ngày hôm nay, một người truyền một người lại một cái nội tình, hơn nữa nội tình lại có hương vị khác nhau( ý là chỉ truyền qua nhiều người thì chuyện lại lệch lạc một chút), thật hay hư cũng chỉ có vị thiên tử kia cùng những người bên cạnh thiên tử lúc đó mới biết.

"Chanh Nhi, những chuyện thế này nói ở cung điện mình là tốt rồi, ra ngoài quản chặt cái miệng của ngươi." Hà Duyệt nghiêm túc nói.

Chanh Nhi hiểu được lập tức cúi đầu,"Chanh Nhi biết sai sẽ ghi nhớ lời dặn của chủ tử." Hà Duyệt thở dài, làm cho nha đầu này hiểu biết quy củ thật là khó khăn nhưng ngẫm lại như vậy cũng tốt, tránh gặp nhiều thị phi.

"Chủ tử, có một vị gọi là Diệc Hiên đại nhân nói muốn gặp người."

Hà Duyệt kinh ngạc ngây người vài giây, vội vàng buông đôi đũa trên tay, ho khan hai tiếng, kêu:"Tiểu Toàn Tử, đi mời hắn tiến vào."

"Chủ tử chuyện này e là không tốt lắm, cho một người không quen biết tiến vào điện nơi người ở, nếu bị người bên ngoài biết được là rơi đầu a." Hà Duyệt đương nhiên biết được hậu cung nhiều lời đồn đại đáng sợ, Hoàng Đế nam thị gặp mặt thần tử là điều không thỏa đáng cho nên trước mặt Chanh Nhi sắc mặt Hà Duyệt rất nghiêm túc:" Bản quân biết, bản quân chính là có việc nhờ hắn giúp đỡ, cho nên ngươi và Tiểu Toàn Tử đem miệng quản cho chặt."

Chanh Nhi vội vàng quỳ xuống "Nô tỳ tuân mệnh."

"Chanh Nhi, ta cũng không muốn đối với ngươi nghiêm túc như vậy nhưng ngươi phải biết rằng nếu làm ra một chút sai lầm gì, không riêng gì ta, mạng của ngươi cùng Tiểu Toàn Tử khó mà giữ được, cho nên mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, miêng ngậm chặt, không hỏi nhiều không nói nhiều thì khả năng bình an vô sự sẽ cao hơn."

"Chanh Nhi biết sai. Chanh Nhi cái gì cũng chưa thấy cái gì cũng không biết."

"Ân...ngươi đi xuống chuẩn bị trà bánh đi." Chanh Nhi sau khi thỉnh an xoay người rời đi, lúc này Lãnh Diệc Hiên đứng bên ngoài thật lâu cất bước vào trong điện, nghe được tiếng thở dài, Lãnh Diệc Hiên khó hiểu hỏi:"Sao lại thở dài?"

Hà Duyệt bị hoảng sợ ôm trái tim thầm oán:" Ngươi vào khi nào một chút thanh âm đều không có, ta còn tưởng ban ngày ban mặt gặp quỷ."

Lãnh Diệc Hiên cười mà không nói hướng tới bàn ngự thiện ngồi, nói:" Không làm chuyện xấu không sợ quỷ tới cửa, chỉ có thể nói ngươi rất chuyên chú." Hà Duyệt bị nói á khẩu không nói nên lời, chỉ có thể xấu hổ cười nói sang chuyện khác:" Ngươi ăn cơm không? Như thế nài đột nhiên tới chơi, hại ta chưa chuẩn bị gì cả."

Cố ý chặn đề tài, Lãnh Diệc Hiên nhìn:" Hà Duyệt ta không nhớ rõ là ngươi có lễ giáo như vậy, rõ ràng ban đêm lớn mật lắm mà." Hà Duyệt bị lời nói của Lãnh Diệc Hiên làm cho đỏ mặt, cảm xúc có chút kích động:" Người ngươi nói là ban đêm a."

Lãnh Diệc Hiên nhìn thấy biểu tình kích động của Hà Duyệt tâm tình cũng chuyển biến tốt hơn, lúc này Chanh Nhi bước vào quy củ đem trà bánh đặt lên bàn, nhìn lên biểu tình trên mặt của Lãnh Diệc Hiên thân thể theo bản năng run run sợ hãi, Hà Duyệt chú ý tới hành động của Chanh Nhi, mở miệng nói:"Diệc Hiên ngươi ăn cơm không? Nếu ngươi chưa ăn để ta sai Chanh Nhi làm thêm hai món mới."

Lãnh Diệc Hiên vừa rồi một thân lửa giận rời khỏi Ngự Thư Phòng, đương nhiên là một hạt cơm cũng chưa ăn, gật gật đầu, Hà Duyệt nháy mắt Chanh Nhi thực thông minh chạy nhanh ra ngoài chuẩn bị, lúc này Hà Duyệt tò mò hỏi:" Ta sao lại cảm thấy mặc kệ là nô tài hay cung nữ trong cung ta đều có điểm sợ ngươi a?"

"Là ngươi nghĩ nhiều thôi!"

Hà Duyệt bĩu môi, rõ ràng là có mà bất quá nhìn thấy bộ mặt soái khí lãnh khốc của Lãnh Diệc Hiên quả là dễ làm người ta tâm sinh sợ hãi, liền không nhiều lời nói sang chuyện khác:" Ta nghe nói Hoàng thượng giận dữ, ngươi....ngươi chắc cũng bị liên lụy đi!"

Lãnh Diệc Hiên cười cười nói:" Không làm gì sai không sợ Hoàng thượng trách tội, Hoàng thượng thế nhưng là một minh quân." (Cũng quá tự sướng đi =_=)

"Thiết....minh quân sẽ không trái ôm phải ấp đi."

Lãnh Diệc Hiên nhọn mi:" Hậu cung ba ngàn giai nhân tú lệ chưa chắc là điều mà một vị Hoàng Đế mong muốn, Hoàng thượng cũng có khó xử của người." Lời này Hà Duyệt đồng ý, mọi người ai cũng có khó xử của mình, thân là vua một nước khó lại càng thêm khó:" Quên đi dù sao cùng ta cũng không có liên quan gì!"

"..........."

Hà Duyệt thấy biểu tình Lãnh Diệc Hiên thay đổi, vội vàng nói cho có lệ:" Haha không nói chuyện này nữa ngươi đã đến đây thì dạy ta học chữ đi." Lãnh Diệc Hiên cố gắng khống chế lửa giận trong lòng gật gật đầu liền bắt đầu dùng ngọ thiện, bất quá trong lòng vẫn âm thầm ghi nhớ việc hôm nay, tương lai một ngày nào đó sẽ thượng tiểu tử kia ba ngày không rời được giường. (>○<)

Có Lãnh Diệc Hiên hỗ trợ, Hà Duyệt học tập chữ phồn thể cũng thoải mái hơn không ít, có khi còn ghi nhớ được những chữ phồn thể khó nhớ thời hiện đại, bị Lãnh Diệc Hiên nhìn không chớp mắt, Hà Duyệt không nói gì cũng chẳng biết nên nói gì đành ngoan ngoãn học tập, bất quá đến khi Hà Duyệt bắt đầu cầm bút lông ghi tên của chính mình, Lãnh Diệc Hiên hoàn toàn đen mặt còn lý do là gì thì không cần hỏi cũng biết.

Ban đêm, Hà Duyệt đưa Lãnh Diệc Hiên tới cửa, cảm tạ nói:" Hôm nay cảm ơn ngươi, Diệc Hiên."

"Ngày xưa gặp ngươi cũng là ngày này......phạt viết ngàn lần." Tươi cười trên mặt Hà Duyệt lập tức biến mất không thấy đâu, ánh mắt trợn trắng trừng Lãnh Diệc Hiên, lập tức ngây ngô cười tỏ vẻ cầu xin tha thứ, bất quá toàn bộ quá trình đều bị Lãnh Diệc Hiên cho một cái mắt lạnh làm thất bại chấm dứt van xin, biểu tình không vui nói cho có lệ:"Ta...ta biết rồi."

"Hà Duyệt..." Hà Duyệt nghiêng đầu, Lãnh Diệc Hiên ác liệt làm cho Hà Duyệt nuốt nuốt nước miếng sợ hãi nói:" Cái gì, chuyện gì thế?"

"Hậu cung là nơi thị phi, có nhiều việc nên giữ ở trong lòng." Hà Duyệt không hiểu nhưng Lãnh Diệc Hiên căn bản không cho hắn cơ hội hỏi rõ ràng, xoay người rời đi, Hà Duyệt mê mang trở lại cung điện.

Liên tục vài ngày sau đều làm làm bạn cùng cây bút lông, đem một chữ viết đi viết lại mấy trăm lần, loại thống khổ này chính là tra tấn của tra tấn a, nhưng nhớ tới thái độ nghiêm túc của Lãnh Diệc Hiên, không muốn viết đều không được nhưng đổi lại cũng có thu hoạch, Hà Duyệt cuối cùng cũng viết ra tên mình ra một cách hài lòng," Ân...trình độ như thế này chắc Diệc Hiên kia sẽ không phun trào đi."

"Phun trào ý là sao?" Lãnh Diệc Hiên cất bước tiến vào, nghi hoặc hỏi.

"A~ ngươi, ngươi quả nhiên là quỷ, như thế nào một chút âm thanh cũng không có." Hà Duyệt hờn giận xoa xoa ngực.

Lãnh Diệc Hiên cười mà không nói, tiến lên nhìn chữ viết của Hà Duyệt, không tính là đẹp nhưng cùng lần đầu viết chữ đối lập quả thực tốt hơn rất nhiều, Lãnh Diệc Hiên vừa lòng gật đầu:"Coi như tiến bộ."

"Đúng vậy đó, tốt xấu gì ta cũng viết những chữ đó cả trăm lần không tốt sao được, ngươi phải thưởng cho ta thưởng cho ta a........" Hà Duyệt cười lấy lòng.

Lãnh Diệc Hiên mỉm cười nhấc cây bút lông xinh đẹp lên hạ xuống hai chữ trên tờ giấy Tuyên Thành, chữ viết dứt khoát mạnh mẽ tinh mỹ như họa, Hà Duyệt nhìn thấy bĩu môi hừ:" Ngươi khi dễ người khác, biết rõ là ta là người mới học a."

"Nga, biết là người mới học mà lại đi đòi ta phần thưởng a." Hà Duyệt nhìn khóe miệng tươi cười của Lãnh Diệc Hiên, bất mãn hừ hừ bỏ tầm mắt khỏi chữ viết qua cây bút lông, cầm lên vẽ một con rùa già, nụ cười trên mặt Lãnh Diệc Hiên tắt ngúm, Hà Duyệt thực không khách khí nói:" Ngươi viết hai chữ Diệc Hiên, ta vẽ rùa." Hà Duyệt khiêu khích nheo đôi mắt hồ ly quá đỗi xinh đẹp, thật sự làm Lãnh Diệc Hiên bên cạnh lóa mắt, ho khan hai tiếng, rút ra khối ngọc bội thượng đẳng bên hông ra đặt vào lòng bàn tay Hà Duyệt," Khối ngọc này xem như phần thưởng cho sự chăm chỉ của ngươi, giữ cho tốt, nhưng đừng mang đi bán, bằng không ta liên khải tấu Hoàng thượng làm cho Hoàng thượng tự mình xử lý ngươi."

Viết tốt hai chữ mà đã có thể được đến ngọc bội xinh đẹp đáng giá như vậy, còn có chuyện gì có lợi hơn sao? Hà Duyệt cười gật đầu, nói:" Diệc Hiên cảm ơn, ngươi yên tâm ta tuyệt đối không cầm đi bán a." Lãnh Diệc Hiên tỏ vẻ không tin, Hà Duyệt lo lắng thu tay, khách sáo nói:" Ngươi yên tâm, đây là lễ vật đầu tiên mà người khác đưa cho ta, ta tuyệt đối sẽ không bán đi, huống chi đây là Diệc Hiên ngươi tặng ta." Hà Duyệt không nói dối, ngọc bội thượng đẳng này bán rất đáng tiếc,cho dù thật muốn bán cũng sẽ không bán trong cung."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương