“Cũng không phải như thế.” - Thôn trưởng nhìn thoáng qua Phàm ca nhi, sau đó giải thích - “Chủ yếu là Phàm ca nhi sống một mình, tính ra, cháu vẫn là người Triệu gia.”

A thẩm nói - “A ca a tẩu, Phàm ca nhi hiện tại tình huống đặc thù, ca tẩu chờ nó sinh hạ hài tử hẵng rồi phân gia sau được không?”

Lâm Phu Lang một bộ ủy khuất - “Cũng không phải do a ma như ta nhẫn tâm, mà là do Phàm ca nhi kêu trời khóc đất không muốn liên lụy tới chúng ta, lúc này mới có suy nghĩ phân gia, hơn nữa đệ sao* của nó cũng đang chuẩn bị vào cửa**.”

*Đệ sao: Vợ của em trai, phu lang của đệ đệ

**Vào cửa: ở đây ý là gả tới nhà.

A thẩm muốn nói lại thôi, cuối cùng ở trong lòng thở dài một hơi thật mạnh.

Dù cho ông và Lâm Phu Lang cùng là chị em dâu, nhưng đây vẫn là chuyện nhà người ta, ông cũng không dễ nhúng tay, càng thêm quan trọng hơn là, bọn họ đều đã phân gia.

Lâm Phàm căn bản liền không tính toán cùng loại cha mẹ này tiếp tục sống với nhau, y biết rất rõ ràng trong nhà a phụ a ma chỉ biết có tiểu tử, ca nhi ở trong mắt bọn họ chẳng qua chỉ là một món hàng bán lấy tiền mà thôi, có thể moi ra chừng ấy đồ từ trong túi bọn họ xem như đã là vô cùng nhân từ rồi.

“Ta không phải đã bị hưu sao?” - Lâm Phàm một chút đều không cảm thấy đáng xấu hổ, chỉ vì chút tiền sinh hoạt, y đến tôn nghiêm cũng từ bỏ, huống chi y bất quá là bị hưu mà thôi, cũng không có gì mất mặt - “Như thế nào lại là người Triệu gia.”

Tưởng tượng đến Triệu gia đến một ca nhi đang có thai cũng không buông tha, có thể thấy được nhân phẩm của bọn họ kém tới cực điểm. Nếu không phải thân thể cậu hiện đang không được tốt, cậu tuyệt đối sẽ phải giáo huấn bọn họ một trận, nhưng đương nhiên là, nếu về sau có cơ hội cậu nhất định sẽ không bỏ qua.

“Con và nó đã cùng bái thiên địa, nghĩa là đã được xem như người nhà bọn họ, cho dù có bị hưu cũng vẫn như thế.” - Còn không chờ thôn trưởng mở miệng trả lời, Lâm Phu Lang đã chậm rãi nói - “Thôn trưởng, chuyện này Phàm ca nhi cũng không phản đối, vậy cứ quyết định như thế đi.” - Tuy rằng cấp cho cậu thêm hai mẫu ruộng đối với ông mà nói quả thực là như moi tim, nhưng chỉ cần nhớ về sính lễ của Triệu gia, thì ông liền có thể nhịn đau bằng lòng cho.

Thôn trưởng không trả lời Lâm Phu Lang, chỉ quay sang nói với Lâm Phàm nói - “Phàm ca nhi, cách thời gian trưng binh vẫn còn có một chút thời gian, cháu có thể dùng ngân lượng thay thế, mỗi nhà chỉ cần một lượng bạc là được.”

Lâm Phàm trong lòng cười khổ, tiền ở thế giới này là như thế nào cậu cũng chưa biết, bất quá trời không tuyệt đường người, nếu trời cao cho cậu xuyên qua đến thế giới này, khẳng định có đạo lý của nó.

“Hai mẫu ruộng là ruộng ở đâu? Là ruộng nước hay là ruộng cạn.” - Lâm Phàm cảm thấy cần thiết phải hỏi rõ ràng vấn đề này, rốt cuộc chuyện này có liên quan đến vấn đề thức ăn sau này của cậu.

30 cân gạo lức phỏng chừng nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ thêm hai tháng, mà chờ thân thể cậu khôi phục tốt hơn một chút, cần thiết phải lên núi một chuyến, nhìn xem có dã thú gì có thể đánh, còn về vấn đề nguy hiểm gì đó, Lâm Phàm trực tiếp xem nhẹ.

“Ruộng biên giới Tây Nam.” - Lâm Phu Lang nhanh chóng trả lời, lại còn đòi ruộng nước, Phàm ca nhi nghĩ thật tốt quá.

Còn không chờ được người khác nói gì, a thẩm Lâm gia đã lên tiếng - “Ruộng ở đó so với ruộng cạn còn không bằng, thu hoạch không bằng 1/4 ruộng nước, a tẩu, tẩu đây là muốn đẩy Phàm ca nhi đến tuyệt lộ a.”

“Đương gia, đây là đệ đệ ngài sao?” - Lâm Phu Lang hung tợn hỏi.

Lâm Đại Ngưu trực tiếp căm tức liếc mắt nhìn a thẩm Lâm gia một cái, mà Lâm Phàm trực tiếp đem người kéo đến phía sau lưng mình - “Được, vậy cứ dựa theo những gì mấy người nói mà làm, về sau chúng ta không ai không thiếu nợ ai.”

“Từ từ, ngoài ra mỗi tháng con còn phải hiếu kính chúng ta.” - Lâm Phu Lang cười nói.

Lâm Phàm híp mắt - “Dựa vào cái gì?” - Cậu hiện tại tự thân còn khó bảo toàn, người a ma này thế nhưng còn muốn cậu phải hiếu kính hắn, nằm mơ đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương