Lúc Lâm Phàm tỉnh dậy phát hiện mình đang nằm trên một tấm chiếu mỏng, ngẩng đầu nhìn thấy mái trên mái tranh còn có một ít tơ nhện, hẳn là nhà xây đã lâu rồi.

“Phàm ca nhi, tới uống chút canh gừng.” - Tiếng a thẩm Lâm gia trực tiếp đánh tan suy nghĩ của Lâm Phàm, y quay đầu nhín, do bị ngược sáng, y không nhìn rõ vẻ mặt của a thẩm.

Nhà ở vô cùng đơn sơ, trừ một bàn và một cái ghế cũ nát, thì thậm chí đến một cái tủ cơ bản nhất cũng không có.

“Cháu đây là đang ở đâu?” - Khi Lâm Phàm mở miệng nói chuyện mới phát hiện giọng cơ hồ khàn đến khó nghe, phỏng chừng có chút nhiễm trùng.

A thẩm không có trả lời, chỉ là dặn dò - “Uống trước chén canh gừng, sau đó a thẩm lấy cho cháu chén cháo tới.”

Phàm ca nhi có thai lại phát sốt, may mắn là đã hạ nhiệt, nếu không, cái thai trong bụng y cũng không biết có thể giữ được hay.

Thấy thẩm có chút trốn tránh, Lâm Phàm liền biết này chỉ sợ đây là nhà ở y sẽ ở trong tương lai, còn làm sao y tới được đây, phỏng chừng là sau khi té xỉu liền bị người ta khiêng về đây, mà từ tình huống nguyên thân để phân tích, người nhà của y ước gì y trực tiếp chết đi, nên không cho mời lang trung đến khám cho y.

“A thẩm, thẩm nói thật cho cháu nghe.” Lâm Phàm uống xong canh gừng, lại uống lên hai chén nước cháo ngọt rồi mới chậm rãi nói.

Lâm Phàm thực bình tĩnh, nếu xuyên qua thời cổ đại, vậy y phải hảo hảo sống sót, huống chi người ở đây chẳng lẽ còn có thể đang sợ hơn dị thú sao?

A thẩm thật cẩn thận nhìn Lâm Phàm một cái, phát hiện ca nhi này thật sự là đủ trấn tĩnh, quả nhiên là bởi vì mất trí nhớ, không biết sinh hoạt gian khổ là thế nào sao? Đồng thời ở trong lòng cũng thở dài một hơi thật mạnh, cũng không biết a ca cùng a tẩu nghĩ như thế nào, nói như thế nào đứa nhỏ này cũng là cốt nhục của bọn họ, như thế nào lại có thể nhẫn tâm như thế, đến cơ hội giải thích cũng không cho.

“Đưa a phụ a ma cháu tới đây.” - Lâm Phàm chuyển động tròng mắt, nếu bọn họ ngại mất mặt, không muốn thấy mình, vậy y cũng sẽ không ngồi yên chờ chết - “Nếu bọn họ không chịu gặp, cháu liền ra đường nói bọn họ nuốt hết của hồi môn của cháu.”

A thẩm đem lời của Phàm ca nhi thuật lại cho a ca a tẩu nghe, quả nhiên không đến nửa khắc, Lâm Phàm liền thấy được cha mẹ trong truyền thuyết.

A phụ tương đối cao lớn, là một cái hán tử trung niên rắn chắc, mà a ma lại là một nam nhân nhỏ nhắn, mặc áo quần ngắn, bất quá vải dệt hiển nhiên tinh tế rất nhiều.

“Phàm ca nhi, mày đã không còn là người nhà chúng ta, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.” - A phụ mở miệng đầu tiên, giọng ông ta rất thô cuồng, bất quá lời nói ra lại tràn ngập vô tình.

Lâm Phàm dựa vào hoàng thổ trên tường, nhàn nhạt hỏi - “Ta không hiếm lạ có quan hệ gì với nhà các người, bất quá đã phân gia cho ta, tự nhiên tài sản cũng không được thiếu.” - Không có khả năng chỉ tống cổ một mình y liền tính là phân gia đi - “Ít nhất đem trả ta của hồi môn ra đây.”

Phu lang Lâm gia lập tức liền bén nhọn phản bác - “Cái đồ mất mặt nhà ngươi, còn có mặt mũi đòi của hồi môn, chuyện ngươi thông đồng với dã hán tử làm mặt mũi nhà của chúng ta mất hết sạch, đi đến đâu cũng bị nhạo báng!”

Nghe những lời như vậy, Lâm Phàm không khỏi vì nguyên thân mà thấy bi ai, đây là A phụ cùng a ma của cậu ta, vì mặt mũi mà có thể đem cốt nhục vứt bỏ - “Nếu chúng ta không có quan hệ, lấy đâu ra mất mặt?” - Nói đến cãi nhau, Lâm Phàm tự nhận là không kém cạnh ai.

“Càng quan trọng hơn là, phân gia không có bản thân ở đó đáng lẽ là không tính đi, cần thiết phải đi thỉnh thôn trưởng làm công chính.” - Lâm Phàm bổ sung.

“Đồ bất hiếu, ngươi dám!” - Phu Lang Lam gia lập tức lộ ra hung tướng vừa mắng, mà tay cũng vừa giơ lên muốn đánh Lâm Phàm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương