Dương Cẩm vừa mở cửa ra, nhìn thấy chính là một hàng dài người, con la, con bò, còn có xe ngựa.

Dương Cẩm chọn ra ba người bệnh tình có vẻ nghiêm trọng nhất, khiến cho những người khác trở về.Cũng có người muốn nháo, nghĩ nhà mình có gia nghiệp lớn, như thế nào còn so với mấy kẻ kèo kiết hủ lậu không bằng.

Đối với những kẻ này, Dương Cẩm tự nhiên là hung hăng giáo huấn một trận.


Nhìn thấy hậu quả thê thảm của đám người kia, tất cả mọi người đều từ bỏ ý định.Đương nhiên đối với thôn dân Liễu Nguyệt tự nhiên là có ưu ái, chỉ cần không phải là người đặc biệt đáng ghét, Dương Cẩm đều sẽ không cự tuyệt.Hôm nay, Dương Cẩm như lệ thường khám xong cho ba người, Quan lão nhị trong thôn liền vội vã chạy tới, nói a phụ nhà hắn đột nhiên bất tỉnh.Dương Cẩm không có nghĩ nhiều, cầm theo túi y dược liền đi theo.

Ở cửa Quý Anh đang ôm Bối Bối cùng chơi lật đật, những lúc Dương Cẩm không có thời gian, nhóc con mới có thể chịu để cho Quý Anh hoặc Lưu Triển Tu ôm.Bối Bối thấy Dương Cẩm, cho rằng Dương Cẩm đã xong việc, vội vươn tay tới muốn ôm, Dương Cẩm hôn nhóc một cái, nói với Quý Anh: "Quan nhị ca nói a phụ hắn bị bệnh, con đi xem, a phụ người giúp con chăm sóc Bối Bối đừng đề hắn khóc."Quý Anh gật gật đầu: "Mau đi đi, cũng không biết là bệnh gì?"A phụ của Quan lão nhị tên Trương Nhị Mai, phụ thân Quan lão nhị từ lúc hắn còn nhỏ đã mất, Trương Nhị Mai một mình nuôi hai anh em lớn lên, khả năng chính là vì vậy mà dưỡng hắn thành bản tính tham món lợi nhỏ, cá tính cùng miệng lưỡi chua ngoa, người trong thôn nghĩ hắn một người vất vả, nên cũng không muốn so đo cùng hắn.Dương Cẩm tới trong nhà Quan lão nhị, liền thấy Trương Nhị Mai nằm trên giường.

Nhưng vừa đến gần, thấy mí mắt hắn nhẹ nhàng rung động.

Dương Cẩm liếc mắt nhìn Quan lão nhị bên cạnh, phát hiện hắn ở phía sau mình đang muốn hành động.Dương Cẩm đem tay đặt ở mạch thượng của Trương Nhị Mai, quả nhiên thấy mạch đập vững vàng có lực.


Dương Cẩm khẽ nhếch khóe miệng, nếu bọn hắn muốn tự mình tìm chết thì không trách được hắn.Dương Cẩm cầm kim châm trong tay làm bộ dáng chuyên tâm xem bệnh.Quan lão nhị nhìn chuẩn cơ hội, vung cánh tay lên, hướng tới cổ Dương Cẩm chém tới.

Dương Cẩm thuận thế né người sang bên cạnh, làm cho Quan lão nhị bổ vào khoảng không, bị theo quán tính mà gã gục vào trên người Trương Nhị Mai, Dương Cẩm thoáng chốc liền đem kim châm cắm vào trên cổ Quan lão nhị."A...." Quan lãi nhị tiếng kêu vang vọng như heo bị giết.

Trương Nhị Mai cũng từ trên giường nhảy dựng lên.Trương Nhị Mai thấy bộ dáng đau đớn thảm thiết của Quan lão nhị, sợ tới mức ở trên người Quan lão nhị sờ soạng không biết phải làm gì: "Lão nhị, ngươi làm sao vậy a, ngươi làm sao vậy...."Dứt lời liền căm tức nhìn Dương Cẩm: "Người cái kẻ điên này, ngươi đối với nhi tử ta làm cái gì?"Dương Cẩm bình thản đáp: "Không có gì, chẳng qua là làm cho hắn đau đến chết đi sống lại thôi.""Ngươi cái đồ....ta liều mạng với ngươi." Nói xong liền muốn nhào tới bóp cổ Dương Cẩm, Dương Cẩm lại trực tiếp châm một phát lên người Trương Nhị Mai.

Trương Nhị Mai ngày tức khắc liền bất động, giữ nguyên tư thế muốn nhào tới Dương Cẩm."Nói đi, các ngươi giả bệnh là muốn làm cái gì?"Trương Nhị Mai không để ý tới, trong miệng còn đang mắng chửi Dương Cẩm.Dương Cẩm không nói nhiều lời vô nghĩa, lại hạ tiếp một cây châm lên người Quan lão nhị, sắc mặt hắn liền trắng bệch, đau đến mức không còn sức lực kêu ra tiếng."Ngươi nếu là lại không chịu nói thật, ta sẽ tiếp tục hạ châm, yên tâm, ta là lương dân luôn tuân thủ pháp luật, sẽ không làm ra mạng người, chỉ khiến hắn vẫn luôn đau đớn như vậy, khi ta hạ xuống cây kim thứ năm, thì hắn cả đời này liền mang theo đau đớn này đi, đến lúc đó không biết chừng hắn sẽ tự mình lựa chọn kết thúc thống khổ nha."Trương Nhị Mai vừa nghe, sắc mặt trở nên trắng xanh, mắt thấy Dương Cẩm muốn ghim kim, vội vàng thét chói tai: "Không cần, ta nói, ta nói, là Đường Phương cùng Dương Văn Tú tới nói với ta, ngươi hiện tại chữa bệnh kiếm được rất nhiều bạc, chỉ cần ta giả bệnh, để ngươi đến xem bệnh, sau đó Quan lão nhị nhà ta đem ngươi đánh bất tỉnh, đợi gạo nấu thành cơm, đến lúc đó người cũng chỉ có thể gả cho lão nhị nhà ta."Dương Cẩm con ngươi bắn ra hàn quang, Trương Nhị Mai vừa thấy, cả người rùng mình một cái.


Ở trong lòng hối hận không thôi vì đã chọc phải ma tinh này, lại đối mới phụ tử Dương Văn Tú chửi mắng nguyền rủa."Quả nhiên là bọn họ..."Dương Cẩm nhìn Quan lão nhị đau đớn đến nằm xoài trên giường, lại nhìn Trương Nhị Mai đang nằm trên mặt đất, lấy ra một viên dược, mở miệng Quan lão nhị ra đem dược bỏ vào.

Dược kia vào miệng liền tan, Quan lão nhị liều mạng nhổ nước miếng ra bên ngoài."Đừng uổng phí sức lực, sớm đã nuốt xuống rồi."Trương Nhị Mai ở một bên sợ tới mức mặt xám như màu đất: "Ngươi cho hắn ăn cái gì?""Đây là dược ba ngày tán, ba ngày qua đi, nếu không có giải dược thì cơ thể từ trong ra ngoài sẽ bị hư thối, không quá một tháng, toàn thân sẽ chỉ còn lại một bộ xương cốt."Quan lão nhị đang đau đến muốn chết, vừa nghe thấy vậy, trực tiếp bị dọa đến hôn mê bất tỉnh..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương