Bùi Trường Thanh đi ra ngoài, mãi đến tận cuối giờ Tuất mới trở về, mặt đỏ bừng, bước chân có chút loạng quạng, thoạt nhìn như đã đi uống rượu.

Vạn thị đang nóng lòng chờ đợi đã tóm lấy hắn hỏi chuyện, bị hắn trả lời qua loa lấy lệ rồi trở về phòng của mình.

Vừa đóng cửa lại, hắn nhìn Mai Cẩm đang ngồi mép giường sắp xếp quần áo, nói một câu “ta về rồi”, giống như tối qua nằm xuống hai chiếc ghế dài ghép lại, quay mặt vào trong tường, một lát sau tiếng ngáy rất nhỏ truyền đến, đã ngủ say rồi.
Nơi này khí hậu ấm áp, hơn nữa lại đang giữa hè, buổi tối ngủ tất nhiên không cần chăn, nhưng muỗi thì rất nhiều.

Tuy là trước khi trời tối trong phòng đã đốt hương huân, tối qua Mai Cẩm ngủ cũng đã mắc màn, nhưng sáng nay khi thức dậy, cánh tay cô vẫn bị mấy vết đốt đỏ, cuối cùng cô phát hiện có một con muỗi hút máu đến no kềnh ở trong góc màn.
Mai Cẩm cất quần áo đã gấp vào tủ, quay lại nhìn Bùi Trường Thanh, dịch bát nhang muỗi vốn đặt trước giường đến dưới chân ghế của hắn, mình thì lên giường buông màn, thổi tắt đèn đi ngủ.
————
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Mai Cẩm thức dậy, cũng giống như ngày hôm qua, Bùi Trường Thanh đã đi ra ngoài luyện quyền.

Sau khi ăn sáng xong cô cùng Vạn thị thu dọn bát đũa, giặt sạch quần áo và trở lại trong phòng, tìm hòm chứa dược liệu của mình.
Cái hòm rất nặng, khi Mai Cẩm đang thử dịch chuyển, nghe được tiếng nói của Bùi Trường Thanh phía sau:
– Muốn dọn à?
Quay lại, thấy hắn đã theo vào từ lúc nào, đang đứng ở cửa, liền gật đầu nói:
– Chàng có thể khiêng ra ngoài hộ thiếp được không?
– Tất nhiên là được.
Bùi Trường Thanh đi tới, dễ dàng nhấc cái hòm ra ngoài, đặt trên bãi đất trống ngoài sân.
Mai Cẩm cùng đi ra ngoài, cảm ơn xong mở hòm ra, mùi thuốc nồng xộc thẳng vào mũi.
Bùi Trường Thanh khiêng cái hòm xong cũng không rời đi mà có chút tò mò đứng xem.

Bên trong cái hòm được mở ra đều là dược liệu, tròn xoe mắt:
– Sao toàn bộ đều là thuốc vậy? Đều là từ kinh thành mang đến à?
Hắn dường như đã quên mất những khó chịu của ngày hôm qua, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
– Không phải, là mua trên đường ạ.

– Mai Cẩm đi đến nhà bếp tìm mấy cái tìm đĩa trống, bắt đầu lấy dược liệu ra phân loại từng loại một.
– Nàng mua nhiều thuốc như vậy làm gì? – Bùi Trường Thanh càng tò mò hơn, – Nhà chúng ta đâu có mở hiệu thuốc đâu.
Mai Cẩm ngồi xổm dưới đất phân loại dược liệu cười nhẹ:
– Lúc thuyền đi qua Ích Châu thì có gặp chợ thuốc, thiếp đã lên bờ đi dạo xem và sau đó thì mua một chút ít.

Chàng xem này.


– Mai Cẩm bẻ một cây thủ ô còn chưa cắt cho hắn xem, – Nó dài và dày, mặt cắt ngang có vỏ màu nâu tím và vỏ màu đỏ tím, ở giữa chuyển sang màu nâu trắng, phân tầng rõ rệt, vị đắng.

Thiếp chưa từng thấy loại dược liệu nào tốt như thế, rất tốt cho dưỡng tâm an thần xua phong, thông kinh.
– Nàng có vẻ hiểu rõ nhỉ, nàng biết khám bệnh nữa à? – Bùi Trường Thanh ngạc nhiên hỏi.
– Có hiểu chút ạ.

– Mai Cẩm mỉm cười.
– Thế thì tốt quá! – Bùi Trường Thanh rất vui nói, – Mẹ ta mấy năm nay thường bị mất ngủ, đôi lúc bị đau đầu nữa.

Ta muốn thuê người giặt giũ cơm nước cho mẹ đỡ đần cho mẹ, nhưng mẹ lại không cho.

Nếu nàng biết xem bệnh vậy thì xem cho mẹ hộ ta với.
Quay đầu, nhìn thấy phía sau cửa tiền sảnh có một bóng người đang di chuyển, chính là Vạn thị, vui vẻ reo lên.
– Mẹ, Cẩm Nương biết khám bệnh đó.

Để Cẩm Nương khám cho mẹ nhé.
————
Vạn thị đã biết chuyện xảy ra trong phòng tân hôn ngày hôm qua, về sau Bùi Trường Thanh lại lẳng lặng ra ngoài, buổi tối trở về hỏi hắn, hắn nói ra ngoài thì gặp bạn bị kéo đi uống rượu, chúc mừng hắn cưới vợ, còn lại thì không nói gì khác.

Trong lòng Vạn thị trách Lâm Ngũ Nương rất nhiều, càng lo lắng cho con trai với con dâu vì chuyện này mà có mâu thuẫn, vừa rồi thấy hai người ở trong sân, liền tránh ở bên cạnh để nghe, thấy hai người vừa nói vừa cười, như là không có chuyện gì xảy ra, bấy giờ mới thấy yên lòng.

Lại nghe con trai gọi mình thì vui vẻ đi tới.
Vạn thị từ lúc có tuổi sức khỏe đã không còn như trước nữa, sợ gió máy hay đổ mồ hôi trộm, mất ngủ và mỏi mệt, cũng đã khám lang trung.

Có điều lang trung địa phương am hiểu ngoại khoa điều trị vết bầm tím và chấn thương tốt hơn, còn lang trung am hiểu chẩn đoán và điều trị hội chứng lại rất ít.

Toàn huyện thành cũng chỉ có bên huyện nha có y quán Hồi Xuân mở cửa đã lâu năm, lang trung họ Kim, tên hiệu là Kim Đại Nha, có y thuật giỏi nhưng lại tham tiền và lợi ích, ngoài việc lấy nhiều tiền tư vấn, còn nhất quyết yêu cầu bệnh nhân uống thuốc tại hiệu thuốc của nhà mình.

Nếu người bệnh đi lấy thuốc ở hiệu khác, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì mình sẽ không chịu trách nhiệm.

Thuốc ông ta bán còn đắt hơn hai phần so với nhà khác, Vạn thị đi khám một lần thì không chịu đi nữa.
Mai Cẩm bảo Vạn thị ngồi xuống, cẩn thận quan sát nghe hỏi kỹ càng triệu chứng, cô đoán Vạn thị bị mất ngủ và đau nửa đầu do khí huyết thiếu hụt và suy nhược thần kinh nhẹ, nên nói:
– Không phải vấn đề gì lớn ạ, nhưng mà cần phải từ từ điều trị.


Con kê đơn thuốc, mẹ uống hằng ngày theo đơn.

Theo tình hình con sẽ điều chỉnh đơn thuốc từ từ ạ.
Vạn thị gật đầu.

Mai Cẩm lấy giấy bút ra viết ra mấy dược liệu trong tay mình không có.
Ông nội cô viết chữ bằng thể sấu kim rất đẹp, từ nhỏ Mai Cẩm đã học viết chữ theo ông, chưa nói đến thành tựu được bao nhiêu nhưng ít nhất hồi học đại học từng là hội trưởng hội thư pháp của trường.

Cô vừa viết xong phương thuốc đặt bút xuống, Vạn thị đã nói với con trai.
– Trường Thanh này, tổ tiên nhà ta đốt cao hương nên con mới cưới được người vợ tốt như Cẩm Nương.

Nó xinh đẹp, có học thức hiểu biết, chữ viết lại đẹp thế kia, còn biết khám chữa bệnh nữa.

Con dám đối xử với nó không tốt, mẹ là người đầu tiên không tha cho con đâu.
Bùi Trường Thanh nhìn Mai Cẩm, lặng thinh.

Vạn thị lén đưa tay ra véo hắn, hắn đáp to:
– Con biết ạ.
Bấy giờ Vạn thị mới vừa lòng, nhìn sang Mai Cẩm.
Tự Mai Cẩm biết sở dĩ Vạn thị không tiếc lời khen ngợi mình, ngoài nói cho con trai nghe ra hơn nửa là nói cho mình nghe.

Thông cảm cho việc bà muốn tác hợp cho mình với Trường Thanh, cô cười nhẹ nói:
– Mẹ, lát con sẽ đi mua thuốc theo đơn này, còn thiếu mấy vị.

Con sẽ đi hiệu thuốc xem có không.
Bùi gia gia đạo suy tàn, Vạn thị tất nhiên cũng không ngăn cản, chỉ nói:
– Trường Thanh đi với con đi.

Con còn lạ lẫm nhiều thứ.
– Mẹ nói đúng đó, để ta đi cùng nàng.


– Bùi Trường Thanh cũng nói.
Mai Cẩm đồng ý, trở về phòng thay quần áo, hai người đi ra ngoài.
————
Huyện Mã Bình tuy không lớn nhưng bởi vì gần Long Thành, hơn nữa ra khỏi thành trăm dặm là có một xưởng quặng có lớn có bé, cho nên nhân khẩu rất đông, người Hán và người bản xứ sống hòa thuận, công thương trên đường phố cũng rất thịnh vượng, hầu hết hàng hóa từ Bắc Nam đều có thể nhìn thấy được.
Thoạt nhìn tâm trạng của Bùi Trường Thanh rất tốt, cả đường giới thiệu, cuối cùng đưa Mai Cẩm tới một cửa hàng thuốc, lấy được dược liệu rồi, phát hiện còn thiếu xuyên khung, chủ tiệm nói đã hết hàng mấy ngày rồi, phải qua mấy ngày nữa mới có hàng, bảo họ đến Hồi Xuân Đường xem có không.
Hai người quay lại, khi đi ngang qua một cửa hàng nhỏ bán bánh kẹo đậu phộng, Bùi Trường Thanh bỗng nhiên dừng lại, lấy tiền ra mua một túi, mở ra cứ bắt cô nếm thử, nói:
– Đây là một cửa hàng lâu đời, ta nhớ lúc còn nhỏ cha từng mang ta tới đây mua một lần, ta vẫn nhớ mãi vị của nó.

Nàng ăn thử xem.
Mai Cẩm vốn dĩ không thích ăn đồ ngọt, nhưng nhìn thấy đôi mắt của hắn sáng ngời nhìn mình, vẻ mặt đầy mong chờ, thế là không đành lòng từ chối, há miệng cắn một miếng.
Cũng khá là ngon, ngoài đường hơi dính răng ra thì vị ngọt vừa phải, vị đậu phộng cũng rất thơm, liền khen một câu.
Bùi Trường Thanh rất vui:
– Ta không lừa nàng đúng không? Mẹ ta sợ nhất bị dính răng.

Nếu nàng thích, về sau ta sẽ thường mua cho nàng.
Nói xong, bỗng nhiên như nhớ ra gì đó, quay lại mua thêm một túi nữa, trở lại bắt gặp cô nhướng mày nhìn mình thì cất vào túi, cười hì hì với cô.
– Mình đi thôi.
Mai Cẩm cười lắc đầu, đi theo hắn tiếp tục rẽ vào một con hẻm, cuối cùng dừng trước một cửa hàng rèn.

Trước cửa hàng bày một số dụng cụ bằng sắt thông thường như móng ngựa, cuốc, xà beng, một người đàn ông trung niên gầy nhưng rắn chắc trên người mặc áo khoác da vung búa đập vào từng cái làm nguội, Bùi Trường Thanh kêu lên với người đó:
– Triết Nha thúc.
Người đàn ông trung niên quay lại nhìn thấy là Bùi Trường Thanh thì buông việc xuống đi ra đón, cười tươi:
– Bùi thiếu gia, đã mấy ngày không gặp ngài rồi.

Nghe nói hai ngày trước ngài cưới vợ, đáng lẽ tôi cũng định đi uống rượu mừng, chỉ là chúng tôi thấp hèn, sợ làm mất thể diện của ngài nên không dám tới nhà.

Lão phu nhân vẫn khỏe chứ?
– Mẹ cháu khỏe ạ.

– Bùi Trường Thanh quay sang nhìn Mai Cẩm, – Nàng ấy là tức phụ cháu ạ.
– Ôi, chào thiếu phu nhân!
Người tên Triết Nha vội khom người hành lễ với Mai Cẩm, rất cung kính.
– Không có gì ạ, chào thúc.

– Mai Cẩm mỉm cười đáp lại.
– Không dám không dám…Chỗ này của tôi rất bừa bộn, thiếu phu nhân tới cũng không có chỗ để ngồi…
Triết Nha lúng túng, cuống quýt muốn tìm một cái ghế sạch.
– Cháu không ngồi đâu, chỉ đi ngang qua nên vào đây thăm hỏi thúc thôi ạ.


Thúc bận việc cứ làm việc đi.

A Nhung đâu ạ? – Bùi Trường Thanh nhìn vào trong.
– Trường Thanh thúc!
A Nhung nghe tiếng nhanh chóng chạy ra từ sau cánh cửa gỗ gãy, khi chạy về phía Bùi Trường Thanh đột nhiên nhìn thấy Mai Cẩm đứng bên cạnh, cô bé do dự một lúc, rồi lập tức cụp mắt xuống, rụt rè cúi đầu.
Đây là một cô bé trạc tuổi A Lộc, rất gầy, dù vừa rồi tuy chỉ đối mặt ngắn ngủi với cô sau đó cúi gằm mặt xuống nhưng Mai Cẩm đã nhìn thấy cô bé này có đôi mắt dị đồng rất hiếm gặp.
Theo quan điểm y học hiện đại, tình trạng này là hiện tượng dính đồng tử, là biểu hiện của sự biến dạng, thường không ảnh hưởng đến thị lực nhưng lại rất hiếm gặp trên lâm sàng, không ngờ ở đây cô lại gặp một cô bé có đồng tử đôi.
– A Nhung! – Bùi Trường Thanh cười tươi vẫy tay với cô bé, lấy túi kẹo vừa mua kia đưa qua, – Cho muội đó.
A Nhung sợ sệt nhìn Mai Cẩm rồi lại cúi đầu xuống.
Mai Cẩm đi tới gần cô bé, mỉm cười:
– Muội cầm đi.

Là Trường Thanh thúc vừa mua cho muội đó.
A Nhung nở nụ cười tươi rói, nhận lấy túi kẹo, cảm ơn Bùi Trường Thanh.
– A Nhung, đó là thiếu phu nhân vừa vào cửa của Bùi gia, mau dập đầu với thiếu phu nhân đi.
Triết Nha đứng bên cũng lo lắng đồng tử đôi của cô bé sẽ làm Mai Cẩm sợ, không ngờ cô không những không có ánh mắt khác thường mà thái độ rất dịu dàng ôn hòa thì cảm kích vô cùng, vội kêu con gái gập đầu.
A Nhung ngoan ngoãn muốn quỳ xuống dập đầu thì bị Mai Cẩm cản lại.
Mai Cẩm ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào đôi mắt cô bé, mỉm cười nói:
– Sau này muội năng tới nhà tỷ chơi nhé.

Tỷ chỉ ở nhà thôi, tỷ có thể dạy muội viết chữ.
Ánh mắt A Nhung sáng lên, trên mặt lộ vẻ mong chờ, đưa mắt nhìn phụ thân của mình.
– Đa tạ thiếu phu nhân có lòng tốt với A Nhung nhà chúng tôi, đa tạ thiếu phu nhân.

Chỉ là tôi sợ A Nhung qua đó sẽ làm hàng xóm sợ…- Triết Nha vừa cảm kích đồng thời cũng lo lắng, xoa tay nói.
– Triết Nha thúc, Cẩm Nương bảo A Nhung tới thì cứ để muội ấy tới ạ.

Có ta ở đây, sợ cái gì! Cẩm Nương còn biết khám bệnh nữa.

Về sau nếu A Nhung ốm đau ở đâu thì cứ tới tìm nàng ấy.

– Bùi Trường Thanh đĩnh đạc nói.
– Thế thì tốt quá, tốt quá.

Nhưng mà liệu cũng hơi quá không…
Triết Nha chỉ biết khom người cảm ơn không ngừng.
Thấy từ lúc mình đến người đàn ông này lúng túng đến mức tay chân không biết để đâu, chờ Bùi Trường Thanh cùng với anh ta nói được đôi câu rồi, Mai Cẩm xoa đầu A Nhung, hai người tạm biệt rồi rời đi.
Triết Nha vẫn tiễn họ đến tận đầu ngõ, đi thật xa rồi quay đầu lại vẫn thấy anh ta đứng ở đó..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương