Xuyên Qua Chi Nông Phụ Trang Nương
Chương 6: Nàng Dâu Này Thật Tốt 1

Lúc Tống Đại Sơn trở về, trong nhà vắng lặng, hắn bỏ cuốc xuống, nhìn trước nhìn sau cũng không thấy ai, cuối cùng bước vào phòng thì nhìn thấy một lớn một nhỏ đang cùng say giấc nồng trên giường.

Tống Đại Sơn ngơ ngác nhìn hai người đang ôm nhau ngủ, trong lòng có chút xúc động, lần đầu tiên dường như đã cảm nhận được cái mà người ta thường nói, có vợ có con ấm cả giường.

Xem ra lấy được nàng dâu này thật là tốt.

Không làm phiền hai người họ ngủ, Tống Đại Sơn nhẹ nhàng đi ra ngoài, tiến vào phòng bếp chuẩn bị cơm tối.

Lúc Lê Mạt tỉnh giấc, nàng nhìn thấy bé con nằm trong lòng mình đang mở đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng nhìn mình, không nói gì.

Lê Mạt cười, dịu dàng đặt lên vầng trán bé con một nụ hôn: “Tiểu Bảo dậy rồi.”

Tiểu Bảo không ngờ mình được hôn, nhất thời có chút xấu hổ, giơ hai bàn tay nhỏ sờ vào mặt mình.

Lê Mạt bị phản ứng của nó chọc cười, lại hôn thêm một cái, sau đó bế nó dậy: “Tiểu Bảo, sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta dậy thôi, xem cha con đã về chưa.”

Tiểu Bảo buông hai tay đang sờ mặt xuống, gật đầu, trở mình bò dậy, cầm áo khoác vắt đầu giường tự mình mặc vào, mặc đồ trông rất thuần thục.

Lê Mạt phát hiện đứa bé này rất hiểu chuyện, tuổi còn nhỏ mà đã biết tự mình xúc cơm, còn tự mình mặc quần áo, lẽ nào là trẻ nhà nghèo nên sớm trưởng thành sao?

Lê Mạt tự mình thu xếp thỏa đáng, bế Tiểu Bảo từ trên giường xuống, đeo giày cho nó, nắm tay bé con đi ra ngoài.

Nghe thấy động tĩnh truyền đến từ nhà bếp, Lê Mạt nắm tay Tiểu Bảo bước đến cửa phòng bếp, nhìn thấy Tống Đại Sơn đang ngồi ở sau bếp nhóm lửa.



“Đại Sơn ca, huynh về rồi à?”

Đại Sơn ca nhìn thấy hai người họ thì gật đầu: “Đợi một chút, cơm sắp chín rồi.”

Lê Mạt nhất thời có chút ngượng ngùng, người ta đi làm cả ngày về giờ lại phải nấu cơm, nàng ở nhà ngủ thẳng giấc đến lúc này, đúng là sâu gạo, nếu ở trong thôn khẳng định sẽ bị người ta mắng cho, sau này không được như thế nữa.

Thế nhưng nhìn thấy bếp lò đang đốt lửa, Lê Mạt mới ý thức được hình như mình không biết dùng loại bếp này, nếu để nàng nấu cơm, không biết có nấu được không nữa.

Lê Mạt nghĩ thứ đầu tiên nàng cần học chính là học cách nhóm lửa như thế nào.

Còn không đợi Lê Mạt xem cách nhóm lửa thì cơm tối đã nấu xong, giống y hệt buổi trưa, chỉ có điều loãng hơn.

Buổi trưa Lê Mạt không ăn mấy, nguyên thân cũng đói mấy bữa nay rồi, lúc này cảm thấy cực kỳ đói, vì thế lúc ăn cơm, cho dù có khó nuốt đến đâu, Lê Mạt cũng cố gắng ăn một chút.

Đang ăn giữa chừng thì có người đến.

Tiểu Bảo nhìn thấy người đi vào trước tiên, gọi một tiếng: “Bà nội.”

Lê Mạt và Tống Đại Sơn lúc này mới biết có người đến.

Người đến là một lão phụ nhân, nhìn có vẽ đã ngoài năm mươi tuổi, thân thể khô gầy, lưng có chút còng, da dẻ thô ráp đen sạm, tóc đã bạc đến phân nửa, quần áo trên người cũ rách không còn hình dáng, vừa nhìn đã biết là người lao lực vất vả quanh năm.

Thì ra đó là mẹ của Tống Đại Sơn, bà nội của Tiểu Bảo.



Tống Đại Sơn nhìn thấy nương của hắn đến, vội vàng đứng lên, dìu Tống mẫu đi vào ngồi cạnh bàn: “Nương, chúng con đang ăn cơm, con đi xới cho người một bát.”

Nói xong liền đi vào phòng bếp.

Tống mẫu vội vàng ngăn con trai đang muốn vào bếp: “Không phải đi, ta cũng vừa ăn xong, các ngươi mau ăn đi.”

“Nương, người thật sự đã ăn rồi sao?”

Tống mẫu gật đầu: “Thật sự đã ăn rồi, ngươi mau ăn đi.”

Tống Đại Sơn lúc này mới gật đầu, ngồi xuống tiếp tục ăn.

Tống mẫu kể từ lúc bước vào đã liếc nhìn Lê Mạt nhiều lần, bà biết đây là nàng dâu mà con trai bỏ tiền mua về, nghe người trong thôn nghị luận việc con trai thứ bỏ một số tiền lớn mua nàng dâu, con dâu lớn ở nhà cũng không ngừng kể chuyện này, bà lúc đầu còn không tin, lần này không thể không tin rồi.

Tống mẫu hắng giọng hỏi Tống Đại Sơn: “Đại Sơn à, đây là nàng dâu mà con mua hôm qua sao?”

Tống Đại Sơn liếc nhìn Lê Mạt, thấy nàng cúi đầu ăn cơm, gật đầu trả lời nương hắn: “Vâng, nương, nàng ấy là Lê Mạt.”

Tống mẫu lại nheo mắt nhìn Lê Mạt, thầm nói lớn lên cũng thật xinh đẹp, bà từng này tuổi rồi cũng chưa từng thấy nàng dâu nhà ai đẹp hơn người này, thế nhưng đẹp cũng không thể mài ra mà ăn, nhìn thân thể mỏng manh yếu đuối, lưng không thể cõng đồ, tay không thể xách vật, mua về cung phụng như lão tổ tông, hơn nữa đó là hai lượng bạc đó, thêm một ít tiền là có thể mua được một con trâu rồi.

Trong lòng không thể không oán đứa con trai thứ này, làm mà không bàn bạc với bà một tiếng.

Tống mẫu muốn mở miệng răn dạy Tống Đại Sơn mấy câu, nhưng thấy người cũng đã mua về rồi, nói nữa cũng vô dụng, hơn nữa trước mặt Lê Mạt bà cũng ngại không dám nói, vì thế nuốt lời nói vào bụng, lại nghĩ đến mục đích mà con dâu lớn bảo bà đến, bà rũ mắt, nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương