Xuyên Qua Chi Chỉ Nhiễm
-
Chương 150
Nhan Quốc năm 119, Thái tử Nhan Quân Nghiêu đăng cơ vương vị, sắc lập công chúa Kỳ Nguyệt của Ương Quốc làm hậu, sau đổi quốc hiệu là Nguyên Ương, đại xá thiên hạ.
Ngày đăng cơ, trong thành Lâm An thủ vệ sâm nghiêm, dân chúng ồn ào chạy đến bên ngoài hoàng thành cốt yếu muốn nhìn thử tràng cảnh triều hạ đồ sộ đủ loại quan lại, dù chỉ là loáng thoáng nghe được chút cổ nhạc trong cung trỗi lên cũng giống như nhiễm hoàng ân vinh quang vậy.
Buổi trưa, tiếng cung nhạc dần dần biến mất, lễ bộ Thượng thư phụng tiên đế di chiếu ở trước Ngọ Môn tuyên đọc, chiêu cáo thiên hạ.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đến chiếu viết.
Nghe theo mệnh trời không thể thường có, chỉ hướng đức, cố Nghiêu thụ Thuấn, Thuấn thụ Vũ*, quả thực thích hợp. Thái tử Nghiêu văn thao vũ lược, bản tính thuần lương, cung kiệm nhân hiếu. Trên kính thiên địa tông thân, dưới ái hộ con dân thiên hạ. Có gương của Nghiêu Thuấn, có năng lực giữ thánh hiền, suy nghĩ quốc gia, chấn sóc triều cương, kham đảm xã tắc. Cô vì phúc trạch thiên hạ thương sinh. Lập tân vương, gốc rễ đế trụ, thừa thiên ứng nhân. Khắp chốn vui mừng đại xá thiên hạ, trước Cô nhường ngôi, sau đăng cơ.
Khâm thử."
(*Điển tích về ba vị vua trong thời Ngũ Đế. Đế Thuấn được Đế Nghiêu nhượng vị trở thành vua Trung Hoa, việc này được khắc họa qua sự tích Thiện nhượng (禪讓) đầu tiên trong lịch sử. Sau này Đế Thuấn nhường ngôi cho Đại Vũ thay vì con trai Thương Quân của mình. Cùng với các Đế Nghiêu và Đại Vũ, Đế Thuấn được Nho giáo coi là một trong những vị Quân vương kiểu mẫu, và là những tấm gương đạo đức trong văn hóa Trung Hoa.
Đạo giáo trung nhận Thuấn là Địa Quan Đại Đế (地官大帝), Đế Nghiêu là Thiên Quan Đại Đế (天官大帝), còn Hạ Vũ là Thủy Quan Đại Đế (水官大帝). Ngày sinh của Địa Quan là tiết Trung Nguyên.)
Đường phố rộn ràng, dân chúng lao nhao hướng về hoàng cung bái lạy tân vương, tỏ ý tôn sùng. Nhưng mà lúc này, trong Ngọ Môn đóng chặt, một chiếc xe ngựa chậm rãi lướt qua bên cạnh lễ bộ Thượng thư, nghênh đón ánh nhìn của con dân toàn thành, biến mất ở cuối ngã tư đường.
Bên tai tựa hồ còn vang vọng tiếng hộ bộ Thượng thư tuyên độc di chiếu, Khương Ngưng Túy đặt xuống màn che, nghiêng đầu nhìn NhanY Lam vẫn thản nhiên bên cạnh, gương mặt lãnh đạm hiện lên ý cười sâu, hòa tan băng sương nơi mi nhãn.
"Nếu như tiên vương biết được Trưởng công chúa dĩ nhiên giả mạo danh nghĩa của hắn giả truyền di chiếu, không biết dưới cửu tuyền sẽ có loại vẻ mặt nào?"
Nghe Khương Ngưng Túy lạnh nhạt chế nhạo, Nhan Y Lam mắt cũng không nâng mà đáp:
"Chiếu thư truyền ngôi của các triều đại Nhan Quốc cơ bản giống nhau, ta bất quá là sửa đổi vài thứ mà thôi, phụ vương sẽ không trách ta."
Trên đời này cũng có thể chỉ Nhan Y Lam mới có thể đem lời đại nghịch bất đạo nói như chuyện đương nhiên như thế, nếu các tiên vương thời kỳ trước biết được hành vi mục vô tôn trưởng của Nhan Y Lam hôm nay, e là sẽ tức giận đến mức từ trong hoàng lăng bò ra. Có điều trước nay của Nhan Y Lam hành sự quái đản tùy tiện, cho nên dù nàng làm ra loại sự tình gì, Khương Ngưng Túy cũng sẽ không cảm thấy ngạc nhiên.
Huống hồ, Nhan Y Lam mấy năm nay vì Nhan Quốc vì Nhan Quân Nghiêu bỏ ra bao nhiêu, mặc dù người ngoài không rõ, nhưng lòng Khương Ngưng Túy đều biết, đừng nói là giả thay tiên đế viết di chiếu, nếu thật tính toán ra, phần chiếu thư này dù dùng tên Nhan Y Lam ban bố, nàng cũng xứng đáng, trên triều dã, trong dân chúng, cho đến giờ, sẽ không ai có dị nghị.
Trong lòng tuy nghĩ như vậy nhưng Khương Ngưng Túy cũng không quá nguyện ý nói ra lời dung dưỡng tật xấu cho Nhan Y Lam, tránh nàng sau này lại làm ra càng nhiều chuyện tùy hứng. Vì vậy, Khương Ngưng Túy chỉ lại hỏi:
"Trưởng công chúa rốt cuộc muốn mang ta đi nơi nào?"
"Đi rồi ngươi liền biết." Nhan Y Lam đáp, lại tựa như cảm thấy bất mãn với vấn đề của Khương Ngưng Túy, nàng nhẹ giọng trách:
"Thân như tiểu vật nhỏ không đến hai lượng thịt, chẳng lẽ còn lo ta sẽ bán ngươi?"
Bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy cảm thấy từ ngữ ác liệt nhất trên đời dùng nơi Nhan Y Lam đều là nhẹ, loại người như Nhan Y Lam, thật sự có thể khiến ngươi tức đến ngứa răng. Một ngụm khí nghẹn nơi ngực, Khương Ngưng Túy hít sâu một hơi, lạnh lùng trả lời:
"Nếu thật muốn bán, tự nhiên cũng là bộ túi da như Trưởng công chúa càng bán được giá tốt."
Nhan Y Lam cười nhìn Khương Ngưng Túy, sóng mắt lưu chuyển, chính là tiếu ý khuynh quốc khuynh thành.
"Bản cung biết mình có vài phần tư sắc, cho nên ngươi cũng không cần đổi cách khen ngợi ta."
Khương Ngưng Túy nói:
"Dáng vẻ nhanh mồm nhanh miệng không biết xấu hổ, không biết ngượng ngùng này, rốt cuộc là Trưởng công chúa học từ ai?"
"Dù ta thiệt xán liên hoa* lại có thể thế nào?" Nhan Y Lam cười, mắt phượng tràn đầy lưu luyến.
"Nhất cử nhất động của ta chung quy vẫn là bị hỉ nộ ái ố của ngươi nắm đi."
Trước đây khi Khương Ngưng Túy chưa nhớ lại ký ức kiếp trước, đối mặt với một Nhan Y Lam vui buồn không lộ, chung quy đều phải va vách tường vô số lần, mới có thể một bên tự mình liếm vết thương, một bên chậm rãi hiểu ra tâm tư của Nhan Y Lam. Mà hiện giờ, các nàng đã sớm tâm ý tương thông, Nhan Y Lam ở trước mặt nàng cũng sẽ không có nhiều ẩn nhẫn giấu diếm, tình thoại trái lại mở miệng liền ra, lại khiến Khương Ngưng Túy tính tình trước giờ nội liễm có chút luống cuống bối rối.
Hiện giờ lại thật có chút hi vọng những lời tâm tình Nhan Y Lam nói không phải trộn lẫn chân tâm, như vậy Khương Ngưng Túy cũng có thể xem như vui đùa dùng lãnh đạm ứng đối, mà sẽ không phải không kịp phản ứng như thế.
Mắt thấy xe ngựa ra khỏi thành, Khương Ngưng Túy vén màn để nhìn phong cảnh vùng ngoại ô bên ngoài, thật sự nàng rất hiếu kỳ Nhan Y Lam cuối cùng đang giờ trò bí ẩn gì, nhưng chỉ cần đoán cũng biết Nhan Y Lam căn bản không định nói trước cho nàng biết, Khương Ngưng Túy cũng xem như là một người trầm tính, nếu Nhan Y Lam đã không muốn nói, nàng cũng lười hỏi đến, cứ chờ khi đáp án được công bố là được.
Ngồi ước chừng hơn nửa canh giờ, Khương Ngưng Túy đang có chút buồn ngủ, đột nhiên nghe được xa phụ cao giọng hô, xe ngựa chậm rãi ngừng lại. Ý thức của Khương Ngưng Túy nhất thời thanh tỉnh hơn nửa, quay đầu thấy Nhan Y Lam đã theo màn xe được nhấc lên mà cúi người xuống ngựa.
"Đến rồi." Nhan Y Lam vừa đặt chân xuống đất liền quay người sang hướng Khương Ngưng Túy vươn tay ra, bàn tay tinh tế lại lộ rõ khớp xương, như chủ nhân của nó, dưới vẻ ngoài yêu diễm lộ ra cường thế của hoàng giả.
Phát giác bản thân dĩ nhiên nhìn chằm chằm tay của Nhan Y Lam xuất thần, Khương Ngưng Túy vội vã cúi đầu sửa sang lại y sam có chút nhăn do ngồi, để che giấu sự thất thố của mình khi nãy, sau đó, nàng lại nắm lấy bàn tay tiêm tế của Nhan Y Lam, cùng nàng cùng đi.
Lọt vào tầm mắt là đám sương mờ dâng lên dưới khe núi, cuối Đông đầu Xuân giữa sườn núi vẫn còn hiện lên hàn khí thấu xương, Khương Ngưng Túy xoay người nhìn sơn đạo uốn quanh cách đó không xa, một đường kéo dài đến sâu trong màn sương, nàng nghi ngờ quay đầu thoáng nhìn qua Nhan Y Lam, lại có chút đoán không ra tâm tư của nàng.
"Ngươi chờ ở phía dưới." Nhan Y Lam qua loa căn dặn xa phu, sau đó kéo tay Khương Ngưng Túy, đi lên núi:
"Theo ta."
Sơn đạo có lẽ là vừa mới được xây xong, bùn đất còn nhiễm chút ẩm ướt trong khe núi, đạp lên xốp như tuyết, càng đi lên cao, quanh thân càng bị bao phủ bởi sương mù như ẩn như hiện, thoáng chốc, Khương Ngưng Túy như có loại ảo giác không biết thân thể đang ở nơi nào, tình cảnh trước mắt này, giống như một giấc mộng tiên cảnh.
Đỉnh núi đã mơ hồ có thể thấy được, sương dần nhạt đi, ánh nắng chiều xuyên qua màn sương mờ rơi xuống, Khương Ngưng Túy dường như ngửi được một cỗ hương khí quen thuộc, trong sơn cốc yên tĩnh này, quanh quẩn thật lâu cũng không tan.
Trong lòng hơi tò mò, ngẩng đầu đã thấy Nhan Y Lam đã lên đến đỉnh núi, nàng quay đầu nhìn Khương Ngưng Túy, gương mặt diễm mị ánh ra hào quang rực rỡ, sinh ra một loại mỹ lệ thoát tục thanh tuyệt.
"Ngưng Túy, đến rồi."
Bởi vì liên tục đi bộ nên ngực có chút phập phồng bất định, Khương Ngưng Túy tận lực giảm bớt hô hấp, nghe được lời Nhan Y Lam, nàng bất chấp hai chân mỏi nhừ vô lực, theo sự dẫn dắt đi đến bên cạnh nàng.
Hương khí nơi chớp mũi càng nồng, Khương Ngưng Túy men theo chỉ dẫn của Nhan Y Lam phóng tầm mắt nhìn đến, hô hấp chợt bị kiềm hãm, cảnh tượng trước mắt khiến đầu óc nàng phúc chốc trống rỗng, cả người ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ.
Một cây lại một cây Mạc Tang đua nhau nở, nhụy hoa trắng như tuyết, chốc lát gió núi nổi lên, hoa như tuyết tung bay khắp nơi, che hơn nửa vùng trời, xoay tròn đón gió, nhận lấy ánh chiều diễm lệ, hướng mắt nhìn đến, mảnh biển hoa này như liệt hỏa hừng hực cuộn trào, ngay cả ráng mây rực rỡ cũng thất sắc.
Nhan Y Lam đứng trong biển hoa, đột nhiên nở nụ cười, đẹp đến kinh tâm động phách.
"Ngưng Túy, mười dặm Mạc Tang này, ngươi có thích không?"
Mười dặm Mạc Tang.
Thế nhân đều biết Mạc Tang hoa kỳ ở đầu hạ, đồng thời chu kỳ thời gian nở cực ngắn, chỉ có một đêm. Nhưng không biết Nhan Y Lam dùng tâm tư thủ đoạn gì, lại có thể khiến những đóa hoa vốn không đúng mùa, nở rộ như vậy.
Khương Ngưng Túy kinh ngạc nhìn mười dặm Mạc Tang trước mắt, trong lòng không ngừng rung động, nhất thời cũng không biết là vì cảnh sắc biển hoa rực rỡ này làm cho kinh ngạc, hay vẫn là vì Nhan Y Lam dụng tâm lương khổ mà rung động, nàng do dự một chút, cuối cùng nghi hoặc nói:
"Những thứ này tất cả đều là ý của Trưởng công chúa?"
Biểu tình kinh ngạc của Khương Ngưng Túy làm cho tâm tình của Nhan Y Lam tốt rất nhiều, nàng dắt Khương Ngưng Túy, cùng nàng đi sâu vào giữa rừng hoa Mạc Tang, gương mặt nhiễm tiếu ý, nói:
"Tuy ngươi đã quên những lời từng nói ngày hôm đó, nhưng mười dặm Mạc Tang này, ta chỉ tặng cho một mình ngươi."
Khương Ngưng Túy đột nhiên dừng bước, nàng nghiêng đầu thấy trên đầu Nhan Y Lam dính vài sợi tơ hoa, nhìn như sinh tóc bạc, vì vậy nàng bất giác nhìn tóc của mình, cũng là như thế, tình cảnh này, nháy mắt khiến Khương Ngưng Túy nghĩ đến bốn chữ bạch đầu giai lão.
Ánh mắt luôn sâu liễm bình tĩnh phút chốc khoác lên một tầng nhu nhuyễn, Khương Ngưng Túy đang địng giúp Nhan Y Lam phủi đi, ai biết còn chưa kịp nâng tay, Nhan Y Lam đã ngẩng đầu nhìn đầy trời tơ hoa, trong mắt chứa hào quang tươi đẹp, khiến nàng toát ra một loại huyễn lệ kinh người.
Nhan Y Lam nói nàng đã quên, nhưng Khương Ngưng Túy thế nào cũng không nhớ nổi, nàng rốt cuộc đã quên cái gì. Ký ức đầu tiên có liên quan đến mười dặm Mạc Tang vẫn là là ở yến hội vào ngày quốc khánh, Nhan Quốc mừng việc đánh bại Tùy Quốc ba năm trước. Ngày ấy, nàng cùng Nhan Y Lam trên cổng thành uống rượu, thấy nàng nhìn chăm chú Mạc Tang đang nở ngoài thành, liền cùng nàng nói về cố sự của Nhan vương cùng Nhan vương hậu đầu tiên của Nhan Quốc, khi đó nàng đã uống say khước, mấy câu sau cũng không nhớ rõ, nhưng nàng luôn cảm thấy, nàng đã quên đi chuyện nên nhớ nhất.
Mười dặm Mạc Tang.
Đáy lòng lẩm nhẩm vài từ ngắn ngủi này, nàng chợt nhớ ngày đó trên cổng thành bắn pháo hoa rực rỡ, cực kỳ giống biển Mạc Tang hôm nay. Đúng rồi, nàng nhớ, ngày đó nàng say, sau khi nghe về chuyện của Nhan vương cùng Nhan vương hậu đời thứ nhất đã sinh ra rất nhiều cảm khái, cho nên nàng mới có thể nói như vậy với Nhan Y Lam.
"Nếu có người vì ta trồng mười dặm Mạc Tang, ta cũng sẽ gả cho người đó."
Ký ức thoáng chốc thông suốt, chuyện đêm đó liền hiện rõ trước mắt, mà lần này, Khương Ngưng Túy lại ngưng mắt nhìn cả vùng trời Mạc Tang hoa, trong lòng chấn động, cường liệt đến như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Nàng chưa bao giờ biết, một câu nói lúc say của nàng, Nhan Y Lam lại sẽ nhớ rõ như vậy.
"Ta nhớ ra rồi."
Nhan Y Lam lúc này đang định thay Khương Ngưng Túy hái xuống vài đóa hoa tuyết trắng, nghe được lời Khương Ngưng Túy, nàng quay đầu nhìn lại.
"Nhớ ra cái gì?"
Khương Ngưng Túy chậm rãi đi đến chỗ Nhan Y Lam, từng bước, từng bước, thong thả, trầm ổn.
"Nhớ lại tất cả, chỉ là lần này..." Bỗng nhiên dừng lại, Khương Ngưng Túy ngẩng đầu nhìn Nhan Y Lam, cước bộ cũng theo đó đình chỉ, đôi mắt trước giờ luôn lãnh đạm chợt hiển thủy quang yêu kiều, hàm chứa vô hạn tình ý.
"Phượng Nghi, ngươi còn nguyện ý cưới ta nữa không?"
Khương Ngưng Túy chẳng bao giờ gọi nàng là Phượng Nghi, cho nên Nhan Y Lam không khỏi có chút nghi hoặc, rồi lại không chỉ đơn thuần là nghi hoặc. Nàng nhìn đôi mắt như viết đầy ngôn ngữ kia, hô hấp hơi chậm lại.
"Phượng Nghi." Khương Ngưng Túy chưa từng biết, nàng cư nhiên có thể mềm yếu như vậy, rốt cuộc chỉ là gọi ra cái tên đã lâu này, nước mắt của nàng lại sẽ trượt ra viền mắt.
"Xin lỗi, ta trở về quá muộn."
Đóa Mạc Tang trên ngón tay chợt rơi xuống, tứ chi nháy mắt lạnh như bị đóng trụ, Nhan Y Lam nhíu mày nhìn Khương Ngưng Túy từng bước hướng đến nàng, theo bản năng lui về sau một bước.
Gió chợt nổi lên, cuốn đi đóa hoa bên chân Nhan Y Lam, theo gió mà vũ động.
--------
(*[Nguyên văn là thiệt xán liên hoa 舌灿莲花: Điển cố "thiệt xán liên hoa" xuất phát từ sự tích về cao tăng Đồ Trừng thời Nam Bắc. Cao tăng truyện cùng Tấn thư – Nghệ thuật truyện: Phật Đồ Trừng có ghi: Triệu vương Thạch Lặc đến Tương quốc (nay là Đài Châu, Chiết Giang) triệu kiến Đồ Trừng, muốn thử đạo hạnh. Đồ Trừng bèn đem ra một bát nước, thắp hương niệm chú, không bao lâu, từ trong bát nước mọc lên một đóa sen xanh chói lọi, người ngoài nhìn vào lòng thư sướng. Người đời sau dùng "thiệt xán liên hoa" hay lưỡi sáng hoa sen để chỉ tài ăn nói.])
----
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ thực một chương này viết rất khó, lúc ta quyết định muốn thay đổi, cơ bản đều trong trạng thái xóa xóa rồi viết viết, rõ ràng kịch tình đã suy nghĩ trong đầu trăm ngàn lần, nhưng lúc viết ra vẫn cảm thấy chỉ tạm được, chủ yếu là vì công lực của ta không đủ a, hi vọng lúc các ngươi đọc sẽ không quá thất vọng.
Kỳ thực ban đầu lúc suy nghĩ áng văn này, vốn không phải kết cục như vậy, bổn ý của ta là Trưởng công chúa đáng lý sớm đã lĩnh cơm hộp rồi. Đáng tiếc, ta tuy bốc đồng lựa chọn kịch tình tiền thế kim sinh, tình tiết luôn dựa theo kịch bản ta thiết kế, nhưng đến cuối cùng lại luyến tiếc bảo bối khuê nữ của mình, cho nên vẫn không cam lòng để nàng đi cơm hộp.
Ha ha ha, trở lại chuyện chính, kỳ thực áng văn này, các ngươi mỗi ngày đau lòng cp phụ, đau lòng tiểu Túy, thực ra Trưởng công chúa mới là bi thảm nhất a, lời trong lòng nhất định là vậy!
----
Editor: Cũng hên là Mộ tỷ còn có tâm, không cho thím Trưởng lĩnh cơm hộp :]]]]]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook