Khương Ngưng Túy vừa mới bước vào cung điện, tiểu thế tử lập tức lấy lại tinh thần, khinh xa thục lộ* chạy đến Tê Loan điện.
(*Quen đường.)
Mới vừa có một trận đại tuyết cho nên mặt đường vừa trơn vừa ướt, Thanh Phù nhìn tiểu thế tử một đường chẳng quan tâm gì mà cứ chạy về phía trước, nếu không cẩn thận té ngã nhất định sẽ trách tội đến trên đầu Khương Ngưng Túy. Thanh Phù vội vàng phân phó nãi nương đi theo bên cạnh:
"Đi nhanh trông chừng tiểu thế tử, đừng để cho hắn té."
Nãi nương lúc này mới lấy lại tinh thần, lật đật ứng thanh sau đó đuổi theo tiểu thế tử.
Theo nội quan dẫn đường đi vào theo Tê Loan điện, Khương Ngưng Túy giương mắt nhìn thấy hoa mai bên ngoài điện đang nở rộ, Nhan Y Lam cả người bao bộc trong hồ cừu thật dày ngồi dưới tàng cây, một tay nhẹ chống đầu, một tay châm rượu, thần thái lộ ra mấy phần lười biếng cùng men say.
Khương Ngưng Túy yên lặng nhìn nàng.
Nhận ra được tầm mắt dị thường lãnh đạm kia, Nhan Y Lam cũng nghiêng đầu nhìn Khương Ngưng Túy. Gió lạnh thổi qua làm y bào của nàng nhẹ tung bay, ánh mắt diễm mị bị một mảnh tuyết trắng che lấp, càng tỏ ra mơ hồ không chân thật.
"Nương nương." Bích Diên mang theo một hàng cung nữ nghênh đón, vô cùng quy củ hành lễ.
"Tiểu thế tử đã vào trong điện trước, nô tỳ đã phân phó hạ nhân chăm sóc."
Dù sao cũng là thiếp thân thị tỳ hầu hạ Nhan Y Lam, ăn nói đều trầm tĩnh khéo léo, làm việc cũng vô cùng chu toàn cẩn thận, khiến cho người khác không tìm ra bất kỳ lỗi gì để lên án.
Khương Ngưng Túy nghiêng đầu liếc nhìn trong Tê Loan điện, hỏi:
"Tiểu thế tử ở trong điện làm cái gì?"
"Nương nương có chỗ không biết, tiểu thế tử rất yêu thích con mèo ba tư của Trưởng công chúa, cho nên thường xuyên nhớ đến 'Lười nhi' muốn đến nhìn nó một chút."
Khương Ngưng Túy không tự chủ được nghĩ đến con mèo ba tư có thần thái hết sức tương tự Nhan Y Lam kia, nàng cảm thấy cái tên gọi 'Lười nhi' này, thật sự vô cùng thích hợp với nó. Vốn tưởng rằng tiểu thế tử khóc nháo muốn đến Phượng Nghi cung nhất định là bởi vì muốn thân cận cùng Trưởng công chúa, không ngờ....lại là vì một con mèo lười.
Dẫu sao vẫn còn là một hài tử, nếu sớm biết như vậy e là tiểu thế tử có khóc khan cổ, Khương Ngưng Túy cũng sẽ không đặc biệt đi một chuyến này.
"Ta đã biết."
Bích Diên nghe vậy, hành lễ nói:
"Vậy nô tỳ liền lui xuống trước."
Đoàn người sau khi rời đi, ngoài điện cũng chỉ còn lại hai người là Khương Ngưng Túy cùng Nhan Y Lam. Khương Ngưng Túy đứng nguyên tại chỗ, phát giác bầu không khí nhất thời liền trầm lặng quỷ dị. Từng giây từng phút tựa hồ cũng bị kéo dài ra vô số lần, khó mà chống cự.
"Thần nhi không ở đây ngây ngốc một hai canh giờ là tuyệt đối sẽ không đi, ngươi muốn cứ tiếp tục đứng đó đến buổi chiều sao?" Nhan Y Lam cười đến mấy phần hài hước.
"Đến đây, bồi bản cung uống mấy ly."
Gương mặt thản nhiên của Khương Ngưng Túy hiện lên vài tia do dự, cuối cùng cũng chỉ y theo lời của Nhan Y Lam đi đến. Nàng cúi đầu nhìn hai ly rượu được bày trên bàn đá, một ly trong đó vẫn còn phân nửa. Khương Ngưng Túy nhớ đến lúc nãy vừa gặp Lục hoàng tử, chắc hẳn Lục hoàng tử đã từng đến Phượng Nghi cung uống rượu.
Theo tầm mắt của Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam nhìn ly rượu trên bàn đá, bất động thanh sắc cười nói:
"Ngươi đã gặp Lục hoàng tử?"
Khương Ngưng Túy ngẩng ra, sau đó đáp:
"Ân."
Lắc nhẹ thứ chất lỏng trong suốt trong ly, Nhan Y Lam lại hỏi:
"Hắn có làm khó ngươi?"
Đôi mắt trầm định như hồ bạc của Khương Ngưng Túy nhìn về phía Nhan Y Lam, thần sắc hàm chứa phức tạp cùng mạc nhiên. Nàng cảm thấy bất luận bản thân có tỉ mỉ quan sát Nhan Y Lam thế nào thì tựa hồ cũng không cách nào đọc hiểu được một phần của người này. Nàng ta dường như cái gì cũng đều biết, giống như toàn bộ hoàng cung này bất kỳ một ngọn cỏ gió lay nào, Nhan Y Lam ở đây cũng có thể biết được.
Khương Ngưng Túy đè ép dòng suy nghĩ trong lòng, nhàn nhạt trả lời:
"Không có."
Nhan Y Lam chỉ cười một tiếng, nàng mạn bất kinh tâm cầm một ly rượu mới đưa đến trước mặt Khương Ngưng Túy.
"Nào, nếm thử một chút xem."
Trong không khí ngập tràn hương khí của hoa mai xen lẫn còn có mùi rượu nhàn nhạt xông vào mũi, thật hợp với tình thế. Khương Ngưng Túy cầm ly rượu, cúi đầu liền có thể ngửi thấy một cỗ hương rượu nhã trí, nàng nhẹ nhấp một miếng.
Dịch thể ấm áp một đường đi xuống bụng, cơn rét lạnh từ tứ chi lập tức bị xua tan sạch sẽ, Khương Ngưng Túy đem nửa ly rượu còn lại uống cạn, lại nghiêng đầu nhìn Nhan Y Lam, sau khi suy tư nhiều lần mới hỏi:
"Lúc nãy ta gặp Lục hoàng tử, thái độ của hắn không giống lúc trước, Trưởng công chúa đã nói gì với hắn sao?"
"Bản cung trái lại rất tò mò, những lời này của ngươi là đang quan tâm hắn, hay là đang quan tâm đến bản cung?"
Lời nói của Nhan Y Lam không có một chút nghiêm túc, cũng không có ý định muốn trả lời thắc mắc của Khương Ngưng Túy. Khương Ngưng Túy nhìn nàng, trầm đạm trong đôi mắt dần chuyển sang thâm thúy.
"Ta chẳng qua là nghĩ không ra, Trưởng công chúa tại sao lại phải làm vậy?"
Gió lạnh thổi tung mái tóc dài trước trán Nhan Y Lam, dung mạo của nàng trong màn tuyết trắng lại càng trở nên không rõ ràng. Nàng cũng không trả lời, chẳng qua chỉ ngẩng đầu đem ly rượu đã lạnh một ngụm uống cạn, sự thuần liệt nhất mực tràn vào cửa lòng, cảm giác như thiêu đốt nơi cổ họng không khỏi làm nàng nhíu mày.
Sợ là đã có chút say.
Khương Ngưng Túy nhận được chỉ là một trận trầm mặc, nàng nghiêng đầu quan sát Nhan Y Lam, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác không quá tự tại. Khương Ngưng Túy không ngốc, tất nhiên cũng có thể mơ hồ phát giác, từ lúc đầu khi gặp Dương Tư Mị, rồi đến tiểu thế tử, cộng thêm Lục hoàng tử hôm nay. Những người này nhìn qua rõ ràng đều là phiền toái của Thái tử phi, nhưng Nhan Y Lam đều ra mặt thay nàng giải quyết tất cả.
Khương Ngưng Túy không nghĩ ra, Nhan Y Lam cần gì phải nhảy xuống mớ hỗn độn này. Trong chuyện này đến tốt cùng nàng là vì mục đích gì, hay chỉ vì Thái tử phi?
Lòng nàng bởi vì suy nghĩ này mà loạn thành một đoàn, Khương Ngưng Túy thần sắc phức tạp khó tả, nàng nhìn Nhan Y Lam, thanh âm vẫn thanh lãnh bên trong còn mang theo chút chần chờ không thể cảm thấy.
"Ngươi làm như vậy có phải là bởi vì..."
"Ồn ào quá." Nhan Y Lam đột nhiên cắt đứt lời Khương Ngưng Túy. Nàng nhẹ vén mái tóc dài ở trước trán, sau đó đứng dậy, thần thái lười biếng pha lẫn say rượu, ánh mắt quyến rũ như tơ nhìn Khương Ngưng Túy, thấp giọng nói:
"Bản cung say, mau đến đây đỡ bản cung."
Khương Ngưng Túy bất động, sắc mặt thoáng qua một tia kháng cự, đối với yêu cầu của Nhan Y Lam giống như bịt tai không nghe. Tựa hồ đã sớm nghĩ đến sự vô tình của Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam đứng dậy, vừa định muốn đi đến chỗ Khương Ngưng Túy, đột nhiên thân người bỗng chao đảo một cái trực tiếp nghiêng về phía Khương Ngưng Túy.
Khương Ngưng Túy không kịp chuẩn bị, thân thể vì phải đột ngột chịu lực của hai người mà lui về sau một bước. Lưng nàng đặt trên cạnh bàn đá lạnh như băng. Đến khi từ trong hoảng loạn phục hồi lại tinh thần, nàng lạnh lùng nhìn Nhan Y Lam, giật giật người, nói:
"Thỉnh Trưởng công chúa đứng lên."
Thân thể của Nhan Y Lam chặt chẽ dính vào Khương Ngưng Túy, nhận thấy Khương Ngưng Túy muốn đẩy ra, nàng chẳng qua chỉ giả vờ không biết, cười nói:
"Bản cung đã nói là bản cung say."
Chóp mũi được cỗ hương rượu trên người Nhan Y Lam truyền đến, Khương Ngưng Túy đưa tay đẩy nàng một cái, nhưng phát giác căn bản không thể đẩy ra. Nhan Y Lam dường như dính rất chặt trên người nàng, căn bản không có ý định muốn rời đi.
Hô hấp của Nhan Y Lam phả trên gò má Khương Ngưng Túy, cảm thụ này làm nàng cảm thấy cực kỳ ái muội. Khương Ngưng Túy nghiêng đầu, quyết định phải tránh Nhan Y Lam xa một chút, nhưng lại không rủ bỏ được nhịp tim có chút loạn trong đáy lòng hiện giờ.
"Trưởng công chúa, thỉnh tự trọng."
Khương Ngưng Túy nói xong, nhìn thấy Nhan Y Lam quả thật y theo lời nàng mà từ từ kéo ra khoảng cách. Trông thấy Nhan Y Lam đứng thẳng người, Khương Ngưng Túy mới vừa thở ra một hơi muốn rời khỏi, đột nhiên Nhan Y Lam cúi thân đến, đưa tay ôm lấy nàng thật chặc.
Cái ôm quá mức đột ngột, thậm chí vượt qua tất cả dự đoán của Khương Ngưng Túy. Đôi tay ôm nàng từ từ siết chặc, Khương Ngưng Túy nhất thời ngây ngốc thuận theo sự trói buộc của Nhan Y Lam tiến đến nửa bước, cả người nàng cũng rơi vào lòng Nhan Y Lam.
"Nếu đã chọn quên đi..." Thanh âm khàn khàn vì rượu của Nhan Y Lam vang lên, nhẹ rõ rơi vào bên tai Khương Ngưng Túy.
"....cần gì phải hỏi lại ta tại sao?"
Hô hấp của Khương Ngưng Túy đình trệ, vào giờ khắc này, nàng đột nhiên quên mất nên như thế nào cử động, nàng chỉ ngây người đứng tại chỗ, trong lòng bởi vì những lời của Nhan Y Lam mà có chút run sợ, thậm chí quên đi việc phải đẩy nàng ra. Hô hấp của Nhan Y Lam vẫn đều đều bên tai nàng, nhưng lần này nàng lại không động đậy, mặc cho Nhan Y Lam ôm lấy mình.
"Mẫu phi." Thanh âm của tiểu thế tử đột nhiên vang lên. Khương Ngưng Túy giật mình, không chút nghĩ ngợi liền nâng tay đẩy Nhan Y Lam ra, xoay người nhìn thấy tiểu thế tử đang ôm Lười nhi đứng ở cửa đại điện, đem tất cả tình cảnh vừa rồi giữa các nàng thu vào tầm mắt. Tiểu thế tử nâng tay làm một cái mặt quỷ, cười nói:
"Mẫu phi lớn như vậy còn muốn hoàng cô cô ôm, thật xấu hổ, xấu hổ."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương