Xuyên Qua Chi Chỉ Nhiễm
-
Chương 145
Tuyết rơi rồi.
Nhan Quốc nghênh đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay, bông tuyết dưới trời như cánh hoa rơi lả tả, trên khắp các con đường trong cung, một tầng lại một tầng, chậm rãi phô ra một mảnh bạch sắc điêu linh.
Trong Trầm Nhạn Các, hương lô tản ra hương khí thanh u lượn lờ, trầm túc bao phủ cả đại điện.
Đại tướng quân Khương Hồng bước vào Trầm Nhạn Các, thấy Nhan Y Lam một thân thường phục tử sắc, áo khoác dài đỏ hồng,vạt áo dùng chỉ bạc thêu thành hình phượng hoàng giương cánh, trang sức đeo bên hong dùng kim ti kết thành, mái tóc đen tinh xảo được vấn lên, hoa điền giữa trán, tất cả đều nổi bật nét tinh xảo như họa của nàng.
Không có hoàng y trầm miện, Nhan Y Lam phai đi vài phần đế cơ chi uy, thêm mấy phần thanh cốt tuyệt mị, lúc này nàng một tay chống đầu ngồi trước ngự án, thần tình vì ánh sáng mờ tối bên trong mà trở nên mơ hồ khó phân, chỉ có uy nghi trên thân là không xóa được, thời thời khắc khắc nhắc nhở thế nhân sự hiển hách cùng tôn quý của nàng, còn cả phần tịch mịch cô lãnh độc xử nơi cao kia.
Dường như phát hiện có người đến, Nhan Y Lam thu hồi ánh mắt đang đặt nơi xa xăm, Khương Hồng vội vã bước nhanh đến hai bước, ôm quyền hành lễ:
"Cựu thần tham kiến Trưởng công chúa."
"Đại tướng quân không cần đa lễ." Nhan Y Lam khép tay áo ho nhẹ, chỉ vào chỗ ngồi đối diện.
"Ngồi đi."
Khương Hồng theo lời, vén bào ngồi xuống.
Đúng lúc này, Bích Diên tay mang theo một cái khay từ bên ngoài đi đến, thấp giọng nói;
"Điện hạ."
Mùi thuốc nồng nặc theo di chuyển của Bích Diên mà phiêu tán trong khoảng không đại điện, hầu như át đi hương khí thanh nhả tỏa ra từ hương lô, Nhan Y Lam lặng lẽ đảo mắt qua chén thuốc màu nâu trong tay Bích Diên, nghiêng đầu giao phó:
"Đặt xuống đi."
Khương Hồng không nói một lời mà nhìn chăm chú vào chén thuốc lẻ loi trên bàn, trong lòng khó tránh khỏi nghi hoặc, từ lúc Trưởng công chúa gặp thích khách bên ngoài cung đã hơn một tháng, vết thương của Trưởng công chúa tuy nặng, nhưng không thương đến chỗ hiểm, tính theo bình thường, tĩnh dưỡng lâu như vậy hẳn nên khỏi rồi, huống chi trong cung, thái y dùng thuốc đều là thượng thừa, thế nhưng nhìn tình hình của nàng vừa rồi lại không thấy chút khởi sắc nào.
"Các ngươi đều lui ra."
Nhan Y Lam ra lệnh một tiếng, Bích Diên lập tức lĩnh mệnh dẫn đám hạ nhân trong điện nhanh chóng rời đi, không bao lâu sau, bên trong chỉ còn lại thân ảnh hai người bọn họ.
Những người không liên quan đã rời đi, Nhan Y Lam đẩy chén thuốc đến một góc, nâng đôi mắt quyến rũ sắc bén nhìn Khương Hồng, khẽ cười nói:
"Từ sau trận đánh Nhan Tùy, bản cung cùng đại tướng quân đã ba năm không gặp nhỉ?"
Khương Hồng ôm quyền, đáp lời:
"Vâng."
Một tràng khí tức ngắn ngủi tập kích trên ngực, Nhan Y Lam nhịn không được thấp giọng ho khan vài tiếng.
"Nơi này chỉ có hai người chúng ta, đại tướng quân không cần khách khí." Nhan Y Lam hơi liễm sắc.
"Bây giờ Mẫn Nam vương đã trừ, Ngô vương đang trong tình cảnh bốn bề thọ địch, theo ý kiến của đại tướng quân, bản cung nên xử trí Ngô vương thế nào là thỏa đáng nhất?"
Lưỡng lự chốc lát, Khương Hồng nói thẳng:
"Thứ cho cựu thần cả gan, Nhan Quốc đang ở lúc nghỉ ngơi dưỡng sức củng cố chính quyền, huống hồ ít ngày nữa Thái tử đăng cơ, thủ túc tương tàn khó tránh khỏi sẽ đưa tới thiên hạ chỉ trích, khiến triều đình rung chuyển dân tâm bất an, đến lúc đó cho dù trừ đi Ngô vương, cũng sẽ xuất hiện kẻ lòng dạ khó lường thừa dịp mà đánh vào. Vì vậy cựu thần cho rằng, Ngô vương dù tâm tư đáng giết, nhưng lúc này cũng không phải thời cơ tốt nhất để diệt trừ hắn, hai bên nặng nhẹ, mong Trưởng công chúa nghĩ lại."
Nhan Y Lam trầm ngâm chốc lát, thần tình trong mắt khó đoán, hồi lâu, nàng mới nói:
"Bản cung nhớ rõ, trước đây tướng quân vẫn luôn chủ trương thanh trừng triều dã, sao hôm nay trái lại khuyên bản cung giữ lại hậu hoạn như Ngô vương?"
Khương Hồng ngưng mi suy tư, hắn không nói tỉ mỉ:
"Cựu thần lần này khuyên can, thật không phải ý của một mình thần mà còn nhận phó thác của người khác."
Nhan Y Lam đột nhiên hơi nhíu mi, nàng nín lặng nhìn Khương Hồng, đè nén trái tim đang như dần sống lại trong ngực.
"Người này hiện giờ đang ở chỗ nào?"
"Hồi Trưởng công chúa, lần cuối cựu thần thấy người đó, là trong doanh trại của Ngô vương."
Nhan Y Lam thoáng chốc hiểu được, sau đó sáng tỏ cười nói:
"Ngô vương đã có lòng hòa giải, theo lý nên dâng lên thành ý của hắn."
Trong lòng biết Nhan Y Lam đã hiểu thấu huyền cơ, Khương Hồng đứng dậy, chắp tay nói:
"Nếu Trưởng công chúa cho phép, cựu thần lập tức sai người trình lên tâm ý của Ngô vương."
"Vậy liền đưa vào đi." Lãnh duệ túc ý trong mắt Nhan Y Lam thoát đi hơn nửa, bầu không khí cấp bách vừa rồi cũng theo đó mà tán đi, nàng lười biếng nói:
"Còn chuyện của Ngô vương, vẫn cần đại tướng quân đảm đương nhiều."
Khương Hồng gật đầu, sau đó lĩnh chỉ lui ra.
Sau khi Khương Hồng rời đi, toàn bộ cung điện chỉ còn lại tiếng bước chân cực lực ép thấp của cung nhân, không bao lâu sau, có cung nhân cẩn thận đem trương mục lễ biếu cầu hòa của Ngô vương trình lên, lập tức khom người lui về bên cạnh chờ sai phái. Quyển trục lẳng lặng nằm trên bàn, Nhan Y Lam chỉ nhìn thoáng qua nhưng cũng không lật xem.
Sau một lúc lâu, Nhan Y Lam thuận tay cầm quyển trục, bắt đầu xem, nàng vừa nâng chung trà lên, mà vừa đến bên môi, một cỗ hương trà thấm người lập tức xông vào mũi, là trà Long Tĩnh mà nàng thích, nhưng lại thêm chút mùi hoa nhài. Nhan Y Lam hơi ngẩn ra, đó cũng không phải thói quen lúc pha trà của Bích Diên, bất giác có chút nghi hoặc, nàng đặt chung trà sang một bên, tiếp tục cúi đầu liếc nhìn quyển trục, tầm mắt rũ xuống, tròng mắt của nàng đột nhiên sáng lên, nóng bỏng như liệt hỏa.
"Đều lui ra đi." Nhan Y Lam thanh âm nhàn nhạt vang lên, các cung nhân đang chờ sai bảo lập tức rồi rít hành lễ cáo lui, Nhan Y Lam nghiêng đầu liếc nhìn Bích Diên đang bận bịu lo liệu trong điện.
"Ngươi cũng lui đi."
Bích Diên vội vàng dừng tay, theo sau đám cung nhân rời đi, lúc nàng nghiêng người sang kéo lại cửa, vừa nâng mắt nhìn lại liền thấy Nhan Y Lam trước thư án đã ngẩng đầu, đăng hỏa lay động trong điện, không phân rõ ánh mắt của nàng, chỉ cảm thấy đôi mắt đó sáng đến bỏng người, mà bên cạnh nàng vẫn đứng một cung nhân, hai người cách nhau nửa cái bàn, nhìn Nhan Y Lam vẫn chưa lên tiếng xua đi, cho nên Bích Diên tuy có nghi hoặc nhưng cũng chỉ cúi đầu trầm mặc đóng lại cửa điện.
Khoảnh khắc cửa đại điện khép lại, cung nhân đó đi về trước nửa bước, dưới quang ảnh giao thoa, nàng chỉ lưu cho Nhan Y Lam một bóng lưng cao gầy. Mà cổ tay của nàng đang ở một nơi bí mật gần đó bị Nhan Y Lam nắm chặt, lực đạo cũng không tính lớn, nhưng lại khiến nàng không cách nào tránh thoát, nơi cổ tay tựa hồ có thể cảm giác được mạch đập của nhau đang nhảy động, dường như sau một khắc sẽ căng như dây đàn.
Tự biết không cách nào thoát khỏi xiềng xích của Nhan Y Lam, lại có lẽ nàng căn bản chưa từng nghĩ sẽ chạy.
Cung nhân kia dần xoay người, Nhan Y Lam con ngươi hơi co lại, ngưng mắt nhìn khuôn mặt người đó dưới ánh đèn, lúc hai ánh mắt chạm nhau, trên mặt người kia đột nhiên hiện ra một nụ cười nhạt như con thuyền nhỏ trôi trên nước, trên khuôn mặt diện vô biểu tình đột nhiên có thần thái, đôi mắt không chút gợn sóng như xuân phong lướt nước, hiện ra tầng tầng rung động, thoáng chốc một mảnh liễm diễm.
Nàng nói:
"Biệt lai vô dạng."
(Biệt lai vô dạng 别来无恙 [biéláiwúyàng] nghĩa gốc là 'bạn vẫn khỏe từ khi chúng ta không gặp nhau chứ?' Tuy nhiên thường được xem như một câu hỏi đại ý là 'rất vui được gặp bạn' hoặc là 'đã lâu không gặp')
Thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng lại không gì bằng câu này, gặp lại ngữ khí bình thản, lại thoải mái như thân hữu gặp nhau, rõ ràng là khuôn mặt cực kỳ xa lạ, lại không cần dùng mắt liền đã có thể tìm được cảm giác quen thuộc của nàng, khiến cho Nhan Y Lam trong hoảng hốt như có loại ảo giác đêm nay là đêm nào.
Ảo giác này chỉ là khoảnh khắc, biểu hiện trên gương mặt trước giờ vẫn không tốt của Nhan Y Lam rốt cuộc thay đổi, có điều chớp mắt đã trở lại bình thường, nàng hít thở sâu một hơi, làm dịu đi khí tức trì trệ, thanh âm hơi ách nói:
"Rốt cuộc là ai cho ngươi mượn lá gan, ngay cả cung đình cũng dám xông loạn rồi."
Cuối cùng vẫn không thể gạt được mắt Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy tự biết không cách nào lừa được, đơn giản không hề giấu giếm, nghi hoặc nói:
"Ta cho là đã ngụy trang rất tốt."
Nhan Y Lam nhàn nhạt liếc mắt nhìn Khương Ngưng Túy, vươn ngón trỏ gõ một cái vào chung trà trên bàn.
"Bích Diên cũng không biết pha loại trà khác lạ đặc sắc như vậy." Nhan Y Lam cố ý nhấn mạnh bốn chữ 'khác biệt đặc sắc', dù có dễ nghe thế nào, kỳ thực cũng chỉ là đổi biện pháp chê bai trà Khương Ngưng Túy pha.
Dù đã nhiều ngày không thấy, lúc gặp lại Nhan Y Lam vẫn là Nhan Y Lam, phẩm hạnh ác liệt sợ là đời này cũng không sửa được, ngoài miệng không tiêu khiển Khương Ngưng Túy vài câu, nàng tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Mà Khương Ngưng Túy cũng vô tâm đi tính toán những thứ này, nàng chỉ yên lặng nhìn Nhan Y Lam, chỉ có bản thân nàng biết, con đường để có thể một lần nữa trở lại bên cạnh Nhan Y Lam này, nàng rốt cuộc đã đi bao xa.
Thiên tư vạn tự xông vào đầu, chuyện cũ từng màn lướt qua, Khương Ngưng Túy thầm cảm thán, không khỏi bật cười.
"Đúng rồi, ta chính ta, cho dù giả thành dáng vẻ kẻ khác, cũng vẫn là ta."
Kiếp trước nàng là Khương Sơ Ảnh, bởi vì không hiểu tình ái, phụ Nhan Y Lam rất nhiều. Kiếp này, nàng là Khương Ngưng Túy, bởi vì kiếp trước chấp niệm chưa tiêu, kiếp này nhất định vì Nhan Y Lam dùng hết thâm tình, đến chết không đổi. Kỳ thực nàng rốt cuộc là ai, đáp án này đã không còn quan trọng, trái lại còn rất nhiều thời gian, nàng sớm đã quyết định sẽ cả đời dây dưa cùng Nhan Y Lam.
Đại điện thoáng chốc yên lặng, có lẽ bởi gần tình tình khiếp, không gặp mặt mỗi ngày đều tưởng niệm, trong lòng nhớ nhung suy nghĩ chỉ có người trước mắt, nhưng khi thật sự gặp được, các nàng lại nhìn nhau không nói gì, dường như bất kỳ ngôn ngữ đều trái ngược cảm thụ trong lòng.
"Ngươi nên biết, ta không hi vọng ngươi trở về." Nhan Y Lam đột nhiên mở miệng, thanh âm vô cùng nhẹ, tựa như gió đêm nhợt nhạt thổi qua sa mạn.
Khương Ngưng Túy cúi đầu nhìn Nhan Y Lam, phản thủ cầm chặt bàn tay đang nắm lấy tay mình kia, lòng bàn tay lạnh lẽo, mang theo chút run rẩy, chấn động đến lòng nàng tê dại.
"Trưởng công chúa cũng nên biết, cho dù chỉ có một phần nghìn cơ hội, ta cũng nhất định sẽ trở lại." Khương Ngưng Túy khó có thể ức chế cảm xúc của mình, nàng cúi đầu nhẹ hôn lên khóe môi Nhan Y Lam, nụ hôn tựa như gió mát, lại tựa như tơ liễu, cũng giống như loại rượu thuần liệt nhất trên đời, thoáng chốc khiến người say.
"Ta đem bản thân cho ngươi, ngươi tại sao có thể không bảo quản thật tốt ?"
Không biết là nụ hôn của Khương Ngưng Túy khiến người ý loạn tình mê, hay là lời nàng nói quá mức say lòng người, Nhan Y Lam bị cổ hoặc không biết tên, nàng đột nhiên vươn tay kéo Khương Ngưng Túy ngã vào lòng nàng, sau đó một tay trụ sau đầu, một tay ôm lấy vòng eo tinh tế của nàng ấy, nhẹ nhàng cắn lấy bờ môi nàng ấy, cái gì ẩn nhẫn nội liễm, những thứ này ở trước mặt Khương Ngưng Túy toàn bộ cũng chỉ là chuyện hoang đường, ngoại trừ nữ tử trước mắt này, nàng cũng không còn bận tâm thứ gì khác.
Nụ hôn khiến người ta trầm mê không cách nào kiềm chế, trong khí tức phô thiên cái địa mà đến của Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy chậm rãi nhắm mắt lại, cam tâm tình nguyện sa vào tấm lưới mà Nhan Y Lam dệt nên, lúc ý loạn tình mê khó bỏ khó phân, hai tay của nàng vô thức khoác lên đầu vai Nhan Y Lam, đầu ngón tay chạm đến lớp vải được tầng tầng quấn trên vai, phát giác thương thế của nàng ấy đến giờ vẫn chưa tốt, trong lòng không khỏi đau xót, động tác cũng càng trở nên mềm nhẹ.
Ngươi ta đều tương tự nhau, dù cửu tử nhất sinh, chuyện ngươi cần làm ta lại khi nào từng ngăn cản, bất luận là quân lâm thiên hạ hay là cùng nắm tay cả đời, đơn giản là phúc nan dữ cộng, nơi cung đình thâm sâu tịch mịch, lưu ngươi lại một người, ta có thể nào yên tâm. Nhan Y Lam, ngươi muốn cười ta chấp mê bất ngộ cũng được, không tự lượng sức cũng được, kiếp này, mặc kệ ngày sau ngươi sẽ chọn con đường nào, ta đi cùng ngươi.
Nhất sinh nhất thế, nhất nặc nhất nhân, ta sẽ không phụ ngươi nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook