Một buổi yến hội tốt đẹp, cuối cùng vì trận huyên náo này mà kết thúc không mấy vui vẻ.
Ninh Hoàng hậu một bụng tức giận không cách nào phát tiết, không thể làm gì khác là phạt kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này – Dương Tư Mị bế môn tư quá* ba tháng, cuộc nháo kịch này mới vội vàng kết thúc.
(*Đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm.)
Trên đường trở về Đông cung, Khương Ngưng Túy có chút uể oải ngồi trên phượng liễn. Nàng ngẩng đầu nhìn Nhan Quân Nghiêu đang ngồi trên ngọc liễn phía trước, trái tim rối loạn bất an.
-----
Phượng liễn dừng ở ngoài Chiêu Linh điện, Khương Ngưng Túy vừa bước xuống, ngẫng đầu đã thấy Nhan Quân Nghiêu đang hướng về phía nàng nở nụ cười nho nhã, sau đó xoay người dẫn đầu đi vào trong điện.
Nhìn thân ảnh Nhan Quân Nghiêu từ từ đi vào đại điện đăng hỏa sáng rực, bước chân Khương Ngưng Túy nặng nề hạ xuống, cuối cùng chậm rãi theo vào.
Lục Hà cùng Xích Trúc nhìn thấy Nhan Quân Nghiêu liền vội vàng hành lễ, đi lên nghênh đón thân ảnh cả hai.
Lục Hà thay Nhan Quân Nghiêu cởi áo choàng trên vai, sau đó cung kính hỏi:
"Điện hạ có muốn lưu lại hay không?"
Bước chân vừa mới vào đến cửa cung của Khương Ngưng Túy ngừng một chút, trong lòng tuy có muôn vàn suy nghĩ nhưng trên mặt vẫn trầm tĩnh đi đến bên người Nhan Quân Nghiêu.
Thật ra thì, cũng không phải là chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.
Nàng xuyên vào thân thể Thái tử phi của Nhan Quốc đã là sự thật không thể chối bỏ, vậy thì, cuộc sống sau khi Thái tử hồi cung, tâm tư kín đáo như nàng tất nhiên cũng đã từng nghĩ đến. Chẳng qua là, cho dù nàng đã bắt đầu từ từ tiếp nhận tràng cảnh biến cố hoang đường này, nhưng chẳng lẽ nàng cũng có thể tiếp nhận cuộc sống tuần quy đạo củ của Thái tử phi sao?
"Không cần." Nhan Quân Nghiêu không tra xét tâm tư của Khương Ngưng Túy, chỉ cười cười phất ống tay áo.
"Các ngươi cũng lui xuống trước đi."
Sau khi đã cho lui tất cả những người không phận sự trong đại điện, Nhan Quân Nghiêu lúc này mới xoay người nhìn Khương Ngưng Túy vẫn đang đứng trước cửa điện, buồn cười nói:
"Đến đây ngồi đi."
Nhãn thần ôn tồn cùng nhu hòa tựa như ánh sao sáng ngời trên trời, nhẹ nhàng lấp lóe trong màn đêm yên tĩnh. Khương Ngưng Túy đón lấy ánh mắt Nhan Quân Nghiêu, khẽ gật đầu một cái, sau đó dời bước ngồi xuống bên người hắn.
Tầm mắt của Nhan Quân Nghiêu vẫn một mực đặt trên người Khương Ngưng Túy nhưng vẫn không làm cho người khác cảm thấy bị mạo phạm, cũng không khiến lòng người sinh chán ghét. Hắn cẩn thận quan sát Khương Ngưng Túy chốc lát, tầm mắt dừng một chút ở trên chiếc trâm kim phượng được cài trên tóc nàng, khóe miệng ngậm tiếu ý của hắn đột nhiên cứng lại, sau đó bất động thanh sắc dời mắt đi.
"Sau khi hồi cung, ta đã đặc biệt truyền thái y đã chẩn trị cho nàng đến để hỏi cặn kẽ tình huống." Nhan Quân Nghiêu một bên tự mình thay Khương Ngưng Túy rót trà nóng, thanh âm thuần nhu giống như một ly mỹ tửu, sủng nịch không cách nào che dấu.
"Thái y nói, chuyện nàng mất trí nhớ chẳng qua chỉ là tạm thời, chờ mấy ngày nữa ta làm xong chính sự sẽ từ từ đem chuyện của hai chúng ta kể lại cho nàng."
Nếu là đối mặt với sự trêu tức cùng chế nhạo của Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy còn có thể bình tĩnh để ứng đối, nhưng hiện nay đối diện với vị Thái tử ngôn hành từ đầu đến cuối đều ôn nhu, phong độ ngời ngời này, nàng lại có chút không biết làm thế nào cho phải. Nàng lặng lẽ cầm tách trà, nhấp một ngụm, gật đầu nói:
"Làm phiền Thái tử phí tâm."
Thái độ của Khương Ngưng Túy nãy đến giờ đều lộ ra xa cách, khiêm nhường có thừa mà thân cận thì chưa đủ, bộ dáng cự nhân ngàn dặm. Nhan Quân Nghiêu đầu tiên là kinh ngạc, hắn suy nghĩ trong giây lát rồi nói:
"Mới vừa nãy trong Hàm Lương điện, sở dĩ ta đem thần nhi đưa đến bên Trắc phi bất quá là lo lắng cho thân thể nàng chưa hoàn toàn hồi phục, nàng nghìn vạn lần không nên suy nghĩ nhiều, dưỡng thân thể thật tốt quan trọng hơn."
Khương Ngưng Túy ngôn hành sơ ly, thái độ lãnh đạm bất quá là tính tình trời sinh, không ngờ lại làm cho Thái tử hiểu lầm. Nàng đạm nhiên cười một tiếng, giữa chân mày cất giấu chút đành chịu.
"Ta biết."
Nhan Quân Nghiêu nhìn một mảnh đăng hỏa chiếu rọi vào dung nhan tươi cười của Khương Ngưng Túy, lòng không khỏi có chút ngẩn ra. Tuy nói lúc nãy trong Hàm Lương điện, hắn đã mơ hồ phát hiện thái độ của Khương Ngưng Túy quá lãnh đạm, nhưng đến tận giờ phút này, hắn mới thấy rõ, cho dù nàng đang cười nhưng nét tươi cười đó vẫn thanh lãnh đạm nhiên, cơ hồ không thể mang nàng cùng Khương Ngưng Túy bảo sao nghe vậy lúc trước đối đãi như nhau.
Một Khương Ngưng Túy chỉ vì một người là hắn mà mỉm cười vui sướng, chỉ vì một câu quan tâm của hắn mà mừng rỡ, vĩnh viễn luôn dùng ánh mắt mê luyến nhìn chăm chú hắn. Nữ tử nhút nhát nhưng lòng mang một tình yêu đến hèn mọn trong trí nhớ của hắn tựa hồ đã như tro bụi trong gió, không thể tìm lại được nữa.
Thời điểm Nhan Quân Nghiêu hồi thần, ánh vào tầm mắt hắn chính là khuôn mặt không mang bất kỳ tình tự nào của Khương Ngưng Túy, mà mạt ảnh cũ kỹ trong trí nhớ kia thật giống như bọt nước, thoáng cái đã biến mất.
Vùng vẫy trong suy nghĩ đến xuất thần, Nhan Quân Nghiêu hướng Khương Ngưng Túy cười săn sóc.
"Chắc hẳn nàng cũng đã mệt mỏi rồi, tối nay cứ nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai ta lại dành chút thời gian đến thăm nàng."
Nhan Quân Nghiêu đứng lên, khoảng khắc hắn lại có chút chần chờ lần nữa cúi đầu nhìn Khương Ngưng Túy. Không biết có phải bởi vì thân ảnh của hắn đứng ngược sáng hay không mà Khương Ngưng Túy đột nhiên cảm thấy nét mặt đó mơ hồ mang đến một loại ảo giác áp bức.
"Còn chỗ của Hoàng tỷ, ngày mai cũng chỉ có thể phiền nàng tự mình đi một chuyến đón thần nhi trở về."
Khương Ngưng Túy theo Nhan Quân Nghiêu đứng dậy, thấp giọng đáp.
"Ân."
-----
Sau khi đưa Thái tử trở về, Khương Ngưng Túy ngồi vào trước bàn trang điểm bắt đầu tháo bỏ những trang sức nặng nề trên đầu. Nàng nghiêng đầu nhìn thấy Lục Hà vội vàng đi đến, cái miệng nhỏ nhắn chu lên có vẻ đang rất bất mãn, vừa đi đến bên người Khương Ngưng Túy liền không giấu được lời muốn hỏi.
"Nương nương, sao người không lưu Thái tử ở lại qua đêm."
Khương Ngưng Túy có chút buồn cười, nàng cũng không trả lời, chẳng qua chỉ là khẽ hỏi:
"Thái tử tối nay lưu lại nơi nào?"
Không ngờ Khương Ngưng Túy sẽ hỏi ngược lại mình, Lục Hà có chút sửng sốt sau đó mới trả lời.
"Còn có thể ở nơi nào, không phải là ở Thiều Hoa điện sao."
Khương Ngưng Túy mơ hồ nhớ đến Thiều Hoa điện là tẩm cung của Trắc phi, trong đầu nàng lại đột nhiên toát ra hình dáng Liễu Hoán Tuyết nét ngọc mày ngài tươi cười nhẹ nhàng. Khương Ngưng Túy thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói.
"Xem ra Thái tử rất thích Trắc phi."
"Trắc phi nương nương sủng quan Đông cung, Thái tử chỉ độc sủng ái một người là nàng ấy, ngay cả đêm tân hôn của nương nương, Thái tử cũng..." Lục Hà xưa nay nhanh mồm nhanh miệng, tính cẩn thận không bằng Thanh Phù cùng Xích Trúc, nàng liếng thoát nói cả nửa ngày mới giật mình cảm thấy không ổn, vội vàng cúi đầu ngậm miệng.
Chẳng qua là những câu này làm sao có thể tránh khỏi tai của Khương Ngưng Túy. Nàng nghiêng đầu nhìn Lục Hà, thanh âm rất nhẹ, nhưng ẩn giấu bên trong lại là băng lãnh thấu xương.
"Ta không ép ngươi, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi thành thật trả lời ta là được."
Nghe được Khương Ngưng Túy không hề trách mình nhiều chuyện, cũng không bức hỏi nàng chuyện dang dở lúc nãy, Lục Hà vội vàng gật đầu, nói:
"Vâng."
"Thái tử có phải chưa bao giờ lưu lại qua đêm ở Chiêu Linh điện?"
Cái này có chỗ nào là không tra hỏi. Lục Hà không ngừng kêu khổ, đây rõ ràng so với tra hỏi nàng lại càng nghiêm trọng. Lục Hà cắn môi không dám trả lời, thế nhưng lại không chịu được ánh mắt băng lãnh của Khương Ngưng Túy, nàng chỉ đành phải giơ tay đầu hàng, thuận theo gật đầu một cái.
Lục Hà vốn tưởng rằng sau khi Khương Ngưng Túy biết được chuyện này nhất định sẽ thương tâm nản lòng, vậy mà Khương Ngưng Túy chẳng qua chỉ cười cười, đáy mắt mơ hồ còn lộ ra sáng rõ sau đó lại là ung dung tự tại, thần sắc không có nửa điểm mất mác.
Nương nương, người chẳng lẽ không thương tâm sao?
Lục Hà đích xác là rất muốn hỏi như vậy, nhưng nhìn đến vẻ mặt của Khương Ngưng Túy, tất cả câu trả lời tựa hồ cũng đã rõ như ban ngày.
Đúng vậy, nương nương tốt của nàng, người đó đích xác không có thương tâm, thậm chí ngay cả một chút biểu tình mất mác cũng keo kiệt lộ ra.
-----
Hôm sau, thời điểm Khương Ngưng Túy dùng xong tảo thiện, Thanh Phù liền đi đến báo cho nàng biết, phượng liễn đã chờ ở ngoài điện, tùy thời có thể lên đường.
Thần sắc Khương Ngưng Túy trầm xuống, cũng không nói lời nào, chỉ lạnh lùng đứng lên, đổi một kiện xiêm áo đơn giản, dẫn Thanh Phù đi ra Chiêu Linh điện.
"Hoàng tẩu."
Mới vừa bước ra ngoài điện, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân kèm theo tiếng hô gọi vang lên. Đến khi Khương Ngưng Túy dựa theo âm thanh nhìn sang, người nọ đã đi đến trước người mình.
Người đến là một nam tử vô cùng anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, hành động ưu nhã ý tứ, mười phần phong lưu. Mi mục có mấy phần tương tự Nhan Quân Nghiêu, chẳng qua là so với Nhan Quân Nghiêu nho nhã tựa như ngọc, hắn lại có vài phần bất kham.
"Lục hoàng tử."
Thanh Phù cung kính hành lễ, Nhan Quân Hạ nghe thấy nhưng không quá lưu ý gật đầu một cái, sau đó nhìn về Khương Ngưng Túy, cười nói.
"Hoàng tẩu đây là muốn đi nơi nào? Đến chỗ Thái tử sao?"
"Thái tử ở Thiều Hoa điện, lúc này ta nghĩ hẳn đã dậy rồi." Khương Ngưng Túy hướng Nhan Quân Hạ nhàn nhạt nói.
"Ta có chuyện cần phải đến Phượng Nghi cung một chuyến, Lục hoàng tử xin cứ tự nhiên."
Nhan Quân Hạ nét mặt lộ ra chút khinh bỉ chán ghét, cuối cùng tất cả đều hòa tan trong nụ cười.
"Vậy hoàng tẩu đi thông thả." Dứt lời. Hắn chấp tay hành lễ sau đó thẳng hướng đến Thiều Hoa điện tựa như không muốn cùng Khương Ngưng Túy nói nhiều thêm một từ nào, chỉ lưu lại cho nàng bóng lưng.
------
Bên ngoài cửa Phượng Nghi cung.
Khương Ngưng Túy từ xa đã nhìn thấy Bích Diên đứng chờ bên ngoài. Nhìn thấy đoàn người Khương Ngưng Túy, nàng lập tức cung kính tiến lên nghênh đón.
"Tham kiến Thái tử phi."
Khương Ngưng Túy cúi đầu nhìn Bích Diên, nhàn nhạt nói.
"Đứng lên đi."
"Trưởng công chúa mới vừa hạ tảo triều, đang ở Tề Loan điện nghỉ ngơi."
Khương Ngưng Túy không nói gì, nàng chỉ khoát tay biểu thị đã hiểu. Phượng liễn một đường theo Bích Diên tiến vào Phượng Nghi cung, cuối cùng dừng lại ở ngoài Tê Loan điện.
Bên ngoài Tê Loan điện, từng cây từng cây hoa đào nở đỏ rực, giữa thiên địa tuyết trắng quả thật giống như một mạt hồng trang. Khương Ngưng Túy men theo hoa đào hai bên đường bước vào.
Huyền mộc tác lương*, trầm hương vờn quanh từ trong hương lô tản ra thoang thoảng, mùi hương quấn quanh chóp mũi. Khương Ngưng Túy vừa đặt chân vào điện, nâng mắt đã nhìn thấy Nhan Y Lam một thân phượng y hồ cừu lười biếng nghiêng người tựa vào sàn tháp được điêu khắc chạm trổ vô cùng tinh xảo. Nàng ở nơi ngược sáng, quanh thân giống như được bao bọc bởi một tầng ánh quang, không thấy rõ mi mục.
(*Xà nhà làm bằng gỗ đen.)
Bích Diên nhẹ giọng gọi:
"Trưởng công chúa."
Nhan Y Lam một tay miễn cưỡng chống đỡ đầu, một tay cầm cái chổi lông gà nhỏ dài đang trêu đùa con mèo Ba tư trắng thuần lông dài nằm sấp trên bàn gỗ. Nghe được lời của Bích Diên, lúc này nàng mời ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào trên người Khương Ngưng Túy.
Cho đến giờ phút này, Khương Ngưng Túy rốt cuộc thấy rõ dung nhan của Nhan Y Lam, đôi môi nàng được tô điểm một mạt đỏ tươi, ẩn giấu vô tận yêu dã, phượng mâu hơi nâng mang theo lưu quang kiều diễm.
Một cơn gió thổi qua, bên ngoài cửa sổ hoa đào tung bay, theo gió phiêu tán sau lưng nàng, đó là dung nhan mỹ lệ nhất mà Khương Ngưng Túy từng được thấy.
Trong lúc Khương Ngưng Túy vẫn còn đang ngây người suy nghĩ, Nhan Y Lam đã nhẹ cười, hướng Khương Ngưng Túy ngoắc ngoắc ngón tay, nói.
"Đến đây."
-----
Định lên núi rồi mà hôm qua đọc được cmt cảm động lòng người của ai kia nên tui quyết định tặng thêm mấy chương này cho ai đó :))))
Thân tặng bạn đọc giả 'có tâm' đã rù quến tui đào hố ^^

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương